Công ty tất bật định ngày phát hành ấn phẩm đặc biệt, đây là thời điểm bận bịu nhất cả năm.
Tô Kiền đã không về nhà vài ngày, ăn ngủ đều ở công ty.
Đường Y chuẩn bị rời đi, lại càng khiến công ty thiếu nhân lực trầm trọng.
– Em sẽ chờ ấn phẩm này phát hành xong mới đi. – Đường Y hờ hững nói.
– Ừ, cảm ơn. – Tô Kiền vùi đầu vào đống giấy tờ trên bàn.
Đường Y chờ mãi không thấy anh nói gì đâu, tức giận rời khỏi văn phòng. Vừa ra khỏi cửa phòng, hắn nhìn thấy kẻ thù của mình là Ngải Uyển, còn cả người đang nói chuyện với cô, khuôn mặt mà đến chết hắn cũng không quên được.
– E hèm! – Đường Y hắng giọng, thu hút sự chú ý của mọi người. – Này anh bạn, lâu rồi không gặp.
Lý Tố càng thêm lo lắng.
Cậu vừa đặt chân đến đây thì đã thấy hối hận. Từ đêm hôm đó, cậu vẫn chưa gặp lại Tô Kiền. Cậu nghĩ chắc chắn anh giận cậu. Cậu không biết số điện thoại hay tên công ty anh nên chỉ biết đứng dưới cửa nhà chờ. Thế nhưng đèn trong nhà chưa bao giờ sáng. A Kiều mắng cậu phát điên rồi.
Đúng thế, sau Giáng sinh sẽ rất khó kiếm ăn, nên bạn bè cậu ở quán phải tận dụng cơ hội kiếm càng nhiều càng tốt, thế mà cậu lại chạy đi làm chuyện vô nghĩa. Anh không tha thứ cho cậu thì sao chứ? Chỉ là cậu không muốn hình ảnh mình trong lòng anh trở nên kinh khủng, mặc dù từ trước tới giờ vẫn kinh khủng như vậy.
Hôm nay là giới hạn mà Lý Tố đặt ra cho bản thân. Nếu đợi đến lát nữa mà anh vẫn không xuất hiện, cậu sẽ quên anh, từ nay về sau tập trung làm việc, cố gắng kiếm tiền. Cậu chờ cả buổi sáng, cơm trưa cũng không ăn, rồi đợi cả buổi chiều. Lúc cậu đang chán chường, thì một cô gái trẻ gọi tên cậu.
Ngải Uyển là phóng viên, cũng là em họ Tô Kiền. Thực ra cô đã hứa với Tô Kiền sẽ hoàn thành chuyên mục Giáng sinh, cuối tuần cũng không về nhà. Lúc cô đến nhà anh họ thì nhìn thấy một thiếu niên cứ trông ngóng về phía căn nhà. Đến lúc cô chuẩn bị rời đi, cậu thiếu niên vẫn đang ngó vào nhà.