CHƯƠNG 23.

Phòng của Luật ở đâu, Tần Trạm đương nhiên biết, mà việc xưa nay chưa từng có ai được phép đặt chân vào căn phòng ấy, hắn lại càng rõ ràng.

Chuyện Tần Trạm chưa từng biết chính là, phòng của Luật lúc nào cũng khóa, cho nên hắn đâu biết rằng, khi ôm Luật đi đến cửa phòng, trước lúc hắn kịp chạm vào tay nắm, ổ khóa đã được nhẹ nhàng mở ra, không phát ra bất cứ tiếng động nào.

Ở phía xa, “Vậy là vào cửa được rồi nha,” Balberith lay lay ngón tay của mình, người mở khóa chính là hắn, bất quá, Tần Trạm, nhìn thấy phòng của Luật, ngươi sẽ có cảm tưởng gì?

Tần Trạm không có ý định đặt Luật xuống, thà rằng chính mình khó chịu chứ không muốn để Luật xuống sàn nhà, đặt tay lên tay nắm cửa, cạch một tiếng, mở ra. Hắn cúi đầu bước vào, sau đó, hoàn toàn không tuân theo lời dạy bảo của giáo sư dạy lễ nghi, dùng chân đóng cửa lại.

Ngẩng đầu tìm kiếm vị trí giường, chuẩn bị đặt Luật lên đó, lúc này Tần Trạm mới để ý đến xung quanh, nhìn xem không gian riêng của Luật. Sau khi nhìn rõ cả phòng, Tần Trạm liền đình chỉ cử động.

Một cánh cửa sổ sát đất hơi rộng mở, để mặc làn gió sớm từ ban công lùa vào, rèm cửa màu trắng theo gió mà đung đưa, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi cả gian phòng, thế nhưng không cách nào khiến cho không gian bên trong trở nên ấm áp.

Màu trắng, chỉ độc một màu trắng, vách tường, rèm cửa, giường, ngay cả sàn nhà cũng là màu trắng, không có bất cứ thứ hoa văn hay màu sắc dư thừa nào khác, tất cả đều là một màu trắng đơn điệu, nội thất bên trong chỉ có một tủ quần áo, khiến cả phòng nhìn có vẻ càng thêm trống rỗng, một chiếc tràng kỷ nằm bên cạnh cửa sổ cũng lót nệm màu trắng, thoạt nhìn giống hệt như một thi thể được phủ vải liệm, cả không gian đều mang cảm giác tuyệt vọng cùng tĩnh mịch, màu sắc khác biệt duy nhất chỉ có chiếc máy tính được đặt trên mặt đất.

Màu trắng vốn thánh khiết và nhẹ nhàng, đáng ra phải mang cảm giác thoải mái lại khiến cả phòng trông có vẻ đơn điệu, nếu đem so với ngục giam, căn phòng này rộng rãi hơn, thế nhưng sự tuyệt vọng cùng cô tịch nó mang lại thì ngay cả ngục giam cũng không bằng, là loại cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến người khác hít thở không thông. Ở trong này thật sự dễ khiến con người ta phát điên.

Tần Trạm không khỏi cúi đầu, không thể tin mà nhìn Luật, đây thật là phòng của y sao?. Nghĩ đến Luật thế nhưng lại sống trong hoàn cảnh như thế này, hắn không khỏi cảm thấy đau đớn. Nhà là nơi để cho người ta an tâm nghỉ ngơi, thả lỏng tinh thần, không gian riêng tư của mỗi người đều có hương vị cùng những thứ yêu thích của người đó. Tần Trạm, người đã học qua một số chương trình huấn luyện đặc thù, biết rằng chỉ cần nhìn phòng riêng của một người là đủ để nhận ra một phần tính cách cùng thói quen của người đó.

Luật là dùng loại tâm tình gì mà ở trong căn phòng này? Chẳng trách lại không cho phép ai bước vào, vì chỉ cần nhìn một cái là sẽ nhận ra sự hoang vắng đến tuyệt vọng nơi đáy lòng của chủ nhân.

Nhẹ nhàng đặt Luật lên giường, Tần Trạm cũng không có ý định rời đi, ngồi xuống bên cạnh, một tay vuốt ve những sợi tóc bên tai Luật, cảm giác mềm mượt như tơ cùng mát lạnh khiến người ta không nỡ rời tay.

Tần Trạm nhìn Luật đang hôn mê. Lúc này, Luật chưa tỉnh, ở đây cũng không có ai khác, hắn không còn có thể che giấu được cảm tình nơi đáy lòng, ánh mắt nhìn Luật thực phức tạp, có yêu, có ôn nhu, có thương tiếc, còn có loại tình tự tương phản với những cảm tình kia, là hận.

Cứ như vậy lẳng lặng vuốt ve một hồi, “Luật, ngươi là một tên hỗn đản.” Dừng lại, Tần Trạm cúi đầu, kề sát vào khuôn mặt của Luật, tay dời lên cái cổ mảnh khảnh của y, nơi đó tinh tế đến mức chỉ cần dùng một bàn tay là có thể ôm gọn. “Ngươi sao có thể sau khi chi phối mọi hỉ nộ ái ố của ta, lại chỉ bằng một lúc yếu ớt như lúc này liền khiến ta yêu ngươi càng sâu.” Ngữ khí trầm thấp nỉ non, thống khổ giãy giụa đầy tuyệt vọng, là yêu, cũng là hận, bàn tay trên cổ cũng không khỏi siết lại.

Hắn yêu Luật, thật sự yêu, yêu đến vô lực giãy giụa, không thể trốn tránh, chính là hắn cũng hận Luật, hận y vô tâm vô phế, hận y khiến hắn đem lòng yêu mến, hận y chỉ cần nhất cử nhất động cũng có thể dẫn phát tâm tình của hắn, hận y khiến hắn không thể kiểm soát bản thân, hận nhiều như vậy cũng là bởi vì quá yêu, vừa yêu vừa hận, vô cùng mâu thuẫn, cũng là vô tận dày vò.

Giống như mới vừa rồi, chỉ cần vừa nghĩ đến Luật ngày thường biểu hiện ương ngạnh kiêu ngạo là thế, kỳ thật vẫn không thoát khỏi bóng ma năm đó, bố trí một căn phòng đầy tuyệt vọng như vậy, tâm của hắn không nhịn được mà đau đớn, lòng của Luật chồng chất tổn thương, hắn lại không cách nào chữa khỏi. Bởi vì thương tiếc, cảm tình kia vốn đã sâu, nay thế nhưng vẫn có thể tiếp tục sâu thêm nữa.

Luật, ta rốt cuộc có thể yêu ngươi đến mức nào? Luật, ta phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi phần cảm tình này? Từ bi thương chuyển thành tuyệt vọng, không có được giải thoát, chỉ có sự thống khổ khi ngày càng lún sâu, tất cả những điều này làm cho ánh mắt Tần Trạm lộ ra điên cuồng. Có phải chỉ cần không có ngươi, ta cũng sẽ không thống khổ như vậy?

Tay không khống chế được mà siết chặt thêm, trong não Tần Trạm đột nhiên có tiếng nổ vang, lay tỉnh hắn khỏi cơn điên cuồng. Tần Trạm buông tay, không thể tin được hành vi vừa rồi của chính mình.

“Tần Trạm.” Balberith ở phương xa híp híp mắt, hành vi mới vừa rồi của Tần Trạm quá nguy hiểm, nếu y không kiểm soát được chính mình, vậy không thể để y tiếp tục ở bên cạnh Luật. Tần Trạm bị giằng co giữa yêu và hận cố nhiên giải trí cho hắn, nhưng hắn sẽ không để cho Tần Trạm thương tổn Luật. Bất quá, thời cơ chưa tới, Tần Trạm vẫn chưa thể chết, nhưng vì hành vi hôm nay của y, hắn sẽ cho y một cái giáo huấn.

Tần Trạm nhìn vết đỏ trên cổ Luật, nâng đầu lên, rời xa khỏi người y, “Ta đang làm cái gì?” Là thống khổ, cũng là chán ghét chính mình.

Lẳng lặng ngồi bên giường Luật, Tần Trạm tự kiểm điểm hành vi vừa rồi của chính mình. Rõ ràng đã nói sẽ không thương tổn Luật, cũng đã thề sẽ không để bất kỳ ai thương tổn y,  vậy mà vừa rồi, hắn thế nhưng lại muốn giết y, cùng y đồng quy vu tận, chỉ vì muốn thoát khỏi sự thống khổ khi yêu y.

Tần Trạm phỉ nhổ hành vi của bản thân, đem tình yêu của chính mình quy tội cho người khác. Tần Trạm, ngươi thật sự là tồi tệ.

Ánh mặt trời đã bắt đầu trở nên gay gắt, Tần Trạm nãy giờ vẫn ngồi yên bên cạnh giường rốt cuộc cũng đem tâm tình điên cuồng trong lòng dọn sạch, trở nên trầm tĩnh, thế nhưng lại không kiềm chế được khao khát, đưa tay vuốt ve bờ môi của Luật.

Hắn dù sao cũng là một nam nhân bình thường, tâm trạng khát cầu người mình yêu thương mãnh liệt như vậy, Luật lại không chút phòng vệ nằm trước mặt hắn, khiến hắn không khỏi suy nghĩ miên man bất định. Trong mắt tràn ra những cảm xúc khác thường.

Khát cầu, đồng thời nhớ đến bộ dạng Balberith lúc ôm ấp Luật, còn có những lời nói mờ ám kia, này cũng không thể trách Tần Trạm nghĩ nhiều, dù sao bản thân hắn cũng đã có suy nghĩ mờ ám, tự nhiên sẽ hiểu lời nói của Balberith theo ý ấy. Lý trí nói với hắn, chuyện đó không có khả năng, nhưng hắn vẫn không thể ngăn bản thân mình nghĩ ngợi, cho nên, tay bắt đầu rục rịch, cởi bỏ nút áo của Luật.

Da thịt từng chút từng chút lộ ra, trắng mềm sáng bóng, làm cho ánh mắt Tần Trạm trở nên thâm thúy, may mà không có dấu vết nào của tên kia. Lúc này, hắn mới có thể hoàn toàn thả tâm, nhưng thay vào đó là những vọng tưởng bất kham của chính mình.

Không thể ngăn cản bản thân chạm vào vùng da thịt ngày thường bị quần áo che lấp, đầu cũng không khỏi cúi xuống, chạm vào đôi môi khao khát từ lâu.

Chỉ là một cái đụng chạm nhẹ nhàng, thế nhưng đủ làm cho cả người hắn run rẩy, xúc cảm quá mức tuyệt vời cùng sự thỏa mãn mà nó mang lại khiến hắn trầm mê, nhắm mắt tiếp tục hôn sâu xuống, tay cũng không cưỡng lại được mà loạn động, niết lấy hồng anh trước ngực.

“Luật.” Hơi thở nóng rực phun lên khuôn mặt Luật, hắn không phải là thiếu niên ngây thơ, càng đừng nói thời đại hiện nay, ẩm thực nam nữ (từ tế nhị chỉ quan hệ *** của TQ =A=) là chuyện vô cùng bình thường, ai còn để ý đến những hành vi kia (tóm lại ý là chuyện QHTD là chuyện rất chi cơm bữa với mấy bạn, có ai rảnh mà làm mấy thứ kiểu như tình yêu thời con nít *a.k.a màn chạm môi* như bạn Trạm =)))? Nhưng hắn không hề biết, chỉ là chạm môi cũng có thể mang đến cảm giác kích động như vậy, nóng bỏng cùng điên cuồng đến mức có thể khiến lý trí của hắn bị thiêu đốt sạch sẽ, không còn lại chút gì.

Không nên, không đúng, hắn biết, nhưng bản thân cứ như đang say rượu, không thể kiểm soát hành vi của chính mình. Đưa lưỡi liếm chất lỏng tràn ra nơi khóe miệng, dọc theo đó đi thẳng một đường đến hàm dưới, theo đường cong hôn tiếp xuống, tay cũng rời khỏi mục tiêu vừa rồi, đi cảm thụ tư vị tuyệt vời ở những nơi khác.

Sau đó, tất cả những khao khát của hắn như bị dội nước lạnh, trên tay có thể cảm giác được sự gập ghềnh trên làn da vốn trơn mịn, ánh mắt thấy được vết đỏ thảm thiết trên cái cổ trắng ngần, tất cả đều làm cho Tần Trạm không thể tiếp tục.

Cảm xúc dưới bàn tay là cái gì, hắn, từ rất nhiều năm trước, đã nhìn thấy xuyên qua lớp áo ướt đẫm, cũng minh bạch đó là căn nguyên thống khổ của Luật, là áy náy của những nam nhân trong Văn Nhân gia, là thương tiếc của hắn đối với Luật, đó, là những vết thương lưu lại sau khi bị người khác hành hạ.

Mà vết tích trên cổ, là do hắn tạo nên. Tầng tầng thương tiếc cùng cảm giác tội lỗi khiến Tần Trạm không dám tiếp tục.

Tay rời khỏi người Luật, ngồi thẳng dậy, trên khuôn mặt là sự khinh bỉ chính mình, lại thừa đi dịp Luật hôn mê mà làm ra hành vi hạ lưu như vậy.

Dục vọng đã muốn bình ổn, đối mặt với vết thương cũ của Luật cùng với tội lỗi của mình, Tần Trạm sao có thể không dẹp bỏ ý niệm khinh nhờn trong đầu. Cài kín hết nút áo của Luật lại, không dám tiếp tục ngồi bên giường, Tần Trạm đi về phía tràng kỷ.

Tiếp tục, chỉ có đợi Luật tỉnh lại.

Lúc này, Tần Trạm cũng không phải đợi lâu. Khi ánh mặt trời chiếu lên mắt Luật, mí mắt hắn liền giật giật, hàng mi khẽ rung, hé mở, sau đó, hắn đột nhiên trợn to mắt.

Đập vào mắt chính là màu trắng, không gian toàn một màu trắng quen thuộc. Là phòng của hắn, nhưng còn có sự tồn tại của người khác.

Luật lập tức ngồi dậy, nhìn về phía có hơi thở của người kia.

Thân ảnh Tần Trạm bị ánh mặt trời bao phủ khiến Luật không khỏi nheo mắt lại, ánh sáng quá gay gắt khiến hắn có chút nhìn không rõ, nhưng thân ảnh cùng khí tức quen thuộc đủ để hắn biết người đó là ai.

Tần Trạm, cái tên đáng ghét này.

“Ngươi sao lại ở trong phòng ta?” Ngữ khí chất vấn, hắn nhớ chắc chắn cửa có khóa, Tần Trạm làm sao mà mở được?

“Ngươi ngất xỉu, Balberith đưa ngươi về đây. Ngươi rốt cuộc đã làm cái gì, sao đột nhiên lại ngất xỉu?” Tần Trạm quan tâm hỏi, đứng dậy, đi từng bước về phía Luật.

“Không liên quan đến ngươi.” Luật lạnh lùng trả lời, rời giường đứng lên.

“Luật.” Ngữ khí của Tần Trạm thực bất đắc dĩ, nhưng sự đau đớn trong lòng chỉ có mình hắn biết. Hắn sẽ không để thống khổ của mình biểu hiện ra trước mặt Luật.

Luật liếc nhìn Tần Trạm, ánh mắt không khỏi dừng lại nơi mi tâm, sau đó liền trầm xuống. Hắn không nghĩ đến, Tần Trạm sẽ được lựa chọn.

“Sao vậy?” Chú ý đến thần sắc của Luật có chút kỳ quái, Tần Trạm ân cần hỏi, trong đó có một chút khẩn trương rất khó phát hiện. Luật, không phải là đã phát hiện cái gì?

Luật sao có thể cho Tần Trạm biết, đến tột cùng là chuyện gì.

“Ta không nghĩ đến ngươi biết cách cạy ổ khóa.” Ngụ ý chính là, Tần Trạm có thiên phú làm trộm đạo.

“Cửa phòng không có khóa.” Tần Trạm biết Luật không muốn nói, bất quá cũng phối hợp nói sang chuyện khác, bởi vì hắn chột dạ. Luật không phát hiện cái gì là tốt rồi.

END 23.

——

sao rồi? h có ai có hứng quăng dép bạn Trạm với mình hêm? =))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play