"Thẩm đạo, bạn của tôi là fan của anh, nhìn thấy anh cho nên có chút kích động." Du Vãn giải thích.
Thẩm Thanh Châu chau mày, "Vẫn tốt, bạn của cô rất tốt."
Du Vãn ngẩn người, rất tốt? Tốt chỗ nào? Mới nói vài câu sao đã phát hiện là rất tốt?
Thẩm Thanh Châu sờ sờ Đậu Đỏ, thật ra Thẩm Thanh Châu nghĩ là, Giản Vũ Nùng rất có mắt nhìn, cô ấy nói "Du Vãn nhờ anh chiếu cố", câu này rất hợp ý anh.
À, cô gái nhỏ phản ứng trì độn lại còn tham ăn, xác thực là muốn anh phí sức chiếu cố.
"Đậu Đỏ, đi." Thẩm Thanh Châu đi ra cửa, Du Vãn theo sau mở cửa cho anh, "Ngày mai trước khi anh đi thì gọi điện cho tôi, sau đó anh để Đậu Đỏ ở phòng là được, tôi sẽ qua chăm sóc nó."
"Được." Thẩm Thanh Châu ra cửa, quay đầu lại nhìn về phía cô, ngữ điệu rất bình thản, "Nghỉ ngơi thật tốt."
Du Vãn sửng sốt, thời điểm gì mà Thẩm Thanh Châu lại ôn nhu như thế, cô có chút kích động, "Ừm, ngủ ngon."
Thẩm Thanh Châu quay đầu bước đi, Đậu Đỏ hấp tấp theo ở phía sau. Du Vãn đóng cửa xong lại nhào lên giường, cô cảm thấy, khoảng cách của cô với Thẩm Thanh Châu càng ngày càng gần. Không phải theo nghĩa đen, mà là trên phương diện tâm lý, ít nhất cô có thể cảm nhận được Thẩm Thanh Châu không còn lạnh lùng như lúc ban đầu...
Ngày hôm sau, Du Vãn mơ mơ màng màng rời giường, đầu có chút đau, cô bò đến phòng khách uống một hớp nước.
Đúng lúc này, di động vang lên, là Thẩm Thanh Châu.
"Tôi đi đây, cô có rảnh thì qua phòng tôi."
"Khụ... Ừ."
"Cô sao thế?"
Du Vãn nuốt một ngụm nước bọt, "Không có việc gì, buổi sáng rời giường cổ họng có chút khô, anh yên tâm đi, Đậu Đỏ có tôi rồi."
Thẩm Thanh Châu dừng một chút, "Được."
Cúp điện thoại, Du Vãn đi rửa mặt một phen, sau đó mang máy tính xách tay của mình cùng thẻ mở cửa phòng đi đến phòng của Thẩm Thanh Châu, mở cửa đi vào, Đậu Đỏ vui tươi hớn hở tiến lên chào đón.
Du Vãn cười cười, bỏ máy tính xuống cùng Đậu Đỏ chơi một hồi, nhưng là hôm nay tinh thần có chút không tốt lắm, không biết có phải là chất lượng giấc ngủ hôm qua kém hay không mà giờ đầu óc vẫn còn hỗn loạn.
"Đậu Đỏ, trước tiên tao viết tiểu thuyết, chờ tao viết xong thì tao dẫn mày ra ngoài đi dạo nhé."
Đậu Đỏ rất biết điều ngồi ở bên cạnh.
Du Vãn mở máy tính, bắt đầu gõ chữ, nhưng mà gõ được một chút lại cảm giác trước mắt có nhiều bóng chồng lên nhau, đầu cô bắt đầu đau. Chưa viết xong nhưng Du Vãn vẫn gập máy tính lại, nằm ở trên sofa, mơ mơ màng màng liền ngủ mất.
Không biết ngủ bao lâu, Du Vãn bị Đậu Đỏ đánh thức, cô liền nhìn di động, lập tức lên tinh thần, "A, buổi trưa rồi sao, xin lỗi Đậu Đỏ, mày có đói bụng không?"
"Uông uông uông!!"
Du Vãn thở ra một hơi, bận rộn làm thức ăn cho Đậu Đỏ. Toàn thân đều cảm thấy đau nhức, Du Vãn đổ thức ăn vào khay cho Đậu Đỏ xong liền sờ trán mình, không thể nào, chẳng lẽ phát sốt?
Đậu Đỏ ăn cơm trưa, Du Vãn không có tinh thần ngồi ở trên ghế sofa, xong rồi, cô lại muốn ngủ, cả người càng ngày càng khó chịu.
Du Vãn đưa tay xoa xoa thái dương, cầm điện thoại gọi cho Thẩm Thanh Châu. Qua 1 lúc, cuối cùng cũng có người bắt máy.
"Alo, Thẩm đạo."
"A... Là biên kịch sao, tôi là Tiểu Dương."
"Tiểu Dương à, Thẩm đạo đâu?"
"Thẩm đạo đang ở hiện trường chỉ đạo quay phim, di động là tôi cầm."
"Được rồi."
"Biên kịch? Có chuyện gì sao?"
"Là thế này, tôi có chút không thoải mái, mà Đậu Đỏ đang ở với tôi, tôi muốn nói với Thẩm đạo để nhờ ai đó mang Đậu Đỏ qua đoàn phim, hiện tại tôi muốn đi bệnh viện khám."
"A? Cô phát sốt?"
"Tôi cũng không biết. Tiểu Dương, nếu không thì cậu qua đây đi, giúp tôi đem Đậu Đỏ qua đoàn phim, Thẩm đạo bên kia còn đang bận, không cần phải nói với anh ấy."
"Được, vậy cô chờ một chút."
"Ừ."
Tiểu Dương cúp điện thoại, vừa định lấy chìa khóa xe quay về khách sạn, nhưng mà đi tới cửa lại quay lại. Hiện tại trọng điểm giống như không phải là ai chăm sóc Đậu Đỏ, mà là biên kịch đại nhân ngã bệnh! Theo quan sát cùng suy đoán của hắn, Thẩm đạo cùng biên kịch có quan hệ không tầm thường.
Nếu như sau này Thẩm đạo biết hắn không báo cáo rõ chuyện này, có phải hay không lập tức cho hắn cuốn gói rời đi?! Tiểu Dương có chút sợ, vì vậy hắn lập tức chạy hướng đến Thẩm đạo ở đang ở đoàn phim.
"Ống kính bên kia hướng cao lên, diễn viên chú ý vẻ mặt...."
"Thẩm đạo."
Thẩm Thanh Châu quay lại nhìn Tiểu Dương một cái, ánh mắt biểu hiện bất mãn khi bị quấy rầy.
Tiểu Dương ổn định tinh thần, nhỏ giọng nói, "Ừm... có việc gấp, về biên kịch."
Quả nhiên, Tiểu Dương phát hiện ánh mắt Thẩm đạo dịu lại.
"Như thế nào?"
"Biên kịch vừa nãy muốn tôi về khách sạn đón Đậu Đỏ, cô ấy giống như ngã bệnh."
Vừa dứt lời, điện thoại trong tay Tiểu Dương liền bị rút đi, sau đó hắn nhìn thấy Thẩm đạo nhà hắn không nói một lời, bước chân vội vàng đi ra ngoài, hơn nữa, thần sắc căng thẳng hiếm thấy.
Tiểu Dương rất vui mừng, hắn quả nhiên đã làm đúng.
"Này, chuyện gì xảy ra?" Phó đạo diễn đứng một bên thấy thế liền đi qua, một đám diễn viên cùng nhân viên đoàn phim cũng không hiểu sao lại thấy thân ảnh Thẩm Thanh Châu càng lúc càng xa.
"Thẩm đạo giống như có điểm kỳ quái, có phải hay không xảy ra chuyện gì?"
Vẻ mặt Tiểu Dương bí hiểm, "Đối với Thẩm đạo mà nói, thì xác thực là đại sự."
Du Vãn nằm ở trên ghế sofa chờ hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thấy có tiếng mở cửa, cô quay đầu nhìn, "Tiểu Dương, cậu đến rồi? Cậu mà đến chậm chút nữa chắc tôi chết ở đây mất."
Du Vãn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Thanh Châu từ cửa đi vào, cô kinh ngạc hẳn, "Sao anh lại trở về?"
Thẩm Thanh Châu không trả lời cô, đi đến bên cô cúi người xuống, duỗi tay sờ trán Du Vãn, Du Vãn nhìn anh, đôi mắt nháy nháy, có chút run sợ.
"Nóng." Thẩm Thanh Châu tổng kết một chữ.
"Tôi biết rõ là nóng." Du Vãn đứng lên, "Anh trở về cũng tốt, chăm sóc Đậu Đỏ, tôi đi ra ngoài một chuyến."
Du Vãn vòng qua anh đi tới cửa, mới đi được hai bước, cổ tay liền bị bắt lấy, quay đầu lại liền thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Thanh Châu, "Đi vào phòng nằm nghỉ, tôi kêu bác sĩ đến đây."
"A?!"
Thẩm Thanh Châu cũng mặc kệ Du Vãn có chịu hay không, trực tiếp kéo cổ tay cô đi vào gian phòng của anh ở bên trong, Du Vãn toàn thân vô lực, cứ như vậy liền nghiêng ngả chao đảo bị kéo đến trên giường, "Cởi giày, nằm xuống."
Du Vãn mơ mơ hồ hồ cũng biết đây là phòng ngủ của Thẩm thanh Châu, cô ngồi ở bên giường ngước đầu nhìn anh, "Tôi... Này là giường của anh?"
"Không thì giường của ai." Thẩm Thanh Châu vén chăn lên cho cô, sau đó lấy di động ra gọi điện thoại, nghe giọng anh là gọi một bác sĩ đến tận phòng.
Du Vãn nhìn thân ảnh cao ngất của anh, lại nghĩ mình đang nằm ở giường của anh, trong lòng liền có chút ngọt ngào.
Cô yên lặng nằm xuống, chăn mềm đắp lên, lập tức cảm thấy bên trong có hương vị của anh, mặc dù thanh thanh lãnh lãnh nhưng rất thoải mái.
Trong lòng Du Vãn có chút cảm khái, nguyên lai là Thẩm Thanh Châu cũng không phải người không tim không phổi, anh cũng sẽ chiếu cố người khác.
Càng nghĩ càng thấy vui sướng, nhưng là thân thể vẫn không theo kịp, Du Vãn từ từ ngủ mất. Thẩm Thanh Châu nói chuyện điện thoại xong, thời điểm quay đầu lại đã thấy Du Vãn yên tĩnh nhắm mắt lại.
Anh yên lặng nhìn cô, sau đó ngồi xuống mép giường, duỗi tay sờ trán cô, may mà không quá nóng.
Phát sốt còn nghĩ tự mình đi bệnh viện, cũng không biết tìm người đưa đi, thật là khờ không chịu được. Thẩm Thanh Châu nghĩ đến đây, liền bất đắc dĩ véo véo khuôn mặt cô, nhưng sau khi bóp một cái liền phát hiện mặt Du Vãn đỏ bừng, sờ sờ liền thấy vừa mềm vừa trơn, xúc cảm đặc biệt tốt. Anh nhíu mày, một tay khác cũng đưa lên bóp má cô, hai tay bóp hai bên má của cô, xoa xoa tìm tòi nghiên cứu, vì vậy, Du Vãn đang say xưa trong mộng không hề biết rằng khuôn mặt mình đã biến hình.
Bên cạnh giường, Đậu Đỏ không biết đi vào từ lúc nào, ngồi xổm ở bên cạnh, yên lặng xem chủ nhân "ngược đãi nhạc mẫu đại nhân của nó".
