" Đúng.... chỉ mình cô nhận được đãi ngộ..... chẵng qua là Tú Viên luôn
đi chung với cô nên "may mắn" được chia sẽ đãi ngộ đó thôi"
Tổ chức X không ngừng truy sát họ... thì ra là chỉ nhằm vào cô... lí do vì sao... cô hoàn toàn không biết...
" Tại sao lại muốn giết tôi?"
" Không... tôi không giết cô ngay... mà sẽ làm cô sống không bằng chết..."
" Tại sao? Tại sao?"
" Hahaha.... thật đáng thương... cô cái gì cũng không biết...."
" Đúng.... tôi chẵng biết gì cả". Cảm giác bất lực bao trùm lên Tử Kỳ. Cô không biết.... cái gì cũng không biết.
" Tôi cũng không ngại nói cho cô mọi chuyện... dù gì hôm nay cô cũng không thoát được tay tôi.."
" Đừng mừng vội.... "
" Cô nghĩ Mặc Kỳ Hàn sẽ tới cứu cô? Cũng có thể... tôi cũng rất hiếu kì
muốn biết cô trong lòng anh ta quan trọng như thế nào...e là trong lòng
anh ta vẫn chưa quên được tôi... "
" ...." Tử Kỳ cảm thấy hô hấp dần trở nên khó khăn.... nói năng cũng khó...
" Ah.... sao anh ta không nói cho cô biết người tôi muốn giết là cô, phải chăng chuyện đó không quan trọng với anh ta... với thế lực của Mặc
gia.. tìm ra tung tích tôi là chuyện có thể... và để tránh nguy hiểm cho cô, anh ta có thể giết tôi rất dễ dàng... vậy tại sao không?"
".......". Tử Kỳ ổn định lại hô hấp, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta không rời.
" Thật ra.... anh ta còn giấu cô rất nhiều chuyện nhỉ... chẳng hạn như
thân thế của cô..." Trầm Tuyết nói rõ ràng từng câu từng chữ... giọng
nói đầy vẻ khiêu khích...
" Thân thế của tôi...." Tử Kỳ kích
động, chân không còn sức lực... loạng choạng như sắp ngã... cô phải vịnh vào cây cột gần đó mới có thể đứng vững.
Kì lạ..... thân thể cô
sao lại yếu như thế này? Cảm giác khó chịu như có ngàn kim châm vào da
thịt cô càng ngày càng rõ... mỗi cử động đều đau đớn đến tận xương...
" Ai nhaa.... tôi quên nói cho cô biết... khi cô vừa đặt chân vào đây cô đã hít phải AT380... "
" Cái gì...?"
" AT380..... có thể coi là một loại độc gần giống ma túy... không có
thuốc giải... à... đúng hơn là X cũng chưa tìm ra thuốc giải... cô có
thể về nhờ Tú Viên giúp một tay... "
Trầm Tuyết bước lại gần, đưa tay vuốt ve gương mặt đã chuyển sang trắng bệt của Tử Kỳ. Tử Kỳ cố hết
sức xoay người cho cô ta một cú đá vào bụng khiến cho cô ta lùi về sau
vài bước, nhưng Tử Kỳ cũng đã gục hẳn xuống sàn. Hừ lạnh một tiếng, cô
ta cũng đáp lại Tử Kỳ bằng một cú đá mạnh vào bụng.
" Ưm..." Tử Kỳ rên khẽ một tiếng, cơ thể đau đến mức không thể cử động được.
" Quả nhiên không hổ là X8... bị trúng AT380 mà thân thủ vẫn còn tốt như thế...."
Trầm Tuyết ngồi xổm trước mặt Tử Kỳ, vẻ lạnh lùng hiện đầy trên mặt. Cô ta nhàn nhạt mở miệng:
" Giới thiệu một chút... AT380 này... mới được X6 chế tạo. Khi trúng
phải, đầu tiên sẽ làm cho cơ thể mất lực, hô hấp khó khăn. Sau đó sẽ đau đớn khắp cơ thể, càng cử động càng đau, chỉ cần chạm nhẹ vào thôi sẽ
đau đến tận xương tủy.... haizzz... cú đá của tôi lúc nãy... ai da...
chắc đau lắm nhỉ? À... AT380 sẽ không độc chết cô mà sẽ tái đi tái lại
làm cô đau đớn đến kiệt sức mà chết... chắc trễ nhất là hết ngày mai...
cô sẽ "hết đau"".
Cô ta ngừng lại nhìn Tử Kỳ đang cắn chặt môi chịu đau, cười lạnh rồi nói tiếp:
" Chắc cô đang thắc mắc tôi hạ độc cô như thế nào phải không? Haha... tôi đã rải trên hành lang bột AT380 và nó sẽ tự bốc hơi vào không khí và cô chỉ cần hít vào thôi... tuy nhiên thời gian tồn tại trong không khí của nó rất ngắn... bây giờ nó đã tự hủy không còn dấu vết... không ai phát
hiện ra đâu.... tôi đã uống thuốc miễn nhiễm với AT380... cô không cần
lo cho tôi... hahaha"
" X đúng là đãi ngộ tôi tốt thật... " Tử Kỳ nghiến răng nói rõ từng chữ.
" Haha.... X8 lừng lẫy tất nhiên phải có đãi ngộ hơn người chứ.... Diệp
Tử Kỳ.... cô phải tỉnh táo nghe cho kĩ những lời tôi sắp nói ra... "
Trầm Tuyết nâng gương mặt đã nhễ nhại mồ hôi lạnh của Tử Kỳ, mắt nghiêm lại, nói tiếp:
" Hai mươi năm trước tổ chức sát thủ khét tiếng Hắc Long bị lật đổ, thay
thế là tổ chức X, thủ lĩnh của X từng là cánh tay phải của Hắc Long,
chuyện này ai cũng biết nhưng có chuyện không ai hay biết là Hắc Long có một cô con gái... năm ấy cô bé mới bốn tuổi... đang sống bên ngoài với
mẹ.... ngay đêm biến động đó... mẹ cô bé đã mang cô vào cô nhi viện...
còn mình thì quay về sống chết bên cha cô bé... "
" Cô... những lời vừa rồi.... "
" Là sự thật... cô bé ấy chính là cô... thủ lĩnh đã điều tra nhiều năm để tìm cô con gái của Hắc Long... nhưng thâth không ngờ lại là một trong
những sát thủ xuất sắc của mình... "
" Các người biết được sự thật khi nào? Tại sao không giết tôi khi tôi còn ở trong X?"
" Vừa khéo ngay sau khi cô rời X.... Từ từ mà tận hưởng.... còn nhiều điều hay..."
Tử Kỳ cảm thấy đầu mình muốn nổ tung... sự thật này... thật khiến cô khó mà chấp nhận...
Thì ra.... X một mực muốn giết cô là vì cô là con gái của Hắc Long....
Trong X vẫn còn người của Hắc Long, nếu biết được sự thật của cô, hẳn là X sẽ có biến động, giết cô là cách tốt nhất... nhưng cách này... đúng
là quá tàn nhẫn...
" Còn nữa.... cô yêu Mặc Kỳ Hàn đúng không...
cô đã là người của Mặc gia đúng không? Nói cho cô biết cô đang theo kẻ
thù giết cha mẹ của mình đó..."
" Cái.. cái gì...?"
" Năm
đấy, Hắc Long biết được kế hoạch của X, ông ta đã đến nhờ Mặc gia giúp
sức... nhưng cuối cùng Mặc gia trở mặt, chỉ đứng ngoài cuộc... Hắc Long
vì quá trông chờ vào Mặc gia nên khi bị trở mặt, ông ta không xoay sở
kịp... ah... tính ra Mặc gia cũng không phải kẻ thù của cô.... chỉ
là..."
" Cô đừng nói nữa... đừng nói nữa...." Tử Kỳ gắng sức hét
lên, toàn thân cô truyền đến một cơn đau xé da xé thịt. Nước mắt không
nhịn được mà rơi xuống...
Cô không tin.... cô không tin...
" Tử Kỳ... tôi hiểu cảm giác của cô bây giờ... giống như cảm giác của tôi khi biết tin Mặc Kỳ Hàn giết cha của tôi... nhưng cuối cùng đó không
phải là sự thật... còn cô... không tin thì đợi một lát gặp lại anh ta... cô có thể hỏi... biết đâu.... cô biết thêm gì nữa thì sao?" Trầm Tuyết
đứng trên cao nhìn xuống Tử Kỳ.
Cô bây giờ vô cùng thê thảm, cô
nằm gục trên sàn mà nấc nghẹn. Gương mặt trắng bệt đầy mồ hôi, mái tóc
đã không còn vào nếp gọn gàng, môi đã bị cô cắn đến rướm máu.
" Cô hận tôi?" Tử Kỳ không ngẩng đầu, mở miệng hỏi Trầm Tuyết.
" Khá lắm... rất nhạy bén... đúng... Hắc Long khiến cho nhà tôi tán gia
bại sản ông bà mà tôi yêu nhất vì thế mà tự tử ... cô nghĩ xem... tôi có nên hận không?"
" Ra là thế... chả trách cô tốn trăm phương ngàn kế hại tôi" Tử Kỳ cười lạnh. Từng ánh mắt, từng nét mặt Trầm Tuyết đối
với cô đều mang đậm thù hận... thì ra là vậy...
" Nhưng tại sao cô lại muốn hại luôn cả Mặc gia và Ngô gia?"
" Muốn cho cô chứng kiến hai người cô yêu và quan tâm đấu đá nhau.... xem cảm giác thế nào"
Người con gái trước mặt Tử Kỳ bây giờ chỉ tràn ngập thù hận, khuôn mặt lạnh lẽo thật khác lúc gặp nhau lần đầu.
" Haizzz... tôi đã nói xong... cũng nên đi rồi... đừng lo... tôi sẽ tốt bụng gọi người đến mang xác cô về..."
Trầm Tuyết nói xong đứng lên xoay người đi, vừa đi vài bước, cô dừng lại nói thêm:
"AT380 này sẽ tái phát theo chu kì hai tiếng một lần, một lần bao lâu thì tùy
thể trạng... càng lúc càng dữ dội hơn.. chưa người nào qua khỏi hai ngày cả.. nên cô cứ từ từ mà tận hưởng... gửi lời hỏi thăm của tổ chức tới
Tú Viên..."
Tiếng giày cao gót vang lên lanh lảnh trên hành lang, Tử Kỳ cảm thấy tầm mắt đã mờ hẳn đi, cô gượng người đứng dậy nhưng mỗi
lần cử động, thân thể đau đến chết đi sống lại,
" Ahhh...."
Tử Kỳ kêu lên một tiếng rồi ngất lịm đi.
Nửa tiếng trôi qua, mọi người lục tung mọi ngõ ngách ở khách sạn này nhưng đều không thấy.
Mặc Kỳ Hàn ngồi trong sảnh, im lặng nghe thuộc hạ báo cáo tình hình. Mọi
người không ai dám thở mạnh, họ biết bây giờ Mặc lão đại đang rất rất
tức giận... cả người toát ra hàn khí rất đáng sợ khiến cho mọi người đều rét run.
Bên phía Ngô gia, Từ gia,... cũng không tìm được người. Phía camera giám sát không hề có người lạ đi ra ngoài, tất nhiên là cô
còn ở trong khu vực khách sạn.. vậy mà họ đã tìm kiếm nửa giờ vẫn không
có kết quả.
" Lão đại... có người đưa đến cái này" Thanh Long từ bên ngoài đi vào đưa đến một tấm hình.
Trong hình là một khung cảnh hành lang vắng vẻ đi qua một khu vườn hoa. Chỉ
có cảnh không có người. Mặc Kỳ Hàn nhíu mày thật chặt.
" Từ Khiêm... nơi đây là đâu?" Anh đưa tấm ảnh tới trước mặt Từ Khiêm.
" Đây... đây là cấm khu của khách sạn này... luôn bị khóa sao lại.?" Từ
Khiêm giật mình nhìn tấm hình. Ông không nhìn lầm, đây là cấm khu mà ông đã lệnh cho khóa lại nhiều năm nay rồi. Vì khu đất ngay đó bị cho là
phong thủy kém nên ông đã phong tỏa nơi đó, không cho ai nhắc tới, chỉ
duy nhất một người làm vườn mỗi tháng vào chăm sóc cây cối một lần.. Tại sao lại gửi cho Mặc lão đại bức hình này????
" Dẫn đến chỗ đó" Anh lạnh lùng ra lệnh.
" Được...." Từ Khiêm nhanh chóng dẫn đầu. Trong lòng thầm mắng người nào
to gan dám mở khu vực bị cấm này... ông mà biết được, sẽ trừng trị thẳng tay.
Cấm khu.....
Cửa vẫn khóa, Từ Khiêm e ngại nhìn Mặc Kỳ Hàn.
" Mở ra..." Anh lạnh lùng ra lệnh.
Từ Khiêm hít một hơi. Diệp Tử Kỳ liệu có ở trong đây?
Cánh cửa nặng nề mở ra, tuy bỏ hoang đã lâu nhưng hoa lá cây cối ở đây vẫn tươi tốt do có người chăm sóc.
Mặc Kỳ Hàn không nói nhiều, trực tiếp bước vào trước. Vừa vào trong, đã thấy thấp thoáng có người đang nằm trên hành lang.
" Tử Kỳ..." Anh gọi khẽ, chạy lại chỗ cô.
" Thiên Thiên..." Ngô Ngạn cũng không chậm trễ giây nào.
Nghe có tiếng bước chân lại gần, Tử Kỳ cố gắng mở mắt, gượng xoay đầu lại
nhìn, nhưng vừa mới khẽ động thì toàn thân lại truyền đến cơn đau nhức.
" Đã đỡ hơn rồi" Tử Kỳ thầm kêu lên trong đầu.
" Tử Kỳ...."
" Đừng đụng vào em"
Mặc Kỳ Hàn vừa định ôm cô dậy thì đã bị tiếng hét của Tử Kỳ làm cho kinh ngạc.
" AT380..." Tử Kỳ lẩm bẩm trong miệng
" AT380?" Ngô Ngạn lặp lại lời Tử Kỳ, sắc mặt dần trở nên hoang mang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT