Di Di đi lang thang trên một không gian toàn là màu trắng, trống rỗng không có gì.
Dần dần bao vây cô là những viên cầu màu huyết dụ, rất đẹp...
Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, địa ngục nhìn cũng không tệ nhỉ?
Cô bắt đầu đi, đi, đi...
Mẹ nó! Đi nữa cô sẽ gãy chân luôn, chỉ là...những đọan phim ấy...là ký ức của 'Di Di' khi ở đây sao?
Cô lấy tay chạm lên hình ảnh đó, chuỗi hình ảnh này vẫn tiếp tục chuyển động, rồi biến mất.
Những tinh cầu nhỏ dần bao vây lấy cô, phát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt.
Cơ thể cô như dung nhập với chúng, cảm nhận chúng chuyển động trong người.
Làm cho cô cảm thấy thoải mái, kẽ ngân nga.
- A..
Mắt cô mở ra. Cảnh tượng kia đã mất, cô vẫn ở trong căn phòng này, cổ đã được băng bó cẩn thận.
Thử phát ra hai tiếng..
- A lô... 1 2 3 4 (=__=!!!)
Cô cười rạng rỡ, sao lại nói được rồi!! Thật tốt quá! Mình phải rửa oan cho mình mới được, dù nói là do mình đâm vào cô ấy nhưng hoàn toàn không phải lỗi của minh.
Bởi vì, mẹ của người đàn ông kia đứng gần đó, cô rõ ràng nhìn được khuôn mặt bà ta đang cười, chiếc xe đó cũng chính là mang số xe của bà ta, cô rất nghi ngờ có liên quan tới bà.
Nhưng không thể kết luận được điều gì, Nguyễn Nhạc mang thai mà lại chỉ vì một con mèo hoang mà lao ra cứu, có phải là bị chập dây thần kinh nào không?