"Uông!!"
"Xuỵt." Thẩm Thanh Châu quay đầu nhìn Đậu Đỏ một cái, từ bên mép giường đứng lên, thấp giọng nói, "Yên tĩnh, cùng tao đi ra ngoài."
Thời điểm Du Vãn mở mắt ra liền cảm thấy hai mắt muốn dính lại vào nhau, cô từ trên giường ngồi dậy, thấy tay trái có cắm cái kim nhỏ đang truyền nước.
Hóa ra là bác sĩ đã đến, cũng đã cắm kim truyền nước mà cô không biết....
Lúc này, cửa bị đẩy vào từ bên ngoài, Du Vãn liền thấy Thẩm Thanh Châu bưng một bát gì đó đi vào, anh nhìn cô một cái, sau đó đặt cái bát ở trên tủ đầu giường.
"Ăn đi, cháo khách sạn nấu." Thẩm Thanh Châu nói xong liền ngồi một mình trên ghế sofa nhỏ, tiện tay lấy một quyển tạp chí lật xem, "Thấy thế nào rồi?"
Du Vãn nhìn anh có chút cảm động, "Không còn nóng như trước, cảm ơn."
Thẩm Thanh Châu ừ một tiếng, nước chảy mây trôi nói ra, "Nhanh tốt lên, cô ngã bệnh thì ai nấu cơm cho tôi."
Du Vãn mím môi cười cười, rõ ràng chính là quan tâm mà còn mạnh miệng.
Du Vãn bưng bát cháo lên, múc một muỗng, xác thực là cô hơi đói.
"Ừ? Sao lại nhạt như thế?" Du Vãn khẽ nhíu mày.
Thẩm Thanh Châu bỏ tạp chí xuống, "Nhạt?"
"Ừ, cháo trứng muối thịt nạc không có hương vị gì."
Thẩm Thanh Châu ngừng một chút, mặt không đổi sắc đi qua. "Đưa cho tôi, tôi bảo bọn họ làm lại."
Du Vãn trầm ngâm, "Đoán chừng là đầu bếp quên cho muối, nhưng là..... đầu bếp khách sạn sẽ quên cái này à?"
Thẩm Thanh Châu không nói gì, cầm lấy bát cháo đi ra ngoài.
Một lát sau, Thẩm Thanh Châu lại bưng một bát khác đi vào, "Ăn."
Du Vãn gật gật đầu tiếp nhận, lòng tràn đầy vui vẻ ăn một muỗng, "Á? Mặn quá!!"
Thẩm Thanh Châu, "..."
Du Vãn khó tin nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, "Thẩm đạo, đầu bếp hôm nay khẳng định xảy ra vấn đề, vô cùng mặn."
Đôi mắt Thẩm Thanh Châu híp lại, "Vô cùng mặn, rất khó ăn?"
"Thật khó ăn, còn không bằng bát cháo nhạt vừa nãy."
Thẩm Thanh Châu hít sâu một hơi, "Đưa đây."
"Thôi kệ đi, tôi đang đói, tùy tiện ăn một chút cũng không sao."
"Không được."
Nói xong Thẩm Thanh Châu liền lấy bát cháo đi, Du Vãn nhìn bát cháo trên tay bị đoạt mất, lại nhìn bóng lưng cứng ngắc của Thẩm Thanh Châu, cô phản ứng chậm nửa nhịp, "Này, chẳng lẽ không phải khách sạn làm? Chẳng lẽ là Thẩm Thanh Châu làm? Ha ha."
Lần này phải đợi hơi lâu, lúc Thẩm Thanh Châu bưng bát cháo vào mặt đen sì.
Du Vãn yên lặng nhận đến ăn một muỗng, ăn ngon, vô cùng tốt, cháo mềm mịn, gia vị cho vừa phải, vào miệng là tan. Cái này mới là khách sạn làm đi....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT