Ba tháng trước, võ lâm tứ đại gia tộc bị diệt toàn gia, hoàng thành bị Thánh Tuyết vương thành công hãm. Phong vân chiến hỏa nổi lên bốn phía, chung quy lại trở về yên lặng.

Minh Tà chính là Nam Cung Lộng Nguyệt đã tiêu thất năm năm về trước, tin tức này nhanh chóng lan truyền. Vị thành chủ thần bí của Thánh Tuyết vương thành rốt cuộc đã kéo xuống dải hắc sa che mặt, hướng thế nhân tuyên bố: bá chủ đã trọng sinh !

Mọi người đều biết, ngày hôm đó trên hoàng thành, Nam Cung Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết sóng vai bước ra, còn trong hoàng cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không ai dám hỏi tới.

Mà nay, triều đình tạm thời do đại tế ti của Thánh Tuyết vương thành Thương Lạc cùng lâu chủ Phi Vân Lâu Mộ Vân Khuynh chưởng quản, trấn an bách tính. Những đại thần không bị sát hại đều yên phận thủ thường, không có gan làm loạn.

Song, cho dù hoàng thành đã bị Thánh Tuyết vương thành và Thần Nguyệt Cung nắm trong tay, ba tháng này, tinh phong huyết vũ trong chốn giang hồ vẫn chưa từng gián đoạn.

Một đám sát thủ bất tử thần bí càn quét khắp võ lâm, hệt như hoạt tử nhân, thân thể không thuộc về bản thân mình, tựa ma mà không phải ma, dùng thủ pháp quái dị giết người, khiến giang hồ chẳng mấy chốc đã nhiễm đầy máu tươi.

Việc khiến người ta không thể tưởng tượng nhất chính là đám sát thủ như ma nhân này có được tấm thân bất tử. Tiêu Dao kiếm khách danh chấn giang hồ, chưởng môn phái Thanh Phong, Tuyết Sơn đích thân đi tru sát lại không hề thương tổn đến bọn hắn nửa phần.

Giang hồ nhân sĩ gọi đám sát thủ thần bí kia bằng cái tên ────‘Ma Yểm’. Ma Yểm hệt như quỷ mị, lại vô cùng giống Huyết Ma ăn thịt người nhiều năm về trước, xé rách nhân thể, phá tan linh hồn, không cần hít thở như người bình thường, không tìm ra được tử huyệt.

Cách đây năm năm, Ngạo Thần Cung và Nhật Nguyệt Giáo tranh phong đảo loạn giang hồ, Đại Ám Hà Cung hiện thế, làm cho phong vân càng thêm biến ảo khó lường. Rồi sau đó Tà Hoàng bị giết, Đại Ám Hà trở thành một mảnh phế tích hoang vu.

Năm năm sau, Thần Nguyệt Cung và Thánh Tuyết vương thành lại giằng co, hoàng cung cũng bị kéo vào bãi nước đục này. Cuối cùng xuất hiện trước mặt thế nhân vẫn là hai tên tuyệt thế yêu nghiệt họa hại nhân tâm năm nào.

Ngày nay, Ma Yểm càn quét giang hồ, rốt cuộc là sớm có chủ mưu, hay còn có điều gì khác ẩn sâu bên trong không được bất kỳ ai biết đến. . . Vương giả đã trở về, cùng yêu nghiệt hoặc thế một lần nữa đứng trên đỉnh cao, đến tột cùng ai sẽ ngạo thị thiên hạ, nhìn xuống thương sinh?. . .

.

Giang Nam đang vào mùa mưa, sương mù ẩm ướt bao phủ khắp chốn, hơi nước bốc lên thành sương khói nhàn nhạt lan khắp tòa thành trì nổi danh phong nhã u tĩnh này.

Trên Túy Tình Hồ hoa đăng điểm điểm, gió mát nhu hòa phất qua mặt sông tạo thành từng gợn sóng nhộn nhạo trong tĩnh lặng. Liên tục vài ngày, chỉ cần đến đây là có thể nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc, bọn hắn luôn ở dưới một tàng cây dương liễu nhảy tới nhảy lui, ngoạn đến bất diệc nhạc hồ.

“Ha ha, Bạch lão đầu, hôm nay Tiểu Hoàng Ngưu của ta lại muốn chuyển bại thành thắng. . .” Hắc phát lão giả cầm theo chiếc ***g trúc của mình không ngừng chạy vòng quanh gốc cây dương liễu, người đi đường ngang qua đó sớm đã nhìn mãi thành quen.

“Hắc lão đầu, Đại Lục Nhi của ta mới là vương giả trong vương giả. . .” Bạch phát lão giả không cam lòng uống một ngụm rượu, giây lát nghĩ tới điều gì, “Đông Phương Tuyệt đã chết, tứ đại gia tộc cũng bị tiêu diệt, hai tôn tôn của chúng ta bắt đầu nên làm chính sự.”

Hắc phát lão giả chợt dừng bước, chòm râu tuyết bạch nháy mắt dựng thẳng lên, hai mắt đột nhiên trợn to, “Thượng cổ. . . !!!”

Bạch phát lão giả vội vàng bật dậy che kín miệng hắc phát lão giả, “Lão nhân ngu ngốc này, ồn ào cái gì? Ngươi muốn đem đám người tọc mạch thích rình coi người khác kia đưa tới đây có phải không ?”

Hắc phát lão giả buồn bực đẩy bạch phát lão giả qua một bên, “Sao ngươi không nhắc ta sớm một chút? Đại sự quan trọng như vậy đến bây giờ mới nói ?”

“Điên lão đầu ngươi lại bắt đầu trách ta !”

“Nhanh tìm kiếm Thượng cổ Thần Khí, đợi sau khi hai tôn tôn yêu nghiệt của chúng ta xưng bá thiên hạ. . .” Hắc phát lão giả duỗi lưng, bày ra một bộ lười biếng mệt mỏi, “Đến lúc đó chúng ta có thể ngủ tiếp vài thập niên. . .”

Đợi hắc phát lão giả lấy lại tinh thần, bạch phát lão giả sớm đã đi xa.

“Bạch lão đầu, đi đâu mà nhanh vậy ?”

“Đương nhiên là đi tìm hai tên hỗn tiểu tử kia ────”

Hai lão ngoan đồng giống như hắc bạch song sát, mũi chân khẽ điểm liền phi thân nhảy ra xa, cả Túy Tình Hồ lại không phục tĩnh lặng.

.

Thánh Tuyết vương thành, Thính Tuyết Hiên.(kinzie3012.wordpress.com)

Lá trúc xào xạc trong gió lay động, hoa sen say lòng người nở rộ từng phiến đỏ sậm trôi nổi trong ao, diễm lệ mà mị hoặc.

Giờ phút này, hai kẻ ở trong nước nghỉ ngơi trở thành tiêu điểm bao quát mọi cảnh vật nơi đây.

Ánh nắng dìu dịu xuyên qua màn sương mông lung, rải trên làn da mịn màng trắng nõn. Hồng phát như lửa, tử phát tựa la lan, giống như rong biển đong đưa trong làn nước, giữa ao sen tạo nên từng đợt sóng gợn, ưu nhã nhấp nhô, lăng loạn giao thác.

Cực hạn phong tình mị hoặc, đẹp đến mức tà tứ, đẹp đến mức khiến người ta rung động, đẹp kinh tâm động phách. Yêu mị câu nhân, diễm lệ dụ hoặc, thánh khiết ngạo nghệ, câu dẫn vạn vật trên thế gian khát khao dõi theo từng tấc da thịt trên thân thể xích lõa của hai người.

Phần cổ trắng nõn bị vài sợi tóc tím sẫm phất qua tô điểm càng thêm tà mị, lạc ấn hoa đào yêu diễm lưu chuyển hỏa mang tà dị. Trong mắt bọn họ tản ra vẻ mị hoặc trí mạng cùng phân cao quý ngấm sâu vào cốt tủy khiến vạn vật náo động chung quanh vào lúc này đều lắng lại, lâm li ngây ngất.

Khẽ nâng gương mặt tuyệt mị của hồng y nam tử, Lộng Nguyệt thoáng rũ mâu, đầu lưỡi đảo qua hai hàng vân mi như họa, từ từ trượt xuống, du tẩu trên cần cổ gợi cảm khơi mào tình niệm kiều diễm, dấy lên yêu hỏa mị hoặc, quyến luyến mà nhẵn nhũi lưu chuyển trên cơ phu tựa tuyết, lưu lại hương sen thoang thoảng đâu đây.

Cô Tuyết ôm lấy cổ Lộng Nguyệt, ***g ngực hai người thiếp hợp, nhẹ nhàng vén lên lọn tóc yêu tử, hơi nghiêng đầu, hạ xuống nơi vành tai một nụ hôn nhàn nhạt, phun ra nuốt vào hương thơm khiến người ta mê muội, hỗn loạn phong tình, cơ hồ làm cho đóa đóa hồng liên đang nở rộ trong hồ cũng phải mê say.

Lộng Nguyệt tà mị cười khẽ, nâng cằm Cô Tuyết, tử mâu lóe ra vẻ yêu dị ma dã, “Yêu nghiệt ngươi ngày càng mê người. . .” một bên ra sức hít thở khí tức câu nhân, một bên mở miệng khiêu khích.

“Ngươi vốn là yêu tinh, còn nói ai ?” Cô Tuyết ái muội đùa nghịch vài sợi tóc tán loạn ướt nhẹp trên trán, nhãn đồng lấp lánh mị hỏa như lưu ly, “Vĩnh viễn đều như vậy, yêu tinh ngươi chỉ nhìn thôi đã khiến ta muốn áp đảo.” Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm đến địa phương lửa nóng, đầu lưỡi yêu dã đảo quanh yết hầu yêu tà nam tử, nhanh chóng khơi gợi dục niệm trong lòng.

Lộng Nguyệt thở nhẹ một hơi, bộ dạng hưởng thụ tùy ý ngón tay thon dài kia khắp nơi đốt lửa, tựa hồ huyết dịch toàn thân đều tập trung đến một nơi duy nhất.

Bỗng nhiên, động tác của Cô Tuyết chốc lát thoáng dừng.

“Làm sao vậy ?” Tử mâu u trầm ẩn ẩn vài phần mơ màng, dị thường yêu diễm mị hoặc.

Phượng mâu hẹp dài tà mị khép hờ, lưu chuyển ba quang ám ảnh đầy biếng nhác, giống như ngàn năm tuyết hồ, bày ra phong tình vạn chủng.

Hai tay Cô Tuyết chế trụ bên hông Lộng Nguyệt, đôi mắt tuyệt diễm khẽ nhướn, khóe môi gợi lên một tia tà tứ, “Ta muốn thượng ngươi.” Dứt lời, không đợi yêu tà nam tử phản kháng, thắt lưng thon dài rắn chắc thẳng tiến, đâm vào mật địa tưởng niệm đã lâu. . . Thân thể Lộng Nguyệt đột nhiên cứng đờ, hắn ngăn lại yêu mị nam tử, tiếu ý tà mị vương bên môi, “Loại sự tình này, Tuyết nhi của ta ngày càng chủ động.”

“Đều nhờ ngươi ban tặng.” Cô Tuyết ra vẻ bối rối nhếch môi, đáy mắt chứa đầy tiếu ngân thỏa mãn.

Lộng Nguyệt lúc này phá lệ dụ hoặc, bàn tay không an phận vòng qua thắt lưng hung hăng ngắt một cái, lập tức liền cảm thấy yêu nghiệt trước mặt có chút run rẩy.

Tử mâu yêu dã tà tà nheo lại, Lộng Nguyệt nhân cơ hội Cô Tuyết còn đang thất thần, nháy mắt phản khách vi chủ.

Cẩn thận vuốt ve phần xương quai xanh gợi cảm mê người, đầu lưỡi liếm duyện gia tăng lực đạo, khiến cho yêu nghiệt trước mặt chỉ có thể bủn rủn mà thở dốc không ngừng.

Mỗi nơi đầu lưỡi đi qua chậm rãi nổi lên mị sắc yêu diễm như hoa đào. Nương theo từng nụ hôn gợi tình, nhiệt độ cơ thể hai người ngày càng lên cao, sau đó là cơn đau đớn đột ngột kéo đến bởi yêu tinh nào đó bỗng tiến nhập mà không báo trước !

Cô Tuyết cắn chặt môi, hai hàng vân mi nhíu chặt, vật thể lửa nóng dừng bên trong thân thể làm cho huyết dịch toàn thân cao thấp của hắn cơ hồ đều sôi trào !

Lộng Nguyệt thoáng nhếch môi, đôi tay gắt gao chế trụ eo lưng của yêu nghiệt trước mặt, đưa hắn ôm vào trong ngực. Đầu lưỡi luồn qua hai phiến môi nhảy vào trong miệng Cô Tuyết, phóng túng đùa nghịch.

Hai chiếc lưỡi dây dưa quấn chặt lấy nhau, trong không gian lửa nóng nhỏ hẹp cùng múa như muốn nói ra hết thảy tình niệm không thể phân cách. Tình ti như sợi chỉ bạc vương bên khóe môi trong suốt lấp lánh như mộng ảo, làm cho hồ sen hỏa hồng tăng thêm vài phần *** mỹ đọa lạc.

Lộng Nguyệt luồn tay qua sau đầu Cô Tuyết, chậm rãi khiến nụ hôn này thêm sâu. Cho dù ba tháng này, mỗi đêm bọn họ không hề rời khỏi thân thể đối phương, mỗi đêm đều làm đến tinh bì lực tẫn, nhưng hai người vẫn cảm thấy đòi lấy không đủ, chiếm đoạt không đủ !

Chỉ mới ba tháng, sao có thể bù lại vết thương năm năm xa cách ?

Mỗi khi đêm đến, trăng sáng sao thưa, sương hoa giăng khắp, bọn họ đều lưu lại trong thân thể đối phương hơi ấm khó có thể lui đi.

Ngày càng tham lam, ngày càng mê đắm.

Suốt ba tháng, vào lúc đêm khuya nhân tĩnh, thanh âm thì thầm mềm nhẹ luôn vang lên trong hắc ám.

“Cô Tuyết, ta muốn ngươi bao nhiêu lần vẫn không đủ, làm thế nào bây giờ ?”

“Yêu tinh ngươi được một tấc lại đòi tiến một thước, ngươi mà cũng có lúc biết thỏa mãn sao ?”

Đầu lưỡi của Lộng Nguyệt đảo qua phiến môi ẩm ướt mịn màng, tà khí cười khẽ, “Bản sự trên người ta, ngươi học được cũng không ít.”

“Có sao ?” Cô Tuyết nhướn mắt, lộ ra vẻ khó hiểu.

“Ngươi cứ nói đi ?” Thanh âm du dương đầy khêu gợi phất qua bên tai yêu nghiệt, ngón tay yêu tà nam tử nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc mị diễm như lửa, đặt bên chóp mũi cẩn thận hít ngửi hương thơm thoang thoảng vương trong từng sợi tóc, “Bản sự hạ độc của ta, ngươi học được không ít.”

“A a. . .” Cô Tuyết mỉm cười càng thêm yêu mị, móng tay sơn đỏ lấp lóe yêu sắc rực rỡ. Đầu ngón tay lướt qua hàng mi tuấn lãng của yêu tinh, “Ở cùng ngươi lâu như vậy, nếu ngay cả chút bản sự cũng không học được, đó không phải là tác phong của Hách Liên Cô Tuyết ta.”

Lộng Nguyệt cười dị thường tà mị mê người, phảng phất làm cho hoa sen trong hồ cũng ngây ngất.

Bỗng nhiên, nhãn đồng của hai người đồng thời co rút !

Đúng lúc đó, Lộng Nguyệt Cô Tuyết nhất tề lao ra khỏi ao nước. Tử bào cùng hồng bào nhanh chóng khoác lên người, làn tóc theo thân thể xoay vòng bắn ra bốn phía điểm điểm thủy châu, chẳng mấy chốc đã nhiễm ướt nền đất.

Bọt nước trên mái tóc tí tách rơi xuống, yêu nhan mỹ lệ ẩn trong màn sương mù mông lung càng thêm trắng nõn tuyệt diễm !

Loáng thoáng nghe thấy tiếng động từ trong rừng truyền đến.

Lộng Nguyệt rũ mâu cười khẽ, “Nhị vị tiền bối, nếu đã đến đây việc gì phải trốn trốn tránh tránh ?”

Lúc này, hai lão giả đều che kín hai tròng mắt của mình, lò dò bước đến gần hai nam tử tuấn mỹ, vừa đi vừa khe khẽ nói nhỏ.

“Đều là tại Bạch lão đầu ngươi, sớm không đến muộn không đến, cố tình đến ngay lúc này.”

“Hắc lão đầu, không nghĩ tới nhiều năm như vậy ngươi vẫn như trước sắc tâm không đổi a. Năm đó vì sao Diêu nương rời ngươi đi, đừng có nói với ta là ngươi đã quên.”

“Hắc, Bạch lão đầu, ta cái gì cũng không nhìn thấy, vừa rồi rõ ràng là ngươi! Tròng mắt trừng lớn đến mức sắp nứt ra !”

“Hắc lão đầu, ngươi đừng có bêu xấu ta, nhãn châu của ngươi rõ ràng trợn to hơn cả ta !”

“Nhị vị tiền bối ────” Lộng Nguyệt và Cô Tuyết nháy mắt lui đi hoàn toàn vẻ mị hoặc kích tình lửa nóng, trở nên cao quý như thần chi không cho phép tiết độc.

“Ha ha. . . Hai tôn nhi của ta, đã lâu không gặp, gia gia ta vô cùng nhớ các ngươi a.” Hắc phát lão giả cười lên như tiểu hài tử, nỗ lực đem cảnh tượng nóng bỏng vừa nhìn thấy ném qua sau đầu.

Cô Tuyết mỉm cười yêu mị, “Tựa hồ tiền bối đã quên, hôm trước chúng ta vừa mới gặp mặt.”

Hắc phát lão giả thoáng chút xấu hổ.

Lộng Nguyệt tà mị nhếch môi ──── Thiên Cơ tổ sư tính cách bướng bỉnh, khi thì suy nghĩ không rõ, khi thìđiên điên khùng khùng, thật là khiến người ta phải lo lắng.

Năm năm trước, Thiên Cơ tổ sư đem tuyệt học trọn đời của mình truyền thụ cho Lộng Nguyệt, nhờ đó hắn mới có thể áp chế Thiên ma di hồn đại pháp tàn phá cơ thể khiến kinh mạch suy kiệt. Nhưng từ đấy về sau, Thiên Cơ tổ sư vì nguyên khí đại thương, số lần điên khùng cũng gia tăng rất nhiều. Bởi vậy Lộng Nguyệt không thể không đem hai lão ngoan đồng này giữ lại trong Thánh Tuyết vương thành, miễn cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Bạch phát lão giả tựa hồ nghĩ tới điều gì, cười nói, “Hai tôn nhi của ta, về việc tìm kiếm Thượng cổ Thần Khí, các ngươi có tính toán thế nào ?”

Cô Tuyết chợt giật mình sửng sốt.

Ba tháng này, hoàng triều vẫn an ổn, nhưng võ lâm lại không hề bình tĩnh. Ma Yểm đảo loạn giang hồ, tàn sát khắp nơi tạo thành từng đợt tử vong thảm trọng.

Hắc phát lão giả nói, “Hai tôn nhi không cần phải lo lắng, nếu tìm được Thượng cổ Thần Khí, đến lúc đó có thể trừ tận gốc Ma Yểm.”

“Thượng cổ Thần Khí là vật thiên linh, đối với ác linh do tội nghiệt của con người diễn hóa mà ra thừa sức chống cự, chỉ cần Diệt thế phục ma đao và Thương sóc cuồng uyên kiếm nằm trong tay hai người các ngươi! Thiên hạ nhất định sẽ thái bình !”

Lộng Nguyệt trầm tư một trận, “Ta đã phái người nơi nơi tìm kiếm tung tích của Thượng cổ Thần Khí, song chung quy vẫn không có tin tức.”

Bỗng nhiên, bạch phát lão giả nhảy dựng lên, hô to nói, “Ha ha, ta nghĩ ra, ta nghĩ ra nơi mà Thượng cổ Thần Khí có khả năng xuất hiện nhất !”

Bạch phát lão giả hưng phấn không ngừng lay động bả vai hắc phát lão giả, đem lão giả trước mặt đẩy tới đẩy lui một trận choáng váng đầu óc, “Xú lão đầu, địa phương trọng yếu như vậy làm sao ngươi lại không nghĩ tới? Thiên địa linh khí chỉ có thể tụ hợp ở những nơi hoang tàn vắng vẻ. Thượng cổ Thiên huyền chi cảnh, nơi Ma linh lực yếu nhược nhất rất có khả năng sẽ xuất hiện Thượng cổ Thần Khí! Huyền cổ địa lăng sở dĩ có thể trở thành địa phương phong ấn Thượng cổ Thần Khí là vì. . .”

“A ──── ta cũng nghĩ tới.”Hắc phát lão giả hưng phấn đến mức nói năng lộn xộn, cùng bạch phát lão giả kề vai bắt đầu nhảy múa vòng quanh.

“Tiền bối, đừng náo loạn có được không ?” Cô Tuyết cố nén cười, bất đắc dĩ bảo trì vẻ mặt bình tĩnh, “Thượng cổ Thần Khí rốt cuộc ở nơi nào ?”

Nếu lúc này không hỏi rõ ràng, đến khi hai lão ngoan đồng lại nổi điên, không biết tới bao giờ mới có thể khôi phục bình thường.

Hai lão giả trăm miệng một lời đồng thanh nói:

“Sa mạc chi manh !”

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play