Vô Nhai vội vàng tiến vào tẩm điện, cúi đầu cung kính nói, “Cung chủ, ‘nghiệt hỏa phần sinh’ không phải là Xích tháp chi hỏa.”
Hách Liên Cô Tuyết tựa hồ không có phản ứng, hồng mâu bình tĩnh vô ba, “Ngươi làm sao biết được?”
Vô Nhai ngẩn ra, nhất thời im bặt.
Xích Hỏa Tháp ở phía nam Thiên Sơn, là vùng nổi tiếng quỷ bí nguy hiểm! Mấy ngày trước, Thiên Trì ẩn sĩ, Tam Nhận môn chủ, Phù Ba kiếm khách lên đường tìm kiếm Băng thiên hỏa liên đến nay vẫn chưa quay về, Thất đại danh kiếm danh chấn võ lâm cũng không rõ nơi hạ lạc, Hách Liên Cô Tuyết chẳng những không ngăn cản Tập Phong cùng Điệp Triệt tiến đến, ngược lại còn đem bọn họ tống nhập hổ khẩu. . . (hổ khẩu: nơi nguy hiểm)
Huống chi, nếu những kí tự trên thanh đoản tiễn kia là thật, ngụ ý của ‘nghiệt hỏa phần sinh’ tuyệt không phải ám chỉ Xích Hỏa Tháp.
Nhất định có người bố trí bẫy rập. . .
Hồng mâu bình tĩnh tựa thu thủy phảng phất không hề bị bất kì điều gì xúc động, Vô Nhai không khỏi cười tự giễu, thiếu cung chủ mà từ nhỏ hắn đã đi theo vốn coi khinh bất luận sinh mệnh kẻ nào, làm sao lại quan tâm đến Tập Phong cùng Điệp Triệt. . .
“Vô Nhai, lần trước ở Tử Vân Đình, ngươi ngay cả hai thành công lực của Thực cốt tam sát cũng không xuất ra.”
Vô Nhai hơi rũ mắt, lảng tránh cặp hồng đồng có thể nhìn thấu hết thảy.
Dù rằng hắn đã che dấu rất tốt, nhưng chung quy vẫn không thể gạt được Hách Liên Cô Tuyết thông minh lãnh tĩnh.
“Có biết ta vì sao không phái ngươi đi Xích Hỏa Tháp không?”
Vô Nhai trầm mặc.
Cô Tuyết lẳng lặng dõi theo hắn, hồng mâu hiện lên băng tuyết hàn phong lãnh liệt: “Bởi vì ‘cánh’ của ngươi bị lệch, ta hiện tại muốn dùng máu của một người, chữa trị cho ngươi.”
Vô Nhai toàn thân chấn động, hắn khép lại hai mắt, trong đầu nổi lên những hình ảnh đã qua khiến người ta sợ hãi.
Cảnh tượng thiếu cung chủ của hắn, hài tử đơn thuần trước đây dục huyết trọng sinh, ở trong giết chóc thoát thai hoán cốt. . . (dục huyết: tắm máu)
~*
~Khi hắn cho rằng thế gian chỉ là một mảnh hoang vắng thê lương, dưới phiến hoa đào, hắn bất ngờ gặp gỡ một hồng y thiếu niên.
Vô Nhai tám tuổi lẳng lặng nhìn hắn, hồng y yêu diễm phảng phất một đóa hồng liên nở rộ, đẹp đến mức rung động nhân tâm.
“Ngươi gọi là Vô Nhai?” Hồng y thiếu niên mỉm cười hỏi hắn.
Vô Nhai cúi đầu không đáp, cũng không mỉm cười, nhưng trái tim hắn đang nhảy lên điên cuồng.
Trương dung nhan mỹ diễm mà tinh thuần đó, giống như chỉ cần nhìn lâu một khắc liền trở thành vũ nhục đối với hắn.
Khi ấy, hắn thậm chí cảm thấy ghen tị, ghen tị hồng y thiếu niên kia vì sao có thể nở nụ cười đẹp như thế, hồn nhiên mà thánh khiết như thế.
“Vô Nhai, ai đã cướp đi nụ cười của ngươi?”
Hồng y thiếu niên đỡ hắn đứng dậy, khẽ cười ra tiếng, lập tức ghé bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Yên tâm, ta sẽ tìm nụ cười của ngươi trở về.”
“Thiếu cung chủ, ta là thuộc hạ của ngươi.” Vô Nhai cúi đầu, vẫn như trước không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tinh thuần đó.
“Vậy chủ nhân lệnh cho ngươi, từ nay về sau, không được phép ở trước mặt ta cứng nhắc như vậy!”
Con ngươi mỹ lệ tỏa ra quang mang rực rỡ, so với ánh mặt trời càng thêm sáng chói, càng khiến người ta động dung.
.
Hắn nói, ta nhất định tìm trở lại cho ngươi nụ cười, Vô Nhai vĩnh viễn vẫn nhớ rõ. Song lời hứa hẹn kia, theo năm tháng bào mòn đã bị chôn vùi triệt để.
Giữa dòng thời gian tang thương lưu chuyển, suốt mười năm, Vô Nhai chứng kiến nụ cười tối thuần khiết ấy làm thế nào mà từng chút một bị tàn phá, tinh linh tối mỹ lệ trong thế gian làm thế nào mà biến hóa thành thị huyết yêu ma.
Vô Nhai tận mắt chứng kiến, nam nhân điên khùng làm thế nào bức bách hồng y thiếu niên tu luyện thiên hạ đệ nhất tà công.
Trong mật thất dơ bẩn tối đen, đau đớn toàn tâm thực cốt tra tấn thiếu niên tuấn mỹ vô cùng thê thảm. Loại ánh mắt ai oán thê thương này khiến bất luận kẻ nào nhìn đến đều thấy đau lòng. (toàn: khoan, xuyên thấu)
Hồng y thiếu niên hung hăng va vào thạch bích, dùng thanh âm yếu ớt nói: “Vô Nhai, ngươi đi cầu cha ta, cầu hắn buông tha cho ta được không. . .”
Hắn nói, ta lỡ tay giết chết con thỏ của Vân Khuynh, Không Thành nhất định sẽ chán ghét ta.
Hắn nói, ta không cần đoạn tình tuyệt ái, ta làm không được, thật sự làm không được!
Vô Nhai ngồi xổm trước cửa mật thất, hai tay ôm đầu, không muốn tiếp tục nghe thấy tiếng kêu la giống như tới từ địa ngục, nhưng nước mắt vẫn như cũ không ngừng chảy xuống.
.
Trong khu rừng, gió lạnh cuồn cuộn thổi. Khi Vô Nhai đuổi đến nơi, nhìn thấy hồng y thiếu niên lần đầu tiên rơi lệ.
Hắn chính tai nghe được đám người gọi là chính nhân quân tử nói: “Nhi tử của ma vương, cần phải tru sát, quyết không thể lưu!”
Có bốn kẻ đem bàn chân dơ bẩn đạp trên ngực hồng y thiếu niên, lớp mặt nạ ‘chính nghĩa’ che lấp sự thối nát trong lòng.
Hồng mâu lẳng lặng chăm chú nhìn đôi mắt thâm thúy kia, bất lực khát cầu nam hài tha thứ.
Đó là người hồng y thiếu niên quan tâm nhất.
Song nam hài kia nói mấy câu, đủ để đẩy thiếu cung chủ của hắn thẳng vào địa ngục.
Hắn nói, Hách Liên Cô Tuyết, Hách Liên Thiên giết mẫu thân của ta, ta với ngươi có mối thù không đội trời chung, từ nay về sau, ta cùng ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, hình đồng mạch lộ! (hình đồng mạch lộ: xem nhau như người dưng)
Hắn nói, Hách Liên Cô Tuyết, ta hận ngươi, ta chán ghét ngươi, ngươi cho rằng ngươi gạt ta liền có thể thay đổi chuyện ngươi là ma vương nhi tử thực sao!
