Tinh quốc gần đây có rất nhiều lời đồn đại mà nội dung chính là về vở kịch《Cecil》sắp ra mắt của đoàn kịch Tinh Quang. Đối với việc này, có khá nhiều ý kiến trái chiều từ nhiều người. Có người bảo đoàn kịch Tinh Quang muốn phá hủy danh hiệu của mình, nhưng lại có nhiều người mong chờ vở diễn đó, họ muốn xem đoàn kịch nổi tiếng nhất đại lục sẽ diễn vở kịch có độ khó cao đó như thế nào. Cho dù không đi tuyên truyền,《Cecil》của đoàn kịch Tinh Quang vẫn nóng bỏng tay, vé vào cửa ngay ngày đầu tiên đã bán sạch. Những ngày tiếp theo, giá vé không ngừng tăng cao, kiếm được một cái vé là một việc rất khó khăn.
.
Cuối cùng, ngày ra mắt《Cecil》đã đến. Hôm nay, muôn người đổ xô ra đường, gần như người của cả đế đô đều chen lấn trước cửa đoàn kịch Tinh Quang. Tinh quốc không thể không huy động một đoàn vệ binh đến khai thông đường xá. Mỗi lần có người muốn vào là y như rằng bên ngoài lại có kẻ hô giá. Khi đoàn kịch Tinh Quang thông báo《Cecil》chỉ diễn một lần duy nhất, vé vào cửa của《Cecil》 liên tục được hét giá khiến những người không mua được tức tối vô cùng.
.
Trong một tháp ma pháp hẻo lánh, những bình thủy tinh lớn nhỏ được bày khắp ngõ ngách, trong đó chứa đầy chất lỏng có màu sắc khác nhau. Đây là tháp ma pháp của một nhà luyện kim danh tiếng – Vieruodis. Nàng là nhà luyện kim có quyền thế rất mạnh trên đại lục, bởi những phương thuốc nàng tạo ra đều khiến người ta trẻ mãi không già, có tác dụng giảm bớt sự lão hóa. Vô số quý tộc muốn nịnh bợ Vieruodis, nhưng nhà luyện kim này lại có tính tình kỳ quái luôn ru rú trong tháp ma pháp của mình, ngăn cản mọi người ở ngoài cửa.
.
Vieruodis ngồi trên xe lăn, lẳng lặng nhìn vé vào cửa của《Cecil》. Nàng lấy từ trong ngực ra một chiếc đồng hồ quả quýt. Khi nhìn vào nó, ánh mắt Vieruodis vừa phức tạp vừa xót xa.
.
Kim đồng hồ chỉ ra còn vẻn vẹn một giờ nữa là vở kịch sẽ bắt đầu. Vieruodis nhìn chằm chằm tấm vé vào cửa một hồi lâu, sau cùng vươn tay cầm nó lên và gọi học trò của mình đến.
.
Bên ngoài đoàn kịch Tinh Quang.
.
“Xem kìa, đó là xe ngựa của hoàng đế đó, thiệt xa hoa!”
.
“Thấy bệ hạ chưa? Nghe nói năm nay bệ hạ được tám tuổi rồi đó.”
.
“Bị khuất rồi, từ từ, hình như ta thấy được xe ngựa của ngài thủ tướng đó —— ây, còn xa hoa hơn cả hoàng đế nữa!”
.
…
.
Người bên ngoài đang xem náo nhiệt, đoàn trưởng bên trong lại ảo não than khổ. Ai cũng biết, hoàng đế Tinh quốc và thủ tướng là đối thủ không đội trời chung, hai bên tranh đấu với nhau rất khốc liệt. Thế mà hai vị oan gia này lại xuất hiện cùng một lúc, thân là người đứng đầu của đoàn kịch Tinh Quang, hắn rốt cuộc phải đón vị nào trước đây nhỉ?
.
Vị hoàng đế nhỏ của Tinh quốc đã xuống xe, cho dù khoác trên người bộ hoàng phục thì với bề ngoài nhỏ bé đó trông chẳng có tí uy nghiêm gì của bậc vương giả; cửa xe ngựa bên kia bật ra, người bước xuống đầu tiên là con trai độc nhất Elvin của thủ tướng, gã là kẻ nổi tiếng ăn chơi trác táng ở đế đô Tinh quốc; tiếp theo mới chính là thủ tướng, lão già có mái tóc được xử lý cẩn thận tỉ mỉ kia là kẻ cầm quyền đương nhiệm của Tinh quốc. Khi thủ tướng liếc hoàng đế nhỏ, ánh mắt lão ánh lên một vẻ khinh thường.
.
Vừa mới gặp mặt mà không khí đã khẩn trương như thế, đoàn trưởng sắp khóc rồi, may mà người xuất hiện kế tiếp đã giải quyết triệt để khốn cảnh của hắn. Đoàn trưởng trước hết hành lễ long trọng với hoàng đế và thủ tướng, sau đó bảo hai tên phụ tá dẫn họ vào ghế lô, còn mình thì nhiệt tình chào đón một lão già khác đang kéo theo một bé gái.
.
“Antonio đại nhân, ngài có thể đến đây thật sự là vinh hạnh cho Tinh Quang!”
.
Pháp Thần đệ nhất dĩ nhiên không ai dám bất kính, ngay cả hoàng đế và thủ tướng đều ưu tiên lấy lòng Antonio, mượn được sức của Pháp Thần đệ nhất đồng nghĩa với việc có thể phán định một phương án tử hình khác. Antonio phẫy tay với đoàn trưởng, say khướt bảo với Mier: “Bé Mier, đi chậm một chút, xương cốt ông già cả rồi.”
.
“Ông chậm quá đi!” Mier dậm chân, sau đó nhìn đoàn trưởng: “Tu đâu rồi?”
.
“Ở hậu trường.”
.
Nhận được đáp án mong muốn, Mier thả tay Antonio, hỉ hửng chạy đi tìm Tu, Bart luôn canh giữ bên cạnh theo sát phía sau. Antonio mở bầu rượu uống một ngụm rồi cảm thán: “Tuổi trẻ tuyệt thật.”
.
Mier chạy tới hậu trường, điều khiến người ta kinh ngạc là hậu trường lại yên tĩnh lạ thường. Tất cả mọi người đều bận tối mắt, nhưng không ai trong số họ phát ra tiếng động nào, dáng vẻ cực kỳ cẩn thận như sợ chỉ cần động mạnh một cái sẽ bừng tỉnh khỏi một giấc mơ thần tiên.
.
Cho dù tất cả mọi người đều đang làm chuyện của mình, nhưng có thể nhận ra ánh mắt của họ sẽ thường lia tới một chỗ. Mier nhìn theo, liếc mắt một cái đã phát hiện đầu sỏ khiến tất cả mọi người đều phân tâm.
.
Giây phút đó, Mier đã hiểu được《Cecil》.
.
Vẻ đẹp này vĩnh viễn tồn tại ở đó, không ai có thể độc chiếm.
.
***
.
Tay trái Đỗ Trạch cầm bộ tóc giả màu đen vừa dài lại vừa thẳng, tay phải kéo một bộ nữ trang đen đỏ, cả người toát ra không khí trống rỗng.
.
Tiểu Đồng, vì mày, tiểu sinh đã hy sinh đến nhường này… Tao và mày quả thật là tình yêu đích thực mà…
.
Đỗ Trạch buông tóc giả, hai tay tóm quần áo tới, một sợi ren bằng tơ tằm rơi xuống, trước khi nó chạm đất đã được tiểu phượng hoàng ngậm về trên ghế dựa. Cục lông nhả sợi ren ra, đôi mắt đen nhánh tò mò nhìn bộ tóc giả.
.
“Chíp chíp?”
.
Độc giả khổ bức đau đớn nhìn chiếc váy dài độc đáo kia, bên trên đầy những nút kết rườm rà, tầng tầng lớp lớp ren sắp làm mù mắt chó cậu rồi. Chần chờ một lúc lâu, Đỗ Trạch tháo kính xuống, bắt đầu thay quần áo. Khi cậu vừa mới khó khăn lò đầu ra khỏi chiếc váy, bộ tóc giả không biết từ đâu giáng thẳng xuống đầu cậu, còn tiểu phượng hoàng thì hưng phấn kêu to: “Chíp chíp!”
.
Bị che tầm mắt, Đỗ Trạch theo phản xạ quơ quào hai tay, vất vả chỉnh tóc giả lại đúng vị trí, sau đó đau khổ phát hiện kính của mình không biết đã vứt đâu rồi. Tìm quanh mà không thấy, Đỗ Trạch đành phải mặc quần áo tử tế rồi nhờ người khác vào tìm giúp cậu. Cậu cầm chiếc ren tơ lụa lên, híp mắt đoán công dụng của nó.
.
Mảnh ren này để làm gì ta? Đai lưng hả?
.
Đỗ Trạch cầm mảnh ren loay hoay với thắt lưng một hồi, nghiêm túc cho ra một kết luận: nếu cột thứ này trên lưng cậu, kết quả có khả năng nhất chính là mọi người sẽ phát hiện một xác chết trong phòng thay trang phục, một nhà trinh thám cầm mảnh ren từ cái xác lên và nói rằng, xem này, hung khí đó.
.
Một bàn tay cướp đi mảnh ren trong tay cậu, Đỗ Trạch giương mắt nhìn, trong tầm mắt lờ mờ, một người đang cầm chiếc ren đứng đó. Vì cái độ cận cực khủng nên Đỗ Trạch chỉ có thể nhận ra đó là Tu, còn cụ thể ra sao thì không rõ.
.
“Thắt lên cổ.”
.
Đỗ Trạch nghe thấy Tu nói vậy, sau đó cái bóng lờ mờ càng lúc càng lại gần, có cái gì đó chạm vào cổ cậu. Ra là Tu đang giúp cậu thắt chiếc ren. Tóc dính trên cổ bị vén ra, đôi tay hơi lạnh khẽ chạm vào hầu kết, Đỗ Trạch có ảo giác như Tu đang đeo chuông cho mèo.
.
Chuông vang lên sẽ biết được chú mèo nhà mình đang ở đâu.
.
Sau khi cột chắc chiếc ren, Tu luồn tay vào mái tóc rồi trượt xuống. Bấy giờ, Đỗ Trạch mới sực nhớ mình đang mặc nữ trang, tên ngốc nào đó cảm thấy mất tự nhiên.
.
Dường như biết Đỗ Trạch đang cứng người, Tu khẽ nói: “Rất xinh đẹp.”
.
“… Anh thích, ư?”
.
Đầu ngón tay Tu lướt qua đuôi tóc: “Vì đó là ngươi.”
.
Đỗ Trạch á khẩu, vốn cậu nghĩ rằng, nếu Tu thích nữ trang, chứng tỏ manh chủ vẫn còn cảm giác với người khác giới, nhưng câu trả lời của Tu đã chặt đứt hy vọng được nhìn thấy manh chủ thẳng lại của cậu.
.
—— Vì đó là ngươi, cho nên dù hình dáng ngươi ra sao, ta vẫn thích.
.
Dù nhìn không rõ, Đỗ Trạch vẫn thấy mất tự nhiên dời mắt khỏi người Tu, sau đó khóe mắt ánh lên một tia phản quang. Đỗ Trạch híp mắt nhìn, phát hiện đó đúng là chiếc kính mà cậu đang tìm, lúc này đang treo trên người của mập mập.
Lúc Đỗ Trạch cầm lại kính của mình, ngoài phòng thay đồ truyền đến giọng của Enoch: “Chuẩn bị xong chưa, sắp bắt đầu diễn rồi đấy!”
.
Thế giới đang mơ hồ chỉ một thoáng đã trở nên rõ ràng, Đỗ Trạch ngơ ngác nhìn Tu được hóa trang kỹ càng ở đối diện, đầu óc trống rỗng. Tinh Linh đó mặc một trường bào màu trắng với hoa văn vàng trung tính, mái tóc dài màu trắng được xử lý cẩn thận và đeo lên vài món trang sức. Trên mặt hắn trang điểm rất nhạt, nhưng lại phô ra tất cả sự tinh xảo và hoàn mỹ, thứ vẻ đẹp không rõ giới tính này sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy xinh đẹp vô cùng… một sự xinh đẹp không thể tìm được từ nào để hình dung, làm nảy sinh những dục vọng sâu thẳm nhất.
.
Đây là “Cecil”, y xinh đẹp đến mức khiến cả thế giới phải chấn động.
.
Lúc Cecil xuất hiện, cả khán phòng nháy mắt yên lặng đến nỗi có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
.
【Ngày xửa ngày xưa, có một người rất xinh đẹp, y tên là Cecil, vẻđẹp của y khiến cả thế giới phải chấn động.】
.
Trong lời dẫn, Tu chỉ đứng đó thôi mà đã khiến mọi người bị mê hoặc.
.
Đỗ Trạch ở hậu trường nhìn thấy tất cả, cậu nghĩ kiểu nào cũng không hiểu nổi, tại sao Tu lại thích cậu.
.
… Tại sao cứ phải là cậu?
.
Đỗ Trạch nhìn thần đông cứng thời gian của Cecil lại, như nhìn thấy một kết cục nào đó của bản thân.
.
Nhưng rất nhanh Đỗ Trạch đã vứt hết qua sau đầu, cậu bắt đầu hoảng hốt, bởi vì tên ngốc nào đó sắp phải lên sân khấu. Về đoạn nhắc tới người yêu của Cecil, đoàn trưởng vì để phù hợp với hình tượng “lạnh lùng cao quý” của Đỗ Trạch nên đã bỏ đi kịch bản gốc, chỉnh người yêu thành kiểu trong nóng ngoài lạnh. Cho nên Đỗ Trạch chỉ cần duy trì cái mặt than bình thường của cậu và cùng Tu yêu đương một chút là được rồi. Nhưng cho dù vậy, nó vẫn là một sự khiêu chiến khổng lồ đối với rào cản xã giao nhiều năm của Đỗ Trạch. Cậu nhìn khán phòng chật ních người, không ngừng thôi miên chính mình lát nữa quăng mắt kính đi là sẽ không thấy gì nữa.
.
【Thần thích vẻđẹp của Cecil nên đãđông cứng thời gian của y lại, để Cecil vĩnh viễn ở trong giây phút xinh đẹp nhất.】
.
Lời dẫn ngừng lại, khung cảnh trên sân khấu bỗng dưng chuyển thành trời trong cỏ xanh, tiếng nhạc du dương vang lên. Cecil đứng dưới tàng cây, giống như đang chờ đợi ai đó. Chim chóc bên cạnh hót ca vẻ đẹp của y, đóa hoa dưới đất khen ngợi vẻ đẹp của y, nhưng Cecil vẫn luôn tựa vào thân cây, từ đầu tới cuối, ánh mắt của y chỉ tập trung nhìn về một hướng, chẳng hề quan tâm đến những gì xung quanh.
.
Dần dần, một thiếu nữ mặc y phục đỏ sậm bước ra, trên mặt của nàng không lộ ra biểu tình gì, trông rất khó gần. Nhưng thời điểm nàng xuất hiện, ánh mắt Cecil lập tức sáng lên, vẻ ngoài kinh thế hãi tục đó lại thêm rực rỡ.
.
Cả thế giới đều nhìn y, mà y thì chỉ nhìn người yêu của mình, như đang nhìn cả thế giới.
.
Mier ngồi trên ghế lô chứng kiến mọi chuyện, nó nghĩ, thật đúng là khiến người ta ghen tị… Người đó.
.
Dường như tất cả người xem đều có cùng một suy nghĩ, họ nhìn thiếu nữ trên sân khấu, hận không thể tự mình thay thế. Bình tĩnh xem xét lại thì thấy thiếu nữ tóc đen đó quả thật cũng rất thanh tú, chỉ là không thể sánh với Cecil mà thôi.
.
Đỗ Trạch cứng ngắc ngồi trên bãi cỏ, cho dù thấy lờ mờ, cậu cũng có thể cảm giác được những ánh mắt hung ác đang đâm chém thân thể mình, chém chém, chém cho cậu chết đi sống lại, hận không thể khiến cậu máu tươi văng ba thước.
.
Cứu, cứu mạng… QAQ
.
Trên đầu nằng nặng, Tu đang đội vòng hoa lên đầu cậu, kế tiếp cậu phải theo kịch bản mà hôn nhẹ lên mặt Tu một cái.
.
Nhưng mà… biên kịch ơi, anh không phải có thù oán gì với người diễn vai người yêu chứ! Dưới tình huống này mà đi hôn kẻ lam nhan chuyên gây họa đó, tiểu sinh thật sự có thể toàn thây trở về hả?!
.
Đỗ Trạch hơi tựa vào người Tu một chút, phút chốc cảm thấy ánh mắt như dao chém vào người mình lại tăng thêm mấy cái.
.
Mẹ kiếp tiểu sinh đây là đang dùng tánh mạng để diễn kịch đó!
.
Tu cũng phát hiện Đỗ Trạch đang cứng người giữa sàn tiến lùi không được, hắn không hề nghĩ ngợi, cực kỳ quyết đoán chủ động hôn xuống.
.
Đỗ Trạch trợn trắng mắt: Tu hôn miệng chứ không phải mặt!
.
Trước sự chăm chú của toàn thể khán giả, Tinh Linh tóc trắng ôm thiếu nữ tóc đen, thân mật hôn môi, sự kịch liệt đó thậm chí khiến không ít người mặt đỏ tim đập. Đỗ Trạch hoàn toàn không dám giãy dụa, cậu còn chưa kịp ngậm miệng đã bị cướp đi tất cả không khí. Lúc đầu tên ngốc còn có thể nhớ rõ họ đang diễn kịch, đến cuối cùng khi bị buông ra, cậu đã không phân biệt được phương hướng nào nữa, chỉ biết để im cho Tu ôm chặt vào lòng.
.
Cecil ôm nàng, hôn môi người yêu tóc đen: “Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”
.
Người yêu lặng im trong lòng y một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừ.”
.
Chim chóc không còn hót, đóa hoa cúi thấp đầu, cả thế giới nhìn chăm chú phản ứng của người yêu, sự yên lặng đáng sợ.
.
【Cả thế giới đều yêu mến Cecil, còn ghen tị với người yêu của y.】
.
Đoàn trưởng sững sờ ở hậu trường: nội dung nguyên bản của vở kịch là Cecil đưa vòng hoa cho người yêu, người yêu hôn lên mặt Cecil nói “Vĩnh viễn ở bên nhau”, Cecil hôn đáp lại người yêu rồi đồng ý. Nhưng khi thấy màn vừa nãy, đoàn trưởng phát hiện làm thế hiệu quả sẽ càng tăng, bởi vì Cecil xinh đẹp luôn luôn chủ động, cho nên mọi người sẽ ghen tị với người yêu của y hơn.
.
Lúc Đỗ Trạch bước xuống khỏi sân khấu, cả người cậu nhẹ tênh, bây giờ đoàn kịch đang bắt đầu màn Cecil và người yêu phải chia lìa. Vai người yêu tiếp theo đều do diễn viên của đoàn kịch Tinh Quang diễn, không còn việc của cậu nữa. Tên ngốc đơ mặt bước thẳng tới phòng thay trang phục, không dám nhìn những ánh mắt của người khác hướng về mình. Từ khi cậu và Tu được duyệt chỉ trong một lần diễn tập màn thứ hai, ánh nhìn của mọi người với họ kỳ lạ hẳn đi. Mier đã nức nở bảo mình lại thất tình, Enoch thì có thái độ hai người đều là anh em tốt của ta cho nên ta sẽ ủng hộ hết mực. Có thể trông cậy vào lời giải thích của tên ngốc có rào cản xã giao được không? Không, cho nên tên ngốc nào đó chỉ bói ra đúng một câu “Mọi người hiểu lầm rồi”, không có phiên ngoại gì thêm. Sau đó, ngay lúc nãy thôi, cậu và Tu đã thực hiện một màn hôn nồng nhiệt đúng tiêu chuẩn trước mặt bao nhiêu là người.
.
Ha ha.
.
Lúc Đỗ Trạch sắp đến phòng thay trang phục, đoàn trưởng cười tủm tỉm chắn trước mặt cậu.
.
“Ta có việc muốn nhờ ngươi…”
.
【Trăm chim nói với người đó: ngươi già yếu như thế, làm sao xứng với Cecil.
.
Muôn hoa nói với người đó: ngươi xấu xí như thế, làm sao xứng với Cecil.】
.
Trong ghế lô, Vieruodis nhìn người yêu trên sân khấu đang bị trăm chim muôn hoa bao vây, nàng nắm chặt tay vịn của xe lăn đến nỗi vùng da quanh đó trở nên trắng bệch.
.
【Người đó bắt đầu nghĩ rằng: nếu ta cũng trở nên xinh đẹp như thế, có phải ta sẽ được ở bên Cecil không?】
.
Trong ký ức, có một người tên là Vieruodis đã nghĩ rằng: nếu ta có thể chế ra thứ thuốc hồi xuân, có phải ta sẽ được ở bên hắn không?
.
【Vì thế người đóđã sử dụng ma pháp cấm kỵ.】
.
Một làn sương tràn ngập trên sân khấu, trận ma pháp dùng máu tạo ra dần dần biến mất, người yêu Cecil đứng nơi sân khấu, đưa lưng về phía khán giả. Ngay lúc này lời dẫn chuyện vang lên.
.
【Cuối cùng, người đó trở nên xinh đẹp hơn.】
.
Không ai thấy được khuôn mặt của người đó, họ chỉ nghĩ, người mà xinh đẹp hơn cả Cecil rốt cuộc là ai?
.
【Vì thế thần trả lại thời gian cho Cecil, đông cứng thời gian của người đó.】
.
Màn cuối, Tu bước ra từ một chỗ của vườn hoa, khi thấy người trên sân khấu là ai, hắn sửng sốt. Đó là Đỗ Trạch.
.
Tại hai đầu vườn hoa, hai người nhìn nhau. Trong truyền thuyết《Cecil》, đây chính là kết cục. Nhưng Đỗ Trạch vẫn muốn cho hắn một sự công bằng, cậu nhìn Tu ởđầu kia, bàn tay theo thói quen ấn vào chiếc tai nghe được dấu dưới mái tóc đen dài, nghiêm túc nói: “Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”
.
Đầu tiên, Tu giật mình, sau đó biểu cảm trở nên dịu dàng khiến cho người ta phải rơi nước mắt.