Hoàng Doanh ăn xong một bữa cơm không rõ mùi vị, trong lúc đối diện ánh mắt người nào đó, vẫn khiến Hoàng Doanh áp lực đến ngẩng đầu không nổi. Sau bữa cơm, hắn cảm thấy cổ mình sắp không thẳng nổi nữa rồi, thế là nhịn không được cho cái cổ "trước sau trái phải xoay một vòng".

Một bên Ngô Hàn Thao nhìn động tác của Hoàng Doanh bất giác có chút buồn cười, mặc dù chỉ là nhếch khóe môi một cái, nhưng cũng đủ làm Hoàng Doanh thấy choáng váng.

Có thể không ngây ngốc sao, thầy Ngô mặt lạnh trong truyền thuyết cư nhiên nở nụ cười, đúng ra phải chụp lại cho anh em nhìn một cái, băng sơn ngàn năm tan chảy a, mặc dù chỉ là một góc nhỏ.

Nói cách khác, Ngô Hàn Thao cười lên đặc biệt đẹp, cảm giác như cả người y đều đột nhiên bừng sáng. Nếu như bị em gái thu ngân mạng trường kia nhìn thấy, không chừng lại quấn lấy không buông tay.

"Thế nào? Cổ khó chịu?"

Hoàng Doanh đang suy nghĩ vẩn vơ, phía sau đột nhiên bị một bàn tay chạm vào, sợ hãi vội vàng tránh bàn tay lạnh lẽo.

Nhìn bàn tay vẫn còn lơ lửng giữa không trung, Hoàng Doanh lúc này mới nhận ra phản ứng của mình hình như có chút hơi quá, để giờ tạo thành tình huống ngượng ngùng. Ngay sau đó vội vàng cười nói: "Không, không có gì, em cử động một chút, ha ha ha."

Ngô Hàn Thao thả tay xuống, nhìn Hoàng Doanh một cái, cũng không nói gì đi về phía trước. Hoàng Doanh ở phía sau căng thẳng như cô gái nhỏ mới lấy chồng, bảo trì khoảng cách, trong lòng không ngừng kêu khổ.

Hey, hướng đi không đúng a, này không giống như là đi ra bãi đậu xe, giống như đi về hướng ký túc xá của mình... Không phải chứ! Ngô Hàn Thao đây là muốn đưa mình về phòng?!

Hoàng Doanh lúc này thật sự rất muốn đi về phía trước lên tiếng khuyên y, không cần tiễn mình. Thế nhưng người ta cũng không nói là sẽ đưa mình về phòng, hơn nữa vừa này chính mình đã khiến cho không khí rất ngượng ngùng, lại nói như vậy, còn chưa chờ mình trở lại phòng ngủ, phỏng chừng đã bị khí lạnh từ Ngô Hàn Thao đông chết.

Nghĩ đến đó, Hoàng Doanh đột nhiên nhịn không được mà rét run. Nội tâm khóc thét: mình không nên cùng thầy Ngô ở riêng với nhau a a a!

Thật vất vả mới tới dưới lầu ký túc xá, Ngô Hàn Thao cuối cùng cũng dừng lại bên cạnh đèn đường mờ ảo, quay lại nhìn Hoàng Doanh mãi mê nhìn xuống dưới chân mà đụng phải lồng ngực mình.

"A! Ngô, thầy Ngô đi!" Hoàng Doanh che lấy mũi bị đụng trúng lùi về một bước. Thật là đau a, trong ngực người nọ giấu kim cương sao!

"Lấy xuống đi." Ngô Hàn Thao đột nhiên nói.

"Cái gì?" Hoàng Doanh có chút không nắm bắt được, tư duy của người này cũng thật đi trước thời đại đi.

"Tay." Nếu không phải vì dưới lầu ký túc xá quá nhiều người qua lại, thấy hai mắt Hoàng Doanh ngập nước, Ngô Hàn Thao đã sớm trực tiếp cầm lấy tay đang che lấy mũi của Hoàng Doanh.

"Nga." Sau khi hiểu rõ, Hoàng Doanh buông tay che mũi ra, cái đau cũng dần qua.

"Xin lỗi." Ngô Hàn Thao nhìn mũi Hoàng Doanh một chút, cũng may, không có đỏ lên. Ngay lúc định nhắc nhở hắn thì hắn đã đụng trúng mình.

"Ể?" Người nọ nợ mình cái gì a.

"Đã sửa được rồi, hẹn gặp lại." Bỏ lại câu này, Ngô Hàn Thao liền quay người đi.

"A? Ngô, thầy Ngô, hẹn gặp lại!" Hoàng Doanh khó hiểu nhìn theo bóng lưng Ngô Hàn Thao rời khỏi, nhớ lại những chuyện xảy ra liên tiếp từ lúc xế chiều đến bây giờ. Nhéo nhéo cái cổ tê cứng, a, quả nhiên, một mình ở cùng với thầy giáo là mệt nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play