Hắn nói, ta Tư Đồ Không Thành căn bản không hề thích ngươi, cho tới bây giờ đều không có!
Một khắc ấy, hồng y thiếu niên cười điên cuồng, hắn một chưởng đánh lui bốn nam nhân đạp trên ngực hắn, tiếng cười thê lương vang tận mây xanh.
Hắn nói, hảo! Hảo! Tư Đồ Không Thành ngươi có gan nói ra những lời như vậy, ta đây sau này nhất định sẽ khiến ngươi hối hận cả đời!
Hắn chỉ vào bốn nam nhân phẫn hận nói, ta sẽ cho bốn tên súc sinh các ngươi chết không toàn thây!
Hắn nói, ta Hách Liên Cô Tuyết thề với trời, sớm muộn sẽ có một ngày ta san bằng thiên hạ, làm cho chúng nhân thần phục dưới chân ta! Kể cả đám tay sai vô sỉ các ngươi!
Một đóa huyết sắc mạn đà la chìm trong oán hận sắp sửa nở rộ.
.
Vô Nhai nhớ kỹ ngày đó, thiếu cung chủ của hắn quỳ gối dưới Đoạn Tình Nhai, dùng băng thủy mãnh liệt cọ rửa thân thể của chính mình, nhai cốc băng lãnh vang vọng tiếng gào thét của một hài tử tê tâm liệt phế, khiến phi điểu cũng cất tiếng than khóc không thôi. . .
Hắn nói, vì cái gì, mỗi người các ngươi đều đối xử với ta như vậy. . .
Hắn nói, ta sẽ cho các ngươi trả giá ngàn lần vạn lần.
Hắn nói, ta Hách Liên Cô Tuyết quyết táng tâm, vĩnh viễn bất ái. . .
Tiếng hét đau đớn tuyệt vọng đâm buốt nhói thần kinh Vô Nhai, loại oán hận gần như hỏng mất xâm nhập sâu trong cốt tủy, ở trên người hồng y thiếu niên khắc xuống một đạo ấn ký mãi không phai mờ.
Vô Nhai lẳng lặng nhìn hắn, đau lòng mà bất lực.
.
Mùa đông băng giá đem gió lạnh chia thành từng phiến cắt ngang bầu trời, tiếng gió từ phương bắc thổi về phảng phất thần quỷ khóc than. Nam nhân giống như kẻ điên nhốt hồng y thiếu niên dưới Đoạn Tình Nhai. Ba ngày đó, là vết rách trong cuộc đời Vô Nhai vĩnh viễn không thể nào quên.
Đoạn Tình Nhai truyền đến thanh âm bất lực thê lương nhất thế gian, cái loại đau khổ cùng cừu hận phát ra từ nội tâm này quanh quẩn dưới chín tầng trời. Vô Nhai lắng nghe, nhẫn nại, vùng vẫy, thẳng đến khi mạt âm thanh tuyệt vọng kia dần biến mất, mới từ trong hoảng hốt tỉnh lại.
Ba ngày sau, hồng y thiếu niên từ trong Đoạn Tình Nhai lảo đảo bước ra, đôi mắt thâm hồng biến thành chân chính huyết hồng sắc, phảng phất trải qua huyết vực luyện trì tẩy lễ, tản ra khí tức khủng bố hãi nhân.
Vô Nhai nhìn bóng dáng mơ hồ kia, giống như có thứ gì từ bên trong thân thể hồng y thiếu niên đã bị kéo ra, hồng sắc đồng tử không có tiêu cự rốt cuộc không dung được bất kì thứ gì, bất kì ai khác.
.
Sương mù bao phủ bên bờ hồ sen màu hỏa hồng, khúc ‘Táng tâm phú’ thê lương tựa hồ có thể làm cho đêm đen tĩnh lặng nhỏ huyết lệ.
Tiếng đàn tiêu điều quạnh hiu cơ hồ có thể xé nát linh hồn con người, như rút đao đoạn thủy, chôn cất trái tim hồng y thiếu niên đã không còn khiêu động.
Tình si trảm, táng tâm ly tán. . .
Năm đó, thiếu cung chủ của hắn mười tám tuổi, đêm hôm ấy, thiếu cung chủ của hắn đã trải qua một màn lột xác kinh thế nhất trong chốn nhân sinh.
Một đêm huyết quang.
Cung điện tuyết bạch trong một phiến đao quang kiếm ảnh bị huyết sắc chôn vùi.
Hồng y thiếu niên đâm một kiếm xuyên qua trái tim phụ thân, mổ bụng phá ruột, máu văng khắp nơi.
Thiếu niên cuồng tiếu, phảng phất cừu hận áp chế đã lâu ở một khắc kia được phóng thích, tâm linh bị tàn phá đã lâu ở một khắc kia được giải thoát.
Hắn nói, Hách Liên Thiên, đây là kết cục ngươi mong muốn đi.
Hắn nói, hài nhi hôm nay tiễn ngươi lên đường, chỉ mong kiếp sau ngươi không cần làm một đầu súc sinh.
Hắn nói, nữ nhân sinh ra ta đã sớm chết, ngươi cũng nên nhanh nhanh đầu thai cùng nàng đoàn tụ đi thôi.
Hồng y thiếu niên cầm trong tay trái tim cha hắn, tiếu dung yêu diễm mà tà ác giống như độc dược trí mạng. Vô Nhai theo hắn suốt mười năm, đêm hôm đó là một lần thiếu cung chủ cười đến vui vẻ nhất.
Huyết nhiễm hồng quang, không đến nửa canh giờ, hồng y thiếu niên cắt lấy thủ cấp mười hai sư huynh đệ, còn chém đứt tứ chi một người trong đó, ném xác xuống huyền nhai vạn trượng. (thủ cấp: đầu)
Thiếu niên tựa hồ trưởng thành sau một đêm. Hỏa hồng y sam nhỏ máu, màu sắc rực rỡ mà khiến người ta căm phẫn đâm buốt nhói hai mắt Vô Nhai, đóa hoa anh túc ngậm nụ nộ phóng ở một khắc kia rốt cuộc chui lên từ mặt đất, hoán tỉnh một linh hồn tà ác.
Suốt ba năm thời gian, Vô Nhai dõi theo hắn, nhìn hắn chậm rãi trở thành Tu La nơi địa ngục, trên con đường không lối về từ xương khô cùng tử thi xây nên, minh diệt linh hồn chính mình.
Thị huyết tàn nhẫn đem đóa hoa anh túc bồi đắp ngày càng mỹ lệ, mỗi khi sinh mệnh từ đầu ngón tay của hắn trôi đi, hắn lại một lần phóng xuất dáng vẻ kinh tâm động phách lệnh thiên địa cũng phải biến sắc.
Đó là cung chủ của hắn, là chủ nhân Vô Nhai đã thề suốt đời phục tùng.
.
Bao nhiêu năm tháng qua đi, bất quá chỉ là sự tàn phá của thời gian.
Hắn tà ác khiến thế nhân líu lưỡi, mỹ diễm khiến thế nhân run rẩy, tàn nhẫn khiến thế nhân phẫn nộ.
Nhưng bọn hắn vĩnh viễn không thể nhìn thấy, phía sau linh hồn tội ác che giấu là quá khứ thống khổ cùng cô thương.
Hắn dùng tiếu dung thay thế nỗi đau đớn toàn tâm thực cốt, trong bao đêm tối thê lương, hắn bởi tà công tra tấn mà cười đến điên cuồng.
Đó là một loại tàn nhẫn ra sao? Không chỉ với kẻ khác, thậm chí đối với chính mình cũng tàn nhẫn không chút lưu tình!
.
Tử Vân Đình, hoa đào bay tán loạn.
Vô Nhai lần đầu tiên nhìn đến song tử sắc phượng mâu ấy. Tuy rằng chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng ánh mắt này, thực sự giống cung chủ của hắn, rất giống.
Đó là nỗi tịch liêu không bị thế nhân nhận ra, là niềm cô độc thật sâu che giấu.
Tử phát yêu dị như địa ngục phù chú, cùng hồng phát yêu diễm kia đồng dạng mỹ lệ khiến người ta khó có thể nào quên.
Vô Nhai chứng kiến bọn họ chăm chú nhìn lẫn nhau, phảng phất hai gốc độc hoa ở trên đỉnh tối cao.
Một đóa yêu dị như la lan, một đóa mị hoặc như anh túc.
Linh hồn đồng dạng tàn nhẫn, đồng dạng sở hữu một quá khứ đau thương không muốn nhớ lại.
Bọn họ mang theo khí tức nguy hiểm phóng xuất trong thiên địa, chỉ là không biết đến khi nào, niềm cô tịch mới có thể thối lui khỏi đáy mắt hai người. . .
.
“Vô Nhai, đừng khiến ta phải thất vọng thêm lần nữa.”
Thanh âm băng lãnh kéo Vô Nhai hoàn hồn trở về.
Khóe môi Hách Liên Cô Tuyết nổi lên một mạt tiếu ngân lạnh như băng, ghé vào bên tai hắn lưu lại một câu nói không mang theo chút tình cảm:
“Đi giết, Phong Hành Vô Lệ.”
***
@Có lẽ đọc xong 2 c này, sẽ có người chỉ thẳng vào mặt ta mà mắng: Hỗn đản, dám nói không ngược!
Ta chẳng biết có ngược hay không, ta đọc ngược văn nhiều, cũng không phải loại yếu đuối gặp chỗ sướt mướt là nước mắt đầm đìa sến như hến sống.
Hai chương này có thể nói là hai chương u ám nhất toàn bộ truyện, quá khứ của hai con người được kể lại thông qua hồi ức của Vô Lệ cùng Vô Nhai. Mắt đuổi theo từng câu chữ, trong ngực như có thứ gì đó chặn lại, nghẹn, chua xót, đúng, là chua xót.
Đặt 2 chương liên tiếp để mọi người so sánh giữa Tuyết và Nguyệt, ai đã đau khổ hơn ai?
Hai chương không đủ để miêu tả toàn bộ quá khứ của lưỡng đại ma đầu, nhưng có thể nói đã phác lên một cái nhìn khái quát cho toàn cục, để người đọc hiểu rõ, vì sao có tham vọng, vì sao có bi thương, vì sao có cái gọi là ‘vô tâm vô tình’ trên 2 con người như thần chi ấy.
Một Lộng Nguyệt đa tình cũng vô tình vì trái tim đã quá tê dại, tê dại vì đau đớn, vì đợi chờ, suốt mười năm, vì một bóng hình đã qua. . .
Một Cô Tuyết đoạn tình tuyệt ái, dùng huyết tẩy lễ, vì quá khứ nghiệt ngã cùng một khỏa tâm bị phản bội mà đau thấu tâm can, cũng từ đó triệt để ‘táng tâm’, triệt để trở thành lãnh huyết yêu ma. . .
Có thể nói, mỗi ‘ác nhân’ đều là kết quả khi bị thế gian vứt bỏ, bị số mệnh nguyền rủa. Không đủ sức chống lại thiên mệnh, họ chỉ có thể gắng gượng vượt qua, . . . và nỗ lực sống sót.
Bao nhiêu con người có quá khứ đau thương cùng cô tịch hơn thế?
Bao nhiêu con người có thể gắng gượng mà vượt qua, bước lên đỉnh và tỏa sáng?
Ta không biết. . .
Chỉ có: một Lộng Nguyệt, cùng một Cô Tuyết, từ nay về sau, xây nên một truyền kỳ cho chính mình, vĩnh viễn~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT