Tuỳ An Nhiên vẫn không mở mắt, cô chỉ đưa ta kéo chăn lại, quay lưng lại với Ôn Cảnh Phạm, tuy không còn giả vờ ngủ nữa nhưng vẫn kiên quyết không muốn nói chuyện với anh.
Ai nói cô luôn chỉ có một dáng vẻ dịu dàng nhẹ nhàng chứ?
Ôn Cảnh Phạm thấy cô bướng bỉnh, đưa tay lên xoa xoa mi tâm trong vô thức, phì cười: “Phàm Phàm, làm sao đây? Hình như bà Ôn rất giận bố.”
Phàm Hi kêu hai tiếng “meo meo” như phụ họa với ý kiến này – đúng là vô cùng tức giận.
Nếu không thì bình thường chỉ cần Phàm Hi đến gần bên cạnh cô, không cần biết đang làm gì, cô cũng đưa tay gãi gãi đầu nó, lần này nó đã chủ động đến như vậy mà cô vẫn không thèm quan tâ m đến nó…Đền cho trẫm!
Tuỳ An Nhiên nhỏ giọng thì thầm: “Phàm Hi làm nũng cũng chẳng ích gì đâu…”
“Vậy nếu là anh thì sao?” Anh không biết đã lên giường từ lúc nào, ôm lấy cô từ phía sau, giọng nói mang theo rất nhiều cảm xúc, giống như là nước chảy, trong suốt như nước cất, vô cùng trong lành.
Tuỳ An Nhiên bị anh ôm vào lòng, mí mắt khẽ rung, không thể tiếp tục giả vờ nữa nhưng trong lòng bực tức khó chịu, vô cùng phiền não, cô nhếch miệng nhưng lại không hề phát ra tiếng nào.
Giọng nói dụ hoặc nữa chứ…không phúc hậu tí nào cả.
Phòng ngủ rất ấm áp, anh lại áp sát vào cô, nhiệt độ truyền qua lớp áo sơ mi, vô cùng nóng nực.
Thấy cô vẫn hờ hững bất động, Ôn Cảnh Phạm cuối cùng cũng dịu giọng, đưa tay nắm lấy tay cô, kéo lên môi hôn nhẹ: “Ông nội rất cứng đầu, lúc tức giận càng không thể lay chuyển. Có lẽ em cũng đoán được Thiếu Viễn vì sao kiên trì không đáp lại tình cảm của Văn Ca rồi, ở nhà này ông nội luôn có tiếng nói nhất định.”
Anh khẽ thở dài, ngón tay xoa xoa tay cô, mười ngón tay đan vào nhau: “Thật sự là chỉ cần ông nội nổi giận, bọn anh không có chút xíu biện pháp nào cả. Mà Văn Ca, luôn là tâm bệnh của ông cụ. Cụ thể thế nào thì anh không có cách nào thăm dò, suy nghĩ của ông anh cũng nhìn không thấu…Anh chỉ biết đối với chuyện này của Văn cả, ông cụ vô cùng kiên quyết.”
Tuỳ An Nhiên mở mắt nhìn anh.
Phàm Hi đang nằm cách cô không xa trên chiếc chăn đưa bàn chân lên liế m. Đôi mắt xanh lục đó khẽ lấp lánh và tư thế lười biếng đó có phần giống với người phía sau cô.
Đều là dáng vẻ hơi híp mắt, vô cùng thư thả…
Quả thật là người thế nào nuôi mèo thế đấy.
Cô mím môi cười thầm, tay bị anh nắm hơi dùng lực, dần siết chặt.
Cảm nhận được sự mềm lòng của cô, Ôn Cảnh Phạm cúi đầu hôn sau tai cô, hô hấp của anh nóng rực, nóng đến mức cô cứng cả người lại rồi gãi mạnh tay anh.
Ôn Cảnh Phạm không để ý điều này, anh cười, tiếng cười trầm thấp và ôm chặt cô hơn, gần như bao bọc cô trong lòng: “Nếu lúc đó em mở miệng nói giúp cho Văn Ca hay khuyên nhủ ông đều không được cả, vậy nên anh mới cản em. Có lẽ em cũng phát hiện rồi, giữa anh cả, Văn Ca và ông nội giống như có một vách ngăn vô hình, trong chuyện này, dù có là ai cũng không thể phá vỡ cục diện này được đâu.”
“Vậy anh thì sao?” Cô hỏi.
Theo như cô nghe được từ chỗ của Văn Ca, ông nội quả thật không dễ chung đụng, nhưng chuyện của cô lại thuận lợi một cách lạ thường, dường như ngay lần đầu gặp mặt, ông đã dành một sắc mặt tốt cho cô, sau này tuy rằng tính tình có hơi kỳ quái nhưng nhìn chung thì cũng không làm khó dễ cô.
Hơn nữa, sau một quãng thời gian chung đụng với nhau…còn khá là hòa hợp nữa.
Cô hỏi không đầu không đuôi như vậy nhưng Ôn Cảnh Phạm lại hiểu được ý của cô, trầm ngâm một lúc rồi hỏi lại: “Muốn biết sao?”
Tuỳ An Nhiên suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Cũng không quá quan trọng…đến mức không biết thì không được.”
Ôn Cảnh Phạm lại cười: “Anh từng nói với em rằng ông thích em đó, không tin à?”
Sao có thể đơn giản như vậy chứ…trong lòng Tuỳ An Nhiên thầm cảm thấy sai sai.
Chỉ là, đối với cô, đáp án của chuyện này thật sự không quá quan trọng với cô, có lẽ càng biết rõ bao nhiêu thì gánh nặng trong lòng càng nặng bấy nhiêu. Vậy thì cớ gì lại hỏi rõ ràng đến như vậy, trong lòng thầm đoán được là được rồi.
Biết được anh bỏ ra bao nhiêu công sức vì đoạn tình cảm này, biết được anh nghiêm túc với đoạn tình cảm này như thế nào, biết được quyết tâm duy trì đoạn tình cảm này của anh lớn như thế nào.
Không phải những người yêu nhau đều yêu đến oanh oanh liệt liệt, trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ. Đa số những người yêu nhau đều như cô vậy, thuận theo tự nhiên.
Một đời người một cuộc tình, nói thì đơn giản nhưng nào có đơn giản, dễ dàng như vậy?
Cô im lặng, anh cũng im lặng.
Cảnh sắc đêm nay yên bình như thể thời gian ngừng trôi, từng giây từng phút xâm nhập vào lòng người.
“Thật ra Văn Ca rời đi cũng tốt, thời gian một năm không tính là quá dài. Một mình Văn Ca qua đó vừa hay có thể rèn luyện, rời xa hoàn cảnh quen thuộc mới có thể trưởng thành hơn, em có lẽ cũng hiểu được điều này.” Anh cong tay gãi gãi mũi cô rồi nói thêm: “Bên phía anh cả, vừa hay cũng cần một năm này. Sau một năm, nếu có thể ở bên nhau thì tự nhiên sẽ đến với nhau. Nếu như vẫn không được, vậy thật sự là có duyên không phận rồi.”
Giọng của anh trầm thấp, giọng vẫn hay như những đêm khuya lúc anh vẫn còn ở đài phát thanh, dịu dàng và ấm áp, dễ dàng đưa người ta vào giấc mộng.
Tuỳ An Nhiên: “Vậy ra chúng ta quá may mắn phải không? Dù cho ai đã bước nhiều hơn một bước hay bước ít hơn một bước, có lẽ đều không đến được với nhau…”
“Phải, vô cùng may mắn.” Dường như anh thở dài một tiếng: “Anh tưởng là mình sẽ gặp em ở thành phố S, nếu sớm biết em ở thành phố A thì anh không cần chạy xa như vậy rồi.”
Ban đầu Tuỳ An Nhiên không nghe rõ anh nói vậy là có ý gì, sau đó nghĩ lại mới chợt hiểu ra, vừa định quay đầu lại nhìn anh thì bị anh vòng qua eo, ôm chặt vào lòng.
“Đừng động đậy.” Anh giữ chặt cô.
“Anh đến thành phố S là…”
“Đúng vậy.” Anh khẽ gật đầu, không nặng không nhẹ cắn tai cô: “Có một nửa nguyên nhân là vì muốn gặp lại em.”
Chỉ là đáng tiếc, lúc đó không biết cô và Văn Ca quen biết, mối liên hệ duy nhất giữa hai người chỉ giới hạn ở một lần gặp gỡ ở chùa Phạm Âm.
Vốn dĩ anh nghĩ rằng chỉ cần lại gần cô một chút, vậy kiểu gì sẽ có một ngày gặp lại nhau.
