*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Sân Mộc đn khu dùng cơm Trác Kỳ Bảo đang ngồi xổm dưới tàng cây tay áo cũ nát dính máu khô nhăn mặt cắn bánh mì

Lúc Sân Mộc đến khu dùng cơm Trác Kỳ Bảo đang ngồi xổm dưới tàng cây, tay áo cũ nát dính máu khô, nhăn mặt cắn bánh mì.

Bóng ngược kéo dài che lên người Trác Kỳ Bảo, Trác Kỳ Bảo vuốt loạn mái tóc bẩn, cúi đầu nhếch miệng lẩm bẩm "Ít nhất để ta ăn no lại đến a."

Sân Mộc ôm cánh tay dựa vào thân cây, đôi mắt âm u lạnh lẽo "Giải thích rõ ràng rồi ăn."

Trác Kỳ Bảo quay đầu nhìn Sân Mộc cười "Còn có thể giải thích cái gì."

"Dẫn đường ta kết bạn với bọn Bách An Ngưng, nắm giữ rất nhiều tình báo bí ẩn, mỗi lần xảy ra chuyện ngươi hầu như đều có thể đoán được trước." Càng nghĩ kĩ Sân Mộc càng kinh hãi, phảng phất như mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế của Trác Kỳ Bảo.

Sân Mộc u ám nhìn Trác Kỳ Bảo "Rốt cuộc ngươi biết cái gì, che giấu điều gì."

"Biết rất nhiều." Trác Kỳ Bảo đếm ngón tay. "Bao gồm Sân Mộc đến từ đâu."

Khí thế Sân Mộc đột nhiên trở nên sắc bén, hai mắt hung tợn nhìn chằm chằm Trác Kỳ Bảo. Trác Kỳ Bảo đem bánh mì trong miệng nuốt xuống, đứng dậy phủi cỏ dại. "Đi thôi, đổi chỗ nói."

Sân Mộc không nhúc nhích nhìn Trác Kỳ Bảo, Trác Kỳ Bảo xoay người bất đắc dĩ "Sân Mộc, ta là muốn giúp ngươi."

Trong lòng Sân Mộc có do dự, xác định  giá trị chiến đấu của Trác Kỳ Bảo là số âm, Sân Mộc mới do dự mà đuổi theo.

Sân Mộc cùng Trác Kỳ Bảo đi đến rừng rậm, Trác Kỳ Bảo vừa lòng ngồi xuống đất. "Nơi này không nằm trong khu vực giám sát, chúng ta có thể thẳng thắn với nhau."

Sân Mộc đứng vững như thái sơn,  khí thế lạnh thấu xương làm khóe miệng Trác Kỳ Bảo run rẩy "Đừng khẩn trương a."

"Giải thích." Hai chữ lạnh buốt làm Trác Kỳ Bảo nhịn không được run run.

Biết Sân Mộc phòng bị cùng không tín nhiệm, Trác Kỳ Bảo trầm mặc một lát, che mặt thở dài "Tuy rằng ta giấu diếm một chút chuyện, nhưng ta chưa từng hại ngươi."

Trác Kỳ Bảo ôm đầu, khuôn mặt ẩn trong bóng tối mang theo vẻ mỉa mai "Ta đã từng chết qua."

Trác Kỳ Bảo thong thả ngẩng đầu nhìn vào mắt Sân Mộc, giọng nói âm trầm quỷ dị "Khi ta chết 41 tuổi, thời gian sống lại là 23 tuổi."

Đáy mắt Sân Mộc hiện lên kinh ngạc, trong đầu lập tức nhảy ra hai chữ "trọng sinh".

"Sân Mộc là tang thi hoàng đến từ địa cầu, Mễ Phi là  tướng quân của quân đoàn cơ giới đầu tiên trong tinh tế tương lai, Long Vũ cùng Mễ Phi là hôn ước giả, tổng chỉ huy quân đoàn cơ giới."

"Bách An Ngưng là bộ trưởng bộ nghiên cứu dữ liệu, Trọng Tử Vũ là thượng tướng quân đoàn thứ 3, ta biết vận mệnh của mọi người."

Khuôn mặt cứng đờ của Sân Mộc khó nén được khiếp sợ. "Vận mệnh của ta thì sao."

