Di Di đẩy hắn ra, cố gắng không nhìn vào mặt hắn. Giọng nói toàn là nghiêm túc.
Thượng Cung Thiên lại một bộ lạnh nhạt, cô ta định giải thích sao? Hắn cũng muốn xem cô ta nói gì... mặc dù, kết quả thế nào, cô ta cũng sống không bằng chết!
Hắn bước về phía chiếc ghế trắng, xoay người ngồi xuống, từ trên cao nhìn cơ thể run rẩy kia, hai tay đan xéo lại, chân gác lên. Một dạng lãnh khốc.
'Rọc rọc' Di Di hốt hoảng, tay nắm chặt chiếc khăn tắm. Cả người ngồi phịch ở đó nhìn hắn.
Số cô có thể bớt nhọ hơn không!? (Không ạ, em đã cho chị số nhọ rồi ạ!)
Cô cảm nhận 'máu' chảy ra ở phía dưới, rất khó chịu.
Quan trọng là, ngồi suốt dưới sàn nhà lạnh lẽo như thế này lâu như vậy, đau bụng kinh khủng.
Cô chỉ muốn phóng vào nhà World Cup thôi!
Nhưng mà, nếu đứng lên, hắn ta sẽ thấy, chắc cô tự tử luôn cha rồi!
- Thượng Cung Thiên! Nếu tôi nói tôi không hại Nhạc Nhạc, anh có tin?
- Ở thành phố A, vấn đề an ninh rất tốt, trên mọi tuyến đường đều có camera giám sát. Anh hoàn toàn có thể tra một chút, anh sẽ biết, tôi không hề cố ý lấy đi sinh mạng của Nhạc tiểu thư.
- Tôi đã sai người đi rồi.
- Việc Nhạc Nhạc chết, tôi rất buồn. Thượng tiên sinh, bởi vì cho dù tôi vô tội thì vẫn là người giết hại trực tiếp cô ấy. Tôi tình nguyện chịu phạt, nhưng, anh chỉ có thể, một là anh giao tôi cho Pháp luật hai là anh xử lý tôi một cách 'hợp lý hợp tình'.
- Ưm.
-...
=____=? Cô đã nói hết rồi, sao hắn không có phản ứng gì vậy? Ít ra cũng phải nói 'Di Di, tôi tha cho cô, cút khỏi mắt tôi' đúng không?
- ...
Hắn bước ra khỏi cửa, nhìn lại cô ta,mặt càng ngày càng tái nhợt. Ném cho cô ta một ánh mắt chết chóc, dù thế nào cô ta cũng là người đáng chết, cứ hành hạ cô ta coi như đền bù cho Nhạc Nhạc của hắn vậy.
- Tôi sẽ điều tra, nhưng dù kết quả thế nào, tất cả những gì cô khiến Nhạc Nhạc đau khổ, cô cứ chờ sẵn tinh thần đền bù đi.
'Rầm' cánh cửa mạnh mẽ khép lại.
=__=|||
Hứ, có cần tỏ thái độ vậy không? Không vì anh có khuôn mặt giống Thiên thì....tôi đã....(Vì không biết làm gì nên đành nghiến răng nghiến lợi chửi rủa)
Ôi, đau bụng quá. Di Di quằn quại ôm lấy bụng, phi như bay về phía phòng vệ sinh.
Trên phòng giám sát, nam nhân khuôn mặt rực rỡ như mặt trời - Lý Thường Nhu nhìn vũng máu đã sớm muốn khô kia không ngừng nhíu mày, cô ta bị gì vậy?
Là 'kinh nguyệt' trong truyền thuyết sao?
Hắn nhìn cô, lại nhìn bản thân, rồi lại không ngừng than thở.