Xác suất gặp nhau ngoài ý muốn tuy rằng rất thấp nhưng chỉ cần anh thành tâm một chút, sẽ có một ngày có thể gặp lại cô.
Tiếc rằng, khoảng cách địa lý giữa cô và anh sai lệch, thậm chí ngay cả chùa Phạm Âm, đến cuối cùng dù chỉ một lần, cô cũng không còn đặt chân đến nữa.
Nghĩ như vậy liền cảm thấy hơi tiếc nuối. Anh hôn cô, giọng nói mơ hồ: “Lần này quay về…đi cùng anh một chuyến…đến chùa Phạm Âm nha…”
Hơi thở nóng rực của anh phả vào gáy cô, nhiệt độ máy sưởi trong phòng đã đủ ấm, hai người ôm nhau lâu sớm đã truyền nhiệt cho nhau, lúc này cô mới cảm thấy nơi đó cực kỳ nóng, nóng đến mức có hơi ngứa ngáy.
Cô khẽ nhắm mắt, cảm nhận sự mềm mại tinh tế của anh, nuốt nước bọt để có thể đáp lại bằng một giọng nói ổn định: “Vâng, lúc về sẽ đến đó.”
Cô cũng muốn biết, chùa Phạm Âm lúc đó bây giờ đã ra sao rồi.
Nhưng những điều này không thể nào khiến cô chấn động bằng việc…trong lúc cô vẫn còn cẩn thận từng chút từng chút thích anh, thật ra anh sớm đã đặt cô vào trong tim.
Nghĩ đến khoảng thời gian mấy năm nay hai người đã lỡ bỏ qua nhau lại cảm thấy có hơi tiếc nuối, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì lại không còn quá tiếc nuối nữa.
Nếu gặp nhau trước một vài năm, cũng không chắc chắn là sẽ thành đôi. Sự tôi luyện của thời gian quan trọng biết bao nhiêu, nó khiến tính cách của một người được mài giũa, hoàn thiện, những trải nghiệm nho nhỏ đó là tài sản quý giá không thể sao chép của mỗi người.
Phàm Hi liếm môi, khi anh quay đầu lại liền phát hiện có điều gì đó không ổn. Nó nhìn hai người với ánh mắt tò mò, đôi mắt xanh ngọc chợt sáng lên. Ngay lập tức, nó từ từ nhẹ nhàng bước lại...rồi lại đột ngột trực tiếp nhảy một cái vượt qua người hai người.
Show ân ái? Hừ! Ở trước mặt trẫm! Show! Ân! Ái! Coi đây là sàn diễn hay gì!
Đương nhiên, sau khi tự mãn xong, Phàm Hi liền bị Ôn Cảnh Phạm sắc mặt âm trầm xách gáy quăng ra ngoài rồi đóng cửa…
Ấm áp? Không có! Cá đù vàng? Cũng không có nốt!
Nhớ đến dáng vẻ thở dài đầy bất lực khi nãy của Ôn Cảnh Phạm, Tuỳ An Nhiên trốn trong chăn cười đến nỗi không còn là chính mình nữa…
- -
Tiệc rượu của nhân viên lồng tiếng “Cửu chuyển”.
Ôn Cảnh Phạm, Tuỳ An Nhiên và Lục Tập Phương xuất phát từ phòng thu âm nên đương nhiên sẽ đến sớm nhất trong đám người. Ngoài trừ nhân viên tổ lồng tiếng, ở đây còn có tác giả nguyên tác cũng là biên kịch của “Cửu chuyển” – Diệp Trường An và diễn viên khách mời trong bộ phim - Thẩm Mặc Triết.
Mấy năm nay Thẩm Mặc Triết đã bắt đầu chuyển chiến trường sang màn ảnh rộng, rất ít khi nhận kịch bản phim truyền hình. Ngoài ra, vợ anh cũng là tác giả nguyên tác kiêm biên kịch của “Cửu chuyển”, và ở một khía cạnh nào đó, để tránh bị nghi ngờ, anh đã từ chối nhận kịch bản này.
Chuyện này Tuỳ An Nhiên đã nghe Lục Tập Phương nhắc qua không biết bao nhiêu lần, giọng điệu tiếc nuối đó đến Tuỳ An Nhiên cũng có thể mô phỏng lại…
Nhưng điều mà Tuỳ An Nhiên không nghĩ đến chính là Ôn Cảnh Phạm lại thân quen với hai người này như vậy…
Đến lúc ngồi vào bàn, Ôn Cảnh Phạm mới hạ giọng giải thích: “Quên rồi sao? Anh từng lồng tiếng cho vai diễn của Thẩm Mặc Triết.”
Hơn nữa, vòng tròn quen biết trong giới này không to, mấy người mà anh quen biết đều quen biết với nhau, dù cho không biết nhau đi chăng nữa, vài ba bộ phim là quen biết nhau.
Trailer buổi ra mắt “Cửu chuyển” đã nhận được lượng truy cập và quan tâm rất cao của mọi người, đây là một khởi đầu tuyệt vời cho cả ê-kíp “Cửu chuyển” sau tất cả sự chuẩn bị kỹ lưỡng.
Vì vậy, toàn bộ bữa tối hôm nay náo nhiệt như một bữa tiệc chúc mừng.
Ăn uống no nê xong, Lục Tập Phương đề nghị đi quán karaoke gần đó thả lỏng tinh thần. Có lẽ sắp tới sẽ có công việc tuyên truyền nặng nề và phần công việc của nhân viên lồng tiếng đã bước vào giai đoạn kết thúc nên sau buổi tiệc này cần có một chút buông xõa, thế là không ai từ chối lời đề nghị này.
Bởi vì quyết định này khá đột ngột nên tất cả mọi người đều thống nhất chọn quán karaoke gần quán ăn. Nơi này là khu vực náo nhiệt ở trung tâm thành phố, chỗ ngồi đã hết từ sớm. May mà Lục Tập Phương có quen biết với quản lý nơi này nên mới dễ dàng để dành lại một phòng bao lớn.
Tuy là phòng bao lớn nhưng bởi vì số lượng người khá đông nên không gian dường như không đủ, khá là chật chội.
Ôn Cảnh Phạm và Tuỳ An Nhiên đều là người thích an tĩnh, tuy rằng không quá phản cảm với môi trường phức tạp như thế này nhưng cũng không quá hưởng thụ, vậy nên đã đi đến vị trí ngoài rìa nhằm giảm cảm giác tồn tại của mình.
Nhưng những nơi như quán karaoke… Ôn Cảnh Phạm tự động sẽ trở thành mục tiêu của mọi ánh nhìn.
Khoảng thời gian trước, sau khi Ôn Cảnh Phạm đăng Weibo công khai tin tức kết hôn của mình, Lục Tập Phương không hề giấu diếm liền chia sẻ tin này, gần như đã tiết lộ một nửa danh tính của bà Ôn.
Vậy nên ở buổi tiệc tối hôm nay, mọi người vừa nhìn đã hiểu.
Thấy Ôn Cảnh Phạm không hề bị ảnh hưởng, mọi tâm tư đều bắt đầu chuyển hướng sang Tuỳ An Nhiên.
“Thời Ngộ và bà xã cùng song ca một bài đi nào, hai người chính là đôi vợ chồng của “Cửu chuyển” đó, hát một bài nào!”
Lục Tập Phương vui vẻ khi người khác gặp họa, giành lấy mic nói: “An Nhiên, em không hát là không nể mặt mũi của anh đó…Hai người bọn em tùy tiện hắng giọng một tiếng cũng được.”
Tuỳ An Nhiên bị gọi tên đến mặt đỏ tai hồng nhưng dù gì cô cũng có kinh nghiệm vài năm “giao tiếp xã hội”, trực tiếp dùng món tủ của mình ra…chỉ cười và cười.
Mọi người nhìn thấy nụ cười dịu dàng và ấm áp của cô cũng không nhẫn tâm làm khó cô nữa. Vì vậy, dưới sự dẫn dắt của Lục Tập Phương – đứng sau cánh gà, bắt đầu oanh tạc Ôn Cảnh Phạm đang ngồi yên như núi.
Thật ra Ôn Cảnh Phạm thấy sao cũng được, anh nhìn sang Tuỳ An Nhiên, hạ giọng hỏi: “Vậy thì cùng hát một bài?”
Song ca ư…
Tuỳ An Nhiên lặng lẽ gõ tay, nói mới nhớ, cô đã nghe anh hát chay, ngân nga và thu âm trong phòng thu...nhưng cô chưa bao giờ thử hát cùng anh.
Hình như…có thể mong đợi một chút?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT