Cửa phòng mở ra, Tư Đồ Không Thành sải bước đi vào, gió thổi qua lặng yên không dấu vết.

Tư Đồ Phách an tĩnh nằm trên giường, vết đao sâu đến tận xương hiện rõ. Gương mặt trắng bệch tang thương không chút sinh khí, đầu ngón tay bởi vì độc vật ăn mòn mà nhiễm màu xám xanh.

Chỉ vài ngày ngắn ngủi đã cướp đi gần như toàn bộ huy hoàng ngày xưa của nam nhân này.

Ánh nến mờ nhạt hoang liêu rọi xuống trên đầu nam nhân. Một đời kiêu hùng, mà nay tất cả những gì còn lại chỉ là cô đơn cùng tịch mịch.

“Phụ thân.”

“Đi giết Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết.” Tư Đồ Phách lẳng lặng nhìn lên đỉnh gian phòng, toàn thân căn bản không chỗ nào có thể động đậy, nhãn mâu âm vụ hiển lộ sắc xám tử vong.

“Ta sẽ giết bọn họ.” Ngữ khí Tư Đồ Không Thành vẫn bình thản, không nghe ra nửa điểm cảm tình dao động.

Chuyện cũ như mây khói, theo gió tiêu tán, để lại một mảnh trống rỗng, không còn chút vướng bận.

Đối với Tư Đồ Không Thành mà nói, thế gian vô tình nhất chính là thời gian trôi qua.

Mất đi những thứ tốt đẹp, rốt cuộc là do vận mệnh an bài? Hay bản thân lẫn đối phương đều đã đi lệch khỏi quỹ tích ban đầu?

“Phụ thân, đêm nay trăng tròn, hài nhi đưa ngài ra ngoài thưởng trăng thế nào?”

“Không cần.” Tư Đồ Phách thực bình tĩnh, lập tức nhắm mắt, tiếng bấc đèn xẹt xẹt rung động trở thành âm thanh duy nhất vang lên trong gian phòng.

Nam nhân đã từng đứng trên đỉnh phong làm sao có thể chịu được bản thân giờ đây tàn phế suy bại? Quang hoa tan biến, chỉ còn lại ảm đạm bi thương.

Tư Đồ Không Thành khẽ thở dài, cũng không tiếp tục nhiều lời. Hắn xoay người rời khỏi phòng, vô nộ vô thương, đem tâm tình nặng nề che giấu thật sâu.

“Thiếu minh chủ.”

“Chuyện gì?”

Một hộ vệ hoảng hốt chạy vội tới, thần tình sợ hãi, “Lại tìm thấy thi thể ở khu rừng đằng sau vườn.”

Đôi mày kiếm của Tư Đồ Không Thành khẽ nhíu chặt, ánh mắt lạnh lẽo.

Liên tục ba ngày, khu rừng sau vườn trong Thiên Địa Minh đều xuất hiện thi thể bất minh. Tử trạng vô cùng thê thảm, giống như bị mãnh thú xé xác, da tróc thịt bong, máu tưới ướt đẫm.

Gần đây vẫn truyền lưu tin đồn có một thực nhân ma tóc trắng hiện thân trên giang hồ, mỗi khi đến nửa đêm sẽ bắt đầu giết chóc điên cuồng, phệ cốt ẩm huyết khiến người ta run rẩy kinh sợ không ngớt. (phệ cốt ẩm huyết: nhai xương uống máu = =)

.

“Huyết Ma kia lại xuất hiện?”

Lộng Nguyệt lười biếng dựa lưng trên nhuyễn tháp, mái tóc dài thâm tử sắc đổ xuống bên người, dưới ánh trăng lóe lên quang hoa nhàn nhạt. Tử mâu tà mị mang theo một tia lạnh lùng, đơn bạc mà tĩnh lặng, thiếu đi một phần ma khí thường ngày.

Hắn cầm tín thư thuận tay ném đi, thập phần mệt mỏi nhắm chặt mắt lại, cánh môi mỏng nhợt nhạt, không có chút máu.

Mộ Vân Khuynh nhìn lên vầng trăng sáng treo trên không trung u ám, thản nhiên nói: “Liên tục ba ngày trong Thiên Địa Minh phát sinh loại sự tình này, khám nghiệm thi thể cho thấy, thủ pháp của hung thủ rất giống với Huyết Ma.”

“Ta từng cùng hắn giao thủ.” Thanh âm của Lộng Nguyệt rất nhẹ, tựa hồ cạn kiệt khí lực, “Không phát hiện được tử huyệt của hắn.”

“Người của Đại Ám Hà không phải đều như vậy sao?”

Lộng Nguyệt mở mắt, tà mị cười khẽ, “Ngươi hoài nghi Đại Ám Hà mưu đồ hạ thủ với Thiên Địa Minh sao. . .?”

Mộ Vân Khuynh nhàn nhạt đáp lời, “Năm đó Tư Đồ Phách tập kích Đại Ám Hà khiến Tà Hoàng tổn thất thảm trọng. Hôm nay, khó khăn lắm hắn mới Đông Sơn tái khởi, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Thiên Địa Minh?”

Lộng Nguyệt mỉm cười, không khỏi nhớ lại lần đầu tiên giao thủ với Tà Hoàng vào mấy ngày trước, thâm tử sắc phượng mâu dần dần tràn ngập quang mang khiến người ta khó hiểu.

Tiếng đàn mờ ảo vang lên trong đêm vắng, cầm khúc du dương không còn cuồng đãng phóng túng táng tâm tuyệt tình mà dập dờn trầm bổng trong đêm trăng khuynh tình, linh động không nhiễm bụi trần.

“Nhất tình nhất tương tư. . .” Tiếng đàn ngừng lại, suy nghĩ của Mộ Vân Khuynh vừa chuyển, than nhẹ một tiếng.

Tiếng đàn chậm rãi rót vào tai Lộng Nguyệt như đang kêu gọi. Lê hoa tung bay theo gió lướt qua cửa sổ, lặng lẽ rơi xuống trong điệu ngân nga của nốt âm cuối cùng, không có nửa phần lưu luyến cõi trần.

Lộng Nguyệt rũ mâu, hàm ý trong tiếng đàn làm sao hắn lại không biết?

Trăng tròn treo trên cao, thuần khiết như năm nào.

Ngày đó, người nọ táng tâm ly tán. Đêm nay, hắn si tâm tố tình tràng.

Lộng Nguyệt đứng dậy, tử mâu tà mị nháy mắt hiện lên quang mang yêu dị, tất cả mỏi mệt vô lực đều ẩn đi. Tình niệm ghi khắc tận cốt tủy cùng tiếng đàn dung hợp hoàn mỹ.

Yêu tà nam tử vừa muốn rời đi, Mộ Vân Khuynh vội cản hắn, “Đừng quên, đêm nay là ngày trăng tròn.”

“Ta biết.”

“Vậy ngươi còn cố tình muốn đi? Không sợ để lộ tình trạng của ngươi cho hắn biết?”

Tiếng đàn lôi kéo mời gọi, Lộng Nguyệt căn bản không thể kiềm chế, vạt áo tử kim sắc theo gió rung động. Tử mâu như trước tràn đầy tiếu ý, thoải mái không chút lưu tâm.

“Có người đang đợi ta. . .”

Mộ Vân Khuynh nhìn theo bóng lưng dần biến mất khỏi gian phòng, hắc đồng xa xăm không tiêu cự.

Đêm trăng tròn, ngoài người kia ra, ai có thể làm cho Thánh thủ độc tiên âm hiểm tàn nhẫn lộ ra nụ cười nhu hòa như thế, không chút cố kỵ, nương theo tiếng đàn khơi gợi một phần tình.

Mộ Vân Khuynh dần rõ ràng, vì sao lúc trước hồng y nam tử lại có biểu tình giống hệt như vậy. Hồng mâu tràn đầy hình ảnh của tử mâu, không để ý hắn ngăn cản, ngữ khí vô cùng chấp nhất, “Ta đã yêu hắn, không thể ly khai.”

.

Trăng tròn vành vạnh, mưa hoa thổi bay đầy trời.

Sương khói luẩn quẩn bên cánh hoa sen, giai điệu thê mỹ tựa như hồn phách ai lưu lãng trên thế gian, bị trói buộc bởi những nồng nàn mê say giữa chốn hồng trần.

Lữ khách hành tẩu bên bờ, đắm chìm trong tiếng đàn liêu nhân như mộng ảo, lặng yên thật lâu không thể tự kiềm chế. . .

Mọi người tựa hồ nhìn thấy thủy yêu dưới đáy hồ Bích Dao đang giãy dụa khỏi phong ấn trói buộc, trong thiên địa diễn tấu ngân nga bài ca phúng điếu.

Trên nền đất của lương đình phủ đầy cánh hoa đào tàn lụi.

Làn tóc màu hỏa hồng phiêu vũ trong gió, tản mát yêu diễm nồng đậm. Hồng bào rủ xuống đất, vẻ yêu mỹ dung nhập vào cốt nhục lơ đãng lộ ra. Nhãn mâu thâm hồng thi thoảng lóe lên sắc thái mị hoặc khuynh thế.

Cầm huyền nhẹ nhàng lay động dưới đầu ngón tay thon dài của hắn, như thể vĩnh viễn được truyền sinh mệnh, ngân nga không dứt.

Lộng Nguyệt đến gần hồng y nam tử, ngón tay luồn qua suối tóc dài mượt mà, cẩn thận đem từng cánh hoa vướng trên tóc gỡ xuống, đáy mắt tràn đầy ôn nhu.

Trên bàn đá bày một dĩa bánh Trung thu tinh xảo, hương sen pha lẫn vị ngọt nhàn nhạt bốc lên.

“Đây gọi là bánh Trung thu, chỉ ăn vào ngày rằm.”

Lộng Nguyệt cười khẽ, hắn tất nhiên biết đó gọi là bánh Trung thu, chẳng lẽ yêu nghiệt này chưa từng ăn lần nào sao?

“Ta chưa từng trải qua ngày lễ nào, đương nhiên sẽ không tham dự, hôm nay là lần đầu tiên.” Ngữ khí của Hách Liên Cô Tuyết rất bình thản, giống như ngày lễ trọng đại của dân tộc này trong mắt hắn cùng với ngày thường không có gì khác nhau.

“Rượu là Thán Hồng Trần của Nhất Phẩm Lâu, bánh là do Liễu nương của Bái Hoa Các tự tay làm.”

Bàn tay Lộng Nguyệt đang mải mê chơi đùa tóc của Cô Tuyết chốc lát khựng lại: những thứ ngày thường mình thích ăn yêu nghiệt này cư nhiên cũng biết.

“Ta cảm giác khí tức của ngươi khác hẳn bình thường, có phải là vì chưa ăn gì? Hay sinh bệnh? Hoặc là. . .”

Lộng Nguyệt chợt nắm lấy bàn tay Cô Tuyết, tiếng đàn chợt ngừng lại, lặng im.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy Cô Tuyết hôm nay có chút bất đồng, Lộng Nguyệt nhẹ nhàng kéo thân thể hắn qua, “Chờ ta đã lâu rồi?”

Cô Tuyết nghiêng đầu tới bên cổ Lộng Nguyệt, hít ngửi hương sen độc đáo, yêu mị nhếch môi, “Ta thích mùi hương trên người yêu tinh ngươi.”

Ngón tay Lộng Nguyệt nâng cằm yêu mị nam tử lên, dung nhan yêu dị thu liễm toàn bộ phong hoa nguyệt dạ.

“Vừa rồi lúc ngươi chưa đến, ta đã nếm thử hương vị bánh Trung thu.”

Hách Liên Cô Tuyết nhấc đôi đũa trúc lên, hung hăng đâm vào tâm bánh, đem nhân lòng đỏ trứng cùng bơ nồng đậm hương sen từng chút một lấy ra, bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ dưới tầm mắt của Lộng Nguyệt thật sự là vụng về đến đáng yêu.

Giờ khắc này, không ai dám tin vào hình ảnh trước mắt, đôi tay xinh đẹp không biết dính bao nhiêu máu tươi cùng vong hồn, hiện giờ lại làm ra động tác kiên nhẫn chuyên chú xử lý mấy khối bánh Trung thu như thế.

Chọc bới nửa ngày, chiếc bánh Trung thu đẹp đẽ tinh xảo đã bị Hách Liên Cô Tuyết đào ra một cái động, hoàn toàn không còn chút mỹ cảm.

Liễu nương của Bái Hoa Các chẳng những chú trọng sắc, hương, vị của món điểm tâm mà còn quan tâm đến ngoại hình tinh xảo độc đáo. Đó cũng là nguyên nhân Lộng Nguyệt chỉ thích thủ nghệ của Liễu nương. Nếu Liễu nương nhìn thấy thành quả của nàng bị yêu nghiệt ‘đạp hư’ thành như vậy, nhất định sẽ tức giận đến mức hộc máu đương trường. [=))]

“Ta thấy vẫn là tầng bên ngoài ăn ngon hơn.”

Hách Liên Cô Tuyết đem ‘thành quả’ chính mình làm ra bày trước mặt Lộng Nguyệt ── phần nhân bánh giá trị nhất bịđào đi, chỉ còn lại lớp bột bao bên ngoài không nhìn ra hình dạng.

Hách Liên Cô Tuyết nhìn Lộng Nguyệt, vẻ mặt chân thành, “Ta vừa rồi có thử qua, tầng bên trong dính dính, cảm giác ăn thật khó chịu, khẳng định ngươi không thích ăn.”

Tử mâu Lộng Nguyệt nheo lại, với yêu nghiệt này, hắn quả thực không biết nên ứng đối thế nào.

Bất quá tâm ý của yêu nghiệt, Lộng Nguyệt làm sao không biết? Tuy rằng phần tâm ý này bất luận kẻ nào nhìn thấy, cũng đều cho rằng thập phần ‘ngang ngạnh.’

Hắn nhớ rõ Điệp Triệt từng nói, cách Hách Liên Cô Tuyết dùng thức ăn từ trước đến nay đều cổ quái. Phàm là điểm tâm có nhân, hắn chỉ một mực ăn lớp vỏ bên ngoài không ăn nhân; hắn thích uống canh hạt sen, nhưng nước canh lại không uống, chỉ ăn hạt sen bên trong, còn nếu đem hạt sen sao riêng, hắn nhất định sẽ không thèm để ý; thích ăn quế hoa cao nhưng không thể cho đường vào, hắn muốn nếm hương vị ngọt ngào tự nhiên của quế hoa cao; bởi vì không thích lấy xương cho nên không thích ăn cá; ăn cua chỉ ăn thịt cua đã được bóc ra. . . (ack, được chiều quá hóa hư rồi…=”=)

Mà Lộng Nguyệt lại tương phản, đối với điểm tâm, hắn chỉ ăn nhân không ăn da.

Ánh trăng dần nhạt nhòa, thần sắc trong tử mâu bỗng nhiên có chút mờ ảo bất định.

“Ta biết ngươi vội vã ly khai, chờ ta ăn xong, yêu tinh ngươi có thể trở về.” Hách Liên Cô Tuyết luôn cảm giác đêm nay Lộng Nguyệt không yên lòng, hồng mâu có chút lạnh lùng.

Nhìn Hách Liên Cô Tuyết biểu tình không chút thay đổi ăn phần nhân lòng đỏ trứng mà bản thân thập phần không muốn ăn, Lộng Nguyệt đẩy nhẹ cằm hắn, “Tuyết bảo bối của ta, ngươi không phải không thích ăn tầng ‘dinh dính’ bên trong sao?”

“Ai nói ta không thích?” Hách Liên Cô Tuyết tựa hồ có chút bất mãn, “Vừa rồi ta không thích, bây giờ mới thích.”

Cô Tuyết ăn khá chậm, trên cơ bản là kéo dài thời gian. Lộng Nguyệt nhìn hắn, lập tức đoạt đi chiếc đĩa.

“Đừng ăn, sẽ khó chịu.”

Hách Liên Cô Tuyết nắm chặt cổ tay hắn, lẳng lặng nhìn vào tử mâu, “Theo ta hồi cung.”

Ngón tay Lộng Nguyệt nhẹ nhàng sát qua gương mặt yêu mỹ của Cô Tuyết, “Đêm nay không được.”

“Vì sao?”

Bỗng nhiên, không đợi Lộng Nguyệt mở miệng, tiếng kêu thảm thiết cách đó không xa truyền tới.

Tử mâu hồng mâu lập tức thối lui ấm áp, chỉ còn khí tức âm lãnh dày đặc.

Đám người bị kinh hách nháy mắt tán loạn, chỉ thấy bên bờ hồ, hai đạo lam ảnh cùng giao thác. Kiếm quang lẫm lẫm, tầng tầng đan xen giống như ban ngày.

Chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn, tóc trắng tung bay, y phục dính đầy vết máu loang lổ, trong đêm phóng tay tàn sát.

Trên mặt hồ trôi nổi vài cỗ thi thể không trọn vẹn, máu tươi từ cổ trào ra dung nhập nước hồ, tứ chi bị bẻ gãy rải rác trên mặt đất, máu me đầm đìa.

Huyết Ma!

Phong Hành Vô Lệ cùng Vô Nhai đối chiến với Huyết Ma có vẻ thập phần vất vả. Căn bản không tìm thấy tử huyệt, thân thể không đổ máu như ngạnh thiết, vô pháp phá hủy, không một tia sơ hở.

Một tiếng gào thét điên cuồng xé rách bầu trời, Huyết Ma phảng phất nhận thấy hai đạo nhãn quang yêu dị âm lãnh, nháy mắt biến hóa chiêu thức hướng Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết đánh tới. Tốc độ kinh người như bị khống chế, mà hắn chỉ là con rối được chủ nhân điều khiển.

Tử mâu xẹt qua một mạt lạnh lẽo, “Cẩn thận.”

Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết nhảy lên, chưởng phong âm độc lướt qua khiến nước hồ dậy sóng, va chạm với Huyết Ma. Không chống được nội lực cường đại, cột nước hướng về phía trước bắn ra, trào lên sóng nước nhiễm máu cao vài trượng.

Nội lực bị hút ra làm cho toàn bộ khí lực của Lộng Nguyệt cạn kiệt trong khoảnh khắc, chốc lát mất đi cảm giác.

“Nguyệt!” Hách Liên Cô Tuyết cả kinh, vươn tay tiếp được thân thể vô lực của Lộng Nguyệt, yêu nhan tràn đầy hoảng hốt, cả giận nói, “Yêu tinh này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?!”

Hắn cư nhiên không cảm giác được một tia nội lực của Lộng Nguyệt!

Huyết Ma lại đánh tới, hồng mâu nháy mắt tràn ngập lạnh lẽo, ma tính thị huyết phủ kín đáy mắt. Hách Liên Cô Tuyết nâng tay, huyết mang hỏa hồng nhanh chóng ngưng tụ, cùng sóng nước huyễn hóa thành phong nhận xoay tròn. Huyết phong tàn độc dệt thành bẫy rập vô pháp né tránh, nội lực trùng kích quyết tuyệt đâm thẳng vào mỗi đường kinh lạc của Huyết Ma, không chừa bất cứ tử huyệt hay địa phương trí mạng nào!

“A ────” Một tiếng rống giận như liệt thú phá tan tầng mây, giống như nhận phải công kích trí mạng, quát khàn như lệ quỷ.

Hách Liên Cô Tuyết không chút quan tâm tới Huyết Ma rốt cuộc là bị hắn đánh thành bộ dáng ra sao, bởi yêu tinh trước mắt đã đoạt đi toàn bộ chú ý của hắn.

“Tử yêu tinh ngươi tốt nhất là không có việc gì, nếu không bản cung sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Cô Tuyết thầm mắng, không nghe Lộng Nguyệt giải thích, nháy mắt ôm lấy hắn như khói bay đi. . .

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play