Xuân quang kiều diễm tản mát khắp tẩm điện, lư hương lượn lờ một làn khói mỏng.

Tử phát yêu diễm cùng hồng phát mị hoặc tán loạn trên nhuyễn tháp, đan xen quấn lấy nhau, sa trướng trắng tinh bằng lụa mỏng, mông lung mê ly.

Lộng Nguyệt quay đầu nhìn dung nhan tuyệt mỹ mà yên tĩnh của Hách Liên Cô Tuyết đang ngủ: mi vũ thoát trần, rút đi cao ngạo tà khí, an nhàn như vậy, dịu ngoan như tiểu miêu khiến người ta không kìm lòng được mà muốn hôn môi cùng trân trọng.

Lộng Nguyệt chuyển thân nằm nghiêng, một tay chống đầu, sủng nịch vuốt ve làn tóc hỏa hồng mềm mại, tử mâu khép hờ lười biếng mà tà mị, khóe môi nhàn nhạt tiếu ý.

“Xem ra ngày hôm qua ta thượng ngươi rất nhẹ nhàng.” Hách Liên Cô Tuyết mi mắt cũng không mở, thanh âm khàn khàn trầm thấp lướt qua bên tai yêu tà nam tử.

“Chỉ bằng vào ngươi mà muốn làm cho ta không xuống giường được?” Lộng Nguyệt cười khẽ, “Ngươi cũng quá coi thường năng lực của ta.”

Hách Liên Cô Tuyết xoay người, không hề dự triệu đem Lộng Nguyệt đặt dưới thân, hồng mâu nhất thời xẹt qua quang mang yêu dị, “Tinh thần không tồi a, không bằng chúng ta làm thêm vài lần, đến khi ngươi. . . tinh tẫn nhân vong mới thôi?”

Tuấn mi nhíu lại, Lộng Nguyệt toàn thân đau nhức, nếu lại thêm một vài lần nữa thật sự là cách tàn phế không xa.

“Làm cho ta tinh tẫn nhân vong?” Lộng Nguyệt nâng lên cằm Cô Tuyết, “Bảo bối, ngươi cam tâm sao?”

Kỳ thực lúc này Cô Tuyết cũng không khá hơn chút nào, một đêm xuân tiêu hôm qua đã khiến thể lực của hắn tiêu hao sạch sẽ, vừa rồi mạnh mẽ xoay người thậm chí so với thời điểm chính mình bị thượng còn muốn đau đớn kịch liệt hơn nhiều.

Ở phương diện tình sự, lưỡng đại yêu ma tuyệt đối là cao thủ, nếu thân thể bọn họ cũng không chống đỡ nổi, trình độ mãnh liệt ngày hôm qua có thể tưởng tượng được.

“A. . . ngươi. . . các ngươi. . .” Một thanh âm như giết heo truyền tới, nhất thời phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng vô hạn xuân quang.

Bên ngoài sa trướng, Dạ Phi Yến thần tình kinh hãi nhìn về phía bọn họ, quai hàm khiếp sợ mở to thiếu chút nữa kéo dài đến tận mặt đất.

Hách Liên Cô Tuyết cười lạnh, hắn vỗ nhẹ vầng trán tà mị của yêu tà nam tử dưới thân, đặt một nụ hôn lên cặp tử mâu, căn bản không đem vẻ mặt thất thố của tử yến tử để vào mắt.

Vô luận thế nào, tình hình Dạ Phi Yến chứng kiến lúc này là: Hách Liên Cô Tuyết đè lên Lộng Nguyệt, hơn nữa Lộng Nguyệt không có ý tứ phản kháng.

“. . . Yêu. . . Độc. . . như thế nào. . .” Dạ Phi Yến hồi lâu phun ra vài chữ rời rạc, chỉ cảm thấy suy nghĩ từng đợt nóng bỏng đến sắp bốc hơi.

Ngay khi đó, Lộng Nguyệt ôm thắt lưng Cô Tuyết, nháy mắt xoay người đặt hắn dưới thân, tấm mành mềm mại như gió thổi xuống, che lấp thân thể yêu diễm hoặc mị bán xích lõa của Cô Tuyết, hỏa hồng trường phát sau lớp màn mông lung lấp lánh quang mang yêu mị.

Lộng Nguyệt xoay người xuống giường, trên thân phủ một lớp khinh y, tử phát yêu dị theo từng động tác biếng nhác tao nhã phất phơ, phiêu dật lay động.

Tuyết trắng khinh y lỏng lẻo khoác hờ trên người hắn, lộ ra cơ phu cùng bờ ngực rắn chắc, phô bày mị thái ma dã.

Dạ Phi Yến lại ngây ngốc, nhìn một Lộng Nguyệt yêu dị như vậy, cố gắng kiềm chế kiềm chế lại kiềm chế, nhưng luồng nhiệt lưu trong khoang mũi một chút cũng không chịu thua kém chậm rãi nóng lên.

“Làm thế nào ngươi tìm tới nơi này?” Lộng Nguyệt thản nhiên cười khẽ.

“Ngươi. . . Vì sao ngươi cùng độc mỹ nhân kia. . .”

“Tử yến tử, ngươi có biết đây là nơi nào hay không?” Giọng nói thanh lãnh bay tới, khiến Dạ Phi Yến đã muốn mê muội đột nhiên thanh tỉnh.

Dạ Phi Yến quay đầu, không biết khi nào, Hách Liên Cô Tuyết đã phủ thêm một tầng đơn y hỏa hồng, lạc ấn hình hoa đào trên xương quai xanh rực rỡ như máu.

Hắn thản nhiên cười nhẹ nhìn về phía Dạ Phi Yến, tuyệt thế mị hoặc mang theo một tia mệt mỏi chán chường, đầy ý vị lạnh lùng.

Lúc này rốt cuộc Dạ Phi Yến không thể chịu đựng nổi, máu mũi phun ra, hắn ngửa đầu hô to, “Hai đại ma đầu các ngươi, không biết xuyên hảo y phục mới đi ra a!!!!”

Bỗng nhiên, một trận gió lạnh thổi qua, đem Dạ Phi Yến không chút lưu tình đẩy ra ngoài xa cách mấy chục thước.

Dạ Phi Yến chật vật bò dậy, hét lớn, “Yêu Nguyệt, đầu của ngươi bị nước vào phải không? Ngươi thế nào lại có thể cùng độc hạt mỹ nhân kia trên giường! Còn bị hắn. . .”

“Nói chính sự!” Tử phát bay bay trong gió, không biết từ khi nào Lộng Nguyệt đã đến trước mặt Dạ Phi Yến, thần sắc hứng thú nhìn xuống hắn, tử mâu vẫn bảo trì bình thản.

“Nói chính sự thì nói chính sự!”

Dạ Phi Yến đứng dậy, lau lau máu mũi, lớn tiếng ồn ào, “Giáo chủ đại nhân, ngươi có biết hay không, Lưu Dạ thành cùng Phi Vân Lâu đã hủy bỏ hôn ước!”

Lộng Nguyệt cả kinh, phượng mâu hẹp dài nháy mắt hiện lên một mạt tàn khốc, “Vì sao?”

“Ta làm sao biết vì cái gì?” Dạ Phi Yến tức giận nói, “Hôn ước bị hủy, khế ước cũng trở thành phế thải.”

“Có ý tứ gì?”

“Ba ngày sau, thành chủ Lưu Dạ thành Tiêu Dạ cùng minh chủ võ lâm Tư Đồ Phách trước mặt mọi người tiêu hủy khế ước, công tử Tiêu Dạ cũng vào ngày đó đem Huyễn thủy hàn mà Lưu Dạ thành cung phụng chính thức chuyển giao cho Tư Đồ Phách, nói cách khác chìa khóa mở ra Huyền cổ địa lăng sau này sẽ thuộc về sở hữu của Thiên Địa Minh!”

Tử mâu hơi khép, đầu lông mày tuấn lãng không khỏi chau lại, Lộng Nguyệt rũ mâu, ngàn vạn suy nghĩ trong đầu hồi chuyển.

Hay là Tư Đồ Phách đã bắt đầu hoài nghi Mộ Vân Khuynh?

“Nói xong sự, có thể lăn đi?”

Hồng y nam tử yêu mị dựa vào lan can mà đứng, khôi phục thần thái cao ngạo cô lãnh khiến người ta không dám tiếp cận.

Dạ Phi Yến thật sự không có hảo cảm với Hách Liên Cô Tuyết, “Lăn thì lăn, ngươi cho rằng ta nguyện ý đến ma cung của ngươi?” Vừa dứt lời hóa gió rời đi.

“Không nghĩ tới Lộng Nguyệt ngươi cũng có lúc tính sai.” Hách Liên Cô Tuyết cười nhạt, “Biết rồi sao, không phải chuyện gì ngươi đều có thể nắm trong lòng bàn tay.”

Lộng Nguyệt tà tứ cười khẽ, hắn xoay người ôm chặt thắt lưng Cô Tuyết, hung hăng niết lấy cằm hồng y nam tử, “Ngươi có vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa a?”

Theo đó, ngữ thanh êm ái mang theo hơi thở mị nhân tản ra bên tai Cô Tuyết, “Cho dù cái khác không nắm trong tay, ta cũng nhất định có thể nắm ngươi trong tay.”

Ngón tay Lộng Nguyệt trượt xuống ngực Cô Tuyết, khóe môi nở nụ cười tà mị, trái tim đang nhảy lên nóng rực như lửa này vĩnh viễn thuộc về hắn, loại tiếu ý khí phách mà sơ cuồng đó khiến bất luận kẻ nào nhìn đến chỉ e đều cam tâm tình nguyện thần phục.

Cô Tuyết đẩy ra ngón tay đang làm loạn của Lộng Nguyệt, dùng phương thức đồng dạng hung hăng chọc chọc vào ngực yêu hồ ly, thanh âm đồng dạng không mất đi khí phách, “Ta cũng nhất định, có thể nắm ngươi trong tay!”

~*

~Đêm trăng, ánh sao lấp lánh, trong Phượng Tiên đình bên bờ Bích Dao hồ, hai nam tử tuấn tú rót rượu uống một mình.

“Minh nguyệt lâu cao hưu độc ỷ, tửu nhập sầu tràng, hóa tác tương tư lệ.” Mộ Vân Khuynh ngọc diện hàm tiếu, ngắm nghía chén rượu tinh xảo trong tay, ôn hòa như nước. (ngọc diện hàm tiếu: gương mặt như ngọc ẩn ẩn nở nụ cười/Trăng sáng dựa lâu cao một mình cô độc, rượu nhập lòng buồn, hóa thành lệ tương tư)

Tiêu Dạ rũ mâu, gió mát phất qua lay động thanh sam, con ngươi màu đạm trà hiện lên nhàn nhạt sầu bi.

“Tiêu thành chủ, tửu nhập sầu tràng sầu thêm sầu, hà tất phải ở nơi đây tự bạo tự khí?” (Từ ngữ này xuất phát từ thiên Ly Lâu thượng sách Mạnh Tử: “Tự bạo giả, bất khả dữ hữu ngôn dã; tự khí giả, bất khả dữ hữu vi dã” {Kẻ tự phụ rẫy mình thì chẳng thể nói năng gì với hắn được. Kẻ tự vứt bỏ, thì chẳng thể làm gì với hắn được}. “Tự bạo, tự khí” thường được dùng như một thành ngữ hàm nghĩa kẻ thiếu ý chí tiến thủ, tự thụt lùi, tự đầu hàng, tự buông mình vào tuyệt vọng – từ này hay, gt cho mn tham khảo )

Tiêu Dạ cười khẽ, đưa mắt nhìn nước hồ Bích Dao, “Không phải tự bạo tự khí, mà là người không thể không chịu dày vò.”

Hắn rất tinh tường, trong đôi tử mâu yêu diễm kia, trừ bỏ cặp mắt thâm hồng cùng thiên hạ, căn bản không dung được bất kỳ thứ gì khác.

“Đó là bởi ngươi còn chưa nhìn thấu.” Mộ Vân Khuynh đứng dậy, gương mặt như ngọc tựa hồ không chiếm nửa phần phàm trần chi niệm, “Nếu ngươi học được cách quên, tất cả đều sẽ phai nhạt theo thời gian.”

Tiêu Dạ đem rượu trong chén ngọc đổ xuống hồ nước, tạo nên từng đợt gợn sóng, “Nếu không thể quên được?”

“Vậy, nhận mệnh.”

Tiêu Dạ xoay người, chăm chú nhìn Mộ Vân Khuynh tiếu dung ôn hòa, “Chẳng hay Mộ lâu chủ có nhận mệnh hay không?”

“Mệnh của ta không thuộc về ta, mà nó thuộc về Mộ gia.”

“Có ý tứ gì?”

Mộ Vân Khuynh cười đạm mạc, cũng không đáp lời.

“Kỳ thực ngươi căn bản không yêu Cảnh Yên.” Tiêu Dạ cười nhạt, “Cho nên việc hủy bỏ hôn ước cũng không phải chuyện xấu.”

“Yêu cùng tốt, không yêu cũng tốt. . . Thật ra ở trong lòng ta sớm đã không còn trọng yếu.” Mộ Vân Khuynh dừng một chút, mâu quang cơ hồ không mang dấu vết trần thế, “Ta chỉ muốn hoàn thành những việc mình nên làm, chuyện khác như thế nào đều không sao cả.”

Tiêu Dạ cười khẽ ra tiếng, hai mắt nheo lại, “Mộ lâu chủ tiêu dao tùy tính, nguyên lai là một người nhìn không thấu chính mình.”

“Có lẽ đi.”

.

“Cha, vì sao lại hủy bỏ hôn ước?” Tư Đồ Không Thành dường như có chút khó hiểu.

Thanh âm của Tư Đồ Phách vẫn bình thản, “Vì Huyễn thủy hàn.”

Tư Đồ Không Thành liễm mi, trầm tư trong giây lát, hắc đồng thâm u, “Cha không tin Vân Khuynh?”

“Xích Long Đồ thất lạc, Huyền Vũ Môn thảm diệt, ngươi cho là thế nào?”

Tư Đồ Không Thành rũ mâu, kỳ thực hắn đã sớm nghĩ đến, chỉ là không đành lòng hoài nghi.

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play