“Hình như Hách Liên cung chủ không giữ chữ tín a.” Lộng Nguyệt nâng cằm Cô Tuyết, mạnh mẽ xé mở hồng bào, ôm lấy thắt lưng hắn, vùi đầu gặm cắn khỏa hoa đào lạc ấn diễm lệ, thừa dịp Hách Liên Cô Tuyết run rẩy phản khách vi chủ.
“Nói! Làm sao ngươi có được Hồng ngọc phượng vĩ cầm?” Cô Tuyết nắm lấy tử phát mềm mại óng ánh, hồng mâu sớm đã nhuộm đẫm tình sắc.
“Dựa vào cái gì ta không thể có?” Lộng Nguyệt nhướn mày, phong tình vạn chủng. Hắn đỡ lấy eo lưng Cô Tuyết, càn rỡ phủ xuống một trận hôn nóng bỏng, chậm rãi mở miệng: “Trong thiên hạ này không có vật gì mà ta không chiếm được!”
“Hồng ngọc phượng vĩ cầm chỉ có một, hơn nữa đã bị ta làm hỏng!”
“Bởi vì cầm đã bị ngươi hủy, ta mới tái tạo một chiếc, cho ngươi không còn đàn được ‘Táng tâm phú’!”
Lộng Nguyệt khẽ liếm vành tai Hách Liên Cô Tuyết, thanh âm nhu hòa mê người khẽ thì thầm, “Ta muốn ngươi dùng chiếc cầm độc nhất vô nhị trong thiên hạ này, vì Lộng Nguyệt ta cả đời gảy khúc ‘Si tâm thương’!”
Hồng mâu tà mỹ của Cô Tuyết lấp lánh bích ba nhu thủy, ẩn chứa cảm tình gần như điên cuồng, hắn ôm lấy cổ Lộng Nguyệt, kề sát trên bờ vai mình, ở bên tai yêu tà nam tử nhẹ giọng nỉ non, “Ta đã sớm đàn không được ‘Táng tâm phú’, ngươi còn không rõ sao?”
Từ khi nào thì bắt đầu, hắn không thể đàn một khúc táng tâm hồn thương?
Sinh mệnh đã từng chìm đắm trong tuyệt vọng, khi bị ngọn lửa cứu chuộc thiêu đốt đã lệch khỏi quỹ tích vốn có.
Năm tháng như thủy triều, một thoáng lướt qua chỉ còn là quá khứ.
Đôi khi, yêu, chỉ là một khoảnh khắc gặp gỡ, lại tra tấn người ta liên miên không ngừng.
Hai trương dung nhan tuyệt mỹ yêu dị gần sát, phảng phất hai linh hồn thản nhiên đối mặt, hết thảy đều bình thản an tĩnh như không thực, từng mảng trần thế duyên hoa phù mộng được bóc ra, bỏ qua những bụi bặm thế tục, không chút nào cố kỵ, hai trái tim hòa chung một nhịp.
Khóe môi ma mị nổi lên tiếu ý đầy mê hoặc, tựa như gió đêm nhu hòa.
“Ngoan ngoãn để bổn tọa thượng một lần.” Đầu lưỡi Lộng Nguyệt trượt qua bờ ngực trắng nõn của Cô Tuyết, xúc cảm mềm mại ướt át mang theo kích thích khiến huyết dịch nghịch lưu, quả thực làm cho người ta muốn phạm tội.
Hạ thân Cô Tuyết cảm giác một trận run rẩy, mị nhãn như tơ, hồng mâu như lửa: “Vô liêm sỉ, lại giở thủ đoạn đồi bại!”
“Ta đã nói rồi. . .” Lộng Nguyệt nở nụ cười tà khí yêu dị, “Đối phó với yêu nghiệt ngươi, thủ đoạn gì ta cũng muốn dùng.”
Ngón tay thon dài của Lộng Nguyệt thong thả tham nhập vào huyệt khẩu thâm u kia, Cô Tuyết bị kích thích thiếu chút nữa rên rỉ ra tiếng, nhưng bởi vì phẫn nộ, hắn gắt gao cắn chặt môi, không phát ra nửa điểm âm thanh.
“Tuyết bảo bối của ta, bị ta thượng rất thống khổ sao?” Lộng Nguyệt nổi lên tiếu ý tà tứ, nhìn bộ dáng ẩn nhẫn của người dưới thân, cảm thấy cực kỳ thú vị.
“Ngươi là tên vô liêm sỉ đáng ghét nhất thế giới!” Hồng mâu thê diễm mê ly, Cô Tuyết vòng tay qua cổ Lộng Nguyệt, cắn lên phần xương quai xanh của hắn.
“Chân tách ra, ngoan một chút. . .”
“Không cho ngươi thượng ta!” Cô Tuyết vừa định cho Lộng Nguyệt một chưởng, bàn tay hung ác ngoan tuyệt của yêu tinh chợt nắm lấy dục vọng của hắn càn rỡ vuốt ve. . .
“Ân. . . ngươi. . .” Lực đạo mạnh mẽ cọ xát khiến toàn thân Cô Tuyết mềm nhũn, trong nháy mắt, huyết dịch giống như bị hút ra, cảm giác cực độ yếu ớt lan tràn.
Ngón tay Lộng Nguyệt lây dính chất dịch ẩm ướt ôn nhuận, hắn cúi người hôn nhẹ hồng mâu của Cô Tuyết bởi vì bị kích thích mà trở nên có chút long lanh, nhướn mày cười khẽ, “Muốn bắn thì bắn, đừng chịu đựng.”
“Ngươi. . . chết tiệt. . . nếu ngươi rơi vào tay ta. . . ta sẽ. . . cho ngươi. . .”
Mồ hôi thấm ướt hỏa hồng trường phát, hỗn độn tán loạn trên gương mặt, hồng mâu tràn ngập mê tình, pha lẫn phẫn hận cùng mông lung, loại đẹp đẽ trí mạng này chỉ sợ bất luận kẻ nào nhìn đến đều lâm vào điên cuồng.
Bàn tay Lộng Nguyệt nhẹ nhàng lau đi mồ hôi thấm ra trên trán Cô Tuyết, đầu lưỡi mềm nhẵn khẽ liếm gò má trắng nõn, hắn ghé sát vào cổ Cô Tuyết, da thịt cùng thiếp hợp không lưu một khe hở.
“Ngươi có biết bộ dáng của ngươi lúc này có bao nhiêu kinh diễm, bao nhiêu tiêu hồn, làm hại ta thật muốn một hơi đem ngươi nuốt vào bụng.” Giọng nói gợi cảm mê người ở bên tai Cô Tuyết vang lên, hương thơm cơ thể nhàn nhạt quanh quẩn trong gió, say mê phiêu nhiên.
“Ta muốn tiến vào, ngoan một chút, nếu chịu không nổi cứ kêu ra tiếng. . .” Lộng Nguyệt cười tà khí, “Ta thật chờ mong thanh âm động lòng người của yêu nghiệt ngươi. . .”
Từng chút từng chút một thâm nhập, cho đến khi hoàn toàn dung hợp, động tác của Lộng Nguyệt thập phần có kỹ xảo, lực đạo thong thả mà không thiếu điên cuồng, lại dịu dàng khiến người ta quyến luyến, hắn cũng không vừa tiến vào đã phát động tổng tấn công, xâm nhập tới đáy mà chậm rãi đong đầy khoảng không, kiềm nén chính mình.
Tình cảm trong lòng sớm đã lan tràn, Lộng Nguyệt phủ lên cánh môi Cô Tuyết, hai người cùng bùng cháy thiêu đốt lẫn nhau, thân mật kề sát, không thể chia lìa.
. . .
“Nghe nói Tư Đồ Phách xuất quan?” Lộng Nguyệt sau khi tách khỏi gương mặt Cô Tuyết, nhìn hắn thật lâu, khóe môi khẽ nhếch.
“Ta biết.” Cô Tuyết nghiêng người, đem Lộng Nguyệt đặt dưới thân, hôn lên bờ mi của hắn, hồng mâu như mặt nước gợn sóng.
Lộng Nguyệt đẩy cằm hắn, “Còn muốn Tứ linh đồ?”
“Ngươi nói thử xem?”
Tử mâu tà mị híp lại, Lộng Nguyệt liễm đi tiếu ý, cánh môi khêu gợi khép thành một đường, khẩu khí mang theo mệnh lệnh: “Ta không cho ngươi tiếp tục tranh đoạt Tứ linh đồ!”
Cô Tuyết cười khẽ ra tiếng, hắn ghé sát bên tai Lộng Nguyệt, thanh âm thản nhiên phun ra, “Nếu ta nhất định muốn tranh, ngươi có thể gây khó dễ cho ta?”
“Ta chắc chắn sẽ ngăn cản ngươi!”
“Ngươi không đối nghịch với ta không được sao?”
“Ta tuyệt không để Tứ linh đồ rơi vào tay ngươi!” Tử mâu bỗng nhiên lạnh lùng mà thâm thúy, thật lâu dừng ở băng mâu hỏa hồng của hồng y nam tử.
“Thế nào? Ngươi lo ngại ta đoán ra huyền cơ trong đó, cản trở mỹ mộng xưng bá thiên hạ của ngươi?”
Lộng Nguyệt xoay người ngồi dậy, nhanh chóng đặt Cô Tuyết dưới thân, con ngươi giáng tử sắc thâm u lấp lóe quang mang khiến người ta nhìn không thấu, hiển nhiên đang giấu diếm điều gì.
“Đừng có không biết tốt xấu!”
Cô Tuyết đẩy mạnh Lộng Nguyệt, quay ngược lại đè lên hắn, hồng mâu lạnh như băng, nhếch môi cười khẽ, “Ta thiếu chút nữa đã quên, chúng ta là địch nhân.”
“Ta không quên!” Ngón tay Lộng Nguyệt lướt qua cánh môi Cô Tuyết, chế trụ thắt lưng hắn, gắt gao ôm chặt hắn, giọng nói từ tính như thanh âm của tự nhiên, trầm thấp tuyên cáo: “Ngươi cũng là người của ta!”
Cô Tuyết cười nhạt, lại hôn lên môi Lộng Nguyệt, hồng mâu yêu mị ẩn ẩn kiên định, “Ta cũng muốn nói với ngươi những lời này. . .”
Một khắc kia, hỏa hồng trường phát tựa như toàn bộ hồng liên trên thế gian đồng loạt nở rộ, cùng nghiệt hỏa thiêu đốt nối thành một mảnh không thể tách rời.
Đồng tử như lửa băng lãnh trong suốt, đáy mắt thẩm thấu thâm tình, xuyên thẳng vào sâu trong trái tim Lộng Nguyệt.
~*
~Ngày mới tảng sáng, sao đêm vẫn chưa tắt, treo trên bầu trời lấp lánh quang mang màu lam nhạt.
Mộ Vân Khuynh từ biệt Tiêu Dạ, trở lại gian phòng, một ngọn nến nháy mắt thắp sáng hắc ám.
Hắn đẩy cửa ra, ánh sáng ảm đạm làm nổi bật một mạt hỏa hồng chói mắt, đó là băng cùng hỏa giao hòa, dung nhan yêu mỹ trong quang cảnh u ám phóng xuất mê hoặc tuyệt diễm, rung động lòng người.
Hách Liên Cô Tuyết nhếch môi cười khẽ, tầm mắt lẳng lặng dừng trên người hắn, “Mộ lâu chủ.”
Mộ Vân Khuynh sau khi giật mình nhanh chóng hoàn hồn, tiếu ý ấm áp, “Hách Liên cung chủ, tìm ta có việc?”
“Mộ lâu chủ là người thông minh, chúng ta không cần nhiều lời khách sáo.”
Hách Liên Cô Tuyết đi đến trước mặt Mộ Vân Khuynh, không có dự triệu nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay hắn, trầm tư giây lát, lạnh nhạt mở miệng, “Gia hỏa sử độc kia giúp ngươi trị liệu?”
“Nếu Hách Liên cung chủ đã sớm biết, hà tất phải hỏi nhiều?”
“Vậy sao, nói một chút đi.”
“Nói cái gì?”
“Quan hệ giữa ngươi và Lộng Nguyệt.” Hồng mâu nhướn lên, nở nụ cười tà mị băng lãnh.
Mộ Vân Khuynh rũ mâu mỉm cười, lảng tránh cặp mỹ mâu đang nhìn thẳng vào hắn, “Ta không thể nói.”
Trong mắt Hách Liên Cô Tuyết ý cười càng thêm sâu đậm, mang theo châm chọc cùng lãnh khốc, “Ngươi có phải cho rằng ta không làm gì được ngươi?”
“Cô Tuyết, chuyện cho đến bây giờ, ta cũng chỉ có thể cho ngươi biết một sự kiện.” Mộ Vân Khuynh tiếu dung không đổi, “Cả đời này ta đều phải trung thành với hắn.”
Hách Liên Cô Tuyết sửng sốt, hắn không nghĩ tới thiếu niên trước kia ôn nhuận như ngọc thế nhưng lại nguyện trung thành với ma cung chi chủ.
Vậy quan hệ của hắn với Tư Đồ Không Thành tính là cái gì?
“Nguyên lai nhất phương chi long khiến thế nhân kính ngưỡng sau lưng lại có thân phận ám muội.”
“Ngươi có thể nói cho Tư Đồ Không Thành.” Ánh mắt Mộ Vân Khuynh vẫn bình tĩnh thanh triệt, “Ta không quan tâm.”
“Rốt cuộc ngươi để ý thứ gì?”
Ngươi. . .
Từ kia, Mộ Vân Khuynh thiếu chút nữa thốt ra, nhưng vẫn dùng nụ cười giấu đi, không có mở miệng.
“Ta cái gì cũng không cần, chỉ muốn mau chóng hoàn thành việc mình nên làm.”
Hắn vừa định rời đi, một giọng nói thanh nhuận từ phía sau truyền tới, “Chuyện ngươi nên làm chính là giúp Lộng Nguyệt đoạt Tứ linh đồ?”
Mộ Vân Khuynh bỗng chốc giật mình, nhãn mâu híp lại: không hổ là Hách Liên Cô Tuyết a. . .
“Thân phận của ngươi không đơn giản, thân phận của gia hỏa kia, lại càng không đơn giản!”
Mộ Vân Khuynh không trả lời, chỉ thản nhiên nói, “Cô Tuyết, đừng quá thân cận với Lộng Nguyệt, càng không nên. . . yêu hắn.”
Hách Liên Cô Tuyết cười nhẹ ra tiếng, hồng mâu lãnh mị phóng xuất quang mang yêu dị, bình tĩnh mà quyết tuyệt.
“Ngươi nhắc nhở đã chậm.”
Hồng bào như múa cực nhanh biến mất phía dưới chân trời thâm lam, hư vô mờ ảo, không mang theo dấu vết trần thế.
Mộ Vân Khuynh liễm đi ý cười, dung nhan như ngọc thoáng hiện vẻ cô đơn, lại mang theo vô hạn bi thương cùng quyến luyến.
Cô Tuyết, ngươi thật sự muốn đi trên con đường vạn kiếp bất phục sao?
Một hồi ly tán năm đó đã khiến ngươi sa đọa huyết sắc chi uyên, mà lần này bánh xe số mệnh sẽ xoay chuyển như thế nào?
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT