Tùy An Nhiên chẳng có kinh nghiệm gì trong chuyện này, nhưng trước thế tấn công ‘trêu chọc’ của anh, cho dù đầu óc có đần độn cách mấy vẫn có thể nhớ ra……

Gần đây anh cứ hay lặp đi lặp lại nhấn mạnh muốn có một đứa con, cho nên……

Cô nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, hỏi: “Anh nghiêm túc đấy chứ?”

“Nghiêm túc.” Anh cười càng sâu hơn, ngón tay thả chậm lại, nói với vẻ mặt nghiêm chỉnh: “Chẳng bằng hôm nay chúng ta thử xem sao? Có rất nhiều loại…… ví dụ như……”



Anh cố tình nhíu mày lại, thong thả đọc từng câu từng chữ in bên trên, anh còn đọc rất là nghiêm túc.

Đọc xong anh cảm thấy hứng thú, sau đó bày ra vẻ mặt trầm tư nghĩ ngợi. Hồi lâu sau thấy cô không có trả lời gì mới quay qua nhìn cô.

Mặt Tùy An Nhiên đỏ như nhỏ máu, bản thân cô cũng cảm nhận được độ nóng trên mặt, giống như có thứ gì đó đang từ từ từng chút một tiếp cận điểm sôi.

Nhất là khi đang ở trong tình cảnh căng thẳng này mà anh còn nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc nữa.

Tùy An Nhiên ôm chặt áo ngủ trước người, lí nhí nói: “Gì kia…… em tới cái đó rồi……”

Ôn Cảnh Phạm nhướng mày rơi vào trầm mặc.

Cú đấm này tung ra đầy mạnh mẽ, nhưng lúc rơi xuống cảm thấy giống như đấm trên bông buồn bực phải biết. 

Vì vậy không có bồn tắm uyên ương, ôm ấp âu yếm trước khi ngủ không có, vận động tạo người buổi tối…… cũng không có nốt.

Lúc Tùy An Nhiên mơ mơ màng màng sắp ngủ tới nơi, cô nghĩ tới vẻ mặt anh lúc nãy là cảm thấy buồn cười. Cô lăn người qua lăn vào lòng anh, ôm lấy eo anh.



Ga giường trong khách sạn có mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt, cô ngửi thấy không quen cho lắm bèn cọ vào lòng mấy cái. Thấy anh không có phản ứng gì, cô tỉnh ngủ hơn một chút, chồng người lên nhìn anh.

Gần đó có chừa lại một ngọn đèn tường ánh sáng nhạt, cô bèn nương theo tia sáng mờ nhạt này nhìn qua.

Lúc anh đột ngột mở mắt ra khiến Tùy An Nhiên giật mình hết hồn.

Ôn Cảnh Phạm đang suy nghĩ chuyện công việc, cảm nhận được cô tới gần mới mở mắt ra, nào ngờ lại làm cô giật mình như vậy.

Anh ôm lấy lưng cô ấn cô vào lòng mình, lúc này mới cười hỏi: “Em đang làm chuyện xấu gì vậy? Chột dạ à?”

“Đâu có……” Tùy An Nhiên lắc đầu xong cọ lên người anh, lúc này mùi thuốc khử trùng vướng vít trên chóp mũi mới nhạt đi không ít.

“Anh đang nghĩ chuyện gì vậy?” Cô hỏi.

“Đang nghĩ xem sau khi gặp được mẹ rồi thì nên làm gì, nói gì.” Ngón tay anh vuốt v e trên sống lưng cô, giọng nói trong trẻo, lúc nói chuyện lồng ngực hơi rung động, Tùy An Nhiên tựa lên ngực anh, lúc nghe thấy giọng nói dễ nghe của anh còn có thể cảm nhận được tiếng vọng lại.

“Căng thẳng à?”

“Không đến nỗi nào……” Nói xong anh ‘ừm’ một tiếng rồi sửa lời: “Hơi hơi.”

Tùy An Nhiên lập tức nổi hứng hỏi anh: “Tại sao?”

Cô hoàn toàn không ngờ tới anh cũng sẽ cảm thấy căng thẳng….. Chưa kể vẻ mặt bình thản bề ngoài của anh chẳng có gì khác thường, kể từ khi kết hôn xong, hàng ngày anh thường hay trò chuyện tâm sự này nọ….. theo lý mà nói không nên có cảm xúc này mới đúng.

“Giờ có thân phận khác mà……” Lần trước anh ra mắt với thân phận bạn trai của cô cho nên chẳng có cảm giác gì. Trước ngày hôm nay anh chưa từng có cảm giác này. Không biết có phải tại cách thành phố L gần hơn hay gì, cộng thêm đột nhiên yên tĩnh lại nên suy nghĩ nhiều hơn một chút.

Mỗi khi anh nghĩ tới người mẹ này đã giao đứa con gái là chỗ dựa duy nhất của mình cho anh rồi, không khỏi khiến anh càng thêm kính trọng bà hơn.

Ôn Cảnh Phạm im lặng chốc lát rồi bổ sung thêm: “Trong lòng anh em càng quan trọng hơn, cho nên chỉ cần là chuyện liên quan tới em anh đều rất để tâm.”

Tùy An Nhiên vốn đang suy nghĩ xem nên chia sẻ tâm trạng của mình khi sắp gặp ông cụ như thế nào, nghe xong bỗng cảm thấy xúc động không thôi.

Cả hai đều im lặng, hồi lâu sau Tùy An Nhiên mới chống người dậy nhìn vào mắt anh, vừa nắm tay anh vừa nói một cách nghiêm túc: “Em sẽ ở bên anh.”

Không phải nhất thời, mà là cả đời.

Sau một hồi im lặng cô chợt nghe thấy anh dịu dàng đáp: “Anh biết.”

Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, câu này của anh nghe rất rõ ràng, giọng nói không ngừng phóng đại bên tai cô rung động lòng người.

Anh ôm cô chặt hơn một chút, “Ngủ đi, ngày mai về sớm.”

Cô nép vào lòng anh cảm thấy trong lòng yên ổn.

Mấy hôm nay đồng hồ sinh vật của Tùy An Nhiên được ông cụ Ôn điều chỉnh lại rồi, vì trong phòng mở điều hòa sưởi ấm nhiệt độ ấm áp khiến cô muốn ngủ nướng không dậy nổi.

Tuy cô đã dậy rồi nhưng không có ý định ngồi dậy.

Đợi đầu óc cô tỉnh táo hơn một chút, trong đầu lướt qua không ít đoạn hồi ức, bởi vì chuyện cô nghĩ tới quá đẹp đẽ, cô nhắm mắt tham lam hơi ấm được người ta ôm ấp, phút chốc ngủ quên lúc nào không biết.

Lúc cô mở mắt ra lần nữa thì mặt trời đã lên cao rồi.

Ôn Cảnh Phạm đã ăn mặc chỉnh tề đang dựa đầu giường, đắp một góc chăn lên chân, bên trên đặt một xấp báo giấy đọc chăm chú.

Lúc cô thức dậy, anh trùng hợp cúi đầu xuống nhìn cô, “Dây rồi à?”

Trên gương mặt đang cúi xuống đó chứa đầy tình yêu, mắt mày dịu dàng ánh mắt sáng lấp lánh. Khóe môi cười tủm tỉm, trong sự lười nhác thấp thoáng sự quyến rũ.

Tùy An Nhiên đang mơ mơ màng màng phút chốc tỉnh táo hẳn ra.

Mới sáng sớm đã nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, sợ là cô chẳng có tâm trạng ngủ tiếp được nữa.

Cô vừa đánh răng vừa ngắm nhìn Ôn Cảnh Phạm đang xếp đồ qua gương. Sau đó nhìn xuống bụng mình ra chiều suy nghĩ.

Sau khi ăn sáng xong xuống lầu trả phòng.

Lễ tân đã được đổi ca, sự xuất hiện đột ngột của cô khiến cô ấy ngạc nhiên tới mức nhất thời nói không nên lời. Chốc lát sau mới cười hỏi: “An Nhiên, sao cậu tới đây rồi? Đâu có nghe nói điều động công việc gì đâu.”

“Về nhà ăn tết, máy bay cất cánh hơi muộn nên ở lại đây. Bây giờ trả phòng đi về.” Tùy An Nhiên cũng vui vẻ, hai người đứng cách bàn làm việc bắt tay nhau, bắt xong lại cảm thấy buồn cười, lúc nhìn nhau đều thấy được ý cười lướt qua trong mắt đối phương.

Cô gái lễ tân chớp mắt nhìn Ôn Cảnh Phạm đang đứng bên cạnh cô, nhất thời nhớ không ra anh là ai, có lẽ cảm thấy quen mắt nên nhìn thêm mấy lần. Sau khi làm thủ tục trả phòng xong mới nhớ ra người này là ai, muốn hỏi xong không dám, ấp a ấp úng hồi lâu.

Tùy An Nhiên nhìn qua Ôn Cảnh Phạm, lên tiếng giới thiệu: “Mình mới kết hôn, người này là Ôn Cảnh Phạm chồng mình.”

Sự chú ý của Ôn Cảnh Phạm không có ở đây, nghe thấy cô mỉm cười giới thiệu anh mới quay lại nhìn qua.

Cô mỉm cười, khóe mắt cong cong trông giống như vầng trăng non. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của anh, cô quay đầu lại nhìn anh.

Cô gái lễ tân đầy hâm mộ, thấy vẻ mặt Ôn Cảnh Phạm dịu dàng bèn nói: “Lần trước cậu xin thuyên chuyển công tác mình còn nói chẳng có thời gian để tìm bạn trai nữa, cậu thì thần tốc ghê, kết hôn chớp nháy luôn.”

Tùy An Nhiên nhớ tới duyên phận chia xa rồi tái hợp này của hai người, cười càng tươi hơn.

Hình như từ khi quay lại với nhau, cô trở nên suy nghĩ nhiều hơn, nhớ tới chuyện của rất nhiều năm về trước, những ký ức vụng vặt của năm đó, cũng có liên quan quan tới anh……

Nói ra thì có phần không dám tin, sự thầm mến và đấu tranh nội tâm trước kia, cái cảm giác đau khổ ngấm vào tận trong lòng đó đến nay khi nhớ lại thì chẳng còn nhớ nỗi nữa, chỉ biết đây là cảm nhận của mình lúc đó nhưng không rõ đó là cảm nhận gì.

Không biết có phải tại vì có được rồi hay không mà khi đạt được ước mơ tha thiết này rồi khiến những cảm giác khắc sâu trong lòng đó phút chốc trở thành quá khứ.

Trên đường đi cảm thấy hơi buồn chán nhưng cô không thấy buồn ngủ, bèn dựa vai anh thì thầm nói chuyện với anh, chủ đề nói chuyện từ việc gặp lại ở thành phố S cho tới Phạn Hy, từ Phạn Hy nói tới chùa Phạn Âm.

Chàng trai cô nhớ mãi không quên, chàng trai cô nhung nhớ nhiều năm, chàng trai cô không muốn rời xa.

Giống như lớp sương mù được vén ra, trong trẻo tới mức giống như một chùm ánh sáng chiếu sáng cuộc đời cô.

Lúc tới thành phố L đã là gần trưa, An Hâm đã đợi được một lúc rồi.

Hai người đi vào cửa, bà lập tức mỉm cười bước lên đón.

Không hề có sự xa lạ hay mất tự nhiên nào, tự nhiên tới mức giống như cảnh tượng này đã xảy ra vô số lần rồi.

