*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong phòng huấn luyện đóng chặt, Viên Doãn Ca quất lôi tiên (roi) lên lưng Viên Cảnh Trạch, da tróc thịt bong làm máu chảy xuống. Viên Cảnh Trạch cúi đầu không buồn lên tiếng, tùy ý Viên Doãn Ca phát tiết cơn giận.

Chế phục viện sinh rách nát, thân thể chồng chất vết thương, máu đỏ nhiễm hồng sàn nhà. Viên Doãn Ca trừng mắt nhìn Viên Cảnh Trạch, mặt mày xanh mét giận run cả người.

"Bị quỷ ám hay sao mà dám động loại tâm tư lệch lạc này, còn châm ngòi quan hệ đại ca cùng Sân Mộc." Viên Doãn Ca chỉ vào mặt Viên Cảnh Trạch, hận không thể rèn sắt thành thép.

Viên Cảnh Trạch im lặng tiếp nhận giáo huấn của Viên Doãn Ca, cậu biết không nên như vậy, nhưng mỗi lần đối mặt cùng Sân Mộc, trong lòng luôn có âm thanh kêu gào phẫn nộ.

Bộ dạng hũ nút của Viên Cảnh Trạch làm Viên Doãn Ca tức chết, nàng vừa định giơ roi đánh tiếp, tầm mắt lại chạm phải thương tích trên người Viên Cảnh Trạch, do dự một lát rồi tức giận buông xuống. "Những chuyện ngươi làm ta sẽ giúp ngươi giấu đi, nhưng không có lần sau."

Viên Cảnh Trạch mờ mịt rủ vai, máu chảy đầm đìa bộ dạng đáng thương, biểu tình nghiêm khắc của Viên Doãn Ca hòa hoãn hơn chút. "Học viện đã phê duyệt đơn xin tốt nghiệp, rất nhanh sẽ phải vào quân đội, đừng tiếp xúc với Sân Mộc nữa."

Viên Cảnh Trạch nhìn vết máu dưới chân, đáy mắt lưu chuyển cảm xúc u ám.

"Sân Mộc nuông chiều ngươi, ngươi cũng muốn thân cận cùng hắn, nhưng tình thân và tình yêu ta hy vọng ngươi có thể phân rõ." Ở một bên nhiều lời vô ích, Viên Doãn Ca xoay người định rời đi.

"Thư tịch cổ có ghi chép về duyên phận kiếp trước." Viên Cảnh Trạch đột nhiên mở miệng.

Viên Doãn Ca dừng chân, quay đầu chạm phải đôi mắt đen nháy kiên định của Viên Cảnh Trạch. Giọng Viên Cảnh Trạch chầm chậm u ám "Ta cảm giác đã từng gặp hắn."

Lúc mới quen Sân Mộc cậu đã cảm thấy quen thuộc, theo thời gian loại rung động không tên này lại càng thêm mãnh liệt, cậu cảm giác thân cận với Sân Mộc là đương nhiên, tựa như thật lâu trước kia cũng là như vậy.

Viên Doãn Ca nhìn chằm chằm Viên Cảnh Trạch hồi lâu, thu lại tầm mắt xoay người rời khỏi phòng huấn luyện "Chữa tốt thương thế, rồi quay về túc khu chuẩn bị tốt nghiệp."

Nhìn bóng Viên Doãn Ca rời đi, Viên Cảnh Trạch siết chặt nắm tay, áp chế cuồng bạo trong lòng. Cậu và Sân Mộc không nên như vậy, nhưng rốt cuộc nên thế nào mới là bình thường, cậu nghĩ không ra.

Học viện Liên Bang bị dị thú tập kích, hoạt động giao lưu học viện cũng ngưng hẳn, viện sinh bị đưa về các học viện. Sự kiện tập kích đã được Liên Bang thu xếp tốt, tuy rằng có Cửu Quân đóng quân tại học viện, nhưng chính phủ Liên Bang vẫn phái quan viên vào học viện điều tra.

Học viện bị tập kích làm đa số giáo quan cùng đạo sư đều bị thương, Mặc Lung Ỷ thông báo nghỉ học 2 ngày tu dưỡng, cũng nhân lúc phối hợp điều tra cùng chính phủ Liên Bang.

Túc khu dành riêng cho đạo sư, Mễ Phi xếp chồng số thuốc bổ, trong miệng thì thầm tác dụng. Long Khoang tùy ý nhìn theo, biểu tình lãnh đạm như cũ. "Số thuốc bổ này đều rất trân quý, ngươi lấy từ đâu."

"Trác Kỳ Bảo đưa, Sân Mộc và Long Vũ phân đều cho ta, thân thể ta ăn cũng vô dụng." Mễ Phi nhìn sắc mặt khó coi của Long Khoang lo lắng nói. "Thương thế lão sư thế nào?"

"Tu dưỡng một thời gian là được."

Mễ Phi chống cằm lên đầu gối, bẹp miệng lải nhải "Lại nói thật kỳ quái, học viện có cảnh giới cao cấp làm sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều dị thú như vậy."

"Dị thú tập kích học viện tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, gần nhất phải chú ý an toàn." Long Khoang nói.

"Vâng, lão sư." Mễ Phi nghiêm túc gật đầu.

Long Khoang nhìn ánh mắt loạn phiêu của Mễ Phi, nhớ tới lần đấu đối kháng với viện sinh giao lưu, Long Khoang làm như tùy ý nói "Khi viện sinh đấu đối kháng, chiến hạm tiến nhằm vào bão năng lượng tinh tế làm mất khống chế, thao tác phân giải chiến hạm chuyển hóa nguồn năng lượng là ai dạy ngươi."

Mễ Phi nghĩ lại tình huống lúc đấu đối kháng, biểu tình do dự nói "Là khi thúc thúc ta say rượu nói, ông ấy thổi phồng đã từng điều khiển chiến hạm gặp phải bão năng lượng tinh tế, sau đó bằng vào kỹ thuật điều khiển ưu tú mà chạy ra."

Mễ Phi nhìn biểu tình khó lường của Long Khoang ngượng ngùng nói "Thao tác của ta sai sao?"

"Vô luận thao tác kỹ thuật như thế nào, chỉ cần có thể giải quyết nguy cơ thì đều được." Long Khoang nói.

"Vậy là tốt rồi." Mễ Phi vỗ ngực nhẹ thở ra.

Ánh mắt sâu thẳm của Long Khoang nhìn chằm chằm Mễ Phi, đột nhiên cất tiếng hỏi "Thúc thúc ngươi là ai."

"Lư Sâm." Mễ Phi không chút do dự trả lời. "Chỉ là một người bảo trì bình thường ở khu phố cổ."

"Quả nhiên là y." Đồng tử Long Khoang co rút, tuy rằng mơ hồ có suy đoán, nhưng có thể chứng thực là tốt nhất.

"Lão sư, ngươi hỏi cái này làm gì." Mễ Phi nghi hoặc.

Long Khoang liễm đi cảm xúc trong đáy mắt, vẻ mặt lãnh đạm nói "Hiểu biết chiến hạm như vậy, nhất định là một đại sư cơ giới vĩ đại, có thời gian muốn đến thăm một chút."

Không nhìn ra cảm xúc khác thường của Long Khoang, Mễ Phi nghe vậy thì quanh co. "Chính là một tửu quỷ, muốn nói đại sư cơ giới thì lão sư ngài mới phải."

"Đại sư cơ giới, ta còn chưa đủ tư cách." Long Khoang uống nước, che đi lãnh ý nơi khóe miệng.

Viên Úc Thần ở học viện thông cáo về Sân Mộc, video được công bố lên tinh võng, khiến dân chúng tinh cầu khiếp sợ, vốn Viên Úc Thần đang bị dư luận vây trong tai tiếng, nhấc lên sóng to gió lớn trên toàn tinh cầu.

Chứng kiến Viên Úc Thần dắt tay viện sinh Sân Mộc trong học viện Liên Bang, mơ hồ đoán được thân phận hôn ước giả thần bí của Viên Úc Thần. Làm xao đây, bắt đầu tin tưởng tình yêu rồi.

Sân Mộc dựa vào ngực Viên Úc Thần chuyển mới máy tính, nhìn đầu đề Viên Úc Thần trong một đêm chiếm cứ tinh võng, Sân Mộc lắc đầu cảm khái "Đầu đề tinh võng đều bị anh nhận thầu."

Viên Úc Thần nghĩ lại từ khi trở về từ địa cầu, y đúng là thường xuyên ở đầu đề tinh võng xoát độ tồn tại, giống như sau khi quen Sân Mộc, liền đem tất cả sự điên cuồng chưa làm bao giờ thêm vào.

Làm đối tượng thông cáo của Viên Úc Thần, Sân Mộc cũng hoàn toàn bại lộ, thông tin tư liệu liên quan tới hắn che trời lấp đất. Video lúc toàn quân diễn tập, tin vịt cùng Nhã Phỉ, tất thảy đều bị bới lên tận trời.

"Anh chuẩn bị giải quyết chuyện Ôn Di Kỳ thế nào." Sân Mộc tùy ý hỏi.

Viên Úc Thần ôm Sân Mộc, ôn nhu hôn lên khóe miệng hắn "Ta sẽ xử lý tốt."

Sân Mộc liếc Viên Úc Thần, cười lạnh đem máy tính ném ra"Anh là muốn giải quyết nhẹ nhàng?"

Nếu phương pháp giải quyết của Viên Úc Thần không làm hắn vừa ý, Sân Mộc cũng không ngại tự mình động thủ, chỉ là lúc đó có thể sẽ không nhẹ nhàng như vậy.

Viên Úc Thần véo véo mặt Sân Mộc "Cắt đứt sạch sẽ cũng tốt." Biết Viên Úc Thần là nói Ôn gia, Sân Mộc thực vừa lòng để Viên Úc Thần giải quyết.

"Chừng nào anh về căn cứ." Nhớ tới đội đặc chiến đóng quân trong học viện, Sân Mộc hỏi.

"Đêm nay liền trở về, bốn đội đặc chiến sẽ lưu lại mấy ngày, có cần gì thì tìm Tần Diệc Đàn."

"Anh đi thật tiêu sái, để lại cục diện rối rắm cho ta dọn dẹp." Sân Mộc bĩu môi.

Viên Úc Thần bật cười Sân Mộc khó có được tính trẻ con "Đều đã biết hôn ước của chúng ta, sẽ không có ai dây dưa với em, ta ở căn cứ cũng yên tâm."

"Anh chính là lấy quyền mưu tư, nói là chi viện học viện Liên Bang, kết quả thì dính lấy ta."

"Chuyện học viện đã có Trọng Lân, nếu ta lại xuất hiện không khí khó tránh khỏi xấu hổ." Uy danh nguyên soái của Viên Úc Thần cả tinh cầu đều biết, nếu y tọa trấn, phỏng chừng sẽ không ai dám nói chuyện.

Tán gẫu cùng Viên Úc Thần, hoạt động thân thể chút ít, vẫn cảm thấy nơi nào đó phía sau sáp đau. Nhớ tới đêm qua triền miên, biểu tình Sân Mộc đen tối không rõ.

Nhạy bén cảm nhận được động tác của Sân Mộc, Viên Úc Thần nhẹ nhàng mát xa eo Sân Mộc. "Khó chịu?"

Sân Mộc tránh đi tầm mắt Viên Úc Thần, trầm mặc một lát. "Úc Thần anh có nghĩ tới, kết hôn cùng ta đời này anh sẽ tuyệt hậu."

Viên Úc Thần sửng sốt, cúi đầu chăm chú nhìn Sân Mộc thử nói "Vì sao em lại nghĩ đến điều này."

"Vụ tai tiếng của anh và Ôn Di Kỳ, có người nói nếu Ôn Di Kỳ có hài tử, anh sẽ giải trừ hôn ước cùng ta." Sân Mộc đạm thanh nói. "Ta không thể cùng anh sinh hài tử."

"Sân Mộc!" Viên Úc Thần giận tím mặt. "Ta đã nói với em vô số lần, ta và Ôn Di Kỳ cái gì cũng chưa làm, cô ta có hài tử cũng không phải của ta."

Sân Mộc mắt cá chết nhìn Viên Úc Thần "Ta chỉ tùy tiện nói, anh kích động cái gì."

Viên Úc Thần xanh mặt tịch thu máy tính của Sân Mộc "Mấy tin loạn thất bát tao đó sau này không được xem nữa."

Sân Mộc căn bản không để ý bị Viên Úc Thần cướp máy tính, hắn còn giấu 2 cái mới kia mà. "Chuyện hài tử anh nghĩ thế nào."

"Ta không cần hài tử." Dưỡng Sân Mộc cũng như hài tử là đủ rồi. "Viên gia còn có Viên Doãn Ca và Viên Cảnh Trạch."

Sân Mộc cười véo cái mặt poker nghiêm túc của Viên Úc Thần "Sau này nếu anh muốn có hài tử, ta đi ôm một tiểu tang thi về cho anh chơi. Chống ngã chống vỡ sức sống ngoan cường, tuyệt đối không chết non."

"......" Viên Úc Thần.

Viên Úc Thần và Sân Mộc ở túc khu quấn nhau một ngày, chạng vạng khi Phàn Diệp đã nhiều lần thúc giục, rốt cuộc Viên Úc Thần cũng chuẩn bị quay về căn cứ.

Sân Mộc bồi Viên Úc Thần đi trong học viện,viện sinh đi ngang liên tục nhìn lén, lại không có ai dám tới gần.

"Có chuyện liền liên hệ ta, chiếu cố mình thật tốt." Viên Úc Thần nắm tay Sân Mộc dặn dò.

"Đã biết, lần nào cũng là những câu này." Viên Úc Thần lật qua lật lại chỉ có vài câu kia, Sân Mộc đều đã thuộc lòng. "Anh ở căn cứ cũng phải chú ý nghỉ ngơi."

"Mỗi ngày đều làm việc và nghỉ ngơi theo thời gian biểu của em." Viên Úc Thần cười nói.

"Sân Mộc!" Mấy người Trác Kỳ Bảo đi tới, chào hỏi như thường lệ.

Sân Mộc dừng lại chờ bọn họ đến gần, sau đó giới thiệu cùng Viên Úc Thần. "Trác Kỳ Bảo, Bách An Ngưng, Long Vũ, Mễ Phi, bọn họ đều là bằng hữu của ta."

"Viên Úc Thần, hôn ước giả của ta." Sân Mộc giới thiệu Viên Úc Thần.

"Nguyên soái!" Đám người Trác Kỳ Bảo ngẩng đầu ưỡn ngực chào.

Viên Úc Thần khẽ gật đầu, giảm đi chút sắc bén trong mắt. "Cảm ơn các ngươi ở học viện chiếu cố Tiểu Mộc."

"Là ta chiếu cố bọn họ!" Sân Mộc nhíu mày phản bác.

"Đúng là Sân Mộc đã chiếu cố chúng ta rất nhiều trong học viện." Long Vũ châm chước nói.

"Sân Mộc, không nghĩ tới hôn ước giả của ngươi thế mà là Viên nguyên soái, giấu thật đủ sâu." Mễ Phi làm mặt quỷ với Sân Mộc. "Chả trách người ngưỡng mộ ngươi trong học viện ngươi đều chướng mắt."

"Mễ Phi." Long Vũ túm lấy Mễ Phi thấp giọng quát bảo ngưng lại.

"Ta có thể coi trọng y, đương nhiên bởi vì y có thể xứng với ta." Sân Mộc nói.

Viên Úc Thần xoa xoa tóc Sân Mộc, ánh mắt nghiêm khắc hiện lên ý cười. "Ta thực vinh hạnh."

"Nguyên soái!" Trọng Lân bước nhanh tới. "Phi hành khí đã chuẩn bị xong."

"Ta phải về căn cứ." Viên Úc Thần cúi đầu nhìn Sân Mộc nói. "Muốn gặp liền liên hệ quang não, bị khi dễ liền nói với ta, ta giúp em giáo huấn."

"Ai dám khi dễ ta." Sân Mộc tránh đi tầm mắt Viên Úc Thần, ngạo kiều nói.

Viên Úc Thần sờ sờ đầu Sân Mộc, xoay người đi về phía phi hành khí. Nhìn bóng lưng Viên Úc Thần, Sân Mộc nhịn không được lẩm bẩm. "Ngươi dứt khoát từ chức không được sao."

Viên Úc Thần đang tiến vào phi hành khí quay đầu nhìn Sân Mộc, khóe miệng hơi cong lên "Ta sẽ suy xét."

Phi hành khí xoay vòng trên không học viện, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt mọi người. Sân Mộc làm lơ những ánh mắt khác thường xung quanh, xoay người chuẩn bị về túc khu.

Mễ Phi vuốt cằm chậc lưỡi "Nguyên soái uy nghiêm khí phách trong video tinh võng, hóa ra sinh hoạt cũng có chút ôn nhu."

"Đó là đối với Sân Mộc." Trác Kỳ Bảo trợn trắng mắt.

Bách An Ngưng vẫn luôn trầm mặc ngẩng đầu nhìn Sân Mộc, ý cười nhè nhẹ trên khóe miệng Sân Mộc làm hai mắt cậu trở nên u ám.

Quang não Long Vũ truyền đến tin tức, Long Vũ tùy tay click mở nhìn nội dung, hai chân lập tức khựng lại, biểu tình có chút kinh ngạc.

"Làm sao vậy?" Trác Kỳ Bảo ngờ vực hỏi.

Long Vũ sửng sốt nửa ngày, mắt nhìn về phía Mễ Phi nói "Thúc thúc bị đả thương ở khu phố cũ."

"!!!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play