Chiếc váy mỏng manh vì gió mà chuyển động, sợi tơ chỉ lụa óng ánh trong nắng ấm. Mái tóc đen mượt theo gió mà nâng lên như có sức sống. Cô thật giống như thiên sứ, cả người vừa lạnh lẽo lại ấp áp. Lý Thường Nhu nhìn cô không chớp mắt, lồng ngực bỗng nhiên đập lệch nhịp.
- Thượng Cung Thiên, đã ba tuần. Anh đã có kết quả. Nếu không tra được hung thủ, tổng tài như anh cũng không nên giữ chức nữa.
- Im đi, dù cô có vô tình, nhưng, chính cô là kẻ giết chết Nhạc Nhạc!
Hắn như gào lên nhìn cô. Ánh mắt cô ta toàn là sự phẳng lặng như mặt hồ, nhìn mãi vẫn không chạm đáy. Nhưng lại trong veo không chút tạp chất.
- Tôi biết, tôi thành thật sai lầm, là tôi không nên gặp anh, nếu không gặp anh tôi đã chẳng mê muội ngu ngốc mà tưởng nó là Yêu! Là tôi sai lầm, nghe lời mẹ anh một cách mù quáng mà gây khó dễ cho Nhạc Nhạc đáng yêu của anh. Cũng là tôi, là tôi sai khi vì anh mà đi bar, xe cũng bị người ta táy máy mà không biết. Ngu ngốc không biết hai người đang đi trên đường đó, lẽ ra tôi phải vòng qua cô ấy có chết hay tai nạn cũng phải bảo vệ người yêu anh. Cũng là tôi sai lầm yêu anh, nghĩ anh là anh ấy, yêu ngu ngốc đến như vậy, sai lầm đến như vậy. Rõ ràng là không phải lỗi của tôi nhưng vẫn phải chấp nhận, còn vui vẻ muốn anh nhìn tôi, muốn chấp nhận đau khổ để anh hành hạ. Là tôi sai, tất cả là tôi sai. Đúng không?
- 1 tuần.
- ?
- Cô phải chịu đựng tôi một tuần. Tôi không quan tâm cô vô tội, tôi chỉ biết, là cô đã cướp đi hạnh phúc, tình yêu của tôi.
- Được, sau một tuần, tôi hy vọng anh phải thả tôi đi. Dù sống hay chết anh vẫn phải thả tôi ra. Đơn kiện án tôi đã nộp trước đó, chỉ cần anh có hành vi trái pháp luật. Tôi cho quyền kháng án. Đừng quên, tôi cũng là một luật sư, ba nuôi tôi anh cũng nên nể mặt.