Cô phẫn nộ! Đồ chết bầm! Di Di cầu anh thì anh vứt đi như một con chó! Yeah! Một Con chó trung thành bị chủ đá đi không thương tiếc! Và giờ! Xem này! Hắn cưỡng bức cô! Đây là quấy rối tình dục! Sao bà tác giả không cho hắn vào trại giam nhỉ? Chó chết! Chỉ vì hắn là nam chính?
- Thượng Cung Thiên! Anh tỉnh lại! Tôi không phải Nguyễn Nhạc không phải tình nhân của anh! Chúng ta! Đã chấm dứt! Hãy xem anh đang làm gì! Tôi cần sự tôn trọng!
Đúng vậy...hắn đang làm gì? Lên cơn như một con thú hoang với cô. Hắn đã chấm dứt mối quan hệ này rồi mà?
-Khốn khiếp! Nguyễn Nhạc, cô ta đang khóc sướt mướt ngoài kia. Anh đi giải quyết đi, tổng giám đốc!!!
Đẩy cửa xe ra và liếc qua con thỏ đang oa oa khóc kia. Kinh bỉ và bước đi, cô ta không làm gì ngoài việc cho tuyến lệ họat động! Sự ngu ngốc của Bạch Thỏ!
- Chúng ta về công ty, Lý Thường Nhu.
-Đi thôi.
Chiếc xe chạy đi chỉ để lại đám bụi đường, làm Nguyễn Nhạc bị sặc khói và ho khan liên tiếp.
-Thiên...
Nguyễn Nhạc lên xe, run rẩy gọi hắn, cô hy vọng hắn sẽ ôm cô vào lòng như trước kia. Có quá nhiều thứ đi lệch quỹ đạo, cô sợ hắn sẽ bỏ cô đến với Di Di...
-Nguyễn Nhạc...không sao, anh xin lỗi...anh không khiềm chế được...
Hắn nhắm mắt, vô lực nói.
Ôh, hắn đang bị sao nhỉ? Hắn đã làm một hành động ngu ngốc! Đúng vậy, Di Di không là gì cả, cô ta không là gì cả!