Tùy An Nhiên cười trộm khi nhớ tới mấy tin nhắn mình lén lút gửi trong lúc trên đường tới đây.

Tối qua Ôn Cảnh Phạm tuy có hơi hồi hộp nhưng Tùy An Nhiên để ý nửa ngày cũng không nhìn thấy anh hồi hộp chỗ nào. Anh vốn dĩ đã được An Hâm thích, huống hồ lần đầu tiên tới nhà anh muốn biểu hiện cho tốt.

Ngược lại khiến Tùy An Nhiên định xuống bếp trổ tay nghề trở nên nhàn rỗi ngồi đó ăn trái cây, ăn được mấy miếng định ra ngoài đi dạo thì bị An Hâm trừng mắt nói: “Chỉ biết lo cho bản thân con thôi.”

Trong miệng Tùy An Nhiên còn nhét một múi quýt, vị chua của quýt khiến răng cô tê rần, không biết có phải tại gần đây ăn uống thả ga quá hay không mà thần kinh của răng hơi ê.

Nuốt múi quýt đó vào xong, cái vị buốt đó qua đi lập tức đau dữ dội.

Tùy An Nhiên xuýt xoa một tiếng, bưng dĩa xoay vòng vòng trong bếp, tính đi ra ngoài thì bị Ôn Cảnh Phạm kéo tay lại hỏi: “Cắn phải lưỡi rồi hả?”

Tùy An Nhiên bụm miệng lắc đầu, trong mắt ầng ậc nước. Cô há miệng định nói chuyện, An Hâm ở bên cạnh bỗng cười ngắt lời: “Mẹ chợt nhớ ra quần áo chưa có phơi, hai đứa ở đây đợi mẹ một chút.”

Nói xong bèn xoay người ra ngoài chừa không gian lại cho hai vợ chồng.

Lúc này Tùy An Nhiên mới thấy xấu hổ, lúng búng nói: “Không sao……”

Ôn Cảnh Phạm không tin, anh vuốt mi tâm cô một cái: “Mày em nhíu chặt thế này còn nói không sao, há miệng cho anh xem xem.”

Tùy An Nhiên nhớ tới hình ảnh bản thân há miệng để kiểm tra răng miệng thì lắc đầu, cô nắm tay anh để lên mặt mình, nói bằng giọng nghiêm túc: “Không sao thật mà, tại gần đây ăn đồ lạnh đồ chua quá nhiều, răng hơi bị ê chút thôi.”

Ôn Cảnh Phạm nghe xong mới buông tay ra búng trán cô, phì cười: “Để lát nữa anh đưa em đi khám, xem xem có vấn đề gì không.’

Trong lúc nói chuyện anh đã xoay người đi tiếp tục đi xử lý nguyên liệu.

Tùy An Nhiên nhìn anh một lúc, nghĩ tới mùi bệnh viện nồng nặc bèn lắc đầu: “Em không đi đâu…….”

Ôn Cảnh Phạm ‘hửm?’ một tiếng, thấy trong mắt cô còn lấp lánh ánh nước bèn khom người hôn cô, hạ giọng nói: “Cần đấy, sớm muộn thôi.”

Tùy An Nhiên không hiểu gì cả.

Ôn Cảnh Phạm cười giải thích: “Lúc mang thai sẽ rất cực khổ, Cảnh Nhiên nói thời gian mang thai khá đặc thù không thể uống thuốc. Ngoài việc khám sức khỏe ra, sức khỏe răng miệng cũng cần được chú ý.”

Tùy An Nhiên im lặng: “……” Thế mà tối qua anh còn!

“Tối qua trêu em thôi.” Thấy An Hâm không có ở đây, anh thấy cô mím đôi môi hồng lại khiến anh nuốt nước miếng cầm lòng không đậu muốn hôn cô.

Nghĩ sao là làm vậy.

Anh cúi đầu hôn môi cô, thì thầm: “Đã chuẩn bị xong chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play