Gió từ mặt hồ thổi đến, phất qua làn váy màu lam của Yên Chi làm mũi giày bên dưới hơi hơi lộ. Gió cũng lướt qua rèm châu, âm thanh thúy vang lên, làm nổi bật sự yên tĩnh trong phòng.
Yên Chi cứng ngắc, cứ cảm thấy trong mắt hắn ẩn chứa rất nhiều hàm ý. Mà ánh mắt ấy quá nóng bỏng, khiến người ta không thể chịu nổi, hai tay bưng đĩa bánh hoa quế của nàng khẽ run.
Yên Chi cụp mắt né tránh cái nhìn của hắn nhưng vẫn cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm vẫn dõi theo nàng. Yên Chi nhíu mày, hạ thấp người thỉnh an: "Nô tì thỉnh an nhị công tử".
Hắn vẫn không nói lời nào, chỉ bưng lấy chén rượu đưa đến đầu môi uống một chút. Hắn hơi rũ mắt rồi lại ngước mắt nhìn nàng. Cái nhìn chăm chú lại nguy hiểm. Yên Chi không biết làm thế nào, đành rụt rè bưng khay bánh hoa quế đặt lên bàn. Nàng nhìn những đĩa đồ nhắm tinh xảo trên bàn chưa được động đũa, lại nhìn hai bầu rượi với chén rượu, rồi lại nhìn người ngồi trước mặt. Khuôn mặt người nọ như họa tô nhưng nàng càng ngắm càng thấy bất an.
Nàng vốn suy nghĩ có nên thẳng thắn không nhưng với tình hình hiện tại, nàng quả thật không dám. Sau khi đặt bánh hoa quế lên bàn, nàng hạ thấp người: "Để công tử đợi lâu, nô tì lập tức sẽ đến bếp chỉ cách làm cho đầu bếp, nô tì sẽ nói rõ bí phương, tuyệt không giấu giếm"
Tạ Thanh Trắc nghe vậy, đuôi lông mày khẽ nhếch một cái rồi hạ xuống. Tay hắn xoa nhẹ bầu rượu, đôi mắt cụp xuống khiến người khác không hiểu ý, vành môi hắn còn đọng giọt rượi, khiến người không thể rời mắt.
Lâu sau, hắn mới thản nhiên nói: "Không cần phải đi, người trở về cảm tạ hảo ý của tẩu tẩu thay ta, thuận tiện đem tặng rượu trái cây này cho tẩu tẩu làm quà đáp lễ". Hắn nhìn nhìn bình rượu chưa động, bình này khác hắn với bình hắn đã mở, gốm tráng men tao nhã, đá quý điểm tô, thoạt nhìn đã biết không phải vật phàm.
Yên Chi giương mắt nhìn, bình rượu kia được đặt ngay bên cạnh Tạ Thanh Trắc, cách nàng khá xa. Muốn cầm lấy bình rượu phải tiến thêm nữa nhưng như thế không đúng mực.
Nàng đành phải đi vòng qua bàn, tiến đến cạnh hắn, đưa tay ra lấy bình rượu. Không ngờ, tay hắn đè lại tay nàng. Yên Chi run lên, suýt nữa đánh rơi bình rượu. Bàn tay hắn hơi lạnh, càng làm nàng hoảng thần.
Hiện tại, cảm giác của nàng đối với Tạ Thanh Trắc rất phức tạp. Lần bị đánh phạt, nàng chán ghét khuôn mặt thật của hắn nhưng lại không đành lòng trách móc hắn quá mức, cảm giác như thù như bạn làm nàng không biết nên xử trí ra sao. Nhưng, điều không nên nhất là nàng không chắc có chống cự được Tạ Thanh Trắc hay không. Nàng không phân chiến tuyến được, nhưng hắn thì có. Chỉ sợ hắn bây giờ đang muốn đem xương cốt nàng mài thành bột.
Yên Chi cố giữ bình tĩnh, thoáng liếc Tạ Thanh Trắc, hỏi: "Công tử có gì phân phó?"
Tạ Thanh Trắc giương mắt nhìn nàng một cái, trong mắt chỉ còn vẻ bình bình đạm đạm... không còn sự nguy hiểm, làm càn khiến Yên Chi hơi thả lòng.
Nhưng gần như ngay lập tức, tay hắn lướt qua tay nàng, chuyển sang nắm lấy cổ tay. Yên Chi thấy hắn nắm chặt, không tự chủ nhìn hắn. Nàng hơi sợ, đang định rút tay về thì hắn đón lấy bình rượu trong tay nàng, Yên Chi lại hơi bình tâm.
Hắn mở nắp bình rượu, thản nhiên rót rượu vào trong chén. Tiếng rượt rót vào chén, tiếng rèm châu lách cách, âm thanh khi nhỏ khi to khiến bầu không khí bớt căng thẳng. Yên Chi không hiểu hắn định làm gì nhưng vẫn hơi thả lòng. Nhưng dù như thế, thái dương nàng vẫn rỉ mồ hôi, trái tim nàng cứ phập phồng lên xuống, bắt đầu thấm mệt. Hắn rất khéo khống chế tâm lí người khác, khi căng khi duỗi, làm căng lên, người ta cảm thấy cẳng thẳng, hắn buông rồi, người ta mất đà, vô lực chống đỡ.
Chén rượu sứ men trắng khắc hoa đựng rượu có màu xanh nhạt. Hắn nâng chén rượu, ý cảnh tao nhã lịch sử, rượu trái cây cũng thêm mê người.
Hắn đem chén rượu đến trước mặt Yên Chi, thản nhiên nói: "Rượu trái cây đầu mùa mới ủ còn chưa có người nếm, để đảm bảo, ngươi thử thay tiểu thư nhà ngươi trước đi"
Yên Chi chén rượu, mùi nho thơm thoang thoảng. Hắn ngồi, nàng đứng, người ngoài thoạt nhìn chỉ cảm thấy Yên Chi chẳng cần sợ gì, chuyện ban nãy chỉ là nàng nghi thần nghi quỷ, chuyện bé xé ra to.
Nàng vốn nên bưng rượu, uống cạn sạch, không đề phòng. Nhưng không khí an tĩnh này lại làm nàng thấy bất an. Nàng rất hiểu Diệp Dung Chi, hắn thích tạo ra bầu không khí kiểu vậy, sau đó bất ngờ bùng nổ khiến người khác trở tay không kịp, không thể trốn tránh...
Yên Chi dám đến đây vì nàng xác định Tạ Thanh Trắc không dám giết hại nàng giữa thanh thiên bạch nhật. Nhiều người biết tung tích của nàng, hắn không dám liều. Thế nhưng cứ nhìn chén rượu trước mặt, nàng đã không dám khẳng định!
Mồ hôi lấm tấm trên trán Yên Chi bị gió hồ thổi hơi tiêu biến. Cảm giác man mát lan tỏa. Nàng nhìn Tạ Thanh Trắc một cái, đôi môi khẽ mấp máy. Nàng không dám liều, nếu hắn hạ độc trong rượu thì mạng nàng cũng toang...Đời này chấm hết!
Thấy biểu cảm của Yên Chi, đôi mắt của Tạ Thanh Trắc hơi tối lại. Yên Chi nhìn thấy, càng hốt hoảng. Nàng hất mạnh chén rượu, phóng thẳng ra cửa. Rèm châu bị hất tung, thiếu nữ chạy vội. Cảm nhận được gió trời luồn qua khe cửa chính, Yên Chi hơi kích động.
Nhưng chỉ cách cửa có vài bước, nàng đã bị Tạ Thanh Trắc hung hăng áp vào ván cửa. Yên Chi bị cưỡng chế, ngực va vào cửa, hơi tức; trong lòng thầm mắng. Hắn muốn túm nàng có muôn vàn cách, sao lần nào cũng...! (giở lại kiếp trc nhé, editor cũng không nhớ là cô nàng này bị đè cửa lần nào chưa)
Hai tay nàng bị hắn siết chặt, kéo ngược ra sau cổ. Đầu gối bị hắn ép sát vào ván cửa, toàn thân hoàn toàn không thể ra lực. Lực đạo hắn vừa vặn, nàng không thể trốn.
Cả thân mình hắn ép sát nàng, không chừa một khe hở. Tư thế này quá mức thân mật, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nhau qua lớp xiêm y. Hơi thở ấm áp của hắn phả sau gáy nàng. Yên Chi vẫn hơi choáng, lại cảm thấy nam kham (khó lòng chịu đựng nổi)
Nàng vội lấy lại bình tĩnh nhưng có lẽ ban nãy chạy quá nhanh, hô hấp của nàng vẫn còn hỗn loạn. Nàng nghiêng đầu, phì phò: "Nhị công tử, ngài...ngài muốn làm gì?". Tạ Thanh Trắc hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào nàng. Khuôn mặt hắn sáp lại gần nhưng vẻ mặt vẫn thanh lãnh như thế người cưỡng chế Yên Chi lúc này không phải là hắn. Đôi môi mỏng của hắn áp vào gò má nàng, lời nói có phần trách cứ. Hắn nhấn mạnh từng từ: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"
Vì nói chuyện, cánh môi của hắn ma sát trên gò má nàng, cực kì ái muội, hơi thở của nam tử càng làm nàng khó chống đỡ. Mi tâm (vùng giữa hai lông mày) nhíu lại. Ở phía sau, Tạ Thanh Trắc càng thêm ép sát. Yên Chi bị ép đến đau ngực, hơi kêu lên. Nàng biết tình hình hiện giờ không thể lấy cứng đối cứng, tốt nhất nên mềm mại một tí, để hắn cởi bỏ cảnh giác.
Nàng hít sâu lấy hơi, hạ thấp giọng điệu, nhỏ giọng cầu xin: "Nhị công tử bảo nô tì uống rượu gì nô tì uống rượu ấy, nhưng ngài nhẹ tay một chút, ngài dùng sức quá, làm nô tì...nô tì hơi đau"
Tạ Thanh Trắc nghe thế, tròng mắt càng thêm tối. Hắn ngửa đầu uống rượu từ bình trong tay còn lại rồi chuyển mình, một lần nữa đè ép Yên Chi, đoạn, hắn cúi người, hung hăng chặn miệng nàng, đưa rượu trái cây trong miệng chuyển sang.
Yên Chi không ngờ rằng hắn sẽ làm thế, vội vàng kháng cự nhưng những chiêu thức âm độc thì nàng không đành lòng ra tay, chiêu còn lại lại không có tác dụng.
Một ít rượu bị tràn ra ngoài, theo gáy chảy xuống cổ áo. Nàng hơi run rẩy, hắn ôm chặt nàng, khiến nàng hô hấp khó khăn.
Tạ Thanh Trắc thuận lợi mớm rượu. Hắn buộc nàng nuốt xuống rồi lại chơi loạn trong khuôn miệng nàng, cùng lưỡi đinh hương của nàng dây dưa. Hắn bá đạo cường ngạch, không dung kháng cự.
Yên Chi nào đã trải qua chuyện này, nhất thời cả người nhũn ra. Khi nàng hồi thần mới giật mình phát hiện người nọ là đệ tử của nàng. Thế mà nàng lại bị rối loạn tâm trí, thật xấu hổ.
Nàng nóng ruột, càng ra sức giãy giụa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT