“To gan !”

Một tiếng kinh hô đột ngột vang lên khiến chúng nhân bất giác hoàn hồn. Lăng Tiêu nheo mắt lại, căm hận vạn phần.

Năm năm về trước, kỳ cảnh trăm năm khó gặp hiện lên giữa bầu trời u ám, Lăng Tiêu vĩnh viễn sẽ không quên kỳ tích lộng lẫy tráng lệ đó.

Phong vân biến huyễn, thiên địa nhiễm sắc, tinh tượng dị biến !

Cô Hoàng gãy cánh, Huyết Liên nở rộ, Phượng Hoàng trọng sinh, Hồng Liên vẫn lạc. . .

Hồng Liên và Phượng Hoàng không còn tiếp tục dây dưa, hai bên ly biệt ngay tại nơi chân trời bao phủ huyết sắc, biến mất không để lại dấu vết.

Lăng Tiêu mãi không quên được tình huống năm đó Liên Hoàng đã oanh liệt xuất hiện như thế nào, cũng là cảnh tượng được mô tả bên trong bức họa này.

“Thiên Tử lấy Long để tượng trưng, tại sao lại nói là ‘Liên Hoàng bá thiên’ ?” Lăng Tiêu nở nụ cười đầy âm hiểm, “Liên Hoàng có thể bá thiên, vậy Thiên Tử triều ta đặt ở chỗ nào ?!”

Lời vừa nói ra khiến mọi người rung động, văn võ bá quan liền nhìn về phía bức họa, không khỏi cảm thấy khiếp sợ vì Minh Tà và Hách Liên Cô Tuyết cả gan làm loạn !

Đông Phương Tuyệt đảo mắt nhìn qua, chỉ thấy hai nam tử đứng lặng giữa đám người vẫn trấn tĩnh như trước, vẻ mặt không chút thay đổi, vô hỉ vô nộ. Đế vương trầm tư chốc lát, thanh âm hùng hậu uy nghiêm vang lên, “Chẳng hay nhị vị giải thích thế nào ?”

Ngữ khí của tuyết y nam tử bảo trì bình thản bất biến, “Lăng môn chủ nói thế là sai rồi.”

Hách Liên Cô Tuyết rũ mâu, cẩn thận che giấu dị sắc chợt hiện nơi đáy mắt.

Minh Tà ung dung mở miệng, “Phượng Hoàng là Thượng cổ Thần thú, thường bay lượn trên bầu trời vào thuở thái bình thịnh thế. ‘Hoàng’ trong chữ Phượng Hoàng (凰: Phượng Hoàng) tức là ‘Hoàng’ trong chữ Hoàng Đế(皇: Hoàng đế), cũng là hình ảnh tượng trưng chí cao vô thượng. Hoàng đế lấy Long làm biểu tượng, nhưng ‘Hoàng’ (凰) mới là điềm báo an lành may mắn cho sự thống trị của Thiên Tử !”

Hắc mâu lạnh giá của Đông Phương Tuyệt thoáng tăng lên chút nhiệt độ. Nghe xong lời giải thích của Minh Tà, văn võ bá quan mới cẩn thận xem kỹ Phượng Hoàng hỏa hồng bay lượn giữa cửu tiêu trong họa quyển. Đôi cánh mạnh mẽ hữu lực, khí phách mà tôn quý, hiên ngang đầy sức sống, lại hoa mỹ đẹp đẽ vô bì!

Lăng Tiêu không cam lòng nói, “Một khi đã như vậy, hà tất phải song hành với ‘Liên’ ?! Thiên hạ này là thiên hạ của Hoàng đế, chỉ thuộc về Hoàng. Nếu thiên hạ lấy Liên Hoàng duy song, còn có thể là duy ngã độc tôn hay sao ?” (duy song: đi đôi, sóng vai, song hành)

“Vì sao thiên hạ không thể tồn tại Liên Hoàng duy song ?” Hồng y nam tử đột nhiên mở miệng, ngữ khí tà mị biếng nhác, “Nếu chỉ duy Hoàng là độc tôn, vậy thì không thể ngạo thị thiên hạ !”

Mục quang của Lăng Tiêu lóe lên tia nhìn lạnh lẽo, “Ha. . . Hách Liên cung chủ, ngươi còn dám nói mình không có tâm địa xấu xa? Trăm ngàn năm qua, Hoàng đế vốn cao quý nhất, được xưng là Thiên Tử, độc nhất thiên hạ. Đây là quy củ mà từ xưa đến nay không bao giờ thay đổi, càng không có người thứ hai có thể bình khởi bình tọa với Thiên Tử. Nếu thiên hạ duy song, Hách Liên cung chủ để hoàng ta ở nơi nào?!” Con ngươi lóe lên thần sắc ngoan độc, “Bẩm bệ hạ, theo cựu thần xem xét, Hách Liên cung chủ muốn có được quyền thế ngang hàng với ngài, nay dã tâm sớm bại lộ. Thiên hạ chính là thiên hạ của bệ hạ, chỉ có thể độc thuộc một người, tuyệt không có kiểu nói duy song vớ vẩn nào ở đây cả !” (bình khởi bình tọa: cùng ngồi cùng ăn, ý chỉ địa vị ngang nhau)

Đông Phương Tuyệt biểu tình có chút cứng đờ, hắn nhìn về phía hồng y nam tử đang mỉm cười lãnh mị, ánh mắt lại không có nửa phần tức giận, “Hách Liên cung chủ có thể cho trẫm một lời công đạo hay không ?”

Hách Liên Cô Tuyết căn bản khinh thường không thèm để ý đến Lăng Tiêu, thanh âm khí phách thản nhiên tràn ra từ hai phiến môi mỏng, “Nếu thế gian chỉ có Hoàng, vậy sẽ không phải là một thiên hạ hoàn chỉnh !”

Hồng y nam tử mị hoặc nhướn mắt, “Bệ hạ là người tin Phật, hiển nhiên phải biết đến Tứ Đức trong ‘Niết Bàn Kinh’.”

Đông Phương Tuyệt đạm nhiên nói, “Thường, Lạc, Ngã, Tịnh*.”

“Phật có ‘tứ đức’, Liên có ‘tứ nghĩa’, đều được xem là Tứ Đức !” Hách Liên Cô Tuyết yêu mị nhếch môi, “Liên là vật mà Phật giả chí cao vô thượng đều tôn sùng, bệ hạ có phật nhân chi tâm, đáng lẽ nên biết được, nếu trong lòng Thiên Tử không có ‘Liên’, dựa vào đâu để cai trị thiên hạ? Bệ hạ dám nói mình thật sự có thể vứt bỏ Phật – Liên trong tâm, quên đi ‘tứ nghĩa’ mà Phật viết, xem bản thân cao thượng hơn cả Phật sao ?!”

Toàn thân Đông Phương Tuyệt chấn động, không biết nên nói gì để ứng đối.

Lời của hồng y nam tử khiến quần thần lại lâm vào kinh hãi khiếp sợ.

Một Liên. Một Hoàng. . .

Thiên hạ thịnh thế, sao phải duy song? Liên Hoàng cộng tồn, song hành thương thiên !

Minh Tà rũ mâu cười khẽ, nếu không nỗ lực bảo trì ý niệm áp chế bản thân, hắn cơ hồ sẽ không nhịn được mà bật cười ra tiếng.

Cô Tuyết loáng thoáng cảm thấy khí tức của người bên cạnh có chút khác thường. Nếu chẳng phải vì muốn ổn định tâm tình bất an của văn võ bá quan, hắn thật sự không muốn diễn trò kẻ xướng người họa với yêu hồ ly này.

Không tin Thương thiên chẳng kính Phật Thần, duy chỉ tin tưởng chính mình, mà nay lại không thể không đem đạo nghĩa trong Kinh Phật ra nói để bịt kín miệng lưỡi chúng nhân.

Minh Tà phất tay áo, họa quyển trải rộng trên mặt đất cuồn cuộn bay lên, an ổn rơi vào trong tay hắn, “Bệ hạ, đây là tâm ý của ta và Hách Liên cung chủ, mong bệ hạ có thể nhận lấy.”

Kiếm mâu của Đông Phương Tuyết chợt lóe, “Hảo một câu ‘Liên Hoàng bá thiên’ !”

“Bệ hạ !” Lăng Tiêu muốn nói thêm điều gì, lại bị Đông Phương Tuyệt khoát tay ngăn cản, “Chẳng hay sự tình về Thất Sắc Thiên Đường ra sao rồi ?”

Tuyết y nam tử lẳng lặng mà đứng, thản nhiên mở miệng, “Để bệ hạ tận mắt xem thứ này, bệ hạ sẽ tự minh bạch !”

Vừa dứt lời, chỉ thấy một huyền y nam tử phi thân bay vọt tới bên cạnh Thương Lạc. Người nọ mi mục tuấn tú, phong tư tao nhã bất phàm, khí chất vô cùng xuất chúng.

Huyền y nam tử cầm theo một chiếc túi lớn ướt đẫm máu tươi, dáng người tuấn lãng, tiếu ý nhàn nhạt vương bên khóe môi.

Võ lâm nhân sĩ kinh ngạc, huyền y nam tử có thể sóng vai cùng Thương Lạc và Tử San, chẳng lẽ hắn chính là đệ tam đại chiến tướng luôn tùy tùng cạnh Minh Tà mà giang hồ đồn đại hay sao ?!

Ánh mắt Hách Liên Cô Tuyết đột nhiên trở nên lạnh lùng, đệ tam đại chiến tướng ẩn mình trong Thánh Tuyết vương thành, chưa bao giờ đi lại chốn giang hồ không ngờ lại là. . .

Thành chủ Lưu Dạ Thành đã thoái ẩn nhiều năm ──── Tiêu Dạ !

Dạ Phi Yến và Nam Phong Ẩn trừng lớn hai mắt, bọn hắn quả thật không thể ngờ tới, thành chủ Lưu Dạ Thành năm đó nay đã trở thành thuộc hạ của Thánh Tuyết vương thành, chiến tướng dưới trướng Minh Tà !

Tầm mắt Tiêu Dạ đảo qua thần tình lạnh lùng của hồng y nam tử, lộ ra một tia tiếu dung khó đoán.

Hắn xoay người nhìn về phía Đông Phương Tuyệt, “Bệ hạ thỉnh xem.”

Chiếc túi trong tay buông lỏng, những thứ còn đang rỉ máu đầm đìa bên trong toàn bộ đều rơi xuống đất. Mùi máu tanh gay mũi làm cho người ta cảm thấy dạ dày nổi lên từng trận nôn nao.

Đông Phương Tuyệt chăm chú nhìn kỹ ────

Chỉ thấy thứ rơi đầy trên mặt đất chính là mấy trăm cánh tay màu xanh, giống như bị người mạnh mẽ chặt xuống, kinh lạc đứt gãy giao thác giữa đám huyết hoa cùng da thịt bầy nhầy.

“Đây là. . .”

“Năm trăm cánh tay của sát thủ Thất Sắc Thiên Đường !” Tiêu Dạ thoáng mỉm cười, “Sát thủ của Thất Sắc Thiên Đường để tỏ ý trung thành đều truyền Thất thải mê sa vào cơ thể. Thất thải mê sa gặp máu sẽ biến thành màu xanh lục, cho nên cánh tay của bọn hắn sẽ không giống với người bình thường.”

Đầu mi Đông Phương Tuyệt thoáng giãn ra, “Như vậy hiện giờ Thất Sắc Thiên Đường đã tổn thất thảm trọng ?!”

“Đúng vậy.”

“A a. . . Hảo !” Đông Phương Tuyệt hít sâu một hơi, ánh mắt phiếm vẻ thâm trầm, chậm rãi hiện lên quang diễm thị huyết, “Trừ đi Phong Lưu Ảnh, đến lúc đó mới là chân chính loại bỏ mối họa lớn nhất trong lòng trẫm !” Đế vương nhìn về phía tuyết y nam tử thần tình thản nhiên, “Có tra được nơi hạ lạc của Phong Lưu Ảnh hay không ?”

Thanh âm của Minh Tà không có nửa điểm biến hóa, “Một khi Phong Lưu Ảnh hiện thân, bổn tọa nhất định sẽ tru sát hắn, tuyệt không nương tay.”

Ánh mắt Đông Phương Tuyệt tràn đầy tán thưởng.

“Nếu bệ hạ chỉ an ngoại mà không an nội thì có tác dụng gì ? Triều đình như vậy chẳng thể nào giữ vững căn cơ !” Thanh âm trong trẻo mang theo ý khiêu khích truyền đến, hồng y nam tử chắp tay đứng thẳng, hồng mâu hoặc nhân khẽ giương lên.

Đông Phương Tuyệt thoáng suy tư nhìn Hách Liên Cô Tuyết, đáy mắt ẩn giấu tình tự thâm trầm khó đoán, “Không biết Hách Liên cung chủ lại muốn đưa đến cho trẫm điều gì kinh hỉ ?”

“Kinh hỉ thì không dám. . .” Cô Tuyết yêu mị nhếch môi, “Chẳng qua bản cung muốn đề tỉnh bệ hạ, nên làm thế nào không cần bản cung nhiều lời, hẳn bệ hạ cũng sẽ xử lý ổn thỏa.”

Đông Phương Tuyệt lộ ra biểu tình ôn hòa, “Hách Liên cung chủ thỉnh nói.”

Nhãn mâu băng hồng đảo qua Lăng Tiêu đang đứng ở một bên, mục quang chợt trở nên lạnh lẽo, “Thế nhân có câu: ‘Người không vì mình, trời tru đất diệt’, ngươi nói có đúng hay không? Lăng môn chủ ?”

Lăng Tiêu mỉm cười đầy quỷ dị, “Xem ra Hách Liên cung chủ hoài nghi ta có nhị tâm với bệ hạ ?”

Cô Tuyết tà lãnh cười khẽ, “Rốt cuộc là trung thành hay không, chẳng lẽ còn cần bản cung phải nói sao?”

“Ha ha. . . Hách Liên cung chủ, lão phu sớm đã dự đoán ngươi sẽ dùng đến chiêu này !” Thần sắc trong mắt Lăng Tiêu càng thêm quỷ dị. Hôm nay, nếu muốn tự bảo vệ mình, hắn nhất định phải diệt trừ vị Thần Nguyệt cung chủ âm hiểm độc lạt này ! Bằng không hắn chắc chắn rất khó thoát thân, cũng vô pháp chạy ra được khỏi lòng bàn tay của Hách Liên Cô Tuyết !

“Bệ hạ. . .” Lăng Tiêu quỳ rạp xuống, “Long Thiền Trượng của cựu thần đã bị Hách Liên Cô Tuyết cướp đoạt, bệ hạ phải cho thần một phần công đạo! Cựu thần có thể đích thân làm chứng Hách Liên Cô Tuyết liên can không rõ với Thất Sắc Thiên Đường, thỉnh bệ hạ minh giám !”

Nhãn mâu băng hồng nheo lại, khí tức tà ác tản mát ra chung quanh.

Minh Tà nhìn sang Hách Liên Cô Tuyết vẫn đang lặng thinh, tiếu ý tà mị thoáng hiện dưới lớp hắc sa, song trong lòng lại xẹt qua một tia thấp thỏm không yên.

Đông Phương Tuyệt lạnh giọng hỏi, “Lăng Tiêu, ngươi có gì chứng minh lời mà ngươi vừa nói là sự thật?”

Lăng Tiêu đứng dậy, ra lệnh cho đám thuộc hạ, “Đem những thứ kia lên đây !”

Vài tên hộ vệ của Ảnh Phù Môn cầm theo mấy bộ y phục rời rạc trình lên trước mặt mọi người nơi đây.

Toàn thân Đông Phương Tuyệt lâm vào chấn động.

Chỉ thấy ở trước mặt hắn chính là đồ vật độc hữu của sát thủ Thất Sắc Thiên Đường ──── Thất sắc thải y vàđèn màu có chứa độc khí !

Ngày đó tại Kiếm Thần đại hội, hắn từng tận mắt chứng kiến y phục của Thất Sắc Thiên Đường, không thể nhầm được !

“Đây là những đồ vật mà cựu thần tìm được từ Thần Nguyệt Cung! Tuyệt không giả dối, thỉnh bệ hạ tự mình kiểm chứng !”

Hách Liên Cô Tuyết rũ mi, nhãn mâu thâm hồng yêu mị tà nhiên. Tầm mắt của tất cả mọi người đều chuyển hướng nhìn về phía mạt hồng ảnh sáng lạn như lửa kia, căn bản không thể tin được những gì vừa chứng kiến trước mắt.

Thần Nguyệt cung chủ âm thầm cấu kết với phản đảng ?!

Ánh mắt của đế vương tràn ngập khiếp sợ, hắn chậm rãi nâng mâu nhìn Hách Liên Cô Tuyết vẫn tỏ ra trấn định tự nhiên như trước, không thể che giấu nỗi bi thống cực hạn trong lòng.

Vì cái gì? Vì cái gì lại là ngươi ?

Ngày đó, Lăng Tiêu nói cho hắn biết, Hách Liên Cô Tuyết chính là Phong Lưu Ảnh, Đông Phương Tuyệt nguyên bản không muốn tin tưởng, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt khiến hắn không thể không ép mình phải tin.

Khó trách Thần Nguyệt Cung luôn tranh đấu không ngớt với Thánh Tuyết vương thành !

Hắn lệnh cho Minh Tà tiêu diệt phản đảng, mà Hách Liên Cô Tuyết vì bảo trụ Thất Sắc Thiên Đường nên mới đối nghịch với Minh Tà. Hết thảy mọi việc đều đã thuận lý thành chương. (thuận lý thành chương: rõ ràng, rành mạch)

Song Đông Phương Tuyệt thủy chung vẫn không muốn tin,chẳng lẽ ngày ấy yêu nghiệt ra tay cứu hắn, khiến trái tim băng lãnh của đế vương bắt đầu xao động, cuối cùng tất cả hóa ra chỉ là trò lừa gạt ?!

Cơn phẫn nộ cực hạn quét ngang toàn thân vị đế vương, hắn siết chặt quyền đầu, mục quang buốt lạnh như băng, cố gắng nhẫn nại tình tự phức tạp đang cuộn trào không ngừng trong lòng, lạnh lùng nói, “Hách Liên cung chủ, xem ra trẫm không thể không xử trí nghiêm khắc việc này !”

Lăng Tiêu mỉm cười đắc ý, hôm nay hắn chính là muốn trả thù Hách Liên Cô Tuyết, hắn muốn yêu nghiệt họa hại nhân tâm này phải trả giá đại giới vì những sỉ nhục mà hắn phải khúm núm nhẫn nhịn suốt một năm qua!

“Động tác của Lăng môn chủ thật là nhanh !” Cô Tuyết khẽ nhếch môi, tựa hồ không hề đem ánh mắt oán hận pha lẫn sợ hãi của đám đông chung quanh để vào mắt.

Lăng Tiêu cười lạnh, “Thế nào? Chẳng lẽ ta phải chờ đến khi Hách Liên cung chủ tiêu hủy tất cả chứng cớ mới bẩm báo cho bệ hạ hay sao ?” Ánh mắt hắn lóe lên tà quang ngoan độc, “Hách Liên Cô Tuyết, ngươi sớm đã mang dã tâm mưu đoạt thiên hạ, ngươi có thể mê hoặc bệ hạ nhưng không mê hoặc được ta. Ngươi chính là Phong Lưu Ảnh! Tràng tai ương đẫm máu tại Thần Kiếm sơn trang cũng là do ngươi một tay bày ra!”

Nụ cười của hồng y nam tử không có dấu hiệu giảm bớt, “Lăng môn chủ, nói đi nói lại, ngươi vẫn nhận định bản cung dính líu đến Thất Sắc Thiên Đường ?!”

“Vật chứng rõ ràng tại đây, còn có thể là giả sao ?!” Lăng Tiêu căm hận nói, “Người tới, bắt tên đầu lĩnh phản đảng này cho ta !”

“Ta nói Lăng môn chủ. . .” Minh Tà đang đứng một bên bỗng nhiên mở miệng, thanh âm biếng nhác mang theo vài phần suy tư, “Bệ hạ còn chưa lên tiếng, sao ngươi phải nôn nóng như vậy? Thay cả bệ hạ ra lệnh, hay là ngươi cũng muốn làm Hoàng đế ?”

“Ngươi. . .” Lăng Tiêu giận đến mức thở gấp, lập tức vội quay đầu nhìn về phía Đông Phương Tuyệt thần tình lạnh lẽo, “Bệ hạ. . .”

“Đều câm miệng cho trẫm !” Đông Phương Tuyệt hít sâu một hơi, tầm mắt một khắc cũng không rời khỏi thân ảnh hỏa hồng yêu hoặc kia, mâu quang chần chờ dao động.

“Người tới, trước hãy bắt giữ Thần Nguyệt cung chủ. . .”

Chỉ thấy hoàng triều Thất Vệ nhanh chóng vây quanh hồng y nam tử, binh khí sắc bén chỉ hướng Hách Liên Cô Tuyết, không cho hắn có đường lùi bước.

Hồng y nam tử khẽ nhếch môi, “Bệ hạ cũng thật vội vàng a, nếu giết nhầm người vô tội, lại bỏ qua cho kẻ chân chính có nhị tâm, chẳng phải bản cung sẽ rất oan uổng hay sao ?”

Đôi mắt Đông Phương Tuyệt xẹt qua một tia hy vọng ──── Yêu nghiệt, đừng khiến trẫm phải tin rằng ngươi đã gạt trẫm.

Cô Tuyết đưa mắt nhìn sang Lăng Tiêu đang vui mừng đắc ý, “Lăng môn chủ, Long Thiền Trượng ở ngay trong mật thất tại Ảnh Phù Môn, vì sao lại vu hãm cho ta cướp lấy bảo vật của các ngươi ?”

“Nói bậy !” Lăng Tiêu phẫn nộ nói, “Rõ ràng là ngươi trộm Long Thiền Trượng của lão phu! Là ngươi tâm địa rắn rết, muốn âm thầm khống chế Ảnh Phù Môn, còn dùng Long Thiền Trượng uy hiếp ta. . .”

Lăng Tiêu vì tức giận đã bất chấp thể diện của bản thân. Song chưa nói ra còn đỡ, lời này vừa dứt, Đoạn Lãng và Liễu Phi Yên không khỏi kinh hãi ──── Không ngờẢnh Phù Môn của Lăng Tiêu lại thuộc về Thần Nguyệt Cung !

Việc này làm sao có khả năng ?!

“Bản cung rốt cuộc có nói bậy hay không, Lăng môn chủ tự biết !”

“Môn chủ ──── Môn chủ────” Đúng lúc này, một gã hộ vệ vội vàng chạy tới, nét mặt hiện rõ vẻ vui mừng.

Lăng Tiêu lãnh đạm nói, “Có chuyện gì ?”

“Long Thiền Trượng! Long Thiền Trượng tìm được rồi !”

“Cái gì ?!” Lăng Tiêu giật mình, đưa tay tiếp nhận thiền trượng màu thâm lam, cẩn thận xem xét thật giả, trong lòng chấn kinh đến tột đỉnh !

Long Thiền Trượng! Đúng là Long Thiền Trượng !

Lăng Tiêu đột nhiên nhìn sang hồng y nam tử biểu tình thản nhiên, nỗi sợ hãi đột ngột lan tràn khắp toàn thân.

Vì sao hôm nay Long Thiền Trượng lại xuất hiện ?! Trọng yếu hơn là, vì sao xuất hiện vào đúng lúc này ? Chẳng lẽ…

Hắn vừa đưa ra vật chứng chỉ rõ Hách Liên Cô Tuyết ẩn tàng dã tâm, Long Thiền Trượng đã quay về, việc này không khỏi cũng quá trùng hợp. . .

“Lăng môn chủ vô năng không thủ hộ được bảo vật nhà mình, lại đổ oán lên đầu bản cung.” Thân hình hồng y nam tử hệt như đám mây đỏ rực thiêu đốt nơi chân trời, trên gương mặt điềm tĩnh thoáng hiện yêu khí tà mỹ cực hạn.

“Ngươi. . .”

Thần sắc Lăng Tiêu tràn đầy vẻ suy sụp, hôm nay hắn vốn dĩ muốn diệt trừ Hách Liên Cô Tuyết ngay trước mặt mọi người. Ngoài Đông Phương Tuyệt ra, không một ai biết được kế hoạch của hắn, vậy mà vì sao. . .

Hắn đột nhiên nhìn về phía Minh Tà vẫn lặng im không nói một tiếng, cảm giác kinh hoảng mạc danh kỳ diệu chợt nảy sinh.

Tuyết y nam tử không hề can dự vào ân oán giữa hắn và Hách Liên Cô Tuyết, nhưng ánh mắt ẩn sau màn hắc sa kia giống như lợi kiếm nhiễm huyết sắc, đâm thẳng vào ***g ngực hắn.

Cơn khủng hoảng tựa như bị một bàn tay âm thầm đẩy vào chỗ chết khiến Lăng Tiêu cơ hồ hít thở không thông, song dù sao hắn cũng là người từng trải, bề ngoài vẫn giữ vững trấn định nói, “Hừ! Nhất định là Hách Liên Cô Tuyết ngươi lén trả lại, bằng không vì sao Long Thiền Trượng xuất hiện chẳng sớm chẳng muộn, cố tình ngay sau khi ngươi bại lộ mới trở về trong tay chúng ta ?!”

“Hừ. . . Ta nói Lăng môn chủ. . .” Cô Tuyết khiêu khích cười lạnh, “Nếu ngươi sớm đã nhận định ta là Phong Lưu Ảnh, hơn nữa còn thu thập đầy đủ chứng cớ, vì sao sớm không nói muộn không nói, một mực chờ đến ngày Khánh điển mới đổ cho bản cung tội danh mưu đồ gây rối ?!”

“Ta. . .” Lăng Tiêu bất chợt nghẹn họng, không biết đáp lại ra sao.

“Ngươi không nói được, vậy để bản cung thay ngươi nói !” Hồng mâu đột nhiên tản mát yêu quang tà dị sắc bén, Cô Tuyết đưa tay chỉ về phía Lăng Tiêu lúc này còn đang bối rối, “Bởi vì ngươi chính là phản đảng !”

“Đều là vu khống !”

“Bệ hạ ────”“Phụ hoàng ────” Thanh âm hoảng hốt kinh hãi bỗng nhiên vang lên, chỉ thấy thân mình đế vương đang đứng trước vương tọa chợt lảo đảo. Đông Phương Tuyệt ôm bụng, khuôn mặt vặn vẹo tràn ngập thống khổ, co quắp ngã xuống nền đất !

Lam Vân bừng tỉnh, nhìn vò rượu đặt trên chiếc bàn ngọc, rốt cuộc hiểu ra, “Rượu này có độc !”

Ngay lúc đó, đèn màu bảy sắc từ trên trời rơi xuống, tiếng chém giết quét ngang cả bầu trời. Một thanh âm phẫn nộ xé nát khoảng không:

“Đông Phương Tuyệt! Hôm nay chính là tử kỳ của ngươi !”

Lời vừa dứt, mũi kiếm liền nhằm nơi yếu hại của đế vương đâm tới. . .

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play