“Ngươi nói cha ta đã đến phụ cận nơi này?”

Một ngày, hai người ngồi ở lầu hai khách sạn dùng cơm trưa, Lí Hàn Băng đem chuyện tra xét biết được nói cho nàng.

Hắn gật gật đầu cứ tiếp tục ăn , nhưng cả người đề phòng, lúc nào cũng chú ý quan sát động tĩnh từ bốn phía.

Bởi vì Nhã Lệ không có thói quen mặc quen nam trang, sau khi đổi thành nữ trang nàng có vẻ thanh nhã động lòng người, mặc dù không đẹp óng ả, lại tự nhiên toát ra khí chất tao nhã, hấp dẫn không ít văn nhân công tử xung quanh mình.

“Vậy hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?” Lòng của nàng tâm tư tất cả đều đặt ở trên người phụ thân, căn bản không có nhìn đến ánh mắt thưởng thức của những nam nhân này.

“Chờ đợi.” Lí Hàn Băng phun ra ngắn gọn hai chữ. Hắn cảm thấy những nam nhân này mơ ước sắc đẹp của nàng thập phần chướng mắt, làm hắn phiền muộn không thôi.

Nhã Lệ biết mỗi một cái quyết định của hắn nhất định là hắn có suy tính. Không biết vì sao, đầu tiên mắt nhìn thấy nam nhân này, nàng đã tín nhiệm hắn, đem tánh mạng an toàn của cha giao phó ở trên tay hắn, mà đây cũng là nguyên nhân nàng yên tâm đi theo bên người hắn.

“Tiểu thư, không biết tại hạ có thể có này vinh hạnh cùng ngươi đối ẩm (từ này nghe hay nên ta giữ nguyên a), cùng ngươi nhận thức, nhận thức?” Một giọng nam đột nhiên dội vào bên trong tai bọn họ.

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn phía tên nam tử kia, lại lơ đãng nhìn mặt Lí Hàn Băng hiện lên một tia không kiên nhẫn cùng chán ghét.

Nàng xem nam tử xa lạ kia, phát hiện hắn y phục hoa lệ, xem ra là văn nhân, không giống phường giá áo túi cơm (nguyên văn cv: đăng đồ tử =.=!!!), thế là khách khí nói với hắn: “Công tử, tiểu nữ bất quá đi ngang qua nơi đây, đâu dám được ưu ái.”

Nàng nói đã có ý cự tuyệt, hy vọng hắn nghe hiểu được.

“Tiểu thư, cho dù đi ngang qua nơi đây, vẫn có thể kết giao bằng hữu. Từ nay về sau có cơ hội, có thể cho ta làm dẫn đường a!” Vương Mặc Đào nghe ra được giai nhân cự tuyệt hắn, nhưng hắn đã đáp ứng một đám bạn tốt, phải không có nhục sứ mệnh kết bạn với giai nhân.

“Huống chi tiểu thư xem ra tú lệ động lòng người, tự nhiên tản mát ra đặc thù khí chất. Không cần hỏi cũng biết tiểu thư nhất định là tài nữ đọc đủ thứ thi thư. Tiểu thư cũng đừng chối từ, nơi đó còn có một đám bạn tốt của ta hy vọng cùng có tài khí tiểu thư ngươi kết bạn!”

Hắn chỉ hướng cách đó không xa một đám thoạt nhìn người đọc sách tao nhã.

Thấy nàng đem ánh mắt chuyển hướng bọn họ, mọi người cùng nhau cầm lấy ly rượu kính nàng.

Bọn họ đã sớm chú ý tới nàng , xem ra nàng có khí chất cao nhã, diện mạo tú lệ, thật là làm bọn họ thập phần muốn cùng nàng kết giao bằng hữa (có chỗ ta chém a :”>).

Bọn họ hoàn toàn coi thường ngồi ở cùng nhau với nàng Lí Hàn Băng, tình huống này làm cho nàng thập phần không cho là đúng. Mệt bọn họ là người đọc sách, lại một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng đều không hiểu.

“Đa tạ các ngươi ưu ái, chính là ta cùng vị hôn phu đi ra ngoài, chuyện gì trước hết hỏi qua trượng phu ta mới được.” Nàng linh cơ vừa động, nhìn phía Lí Hàn Băng nói.

Tuy rằng trên mặt hắn bình tĩnh không đổi, bất quá khi đang nghe thấy nàng nói như vậy, ánh mắt vẫn là không tự chủ được lóe ra một chút.

Vương Mặc Đào thập phần kinh ngạc đem ánh mắt hướng trên thân cái nam nhân kia thủy chung chưa mở miệng. Hắn thật sự không nghĩ tới giai nhân đã làm thê tử, thế là cứng nhắc cười gượng một tiếng, “Ha ha, thật sự là thật có lỗi, thứ tại hạ đường đột, tại hạ cái này không quấy rầy.”

Nhìn nam tử tóc hồng kia thập phần cao ngất mạnh mẽ, khí thế kinh người, trên bàn còn đặt một thanh đại đao, trong lòng hắn có chút kiêng kị, thế là trở lại bên đám bạn bè, đem sự thật báo cho mọi người biết.

Nhã Lệ xem Lí Hàn Băng vẫn không nói một câu, thế là nàng mở miệng nói xin lỗi: “Thực xin lỗi, ta không thể không nói như vậy, nếu không hắn khẳng định dây dưa không ngớt.”

“May mà ngươi còn nhớ rõ chúng ta không phải đang du sơn ngoạn thủy.” Không tự chủ được , mang theo ghen tuông trong lời nói cứ như vậy từ miệng hắn tuôn ra.

Lí Hàn Băng chú ý tới sắc mặt của nàng đột nhiên trở nên tái nhợt, trong lòng hiện lên một tia không đành lòng, nhưng không cách nào mở miệng giải thích. Bởi vì ngay cả chính mình cũng không hiểu được, loại này không hiểu là cảm xúc như thế nào thình lình xảy ra nảy lên ngực, làm cho hắn bật thốt lên nói ra lời nói đả thương nàng.

Không khí ngưng trệ, Nhã Lệ khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, trong ánh mắt tràn đầy cảm xúc bị thương, lại không biết nên mở miệng nói cái gì đó vì chính mình biện giải.

Lúc này, những lời nói chua ngoa truyền tới, thanh âm cực lớn, giống nhau là cố ý muốn cho người nghe được (nhất thanh bị sở: rành mạch rõ ràng).

“Chậc chậc sách, thật sự là giậm chân giận dữ a! Một giai nhân nũng nịu thanh tú, khí chất thoát tục như thế lại đi lấy một kẻ vũ phu thô tục vác đại đao.”

“Đúng đó, đúng đó! Vẻ mặt nhâng nháo, nghĩ đến chính mình là hơn nhiều người rất giỏi, ta xem ra hắn chỉ sợ chữ to không nhìn được vài cái, như thế nào mà xứng đôi người đẹp khả ái!”

Bởi vì đám văn nhân này không hề độ lượng, cậy trong bụng có mấy chữ liền xem thường những kẻ vũ phu. Hơn nữa Lí Hàn Băng ngay cả xem cũng không liếc mắt qua bọn họ một cái, lại cưới được kiều thê xinh đẹp, bọn họ tâm sinh ghen tị, liền lớn tiếng phát ra trào phúng.

Những từ ngữ này tràn ngập hèn mọn cùng khinh thị, làm cho người ta vừa nghe liền hiểu được đối tượng bọn họ nói là ai, nháy mắt toàn bộ lầu hai khách điếm đều nghị luận, mọi người cùng lấy ánh mắt khác thường xem xét Lí Hàn Băng cùng Nhã Lệ.

Nhã Lệ không thể tưởng được chính mình đuổi bọn hắn rời đi, ngược lại hại Lí Hàn Băng trở thành đối tượng cho mọi người nghị luận, nàng thật sự cảm thấy thập phần có lỗi.

Xem ra, nàng cần phải sửa đổi nhiều cách nhìn đối với văn nhân nhã sĩ này, không nghĩ tới những người này biểu tượng một bộ nhã nhặn có lễ, trong lòng cũng lại xấu xa như thế không chịu nổi. Lấy việc đả kích người khác để tô đậm chính mình, thật sự là không đáng học hỏi.

Nàng nhìn phía Lí Hàn Băng, phát hiện hắn vẫn chỉ uống rượu, tính tình tùy thời có khả năng bùng nổ, nhưng nàng chút không lo lắng, bởi vì nàng thực chờ đợi hắn có thể giáo huấn bọn họ, thay chính mình lấy lại công đạo.

Quả nhiên, ly rượu hắn cầm trong tay uống một hơi cạn sạch, phịch, một tiếng thật mạnh đem cái chén đặt lên bàn. Sau đó lấy đại đao trên bàn vác trên vai, mắt trợn trừng hướng bàn đám văn nhân kia.

Nhất thời, những người nhỡ mồm bàn luận quá to ai nấy đều ngậm miệng lại, sợ sệt khí thế kinh người cùng ánh mắt của hắn làm cho người ta sợ hãi.

Nhã Lệ nhìn hắn hành động, nghĩ rằng những người đó khẳng định thèm tai ương , tuy rằng hẳn là nên cho bọn hắn một chút giáo huấn, bất quá thật sự đả thương người thì lại quá mức.

Nghĩ như vậy đồng thời, nàng đang muốn đứng lên, Lí Hàn Băng bỗng nhiên cầm tay nàng, đem nàng kéo đến bên người chính mình, tiếp theo đi đến trước mặt đám văn nhân này.

“Mặc kệ các ngươi nói như thế nào, nàng chính là thê tử của ta, các ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng, cũng không có thể ôm nàng, cũng không thể thân nàng, mỗi đêm nằm ở bên người nàng chỉ có ta.”

Lời nói của hắn làm mọi người thở dốc vì kinh ngạc, cho rằng hắn nói như vậy rất rõ ràng .

“Quả thật là vũ phu, dám giảng ra loại lời nói kinh thế hãi tục này.” Trong đó một người trào phúng nói.

Lí Hàn Băng mắt đảo qua, lơ đễnh phản bác nói: “Nhưng so với có người ở mặt ngoài giả bộ đạo mạo trang nghiêm, lại ngấm ngầm làm chút chuyện trộm gà bắt chó thì vẫn còn hơn.”

“Đáng giận, ngươi này mãng phu, dám chửi chúng ta!” Mọi người bất bình kêu la, ly rượu chiếc đũa cùng bay lên.

Chỉ thấy Lí Hàn Băng xoay nhẹ tay, vài thứ kia rất nhanh rơi xuống đất, không có thương tổn mảy may đến hắn.

Nhưng cử chỉ này của bọn hắn hoàn toàn khơi mào hắn tức giận .

“Ta chỉ là nói thật, có gan để ngựa tại đây.”

Hắn ánh mắt lợi hại quét ngang qua mọi người, ẩn nhẫn tức giận sẽ bùng nổ. Hắn nguyên bản không muốn cùng những người này so đo, tiếc rằng bọn họ rất tự cho là đúng, thật sự thiếu giáo huấn.

Nhã Lệ nhìn ra hắn đã tức giận, những người này thật sự chọc giận hắn, nhưng nàng không nghĩ làm cho sự tình trở nên không thể vãn hồi, thế là vươn tay ra kéo tay áo hắn.

Khi hắn nhìn phía nàng, nàng lắc đầu với hắn.

“Đừng tìm bọn họ so đo.” Con ngươi của nàng lý tràn đầy cầu xin.

“Ngươi thay bọn họ cầu tình?” Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi, trong lòng một phen hỏa thiêu đốt càng lớn.

Tay của nàng nhỏ bé bao trùm bàn tay to của hắn, xúc cảm ấm áp làm hắn không tự chủ được chấn động, cơ hồ đắm chìm vào loại cảm thụ ấm áp quái dị đột nhiên tràn ngập tâm hồn.

“Không. Ta chỉ là cho rằng bọn họ không đáng ngươi nổi nóng lớn như vậy.” Nàng giọng điệu duy trì nhất quán bình tĩnh nhu hòa, trên mặt phát ra biểu tình trầm tĩnh.

Lí Hàn Băng bị sự bình tĩnh vững vàng của nàng cùng giọng điệu mềm mại làm kinh ngạc, làm hắn cảm thấy (bất khả tư nghị: không thể tin được). Hắn tức giận nhưng khi đụng chạm vào nàng là chìm xuống biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Đây là chuyện gì xảy ra?

Tràn ngập mê hoặc mắt tìm không thấy đáp án, hắn bỗng nhiên lắc lắc đầu, không có nói thêm một câu nào nữa liền xoay người rời đi.

Nhã Lệ trong lòng cảm thấy thoải mái, kỳ thật nàng cũng không có nghĩ đến hắn sẽ nguyện ý nghe lời của nàng. Nhìn hắn bóng dáng cứng ngắc, nàng hé mở một chút tươi cười.

Rồi mới nàng quay đầu nhìn về phía đám người kia, thần sắc trầm trọng nới với bọn họ: “Ta cảm thấy các ngươi thân là người đọc sách, vốn nên là quân tử khiêm tốn. Tuy nhiên lại nói những lời không hợp lễ nghi, thật sự là để người đọc sách trong thiên hạ hổ thẹn. Huống chi hắn là trượng phu của ta, mặc kệ ở trong mắt các ngươi hắn là cái dạng người gì, hắn vĩnh viễn đều là vị hôn phu ta tôn kính nhất”.

Vừa nói xong, không hề xem bọn hắn một đám xấu hổ không chịu nổi bộ dáng cúi đầu, nàng theo Lí Hàn Băng bước đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play