Trác Kỳ Bảo vẻ mặt khó lường nhìn Sân Mộc nửa ngày, trầm mặc cụp mí mắt. "Thi cốt không còn."

"!!!" Sân Mộc.

"Sân Mộc ngươi còn nhớ ta tác hợp cho ngươi và Viên Cảnh Trạch chứ?" Trác Kỳ Bảo hỏi.

Sân Mộc hơi gật đầu "Nhớ." Tuy rằng từ đầu đến cuối hắn đều vui đùa không để trong lòng.

"Ngươi từng là hôn ước giả của Viên Cảnh Trạch." Trác Kỳ Bảo nhìn vẻ mặt  khiếp sợ của Sân Mộc tiếp tục nói. "Viên Úc Thần bị tập kích mất đi dị năng, Viên gia Viên Cảnh Trạch kế vị, ngươi là do Viên Cảnh Trạch cứu về."

"Ngươi cùng Viên Cảnh Trạch đính hôn, Viên Cảnh Trạch vô cùng yêu ngươi. Sau khi thân phận ngươi lộ ra ánh sáng bị bắt vào viện nghiên cứu, Viên Cảnh Trạch tập kích viện nghiên cứu, cứu được ngươi ra thì cậu ta lại chết, quân đoàn tinh cầu xuất động bắt ngươi."

"Viên Úc Thần lấy mạng ra thế chấp đưa ngươi về địa cầu, cái giá là thay ngươi vào viện nghiên cứu." Trác Kỳ Bảo lắc đầu thở dài. "Khi chết Viên Úc Thần có nói, nếu có thể bắt đầu lại lần nữa y muốn quen được ngươi trước tiên."

"Viên Úc Thần yêu ngươi, nhưng thân thể tàn phế làm y tự ti khi đối mặt cùng ngươi."

"Viên Úc Thần bị lừa, y lấy mạng thế chấp nhưng Liên Bang căn bản không buông tha ngươi, ngươi là tự bạo tinh hạch chết không có chỗ chôn."

Sân Mộc trầm mặc hồi lâu, tâm tình nặng nề ngồi xuống dựa vào Trác Kỳ Bảo "Ngươi muốn giúp ta."

"Phải." Trác Kỳ Bảo trịnh trọng gật đầu.

"Vì sao." Nếu đúng như lời Trác Kỳ Bảo nói, cậu ta hẳn là nên càng cách xa hắn.

"Sau khi Viên gia hủy diệt, Trác gia bị vu cáo phản quốc." Trác Kỳ Bảo che đôi mắt ngăn nước mắt. "Ta bị mọi người phản bội, lưu lạc trên tinh cầu rác hoang vu đến khi đói chết."

"Đời trước ta là tên vô lại ngu xuẩn gây chuyện khắp nơi, chiêu sinh của học viện Liên Bang cũng không thông qua, đến chết vẫn là thiếu gia ăn chơi trác táng ăn không ngồi rồi."

"Tuy rằng Sân Mộc ngoan độc hung tàn nhưng lại là thiện ác phân minh, cho dù Sân Mộc ngươi đóng vai ác, ta cũng muốn ôm chặt đùi làm tiểu đệ số 1 của ngươi."

Sân Mộc gối cánh tay nằm trên cỏ, trầm tư nhìn khu rừng. Kiếp trước trong miệng Trác Kỳ Bảo hắn không biết, cũng không bình luận.

Nhưng chuyện cùng Viên Cảnh Trạch yêu nhau lại làm hắn hoài nghi, dựa theo tính cách hắn thì Viên Cảnh Trạch căn bản không phải khẩu vị của hắn, đối với Viên Cảnh Trạch chỉ là chiếu cố hậu bối, loại nam nhân thành thục như Viên Úc Thần mới phù hợp với sở thích của hắn.

"Đời này rất nhiều chuyện đều thay đổi, ta tin rằng kết cục nhất định cũng sẽ không tồi tệ như vậy." Trác Kỳ Bảo xoa đôi mắt đỏ bừng, ra vẻ cao hứng nói.

"Viên Úc Thần và Ôn Di Kỳ có hôn ước, Viên Úc Thần không cưới cô ta sao." Sân Mộc chần chờ dò hỏi.

"Ôn gia a." Trác Kỳ Bảo bĩu môi cười nhạo. "Khi Viên Úc Thần trở về tinh cầu, Ôn gia biết được Viên Úc Thần bị phế liền không biết xấu hổ giải trừ hôn ước."

Sân Mộc và Trác Kỳ Bảo trầm mặc ngồi hồi lâu, Trác Kỳ Bảo nhìn thời gian đứng dậy "Phải về thôi."

"Ngươi đi trước, ta nằm một lát." Âm thanh hờ hững của Sân Mộc khiến người không phân biệt được cảm xúc.

Trác Kỳ Bảo há mồm muốn nói lại thôi, Sân Mộc nằm ngửa nhắm mắt nghỉ ngơi, Trác Kỳ Bảo lắc đầu thở dài. "Được, vậy ngươi đừng chạy loạn."

Trác Kỳ Bảo xoay người rời đi, Sân Mộc chậm rãi mở mắt nhìn chằm chằm theo bóng Trác Kỳ Bảo một lát, móc quang não ra nhìn số quang não của Viên Úc Thần do dự không biết nên liên lạc hay không.

Quang não lập loè lam quang, Sân Mộc cuối cùng vẫn là gọi cho Viên Úc Thần, hắn muốn gặp Viên Úc Thần, nhìn mặt Viên Úc Thần nghe giọng y nói.

Quang não vừa tiếp nối Viên Úc Thần liền nhận, nhìn phòng chỉ huy phía sau Viên Úc Thần, Sân Mộc không bỏ sót vài bóng người kia. "Ta quấy rầy anh?"

"Không có." Viên Úc Thần thu hồi màn hình giả thuyết của máy tính ngồi xuống, ngũ quan sắc bén  thành thục lại ổn trọng còn chưa trút hết, nghĩ đến vừa rồi hẳn là đang sắp xếp cái gì đó.

Viên Úc Thần nhìn rừng rậm phía sau Sân Mộc, giọng nói trầm thấp dung túng "Huấn luyện dã ngoại đã kết thúc?"

"Không có." Sân Mộc lắc đầu. "Vừa mới bắt đầu ta đã bị loại."

Động tác uống trà của Viên Úc Thần hơi ngừng, suy đoán một lát nói "Gặp dị thú khó chơi."

"Cố nhân quê nhà." Không định che giấu Viên Úc Thần, Sân Mộc mơ hồ nhắc nhở tin rằng Viên Úc Thần có thể hiểu được.

Quả nhiên sắc mặt Viên Úc Thần liền ngưng trọng, Sân Mộc cắn ngón tay tiếp tục nói "Đánh nhau đều có thắng thua, ta lọt vào đầm lầy rồi được đội đạo sư cứu ra."

Viên Úc Thần phất tay bảo người rời khỏi phòng chỉ huy, chờ đến khi phòng chỉ huy an tĩnh Viên Úc Thần mới vội vàng nói "Bị thương sao?"

"Bị gảy vài khúc xương, cũng có chút thương tích ngoài da, bất quá bây giờ đều đã khép lại." Sân Mộc cử động thân thể không thèm để ý nói.

"Ta đến đón em tới đây." Viên Úc Thần nói xong liền  đứng dậy.

Sân Mộc nhanh chóng gọi y lại "Không cần, hiện tại ta rất khỏe anh tới làm gì, chờ sau khi huấn luyện dã ngoại kết thúc anh đến học viện tìm ta." Có một số chuyện Sân Mộc cảm thấy nên thẳng thắn cùng Viên Úc Thần.

Sân Mộc nhìn ngũ quan ổn trọng của Viên Úc Thần, nhớ lại chuyện Trác Kỳ Bảo nói, đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở. "Úc Thần, có phải anh rất yêu ta không."

Viên Úc Thần sửng sốt, có chút nghi hoặc vì sao Sân Mộc đột nhiên  hỏi như vậy. "Phải!" Khẽ gật đầu, âm thanh lại phi thường kiên định.

"Vậy anh sẽ nguyện ý chết vì ta sao?" Sân Mộc hỏi.

"Nếu cần, tất cả của ta đều thuộc về em." Tất cả của y đương nhiên bao gồm cả tính mạng của y.

Sân Mộc cười, đôi mắt sáng quắc làm Viên Úc Thần kinh diễm. "Cảm ơn anh tìm được ta, ta tin rằng ta cũng vẫn luôn thích anh nhất." Vô luận là kiếp trước như lời Trác Kỳ Bảo, hay là cuộc tương ngộ của kiếp này, Sân Mộc tin chắc Viên Úc Thần mới là nam nhân có thể làm hắn động tâm.

Sân Mộc đột nhiên bày tỏ làm tai Viên Úc Thần nóng lên, khóe miệng cong lên nụ cười ấm áp "Ta cũng thích em nhất."

Quân đoàn huấn luyện tân binh, Viên Cảnh Trạch cả người đầy mồ hôi tỉnh lại từ trong mộng, sắc mặt trắng bệch thở hồng hộc.

Sau khi cảm xúc khôi phục hơn nhiều, Viên Cảnh Trạch nằm ngửa trên giường, hai mắt mờ mịt nhìn nóc nhà. Khoảng thời gian này cậu luôn có cùng một giấc mơ, trong mơ cậu cùng Sân Mộc yêu nhau rồi đính hôn, vô cùng hạnh phúc.

Cậu biết như vậy rất xấu xa, nhưng rồi lại không nhịn được mà mong chờ màn đêm buông xuống, trầm mê trong giấc mơ hạnh phúc. Nhưng giấc mơ hôm nay lại thay đổi, cậu mơ thấy Sân Mộc chết.

Cậu ái mộ Sân Mộc, hận không thể đem tim đào ra cho hắn. Nhưng Sân Mộc lại dần dần rời xa cậu, hướng vào lòng Viên Úc Thần.

Cảnh trong mơ Viên Úc Thần mất đi dị năng, sinh hoạt chỉ có thể dựa vào xe lăn. Sân Mộc muốn trị liệu cho Viên Úc Thần, nhưng khi hắn trị liệu cho Viên Úc Thần xong thì đột nhiên biến thành tang thi.

Sân Mộc bị bắt đến viện nghiên cứu, cậu tập kích viện nghiên cứu cứu Sân Mộc đi, nhưng Sân Mộc vẫn chết.

Viên Cảnh Trạch thống khổ nhắm mắt lại, cậu không ngừng nói với bản thân đây chỉ là cảnh trong mơ, nhưng sự tuyệt vọng chân thật kia lại làm Viên Cảnh Trạch run rẩy.

Đây thật sự chỉ là cảnh trong mơ sao?

Vết thương trên người Gia Long khép lại, vừa rời khỏi phòng Tứ Á đã đột nhiên xuất hiện, xông lên nắm lấy cổ áo Gia Long ném y vào tường.

Vách tường bị vỡ vụn văng khắp nơi, hai mắt Tứ Á đỏ ngầu âm lãnh "Ai bảo ngươi động tới hắn!!"

"Chuyện của ta không liên quan tới ngươi." Gia Long vung quyền đánh tới Tứ Á, biểu tình lạnh nhạt.

"Ngươi......" Tứ Á còn muốn động thủ với Gia Long, Võ Nguyệt tiến lên đem Tứ Á khống chế lại.

Võ Nguyệt chau mày nhìn Gia Long "Gia Long, lần này ngươi thật là quá xúc động."

"Hắn là tang thi hoàng, là đồng loại của chúng ta, nhưng hắn lại yêu nhân loại!" Đồng tử Gia Long lóe lên hung tợn. "Muốn để hắn đi cùng chúng ta, phải chặt đứt lưu luyến của hắn đối với nhân loại."

"Ngươi làm như vậy chỉ khiến hắn chán ghét chúng ta!" Tứ Á rống giận.

"Ngươi chiều theo hắn thì hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời? Hắn sẽ bỏ được và rời khỏi nơi này." Gia Long cười nhạo.

Võ Nguyệt ngưng mi "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì."

Gia Long xoay người ra khỏi phòng, lãnh đạm nhìn ánh trăng thanh lãnh ngoài viện "Hắn có thể tha thứ cho nhân loại, nhưng nhân loại tuyệt đối không có khả năng khoan dung tang thi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play