Cuối mùa thu, trường học thả điền giả, cho đám học trò khổ bức phải về nhà giúp thu hoạch vụ mùa được nghỉ. Các thế hệ sau của quan phú gia đương nhiên không cần ra đồng làm việc, chẳng qua điền giả họ cũng có phần, thống nhất được nghỉ chung.
Con cháu quý gia, thừa dịp này ra ngoài du ngoạn, leo núi xuống biển, thăm thú xung quanh.
Cảng biển mấy ngày nay cũng trở nên tấp nập hơn so với hồi trước, dòng người tới đi không ngớt, lên thuyền đánh cá, thuyền chở khách ra biển, chạy tới mấy hòn đảo phụ cận câu cá, ngắm biển, nấu cơm dã ngoại.
Thời điểm kiếm tiền tốt như vậy, Lý Quả đương nhiên sẽ không bỏ qua, cậu bưng sọt bán quýt. Quả Muội đi theo ở bên người, trên người cũng đeo một túi vải nhỏ, bỏ vào bốn, năm quả quýt, học theo ca ca rao: “Mua quýt đi.” Quả Muội sắp ba tuổi, cao đến đầu gối Lý Quả, tóc trước trán vén lên, tùy ý buộc lại thành chỏm tóc đẹp, để lộ ngũ quan xinh xắn. Đứa nhỏ này đặc biệt xinh đẹp, sau đó sẽ là một tiểu mỹ nhân.
Lý Quả phát hiện, cậu mà mang Quả Muội tới, quýt sẽ bán được nhanh hơn.
Sáng sớm bán hết số quýt trong giỏ, đi tới nhà bếp bên cạnh kho của Tôn gia, đem số quýt trong nửa giỏ gửi tạm đấy lấy ra, rồi ra ngoài bán tiếp.
Sọt quýt này, Lý Quả mua ở nhà vườn trong thành. Cậu cũng là học theo, khắp cảng biển toàn dân làm ăn buôn bán, cậu mưa dầm thấm đất, xưa nay lại cực yêu tiền, vừa học đã biết.
“Quả nhi, nhớ đừng để lạc muội muội ngươi đấy.”
Quả nương bận rộn trong bếp, ngẩng đầu thấy Lý Quả vội vàng tiến vào lấy quýt, rồi lại vội vàng đi ra ngoài, lớn tiếng căn dặn.
Tiểu nữ hài nhi rất xinh đẹp, dễ bị lạc, như Quả Muội một khi bị ôm đi, nuôi tầm bốn, năm năm nữa, qua tay có thể được rất nhiều tiền. Môi giới mua đi, dạy chút từ khúc, thần vận cử chỉ lời nói, trang điểm lại, bán cho gia đình giàu có, khói hoa trong đất, giá vô cùng khả quan.
“Nương, con biết rồi.”
Tiếng Lý Quả từ xa truyền lại, người đã chạy ra khỏi nhà bếp.
Quả Muội ngoan ngoãn ngồi trước cửa kho hàng, tay cầm bánh vòng, cắn răng rắc. Cũng không biết là ai cho bé đồ ăn vặt, Quả Muội phàm ăn, ai cho cũng không từ chối.
“Ca ca, ăn.”
Quả Muội giơ miếng bánh đầy nước bọt lên.
Lý Quả giúp Quả Muội lau chút vụn bánh trên mặt, dắt Quả Muội, hai người tiếp tục đi vào đám đông bán quýt.
Buổi trưa, dòng người ở cảng biển vẫn không giảm, Lý Quả bị khách mua quýt bao xung quanh, chờ cậu bận rộn xong, ngẩng đầu lên, mới phát hiện Quả Muội đã không còn ở bên cạnh.
Lý Quả kinh hoảng tìm kiếm, rất nhanh nghe thấy tiếng khóc của Quả Muội, cũng cách đó không xa. Lý Quả đẩy người phía trước ra, đuổi tới, thấy tùy tùng của Vương Kình túm lấy Quả Muội, đi về bến tàu, Quả Muội kêu khóc: “Ca ca.”
Lý Quả bỏ lại giỏ, truy đuổi, mắng to: “Tử cá kình, thả muội muội ta xuống!”
Bên cạnh Vương Kình có hai bạn chơi, cũng chính là hai tuỳ tùng, đối với Vương Kình luôn nghe lời răm rắp.
“Không thả, ta phải treo nó lên trên cột buồm!”
Vương Kình dương dương tự đắc, hắn đi ở phía trước, cạnh biển có đậu một chiếc thuyền nhỏ.
Tiếng khóc của Quả Muội càng lúc càng thảm thiết, bé bị xách ngược, hai cái tay nhỏ đang quơ quào giữa không trung.
Lý Quả xông tới tranh chấp, bị Vương Kình cùng một tên tuỳ tùng đánh ngã xuống đất.
“Tử cá kình! Ta phải mách thúc ngươi, để thúc ấy đánh chết ngươi, lột da cá của ngươi!”
Lý Quả rớt nước mắt, vừa đánh nhau vừa chửi.
“Đi đi, thúc ta ra biển rồi, ha ha ha.”
Vương Kình phất tay một cái, leo lên thuyền, Quả Muội cũng bị mang tới thuyền.
Đám gia hỏa mười hai mười ba tuổi này coi trời bằng vung, nghênh ngang rời đi.
Tiếng khóc của Quả Muội tuy rằng lôi kéo sự chú ý của người khác, nhưng ai nấy đều vội vàng ngoảnh mặt nhìn chuyện khác, căn bản chẳng ai giúp đỡ hỗ trợ.
Vương Kình đứng ở trên boong thuyền, tuỳ tùng đem gỡ tấm gỗ để lên thuyền xuống, làm mặt quỷ với Lý Quả. Lý Quả nhìn thấy trên thuyền còn có hai vị hành khách khác, chính là Triệu Khải Mô cùng Tôn Tề Dân.
“Khải Mô!”
Lý Quả nhảy ào xuống nước, đuổi theo thuyền kêu gào.
Thuyền này là của Tôn gia, hiển nhiên Tôn Tề Dân mang theo Triệu Khải Mô chuẩn bị du lịch.
Hai tên tùy tùng của Vương Kình, đều là hàng xóm của hắn, một tên gọi Phiên Oa, một tên gọi Hầu Phan, đều là hài tử thành đông.
“Chuyện gì vậy?”
Nhìn thấy nhóm Vương Kình mang một tiểu nữ oa lên thuyền, Lý Quả theo sát phía sau, Tôn Tề Dân vội vàng qua hỏi.
“Tề Dân, không có chuyện gì, chỉ đang đùa giỡn, hù dọa Quả Tặc Nhi một chút thôi.”
Vương Kình từ khách biến thành chủ, sai thủy thủ nhổ neo.
Tôn Tề Dân tính tình nhu nhược ôn hòa, nhát gan sợ phiền phức, chỉ là gấp đến độ đi loanh quanh, lại không thể làm gì Vương Kình.
Lý Quả bơi tới mạn thuyền, để tay lên thuyền, quát lớn: “Mau thả muội muội ta ra!”
Lúc này Phiên Oa đang trói Quả Muội lại, Quả Muội vừa khóc vừa cào, cào cắn Phiên Oa, Phiên Oa vô cùng quẫn bách.
“Đi xuống cho ta!”
Hầu Phan lấy mái chèo đánh lên bàn tay túm mạn thuyền của Lý Quả, không cho Lý Quả lên thuyền. Lý Quả bị đau rơi xuống nước, lần thứ hai tung người víu thuyền, Hầu Phan giơ lên mái chèo muốn đánh, mái chèo bị Triệu Khải Mô đoạt lấy.
“Cút!”
Triệu Khải Mô mặt lạnh quát lớn.
“Ta nói lão Triệu này, ngươi là một hoàng tộc, giúp tên khất cái này mất thân phận đấy, ngươi đứng ở một bên, đây không phải chuyện của ngươi.”
Vương Kình nắm lấy Quả Muội, sai Phiên Oa quấn dây thừng lên eo Quả Muội. Đám gia hoả này quyết tâm phải treo Quả Muội lên cột buồm.
“Quả Tặc Nhi, đưa tay đây.”
Triệu Khải Mô cúi người xuống túm lấy Lý Quả ở trong nước, ngày thu, nước biển lạnh băng, cả người Lý Quả ướt đẫm.
Lý Quả trèo lên thuyền, lập tức lao tới ngăn cản Vương Kình cùng Phiên Oa, muốn cứu Quả Muội. Vương Kình ôm lấy eo Lý Quả, nhìn có chút hả hê, hô: “Hầu Phan mau tới đây hỗ trợ, treo nó lên!” Hầu Phan muốn nhúc nhích, Triệu Khải Mô ra tay ngăn cản, ngữ khí âm lãnh nói: “Ngươi qua thử xem.”
Lý Quả bị Vương Kình cuốn lấy, vừa giận vừa gấp, liều mạng cấu Vương Kình.
“Tề Dân, nhanh gọi người hỗ trợ!”
Nhìn thấy dây thừng trói Quả Muội đã ném lên cột buồm, Triệu Khải Mô đánh tỉnh Tôn Tề Dân đang ngây ngốc ở bên cạnh.
Đây là thuyền Tôn gia, chỉ cần Tôn Tề Dân lên tiếng, hành vi ác liệt của Vương Kình cùng nhóm tùy tùng mới có thể bị ngăn lại.
“Dừng tay!”
“Nhanh thả Quả Muội xuống.”
Câu lệnh của Tề Dân vừa ra, đám người hầu ngồi yên ở bên liền xông lên, chế trụ Phiên Oa, cởi trói cho Quả Muội.
“Tôn Tề Dân, ngươi tan học trên đường về coi chừng ta đấy!”
Vương Kình tức đến nổ phổi nghiến răng mắng, còn kém chút nữa thôi bọn chúng đã treo Quả Muội thành công rồi, hơn nữa vừa vặn thúc hắn Vương Triều không ở đây, không ai quản hắn, về sau chưa chắc có cơ hội như vậy.
Vương Kình tự mình kêu gào, không phát hiện chính mình đã bị Lý Quả đẩy ra góc. Sức mạnh Lý Quả nhất thời tăng vọt, nhân cơ hội ra sức, đẩy thân hình béo tốt của Vương Kình ra ngoài thuyền, Vương Kình mất trọng tâm, phát ra tiếng kêu thảm, rơi xuống nước, bọt nước bắn tung lên.
“Mau cứu mạng!”
Vương Kình ở dưới biển dùng sức quẫy, tứ chi hắn ngắn nhỏ, dáng người tròn vo, động tác quẫy trong nước càng có vẻ ngốc nghếch.
Hơn nữa đây là trời thu, nước biển rất lạnh.
Phiên Oa cùng Hầu Phan sững sờ nhìn, ai cũng không muốn xuống, chỉ là chạy đến đuôi tàu, kêu gào cố lên thôi.
“Ha ha ha ha, tử cá kình hạ thuỷ!”
Lý Quả khua tay múa chân, cười vui vẻ.
Những hài tử lớn lên ở cảng biển này đều biết bơi, thuyền cách bờ cũng gần, chẳng qua thân thể Vương Kình chìm như cái thùng đựng nước, bơi bất động.
“Tề Dân, vẫn để cho người cứu hắn lên đi.”
Triệu Khải Mô nhìn Vương Kình vài lần chìm nổi, lo lắng có chuyện, đây dù sao cũng là biển lớn, sẽ chết người. Tôn Tề Dân thấy Vương Kình dáng vẻ chật vật, lén lút cười, nghe Triệu Khải Mô nói, mới không tình nguyện, sai người hầu đi cứu giúp.
Vương Kình rất nhanh được cứu lên thuyền, đâu còn khí thế tiểu bá vương thành đông nữa, trải qua lần kinh hãi này, cả người hắn run lẩy bẩy, hơn nửa là bị nước biển làm cóng, núp ở bên cạnh hai tên tuỳ tùng, uể oải chửi bới Lý Quả, cũng tiện thể mắng cả Tôn Tề Dân, dù cho chật vật như vậy, hắn vẫn muốn đe dọa Tôn Tề Dân.
“Ta không mời ngươi lên thuyền, ngươi xuống đi.”
Mặt Tôn Tề Dân đỏ lên, ngón tay dùng sức chỉ về phía dưới.
Thường ngày bị ức hiếp quen rồi, Tôn Tề Dân hiếm khi thẳng lưng được một lần.
“Tôn Tề Dân, ngươi đừng có mà ra khỏi cửa, gặp ngươi một lần ta sẽ đánh một lần!”
Vương Kình từ trên mặt đất lăn lộn đứng dậy, chống nạnh đe dọa. Tôn Tề Dân sợ lùi bước, hắn và Vương Kình là hàng xóm đối diện, từ lúc là hài đồng đã bị Vương Kình bắt nạt.
“Đừng sợ hắn, ta bảo vệ ngươi!”
Lý Quả ôm Quả Muội, dũng cảm đứng ra, thân thể gầy yếu của cậu ngăn ở trước người Tôn Tề Dân, dùng sức vỗ ngực.
Quả Muội vừa được giải cứu, lập tức nín khóc mà cười, bé nằm nhoài trong lồng ngực ca ca, cánh tay nhỏ ôm chặt lấy cổ ca ca, hiếu kỳ mở to mắt. Bé cũng là vô tri không biết sợ, không biết những người xấu kia suýt chút nữa treo bé lên cột thuyền buồm.
Vương Kình oán hận không thôi, đánh giá đối thủ một mất một còn Lý Quả trên thuyền, sau đó chuyển mắt lên người Triệu Khải Mô.
“Uổng công ta thường ngày xem ngươi như huynh đệ, cái đồ ăn cây táo rào cây sung, ngươi chờ ta.”
Vương Kình đã rời thuyền, vẫn đang tức giận bất bình.
“Ồ, ta chờ đấy.”
Triệu Khải Mô thần sắc không thay đổi, hồi đến nhẹ như mây gió.
Hài tử thương gia thật không dám chọc giận kiểu quan N đại như hắn, huống chi đây là vùng đất nam xa trung tâm chính trị, thân phận hoàng tộc vẫn rất hiếm thấy. Lúc cua xoay ngang cũng gặp trở ngại. Vương Kình có thể vì thân phận khác biệt, trắng trợn không kiêng dè ức hiếp huynh muội Lý Quả, như vậy Triệu Khải Mô cũng không ngại dùng thân phận hoàng tộc áp chế Vương Kình.
Vương Kình không làm gì Triệu Khải Mô bên kia được, liền ở trên đất nhục mạ Lý Quả một phen, tiện thể chửi luôn Lý Quả nương cùng muội muội, lời khó nghe nào cũng tuôn ra.
Lý Quả tức giận vô cùng, nhặt lên một cái giỏ trúc ném Vương Kình, Vương Kình tránh, giỏ trúc sượt qua tai Vương Kình, rạch một đường trên mặt hắn.
Vương Kình nổi trận lôi đình, rêu rao lên muốn cho Lý Quả trả giá thật đắt.
“Đi mau.”
Tôn Tề Dân thét to thủy thủ chèo thuyền, mau chóng rời đi.
Một hồi Vương Kình về nhà khóc lóc kể lể cho cha hắn thì phiền toái. Cha Vương Kình đến già mới có con, phi thường sủng nịch, không phân phải trái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT