Hàn Bích Cốc lác đác hoa rơi, lá xanh phiêu vũ.

Hết thảy đều an tĩnh như vậy, an tĩnh như tử tịch.

Bầu trời bỗng nhiên trở nên âm u, nước hồ lặng yên không nổi một tia gợn sóng, ánh tà dương màu máu phủ trên người hai lam y nam tử, khiến tầm mắt cả hai dần mơ hồ.

Tóc đen theo gió vũ động, mất đi vẻ sáng bóng, kiếm, ở trong gió run lên nhè nhẹ.

Không ai nghĩ tới, hai lam y nam tử từng giết người vô tung vô ảnh, hôm nay lại phải trải qua lựa chọn gian nan nhất trong đời.

Phong Hành Vô Lệ nâng mâu, trong mắt mông lung phản chiếu một đôi đồng tử màu đen, đôi mắt kia cũng đồng dạng nhìn thẳng vào hắn.

Suốt hai mươi hai năm.

Từ một khắc hắn sinh ra kia, cũng là một đôi mắt thâm thúy như vậy, chưa bao giờ thay đổi.

Song trời cao ban sinh mệnh buông xuống đại địa, phải chăng muốn cho những linh hồn còn đang sống chứng kiến thế gian bất đắc dĩ cùng tàn nhẫn ra sao?

Hắn là Huyết la sát của Nhật Nguyệt Giáo, mà Vô Nhai là Thiên Môn tòa sử của Ngạo Thần Cung.

Đồng dạng huyết mạch, đồng dạng linh hồn, đồng dạng lãnh diện, trải qua hơn hai mươi năm, lại trở thành một thứ ràng buộc vĩnh viễn không thể vứt bỏ. (lãnh diện: mặt lạnh xD)

Nguyên lai cho dù chia ly hay sinh tử, chung quy vẫn không chiếm được phần vĩnh hằng cả hai đã từng hứa nguyện.

Là bởi vì thời gian tàn phá hay sao?

Khi bọn hắn nghe được chủ nhân của mình không chút lưu tình truyền xuống mệnh lệnh, đáy mắt chỉ dao động một mạt tiếu ý như mộng, lại nhộn nhạo bi thương.

Nhưng bọn hắn không hối hận. . .

Bởi bọn hắn thủy chung vẫn tin tưởng chủ nhân của mình là bá chủ tối cường trong thiên hạ.

Một ngày nào đó, chủ nhân sẽ cải biến cả thế gian này, lưu lại ngàn năm truyền kỳ.

Truyền kỳ đản sinh, nhất định phải mai táng vô số xương khô, mà từ ngày bọn hắn quyết định đi theo thần minh trong tâm khảm, đã tuyên thệ cả đời thuần phục.

Cho dù hóa thành một mạt tro bụi vô thanh vô tức, cũng không uổng một kiếp nhân sinh.

.

“Vô Nhai.” Thanh âm trầm thấp mang theo một tia run rẩy.

“Ta nên gọi ngươi thế nào mới hảo. . .” Vô Nhai nắm chặt vỏ kiếm, móng tay sơn hồng quỷ dị ảm đạm vô quang.

Hắc mâu nháy mắt xẹt qua một vầng sáng, ẩn ẩn đôi chút hồi hộp mong chờ.

Hắn vừa muốn nghe danh tự kia, lại vừa do dự không quyết.

Hắn sợ chỉ cần mở miệng hô lên một tiếng, liền vô pháp hạ quyết tâm.

Máu tươi màu diễm hồng theo đầu ngón tay hai người nhỏ từng giọt xuống khóm hoa, đem nỗi đau trong tâm che khuất.

“Nếu ta gọi, có phải ngươi sẽ cảm thấy khó khăn?” Vô Nhai đem toàn bộ đau đớn nhập vào trong ánh mắt, từng chút một dày vò theo từng hơi thở.

Nhãn thần Phong Hành Vô Lệ sớm đã không còn quang mang của Huyết la sát, mà là một màu ảm đạm vĩnh viễn không có tận cùng.

“Ngươi có thực sẽ không rơi lệ?”

“Chẳng lẽ ngươi đã quên, tên của ta gọi là ‘Vô Lệ’ sao?”

“Ta không quên.”

Một khỏa tâm bi thương sớm đã chứa đầy nước mắt, nơi con ngươi cạn khô còn có thể lưu lại lệ ngân?

“Vô Nhai. . .” Đầu ngón tay Phong Hành Vô Lệ đâm sâu trong lòng bàn tay sớm đã nhuộm đẫm một mảnh huyết nhục mơ hồ, “Ta không thể làm trái mệnh lệnh giáo chủ.”

“Ta cũng vậy!” Vô Nhai cười nhạt, lại mang theo vài phần thoải mái, “Ta Vô Nhai cả đời tuyệt không làm chuyện có lỗi với cung chủ.”

Một tràng bi hoan, tại hai đôi con ngươi thâm thúy phủ kín âm thầm tiếc thương.

Vô Nhai, là điều gì đã khiến chúng ta đi đến một bước hôm nay. . .

Có lẽ là số mệnh, cũng có lẽ là thân bất do kỷ.

Nếu chúng ta không có một hồi nghiệt duyên, phải chăng sẽ không khó khăn như thế. . .

Nhưng chúng ta đã. . .

Vô Nhai, hoa anh đào ở gia hương đã nở, có thời gian hãy quay về xem, hoa nở so với khi còn nhỏ đẹp hơn rất nhiều.

Nếu ta không thể trở về, ngươi thay ta đi xem có được không?

Ngươi nhất định sẽ trở về. . .

.

Gió lạnh cuồn cuộn thổi tung, hoa tàn lá rụng.

Trong Hàn Bích Cốc phi điểu bay loạn, đao quang kiếm ảnh.

Đao cùng kiếm đã từng trảm sát vô số linh hồn, vào lúc này lại mất đi bản năng khát máu.

Thời khắc này, khóe môi bọn hắn cùng nổi lên một mạt tiếu dung nhu hòa.

“Ta Phong Hành Vô Lệ, không thể phản bội Nhật Nguyệt giáo chủ, nhưng cũng không thể không yêu, thiên địa Vô Nhai.”

“Ta Vô Nhai, thệ tử hiệu trung Ngạo Thần cung chủ, nhưng cũng thệ tử thâm ái, nhân gian Vô Lệ.”

Ngươi vì sao lúc này mới nói?

Nếu không nói, ta sợ tại một khắc linh hồn vẫn diệt kia, bản thân trong bóng đêm dần sẽ suy tàn, mà ngươi lại tiêu thất ở một thời không khác. . .

Ca, để Vô Nhai lần cuối gọi ngươi một tiếng, được không?

Nhưng ngươi phải đáp ứng ta, về gia hương xem hoa anh đào.

Ta không thể đáp ứng ngươi.

Ca chỉ biết. . .

Ngươi đã chấp nhận rồi.

Bởi vì hoa anh đào mỹ lệ kia, ca đã không thể nhìn thấy. . .

Đao cùng kiếm phá phong đánh tới, hai lam y nam tử cầm binh khí trong tay, quyết tuyệt đâm thẳng vào ngực đối phương. . .

Không chút né tránh, không chút do dự.

Ái tình cùng trung nghĩa thủy chung vẫn không thể song toàn. Mà bọn hắn hiện tại, rốt cuộc đã có thể mỉm cười, buông mình giải thoát trước lựa chọn khó khăn.

Bọn hắn phảng phất đã nghe thấy thanh âm linh hồn chính mình tan vỡ, song đối với Vô Lệ cùng Vô Nhai mà nói, đó là thanh âm thế gian không gì sánh bằng.

.

Ca, hạng người như chúng ta, linh hồn nhất định sẽ không được lên trời.

Vậy xuống đất đi, ca cùng ngươi.

.

. . .

Khúc trung nhân tán, bất quá chỉ là một tràng sênh ca phù hoa mộng, mộng tỉnh thành không, không lưu lại một tia dấu vết.

Sinh tử tương giao, trở về yên diệt, như hải thị đảo ảnh, ở trong mặt gương mông lung phải chăng đợi chờ kiếp sau gặp lại. . .

. . .

.

Bỗng nhiên, ngay tại khoảnh khắc đao kiếm bọn hắn đâm xuyên qua ngực đối phương, hai đạo dị quang như thiểm điện nháy mắt lóe sáng.

Một mạt yêu tử, một mạt hoặc hồng.

Hàn mang cường liệt chấn vỡ đao kiếm của hai người, ở giữa không trung hóa thành muôn nghìn mảnh vụn. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play