Hai người nào đó ném cho Tử Kỳ hai cái liếc sắc lẹm, sau đó chỉ biết cười trừ.
" Anh xã...."
" Lão đại..."
Tú Viên và Ân Nhã vội tản ra, ngoan ngoãn đứng bên cạnh người đàn ông của mình.
" Haha..." Tử Kỳ bị họ chọc cho cười đến đau cả bụng.
Thế là tiếp tục nhận lấy hai các liếc nữa. Tử Kỳ bình ổn tâm trạng, chào người mới đến:
" Lão đại, anh Ngô Ngạn, Kỳ Phong"
" Một màn đặc sắc" Mặc Kỳ Hàn bình thản buông ra một câu rồi đi lại bên Tử Kỳ.
" Hai người bọn tôi trong sạch nha..." Từ Ân Nhã gân cổ lên mà giải thích.
" Thế tôi có nói hai người không trong sạch đâu" Tử Kỳ không hề có ý buông tha cho họ.
" Hừ... cô... Lão đại... anh phải tin em... không được suy nghĩ lệch lạc" Từ Ân Nhã rối rít ôm cánh tay của Ngô Ngạn.
Vâng... sau một thời gian mặt dày mày dạn theo đuổi, cuối cùng tảng băng Ngô Ngạn đã ngã mũ chào thua hỏa lực của Từ Ân Nhã.
" Em bảo anh phải làm sao khi anh đã tận mắt chứng kiến?"
Thiên ah...Ngô Ngạn cũng biết đùa kìa.
" Hừ... anh cũng hùa theo bọn họ..." Từ Ân Nhã dùng dằng dậm chân.
" Cười gì mà cười... cô cũng dính vào chuyện này đó" Từ Ân Nhã tia tới Tú Viên đang cười vật vã bên cạnh.
" Ơ hay ... chồng tôi không truy cứu... cô truy cứu làm gì..." Tú Viên ôm chặt cánh tay Mặc Kỳ Phong, chu môi cãi lại.
Từ Ân Nhã biết một chọi năm là không thể thắng liền "ngậm đắng nuốt cay", ghi hận trong lòng.
" Tới giờ rồi... đi thôi..." Mặc Kỳ Hàn lên tiếng, ôm eo Tử Kỳ bước đi ra ngoài.
Sáu người, ba cặp, ba chiếc siêu xe phóng nhanh tới lễ đường.
Khu resort có hẳn một lễ đường sang trọng, mọi người đều đã đến kín lễ
đường. Đường từ khu đỗ xe đến cổng lễ đường được bao bọc bởi hai hàng
rào gỗ trắng, thắt nơ đỏ, hai bên đường rải đầy cánh hoa hồng đỏ.
Cô dâu và chú rể cùng nhau sánh bước vào lễ đường trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Sau thủ tục tuyên thệ rườm rà là gì nhỉ?
À... Hôn nhau...
À không... trao nhẫn....
Lúc đem nhẫn lại cho hai người, Mặc Kỳ Phong nhỏ giọng châm chọc:
" Lần này anh đừng hòng né"
" Anh đây né làm gì?"
Mặc Kỳ Phong chỉ ném lại nụ cười khinh bỉ, Mặc Kỳ Hàn thì thản nhiên như
không. Tử Kỳ thì chịu.... chả hiểu ý của bọn họ là gì....
Trao nhẫn xong.... là hôn.
Không đợi bên dưới khiêu khích... mà hình như chả ai dám khiêu khích cả. Bởi
họ biết rõ họ đang dự hôn lễ của ai... Mặc lão đại đấy... Mặc Kỳ Hàn ôm
trọn Tử Kỳ vào lòng.
" Anh yêu em"
Ba chữ nhẹ nhàng rót vào tai Tử Kỳ, cô ngỡ ngàng chưa kịp phản ứng thì đã bị nụ hôn của anh làm cho choáng váng.
Một giây ngỡ ngàng, sau đó rất nhanh lấy lại tinh thần, Tử Kỳ vòng tay qua cổ anh, tự tin đáp lại nụ hôn của anh.
Hai người rời nhau... tiếng vỗ tay vang lên rộn rã...
Tiếp theo là màn ném hoa cưới. Mặc Kỳ Hàn vốn định bỏ qua nghi thức vô vị
này nhưng Tử Kỳ lại nằng nặc đòi thực hiện, vì thế anh đành nhắm mắt cho qua, mặc cô làm gì thì làm.
Tử Kỳ đứng trên bục cao, nhìn tất cả quý cô quý bà đang háo hức đứng bên dưới, tất cả quý ông tham gia hôn
lễ đều đứng sang một bên. Tử Kỳ đảo mắt một vòng rồi "tia" thẳng vào Từ
Ân Nhã đứng phía xa xa.
Từ Ân Nhã giương lên cặp mắt khiêu khích " Tôi đứng xa thế này ... xem cô làm sao?"
Tử Kỳ cười lạnh một cái rồi nháy mắt với Tú Viên và Chu Tước. Hai người kia nhanh chóng gật đầu hiểu ý.
Tử Kỳ đắc ý quay người lại, dịch chuyển người định hướng một chút.
Một.... Hai... Ba... Ném....
Mọi người bắt đầu ồ lên chen chúc nhau giành bó hoa.
Rất nhanh.... chỉ nghe hai tiếng bộp.. bộp....quay lại... bó hoa đã nằm
ngay ngắn trên tay người nào đó vẫn đắc ý với vị trí của mình nãy giờ.
Vâng... hai cú bộp bộp đích thực là hai cú xoay người đá bay bó hoa của Tú Viên và Chu Tước... bó hoa lan hồ điệp bị họ coi thành quả cầu mà đá bay
đi...
Từ Ân Nhã nhăn nhó nhìn bó hoa trên tay, cắn răng ghi thêm
hận vào lòng. Cố nặn ra nụ cười tươi đáp lại lời chúc mừng của mọi
người...
Một nhóm quý ông nào đó chứng kiến toàn bộ "vụ án ném
hoa cưới", không khỏi lắc đầu vì trò tinh ranh của ai kia. Sau một hồi
ngẫm nghĩ bọn họ rút ra kết luận: " Tuyệt đối đừng để bốn người kia ở
chung chỗ... cũng đừng đắc tội bọn họ"
Sau đó là tiệc đãi khách....
Và sau đó nữa... à ừm... là động phòng hoa chúc...
Rút kinh nghiệm đợt một xương máu từ Mặc Kỳ Phong - đêm tân hôn tại Phong
Viên uyển đã bị Lão phu nhân quấy phá không thương tiếc - anh, Mặc Kỳ
Hàn sẽ không để lịch sử lặp lại trên mình.
Tiễn khách tới tận
khuya, bàn giao mọi việc lại cho Mặc Kỳ Phong và nhóm Thanh Long, Mặc Kỳ Phong kéo Tử Kỳ lên chiếc Porsche đen của mình, phóng đi mất.
Tử Kỳ ngồi trên xe, tâm trạng đột nhiên căng thẳng lạ...
Đêm nay là đêm tân hôm của cô và anh đấy....
Hít một hơi sâu, cô ngồi thẳng lưng, tay bất giác nắm chặt lại, để trên đùi.
Thu hết hành động của cô vào mắt, anh bật cười thành tiếng, nói:
" Căng thẳng thế làm gì?"
Tử Kỳ quay sang lườm anh một cái thì bị nụ cười của anh làm cho choáng váng.... nụ cười có lực sát thương cao quá...
Cả hai im lặng.... không khí lại vì thế mà trở nên ám muội vô cùng....
Tử Kỳ bèn dời ánh mắt ra bên ngoài, cô chăm chú nhìn cảnh vật đang lướt
qua, dường như quá mệt mỏi sau một ngày bận bịu, cô thiếp đi lúc nào
không hay.
Lúc Tử Kỳ tỉnh dậy đã là hơn một giờ sáng, cô đang nằm trên một chiếc giường kingsize trong một căn phòng vô cùng sang trọng.
Cô ngồi dậy, nhìn xung quanh, ánh đèn mờ mờ nhưng cũng đủ để cô nhìn
thấy. Hương hoa thơm ngát, đèn pha lê lung linh mờ ảo... ai đó cũng bỏ
không ít tâm tư chuẩn bị ...
Cô bước xuống giường, trên người vẫn mặc đầm dạ hội ban tối. Xem ra người nào đó vẫn rất nghĩa khí....
Tử Kỳ vòng qua tấm bình phong, đi ra gian ngoài, anh đang ngồi trên sofa,
hình như là mới tắm, tóc vẫn còn ướt, trên người khoác cái áo bông dài
màu xám. Anh đang xem gì đó trong laptop, nghe tiếng động, ngẩng lên
thấy cô thì để laptop sang một bên, đứng dậy đi lại gần cô.
Tử Kỳ lại thấy căng thẳng, cả người như có luồng máu nóng chảy khắp nơi.
Anh kéo cô vào sát người, vùi đầu vào hõm vai của cô.
" Em đi tắm trước đã..."
" Lẽ ra em phải nên tắm trước khi ra đây.... " Anh nhẹ giọng nói khẽ vào tai cô rồi cắn vành tai cô một cái.
" Hở?" Tử Kỳ chưa kịp hiểu ý tứ lời nói của anh, nhưng rất nhanh... cô đã hiểu...
Chưa kịp nói gì nữa cô đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn nhẹ nhàng từ tốn
tràn đầy yêu thương cưng chiều. Tay anh cũng không yên phận mà khám phá
khắp nơi.
" Ưm... lão đại.... " Tử Kỳ thở gấp, ngập ngừng gọi anh.
" Gọi tên anh..." Anh khàn khàn lên tiếng.
" Ừ... Hàn... Kỳ Hàn...Em yêu anh" Tử Kỳ khó khăn ổn định hơi thở.
" Ừ.... anh biết...".
Anh bế ngang người cô, đi lại giường, Nhẹ nhàng đặt cô xuống, anh nằm đè
lên người cô. Rất nhanh cả hai đã loại bỏ những vướng víu trên người.
Tử Kỳ cả người nóng bừng, mặt cũng đỏ bừng nhưng đã bị ánh đèn mờ ảo che lấp dùm.
Anh hôn cô... rất nhẹ nhàng... trán... môi... cổ... và từ từ đi chuyển xuống dưới...
Anh và cô hoàn toàn chìm trong đê mê...
Đau đớn xé thân nhưng nhanh chóng được khỏa lấp bằng những nụ hôn những va chạm thân thể....
Không biết trải qua bao lâu, Tử Kỳ lả người gục trên ngực Mặc Kỳ Hàn mà thiếp đi... cô loáng thoáng nghe bên tai câu nói huyền thoại của anh: " Anh
yêu em"
Tử Kỳ nặng nề mở mắt dậy, thân thể mệt mỏi rã rời cứ như không còn là của cô. Cô đang nằm gọn trong lòng anh.
Nhìn đồng hồ, chín giờ sáng...Khẽ trở mình ngồi dậy nhưng bất ngờ bị anh kéo trở lại.
" Cho em đi tắm đi..." Cô nhăn nhó cố chui ra khỏi vòng tay anh.
" Em có biết là càng vùng vẫy là càng không có khả năng thoát không?" Anh cười tà mị nhìn cô.
Tử Kỳ lại chớp chớp mắt nhìn anh.... cô lại không hiểu ý của anh... và sau đó lại rất nhanh đã hiểu được...
" Tha cho em đi... mệt chết rồi".
Không biết cô ngốc hay giả ngốc mà bây giờ đây lại dụi dụi vào ngực anh. Nhận thấy anh có phản ứng mạnh mẽ, cô rụt đầu, nuốt nước bọt, ngẩng lên nhìn anh.
" Thương lượng thất bại...." Anh buông ra một câu rồi chôn cô dưới thân mình lần nữa.
" Em biết sai rồi... em..." Không nói kịp nữa rồi, môi đã bị môi ai kia khóa lại.
Lần thứ hai mở mắt dậy đã là hơn hai giờ chiều... đói.... rất đói... là lý
do mà cô nhất định phải thoát khỏi tên đang nằm bên cạnh.
Lần này may là anh không ôm lấy cô nữa nên cô thuận lợi ngồi dậy. Vừa bước
xuống giường, một cơn đau nơi hạ thân khiến cô ngồi thụp xuống bên
giường....
Ai nhaaa... thì ra cơn đau mà Tú Viên kể là như thế này sao???