*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc Sân Mộc và Trác Kỳ Bảo về tới học viện đã là đêm khuya, Sân Mộc tạm biệt Trác Kỳ Bảo một mình về túc khu, sau khi rửa mặt thì nằm trong phòng ngủ do dự có nên liên lạc với Viên Úc Thần hay không, Viên Úc Thần công vụ bận rộn ngủ không nhiều, nếu lại quấy rầy Viên Úc Thần nghỉ ngơi thì không tốt.

Không chờ Sân Mộc rối rắm cho ra kết quả, quang não Viên Úc Thần đã liên lạc đến. Nhanh chóng chấp nhận quang não, nhìn thấy quân trang mới cởi phân nửa của Viên Úc Thần trong phòng nghỉ căn cứ, Sân Mộc nhíu mày nói "Mới vừa về?"

Sân Mộc trách cứ làm ánh mắt Viên Úc Thần nhiễm ý cười, cởi áo khoác quân trang để vào ngăn tủ. "Các quân khu hội nghị khẩn cấp, ta là quan chỉ huy cao nhất của căn cứ." Viên Úc Thần ngồi lên giường, bỏ xuống vẻ nghiêm cẩn trầm ổn ban ngày, giống bình thường cùng Sân Mộc nhàn thoại.

"Ta đến Tiêu gia thăm Tiêu Lâm Du, anh liên lạc với ta có việc sao?"

"Hội nghị kết thúc thì muốn nhìn em một chút." Viên Úc Thần duỗi tay như muốn chạm vào Sân Mộc, ngón tay lại xuyên qua màn hình giả thuyết.

Sân Mộc ôm chân cuộn lại trên giường, nét mặt lộ ra nụ cười vui sướng. "Anh nhớ ta."

Viên Úc Thần bưng trà nóng trên bàn cố ý không nhìn Sân Mộc, làm như vô tình nói "Qua một thời gian đến thăm em."

"Mỗi lần đến đây đều giống làm ăn trộm." Sân Mộc bĩu môi tỏ vẻ ghét bỏ.

Viên Úc Thần hé miệng muốn nói lại thôi, Sân Mộc đơn giản bỏ qua chủ đề này. "Tư liệu liên quan đến virus ta đã chỉnh lại tốt cho anh, anh tiếp tục nghiên cứu."

Sân Mộc nói đến vấn đề virus, vẻ mặt Viên Úc Thần lập tức nghiêm túc lên "Tư liệu virus tuyệt đối phải bảo mật."

"Ta biết, thất phu vô tội hoài bích kỳ tội*."

*Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội (匹夫无罪怀璧其罪): người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.

Không hiểu ý nghĩa "thất phu vô tội hoài bích kỳ tội" như lời Sân Mộc, nghĩ hẳn là ngôn ngữ quê nhà Sân Mộc, Viên Úc Thần cũng không truy vấn.

"Nghe nói học viện khảo hạch tân sinh, có người thông cáo với em." Viên Úc Thần đột nhiên nói.

Viên Úc Thần đột nhiên nói sang chuyện khác làm Sân Mộc trở tay không kịp, biểu tình Viên Úc Thần quá bình thường, không có chút ý tứ muốn làm khó Sân Mộc, nhưng bản năng dã thú lại khiến Sân Mộc cảm giác được nguy hiểm.

"Vấn đề của ta rất khó trả lời sao?" Sân Mộc trầm mặc làm hai mắt Viên Úc Thần tối lại.

Rối rắm tâm trạng hỉ nộ của Viên Úc Thần, Sân Mộc do dự mà sắp xếp lại từ ngữ "Vô số người ngưỡng mộ ta ở học viện, ta cũng không để ý."

Viên Úc Thần biểu tình đen tối không rõ, đôi mắt thâm thúy sắc bén khóa trên người Sân Mộc, như đang đợi làm thịt nhãi thú con.

Sân Mộc trốn tránh cặp mắt đầy nguy hiểm của Viên Úc Thần, cắn ngón tay ngượng ngùng nói "Anh cũng không cần để ý."

"Ta để ý." Viên Úc Thần đột nhiên trả lời làm Sân Mộc hoảng hốt.

"Đều là lính mới mà thôi, ta không có mù." Viên Úc Thần ưu tú sao có thể so sánh với mấy tên chim non đó. "Sức chiến đấu bạo biểu của anh KO bọn họ chỉ là chuyện trong 1 giây."

Viên Úc Thần nhìn chằm chằm Sân Mộc, phảng phất như muốn đem người khảm vào nơi sâu thẳm trong tâm trí. "Tiểu Mộc, em nguyện ý trở thành duy nhất của ta chứ?"

"Có ý gì?" Nghi hoặc Viên Úc Thần thái độ kỳ quái.

"Công khai quan hệ chúng ta, tuyên bố quyền sở hữu của nhau với toàn bộ tinh tế."

"!!!" Sân Mộc.

Đêm đó Sân Mộc bị cả kinh không nhẹ, đề nghị của Viên Úc Thần làm Sân Mộc trắng đêm khó ngủ. Nếu hắn đã dám thừa nhận tin tức đính hôn, đối với việc công khai cùng Viên Úc Thần cũng không có mâu thuẫn, nhưng hắn vốn định để lại chuyện này sau khi tốt nghiệp.

Viên Úc Thần là nguyên soái quyền cao chức trọng của tinh cầu, lời nói việc làm đều dưới sự giám sát của công dân tinh cầu. Mà hắn là dị tộc tang thi hoàng, tội ác tày trời kè thù chung của thế giới.

Trong học viện có quy định trói buộc, không chỗ không có ánh mắt giám sát, dị năng của hắn không thể so với lúc trước, sau khi công khai nhất định sẽ rất khó khăn. Nếu bị bắt được chỉ chút dấu vết để lại, hắn chết cũng không có chỗ chôn.

Sở dĩ hắn muốn đem chuyện này để đến sau tốt nghiệp, là bởi vì sau khi rời khỏi học viện, tinh tế rộng lớn nơi nào cũng có thể đi. Liền tính một ngày nào đó sự tình bại lộ, hắn cũng có thể quét sạch bao vây trốn chạy.

Nhưng mà......

"Viện sinh Sân Mộc, ta hy vọng em có thể nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của ta."

Lời nói Viên Úc Thần đêm đó lặp đi lặp lại bên tai, Sân Mộc vừa không muốn để lộ trước, vừa không muốn Viên Úc Thần khổ sở.

Sân Mộc trong tình thế lưỡng nan buồn rầu đến cực điểm. "Làm nam nhân thật sự quá khó."

Tuy Viên Úc Thần để lại nan đề cho Sân Mộc, nhưng cũng không hạn chế thời gian, Sân Mộc tuy rằng rối rắm nhưng cũng có thể thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Tập huấn học viên tân khóa đã bắt đầu, phụ trách tập huấn chính là huấn luyện viên của quân khu bình thường, vì vậy cũng không cho học viên tân khóa kế hoạch huấn luyện cường độ cao.

Kết thúc chương trình học súng máy đến nhà ăn dùng cơm, Trác Kỳ Bảo nhìn học viên tân khóa trong học viện oán trách nói "Lúc trước cho chúng ta huấn luyện viên biến thái, bây giờ đối với bọn chúng thật ôn nhu."

"Viện sinh đủ tư cách khóa này không nhiều lắm, nếu lại huấn luyện cường độ cao, viện sinh tân khóa liền thật sự thành số lẻ." Long Vũ cười nói.

"Viện trưởng để Sân Mộc làm khảo hạch viên chính là sai lầm." Bách An Ngưng nhìn Sân Mộc nói "Nếu lúc cuối khảo hạch Sân Mộc vẫn tiếp tục săn bắt, phỏng chừng thật sự không có học viên đủ tư cách."

Mắt điếc tai ngơ với trêu chọc của Bách An Ngưng, Sân Mộc vừa vào nhà ăn liền nhận được tầm mắt cực kỳ nóng bỏng. Sân Mộc lạnh nhạt nhìn lại, quả nhiên đụng phải nụ cười của Tứ Á.

Sân Mộc xoay người đi thẳng lên lầu, Viên Cảnh Trạch đã ở đó dùng cơm, thấy Sân Mộc tiến vào liền nói "Chương trình học gấp sao? Như thế nào bây giờ mới đến."

"Chương trình học súng máy, đạo sư kéo dài thời gian giảng." Trác Kỳ Bảo theo thói quen giúp Sân Mộc phiên dịch.

"Tư chất viện sinh khóa này không tốt, nhưng cũng có ưu tú." Mễ Phi nói. "Tứ Á mới vừa rồi, ta cứ cảm thấy có hơi thở của Sân Mộc."

Sân Mộc liếc Mễ Phi, dị sắc lướt qua trong mắt. Trác Kỳ Bảo gật đầu tán thành "Đúng vậy, mỗi lần thấy hắn ta đều lạnh cả lưng."

Bách An Ngưng nhạy bén nhận thấy hàn ý trong đáy mắt Sân Mộc, nhanh chóng đánh gãy Trác Kỳ Bảo, tựa như thuận miệng nói "Khoảng thời gian trước Sân Mộc cùng Trác Kỳ Bảo đến Tiêu gia thăm Tiêu Lâm Du, không biết tình huống thế nào."

Sân Mộc nghi hoặc nhìn Bách An Ngưng, nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài. "Còn còn tinh thần, Tiêu Lâm Du rất thông minh."

"Chuyện công ty giải trí xác định thế nào?" Mộ Đồ có nghe Sân Mộc đề cập qua vài câu.

"Bộ tinh ảnh đầu tiên đang trong khâu chuẩn bị quay, là bộ theo tình tiết giang hồ." Sân Mộc buông đũa nói. "Nam chính xuất thân từ danh môn, gia tộc bị giết lúc còn nhỏ lưu lạc vào giang hồ, sau đó được môn phái giang hồ thu dưỡng, bắt đầu luyện công đánh quái lén lên lộ trình trưởng thành cùng sư muội."

"Giang hồ có một Ma giáo, bên trong có ma đầu vai ác, một ngày vai ác đến ngoại thành dạo chơi, gặp tiểu nam chính soái khí vô địch, vì thế tâm sinh ái mộ phi quân không cưới."

"Nhưng nam chính chung tình cùng sư muội, vai ác cầu không được vì yêu sinh hận liền như vậy hắc hóa, bắt đầu cùng nam chính ngược tâm can tì phổi đau bức mà đại chiến, diệt môn phái của hắn đoạt sư muội của hắn."

............

"Sau đó, vai ác chết thảm trong cuộc vây công của giang hồ, nam chính tâm sinh hối hận đồng quy vu tận cùng sư phụ ngụy quân tử, vốn định gặp nhau ở ven đường hoàng tuyền, không nghĩ lần nữa mở mắt lại là lúc gia tộc bị giết hồi còn nhỏ."

"Rốt cuộc là hoàng lương một mộng, hay là trọng sinh vì tình, ngươi đoán."

"......" Mọi người.

Tuy nghe không hiểu, nhưng cái loại bị cẩu huyết đầy trời này tưới vào đầu, xoay người liền có cảm giác bị thiên lôi bổ trúng là chuyện gì xảy ra.

"Cho nên, kết cục là......" Lam Hòa cứng đờ đem cơm nguội nuốt xuống.

"Đây là tiền truyện, nếu ăn khách sẽ tiếp tục quay 90 tập tinh võng kịch, thuật lại cuộc trọng sinh của nam chính cùng Ma giáo vai ác ngọt ngào." Sân Mộc vẻ mặt đương nhiên. "Đây là thương cơ, hiểu không đồ ngốc."

"Giang hồ là gì?" Viên Cảnh Trạch nghi hoặc. "Ma giáo, công pháp, võ lâm đó đều là thứ gì."

"Đó là sông và hồ." Mặt không đổi sắc lừa dối.

"Kịch bản quay đều đã chuẩn bị tốt, diễn viên các ngươi lên." Sân Mộc buông lời.

Mộ Đồ Lam Hòa muốn trộm trốn, cái muỗng nghẹt trong tay bị Sân Mộc niết biến hình. "Đừng ép ta dùng vũ lực."

"Ta diễn Ma giáo Đại hộ pháp!" Viên Cảnh Trạch dẫn đầu giơ tay. Tuy nghe không hiểu âm thanh và tình cảm phong phú trong diễn thuyết của Sân Mộc, nhưng Viên Cảnh Trạch tự biết trốn không thoát, trực giác cảm thấy giành trước miễn cưỡng sẽ được cái nhân vật bình thường.

"Sư muội ai diễn? Cảm giác hẳn là nữ đi." Long Vũ dò hỏi.

Người đang ngồi nghĩ đến đầu tiên là Viên Doãn Ca, suy cho cùng, ngoài Viên Doãn Ca trong vòng giao tiếp của Sân Mộc, thì không còn nữ nhân nào khác.

"Ngôi sao ca nhạc Nhã Phỉ." Mặt tùy ý.

"!!!" Mọi người.

Dưới sự không có dụ dỗ chỉ có cưỡng ép của Sân Mộc, ai có bộ dạng đoan chính đều bị Sân Mộc đá đilàm công ngắn hạn cho Tiêu Lâm Du.

Sau khi Sân Mộc nghiêm túc suy nghĩ, vai ác do Mộ Đồ diễn, bởi vì hắn ta vừa nhìn qua không giống người tốt. Vai chính là Trọng Lê, vốn dĩ Trọng Lê chết sống không muốn nhập cuộc, nhưng sau lại nghe Trác Kỳ Bảo thuận miệng nói có tiền lương, Trọng Lê liền nhanh chóng gật đầu.

Vì thế, từ viện sinh cao tài của học viện Liên Bang tạo thành đoàn phim《Giang Hồ Kiếm Ca》, chính thức thành lập.

Việc quay《Giang Hồ Kiếm Ca》bắt đầu mở ra làn gió giang hồ tinh tế, Sân Mộc sáng lập thể loại giải trí mới làm cố vấn và giám sát quá trình quay phim.

Bối cảnh giang hồ cần quay có thể mô phỏng ra, nhưng nhân vật thì cần diễn viên phải suy diễn, đối với diễn viên ngay cả kiếm khách cũng không biết là cái gì, Sân Mộc thiếu chút nữa không giữ được bình tĩnh đem người chém chết.

Thời gian tân học viên tập huấn, những cao tài sinh của Liên Bang dần dần vượt qua các buổi biểu diễn ngoại khóa. Tân học viên sắp kết thúc tập huấn, hội nghị giao lưu các học viện cũng sắp bắt đầu.

Trong phòng thí nghiệm bí mật của biệt thự Nhã Phỉ, Viên Úc Thần đem tư liệu Sân Mộc chỉnh sửa lại giao cho Ôn Hạo. Trước khi đưa cho Ôn Hạo, có vài chỗ trong tư liệu bị Viên Úc Thần cố ý làm rối.

Bí mật trong tư liệu quá mức làm người kinh sợ, căn bản không giống đến từ Lam Á tinh, hoặc là nói không nên đến từ bất luận tinh cầu nào. Cho dù Viên Úc Thần cố ý làm rối, nhưng Ôn Hạo vẫn có thể nhìn ra là tư liệu vô giá.

Ôn Hạo lật xem tư liệu, biểu tình thanh lãnh dần dần trở nên kích động hưng phấn. "Thứ này ngươi lấy được từ đâu."

Không trả lời vấn đề của Ôn Hạo, Viên Úc Thần lạnh lùng nói "Đem thứ này nhớ vào đầu, sau đó tiêu hủy tất cả."

"Nếu ngươi có nghiên cứu viên càng tốt, kỳ thật căn bản không cần tìm ta."

Viên Úc Thần nhìn Ôn Hạo một lát, đứng dậy nhìn thiết bị được sắp xếp thỏa đáng đầy đủ trong phòng thí nghiệm ngầm, giọng nói trầm thấp tối tăm "Mấy thứ này cũng không thuộc về Lam Á tinh."

"Khác tinh cầu?" Ôn Hạo truy vấn. Thấy Viên Úc Thần trầm mặc, Ôn Hạo hơi nhíu mày. "Nếu chúng ta hợp tác, ngươi cũng không nên giấu ta."

Viên Úc Thần khều khều dụng cụ trên bàn, sau khi trầm mặc hồi lâu,xoay người lạnh lẽo nhìn về phía Ôn Hạo. "Địa cầu."

"!!!" Ôn Hạo.

"Virus, tư liệu, toàn bộ đều đến từ thảm họa của địa cầu vạn năm trước." Viên Úc Thần vẻ mặt âm trầm. "Có lẽ Lam Á tinh sẽ lặp lại lịch sử vạn năm trước."

"...... Ta hiểu được." Ôn Hạo cụp mí mắt, siết chặt chip tư liệu trong tay. "Ta sẽ nhanh chóng phá giải công thức, nghiên cứu tạo ra huyết thanh virus."

"Phần tư liệu này chỉ có thể để trong đầu ngươi, không được phép sao lưu."

"Ta biết rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play