Kể từ sau hôm gặp nó đến nay đã ba ngày , hắn như theo thói quen cứ đến giờ Tị lại ra hồ sen , nhưng chẳng thấy tăm hơi nó đâu . Thành ra cũng chở thành một nỗi chông ngóng gặp lại nó .
Tuy biết nó là con gái thừa tướng là phi tử của mình nhưng hắn lại không dám ngự giá đến Thanh Nhã các , nói thẳng ra là hắn hơi ngượng ngùng . Bằng này tuổi hắn chưa gần nữ sắc cũng lại càng không biết cái cảm giác lạ lạ ngóng chông này là gì .
Nên hắn chỉ biết chông mong nàng ở đây . Ròng rã ba ngày không thấy nàng suất hiện , hắn âu sầu chở về Thanh Long cung của mình . Tới nỗi Tiểu Quế Tử nhắc hắn mấy lần xem lại danh sách khách mời các vương công đại thần , vào yến tiệc mừng sinh thần của hắn 26 tuổi mà hắn vẫn ngẩn ngơ .
-Hoàng thượng .- gọi mãi mà hoàng thượng vẫn thất thần Tiểu Quế Tử đành cả gan hô to .
- Có chuyện gì .- hắn âm trầm đáp .
Lưu loát trình bày xong mọi thứ với hắn , Tiểu Quế Tử thầm than hắn đi theo hoàng thượng đã mười năm đây là lần đầu tiên thấy ngài kì lạ như vậy cứ thất thần mấy ngày qua.
Được sự phân phó của hắn Tiểu Quế Tử bắt đầu phát thiệp khắp nơi và tất nhiên Thanh Nhã các Băng Phi cũng có phần đi ,
Đang nằm dài trên ghế phi thoải mái nó nhíu mày nhìn Xuân Nhi hấp tấp chạy vào miệng còn không ngừng hô .
-Tiểu thư , Tiểu thư có hỉ có hỉ nha .-Xuân Nhi cười hớn hở bộ như bắt được vàng vậy .
- Có chuyện gì sao .- nó đáp với vẻ buồn thiu , mấy hôm nay nó đi không ít nơi trong cung rồi lâu dần cũng thấy nhàm chán nha . Khác với vẻ mặt đưa đám của nó Xuân Nhi lại hớn hở kể lể.
- Nha tiểu thư thật chậm thông tin đi . Năm ngày nữa là đại tiệc sinh thần hoàng thượng nha, Thanh Nhã các cũng có thiệp nha . Khi đó em sẽ trang điểm tiểu thư đẹp nhất nha .
Xuân Nhi vừa nói vừa cười ánh mắt không thoát khỏi tia hào hứng chờ mong . Nghe được đại tiệc sinh thần hoàng đế hai mắt nó sáng lên .
Ân nó rất mong xem hoàng đế ở cổ đại có giống trên tivi không nha . Lại thấy Xuân Nhi tiếp tục huyên thuyên .
-Tiểu thư hôm đó người nhất định nắm chắc cơ hội gây sự chú ý của hoàng thượng nha . Như vậy mới mong thoát khỏi nơi buồn tẻ này ha , tiểu thư cũng không bị các nương khác khi dễ đi .
Xuân Nhi vẫn thao thao bất tuyệt , còn nó đang hăng say lên kế hoạch để buộc tên hoàng đế kia hưa thê cho nó đi tìm soái ca nha .
Nhắc mới nhớ nó thật nhớ đại soái ca đẹp trai kia nha , bất quá soái ca là ai tên gì nó cũng quên hỏi rồi nha .
----------------------
Nó ngồi ngủ gật gù trong khi Xuân Nhi vẫn đang trải tóc , đây đã là chuyện của 5 ngày sau . Nó thầm rủa lão hoàng đế sinh thần cái rắm gì chứ , làm hại nó bị Xuân Nhi lôi kéo dậy từ canh năm hết chọn y phục lại đến chải tóc . Aaaaaaaa mệt chết nó mà.
Lôi kéo giằng co mãi tới giờ dậu nó mới ra khỏi Thanh Nhã các . Xuân Nhi oán trời tiểu thư dịu dàng của nàng đâu rồi à nha , tại sao chỉ có bị đánh 30 đại bản khi tỉnh dậy lại khác như vậy chứ .
------
Trong Thượng Phương cung , hoàng thái hậu chủ toạ ngồi ghế phượng đầu tiên . Tiếp đến là hắn đỉnh đỉnh cửa ngũ chí tôn Vũ Vương Thần .
Toàn thân hoàng bào vàng óng , ngương mặt cương nghị uy nghi , quanh thân tản ra khí lạnh khiến kẻ khác không rét mà run . Khí chất vương giả , mọi cử động nhấc tay đặt chân của hắn đều có phong phạm của bậc đế vương .
Mắt phượng hơi híp lại hắn tìm kiếm gương mặt kia nhưng nhòm ngó thế nào cũng không thấy . Yến tiệc đã bắt đầu được gần một canh giờ mà vẫn không thấy bóng giáng ấy , lẽ nào nàng không đến .
Tứ phía đều là tam cung lục viện các phi tử khác nhân cơ hội này mỗi người một bộ một giáng kheo ra cho hắn xem . Không hứng thú vẫn là không hứng thú . Mi tâm nhíu chặt mấy lời xung nịnh của vài đại quan hắn chẳng nghe vào đâu .
Bỗng ngoài của tiếng thái giám vang vọng ,
-Băng phi nương nương kiến giá .
Mi tâm dần giãn , ngoài cửa một thân ảnh hồng y tiến vào , thoa nhẹ một lớp phấn cũng không làm nàng bớt yêu kiều , tóc xam búi đơn giản , ngọc trâm cài tuỳ ý , vài mảnh tóc mai còn theo gió tung bay !
Xuân Nhi quỳ xuống thỉnh an , còn nàng lại đứng đó ngó đông ngó tây . Nơi nó đứng cách long ngai khá xa nó cũng không nhìn rõ thánh nhan .
Nói thẳng ra là từ khi tiến vào nó đã choáng ngợp bởi sự sa hoa nơi đây . Ngó đông sờ tây như nhớ ra điều gì , nó quay lại hỏi Xuân Nhi .
- Xuân Nhi đông người như vậy thật náo nhiệt nha nhưng bất quá ta không biết lão hoàng đế là ai , ngươi biết không .
Nó vừa hỏi xong Xuân Nhi chỉ muốn cắn lưới mà chết . Chết chắc a tiểu thư , bao quy củ nàng cố gắng dạy tiểu thư mấy ngày qua đổ sông đổ biển rồi sao .
Cầu nguyện mình được chết an lành Xuân Nhi lại nghe nó dục .
- Xuân Nhi em quỳ làm gì đứng lên a . Chỉ ta lão hoàng đế .
Đoàng Đoàng Đoàng , thái hậu sững sờ Băng Nhi bà yêu thương đây sao , còn hắn mặt vẫn không thay đổi trong tâm thì cười thầm tiểu nha đầu lớn mật này chẳng lẽ nàng không biết mình đang ở đâu sao , các phi tử khác thầm cười trộm vì có người sắp gặp hoạ .
Các đại thần thì chết lâm sàng , họ có chung suy nghĩ Băng phi này thật không biết sống chết a . Mọi người đang chìm vào suy nghĩ riêng thì Tiểu Quế Tử phục hồi đầu tiên , đúng chất giọng nô tài bên cạnh bậc đế vương hắn quát to.
- To gan , nô tài hỗn xược . Gặp thánh nhan còn không quỳ đứng đó hồ ngôn loạ ngữ .
Tiếng của Tiểu Quế Tử đánh thức tất cả mọi người bao gồm nó . Nghe tiếng quát nó đưa mắt nhìn theo , một hoàng bào uy nghi một gương mặt thân quen . Aaa là đại soái ca sao hắn ở đây còn ngồi cao như vậy làm gì .
Không để ý tiếng quát của Tiểu Quế Tử nó bước chân về phía đại soái ca , miệng còn ho to .
- Ân đại soái ca lại gặp ngươi rồi , ngươi ngồi xa như vậy làm gì hèn gì ta không thấy . Ngươi biết lão hoàng đế của ta ngồi đâu không
Oành --- tất cả mọi người vừa tỉnh lại một lần nữa hớp một ngụm khí lạnh . Thầm oán hồng nhan bạc mệnh nga . cô nương này e rằng ngày mai không thấy mặt trời .
Một đại thần nào đó trong đám hỗn độn , quát to
- Điêu phi to gan , gặp thánh thượng không quỳ còn ăn nói hàm hồ , người đâu lôi nàng ra .
Aaaaaa hoàng thượng họ nói đại soái ca là hoàng thượng nha . Nàng chớp chớp mắt rồi thầm cười to , lão hoàng đế là đại soái ca vậy nàng lời to rồi .
Nghĩ như vậy nàng chạy nhanh về phía trước vài bước , gần tới chỗ hắn thì bị thị vệ ngăn lại .
Nhận được ánh mắt của hắn hai thị vệ lập tức lui nhường đường cho nó .
-
-Đại soái ca huynh là hoàng thượng có thật không .- hai mắt nó mỡ to vẻ chờ mong dất dất tay áo hắn . -
- Hửm đại nha đầu chẳng lẽ ta không giống lão hoàng thượng nàng tưởng tượng sao .
Uỳnh đồng loại mọi người té xỉu hoàng thượng không nổi giận còn còn trả lời nàng ta .
- Hỗn xược , điêu phi to gan .
Lại là vị đại thần lúc nãy quát , nó quay qua liếc ông ta một cái rồi thầm cười . Nguyên lai vị này là Nhã Ưng Bất phụ thân của Nhã phi là phi tử hay ăn hiếp Vương Nhược Băng khi xưa nhất .
Quay lại phía đại soái ca mắt nó mang theo tia giảo hoạt chớp mọit cái thay vào đó là ánh mắt vạn phần uỷ khuất , một tia kia biến đổi tuy nhanh nhưng cũng đủ để hắn thu tất thay biến đổi vào mắt , thầm nghĩ đại nha đầu này lại sắp giở trò gì thì đã thấy nàng ngã hẳn vào lòng hắn .
- Soái ca ông ta khi dễ ta , tại ngươi mà ông ta khi dễ ta - oa oa oa
Nàng khóc như một tiểu oa nhi ai không biết thì đúng sẽ nghĩ nàng đã gặp chuyện gì bi thương lắm .
Còn hắn từ giây phút nàng ngã nhào vào lòng hắn cảm giác mềm mềm ấm ấm kia làm tim hắn nhảy liên hồi . Chưa kịp phản ứng thì lại nge nàng khóc thương tâm như vậy .
Cái mặt nhỏ nhắn kia vùi vào ngực hắn ra sức lau nước mắt. Bật cười nhưng không vạch trần nàng , hắn dỗ ngọt .
- Băng Nhi ngoan nha , không khóc . Có ta ở đây sẽ không ai khi dễ nàng .
- Thật không .- nó bật dậy khi nge được hắn nói như vậy lòng thầm cười trộm được hoàng đế chống lưng từ nay nàng tha hồ quậy phá .
Hoàng Thái Hậu từ đầu tới giờ đều im lặng , nhìn thái độ của đứa con cứng đầu này bà biết hắn đã bị tiểu a nhi kia làm động tâm rồi . Nhưng điều bà không ngờ tới là cái tiểu oa nhi này thay đổi quá lớn . Hắng giọng hai cái bà lên tiếng .
- Băng Nhi ngoan ai khi dễ con cứ nói với mẫu hậu .
Nghe thấy giọng nói hiền lành nó quay sang nhìn lão thái bà trước mặt . Bất quá bà mới hơn năm mươi sắc thái vẫn còn rất tốt nha . Nhìn thấy ánh mắt dò sét của nó hắn mới nói nhỏ đó là mẫu hậu . Nọ gật gù .
- Người là mẹ hắn sao , ta cũng có thể gọi người là mẹ sao ?
Nó hỏi thái hậu , nge cách gọi là lạ này của nó thái hậu cười thật vui vẻ , nhưng xem ra từ mẹ kia thật êm tai nha .
- con có thể gọi ai gia là mẫu hậu .- bà trầm ấp đáp
Nó cười ngoắc cả miệng , có chồng là hoàng đế có mẹ chồng là thái hậu có phải nó giàu rồi không . Nghĩ là hỏi nó quay sang hắn .
- Ngươi là lão công của ta , mẫu hậu là mẹ ta nhưng cho ta hỏi hai người có tiền nuôi được ta không . Ta không muốn vất vả như xưa nha .
Tất cả mọi ngưoi chưa tỉnh lại bị câu nói này của nó hù cho rụng tim . Băng phi ơi băng phi hoàng đế không có tiền thì ai có a . Đó tất cả đều là suy nghĩ chung của mọi người .
- Băng phi thật biết cách gây ấn tượng với hoàng thượng nha .- một giọng nói yểu điệu vang lên không ai khác chính là Nhã phi
Vẫn đang phì cười với câu hỏi của nó giờ nghe nhã phi nói vậy hắn mới sợ mọi người chưa chết hẳn bồi thêm một câu
- Ta là người giầu nhất thiên hạ vậy có đủ nuôi ngươi không .
Ầm - lần này thì mọi người chết hẳn nha.
Bơ qua thái độ của tất cả bỏ lơ cả chúng hậu phi hắn hướng thái hậu nói tiếp .
- Mẫu hậu hoàng nhi long thể hơi mệt , hoàng nhi thỉnh mang Băng nhi đi trước . Mẫu hậu từ từ di giá .
Không đợi thái hậu trả lời hắn xoay người ôm nó lên bước về phía Thanh Long cung của hắn . Trong sự ngỡ ngàng của tất cả bao gồm cả nó .
Khi thái hậu định thần lại đã thấy hắn khuất bóng bà cũng di giá từ ninh cung .
Để lại đám đại thần cùng chúng hậu phi mỗi người một suy nghĩ mà rời đi .
Nhưng chung một suy nghĩ họ thầm nhủ có lẽ đây chỉ là mơ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT