" Đừng... tên
khốn... tránh ra" Tử Kỳ hét lên vùng vẫy. Một cảm giác bất lực bao trùm
lên cô. Nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Bốp...
Lại
một cái tát giáng xuống. Mệt mỏi, đau đớn, bất lực đã rút hết sức lực
của cô. Thấy cô đã bớt vùng vẫy, hắn ta cười to, tiếp tục hôn lên cổ lên mặt của cô. Cô mím chặt môi quyết không cho hắn hôn. Tuy nhiên hắn cũng không bận quan tâm, còn nhiều chỗ thú vị hơn để đùa giỡn chấp nhất chi
đôi môi kia.
Xe đột ngột thắng gấp làm cho hắn ta té nhào xuống gầm. Đang lồm cồm ngồi
dậy thì cửa xe trước sau bỗng nhiên đều bị mở ra. Hắn ta và tên lái xe
đều bị kéo nhào xuống đất.
" Tên nào dám hỗn xược với tao?" Hắn
lại tiếp tục lồm cồm ngồi dậy. Chưa khôi phục tinh thần thì đã bị giáng
thêm cú đá ngay bụng, một cú đấm ngay mặt. Miệng hắn chỉ trong chốc lát
đã đầy máu.
" Huyền Vũ đại nhân xin nương tay..... có gì từ từ
nói.... " Hạ Cảnh Minh sớm đã biết chuyện kinh thiên động địa mà thằng
con trai mình làm. Nhưng ông không thể làm ngơ trước cảnh cin trai cưng
bị đánh đến như vậy nên liền liều chết van xin.
" Cha... chuyện này là chuyện gì...?" Hạ Vũ Phong khó khăn mở miệng hỏi.
Bốp...
Hạ Cảnh Minh tát anh ta một cái. Ông thở hổn hển, tức đến đỏ lừ cả mặt:
" Mày.... thằng mất dạy mày.... mày... dám gây chuyện với Mặc phu nhân... mày chán sống rồi sao?"
" Mặc... Mặc phu nhân... cô ta... cô ta?" Hạ Vũ Phong nghe lời cha mình
nói xong liền như gặp phải ma, miệng lắp bắp mãi mới xong câu.
Anh ta sợ sệt nhìn về chiếc xe của mình.
Mặc Kỳ Hàn đang ngồi trong đó. Anh quay lưng về phía này tuy không ai nhìn
thấy mặt của anh nhưng không ai không biết anh đang rất tức giận.
Tử Kỳ mơ mơ màng màng cảm nhận được tay chân mình đã được cởi trói, bị trói quá chặt nên mỗi nút tháo đều đau đến run cả người.
" Tử Kỳ...."
" Đừng... đừng đụng vào tôi.... đừng" Tử Kỳ nửa mê nửa tỉnh, sợ hãi la lên.
" Là anh... anh đây" Mặc Kỳ Hàn cố ôm cô vào lòng.
Nghe giọng nói và mùi hương quen thuộc, Tử Kỳ bỗng nhiên tỉnh táo hơn hẳn, ngẩng đầu nhìn anh.
" Anh... Kỳ Hàn.... là anh..... " Cô mừng rỡ ôm chặt lấy anh.
Anh cởi áo vest khoác lên cho cô, ôm cô bế ra ngoài.
Hạ Vũ Phong nhìn thấy màn đó liền ngã khụy xuống. Anh ta biết đã gây ra chuyện gì rồi.
" Mặc lão đại... " Hạ Cảnh Minh nhìn nét mặt lạnh lẽo của Mặc Kỳ Hàn, run rẩy gọi.
" Liệu có phải mày thấy mày sống hai mươi mấy năm đã đủ?" Mặc Kỳ Hàn sắc lạnh nhìn xuống Hạ Vũ Phong.
" Tôi... tôi... không biết đó là Mặc phu nhân... là người phụ nữ của Lão
đại..." Hạ Vũ Phong lắp bắp nói. Nếu biết cô có lai lịch như vậy, chết
anh ta cũng không lại gần. Nhưng mà...
" Hừ... Thanh Long... giải quyết cho tốt" Mặc Kỳ Hàn hừ lạnh, giao việc lại cho Thanh Long, còn mình lên xe trước.
" Lão đại... chuyện hợp tác của chúng ta..." Hà Cảnh Minh hỏi với theo.
Ông rất trông đợi việc hợp tác này, nếu không Hạ gia của ông... ông
không dám nghĩ nữa, chỉ trừng trừng nhìn thằng con trai đang run rẩy
dưới đất.
" Hà lão đại... chuyện như vầy... ông còn nghĩ đến hợp tác với Mặc gia sao?" Thanh Long lạnh lùng hỏi ông ta.
Có điên mới nghĩ là còn khả năng hợp tác.
Chỉ ngay hôm sau, Tử Kỳ biết được Hạ gia phá sản, công ty bị thu mua... còn Hạ Vũ Phong thì không biết tung tích.
Trên xe về Mặc gia...
Tử Kỳ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cô không nằm trong lòng anh nữa vì cô cảm thấy mình hiện giờ rất dơ bẩn.
Mặc Kỳ Hàn thấy cô như vậy cũng không làm khó cô, chỉ im lặng ngồi bên cạnh nhìn mà thôi.
Lúc nãy nghe được tin, anh không kiềm chế được liền giáng cho Hà Cảnh Minh
một cú đấm rồi đáp lại gương mặt kinh ngạc của ông ta anh lạnh lùng
buông ra một câu: " Khá lắm... đến Mặc phu nhân mà con trai ông cũng dám đụng đến".
Anh đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, và rồi khi xác định cô không bị làm hại trái tim anh mới được nới lỏng.
Nhưng nhìn cô hoảng loạn tay chân và miệng đều rỉ máu nằm co rúm trong xe,
lòng anh vô cùng khó chịu, tim như có ai bóp nghẹn. Khi ấy anh hận là
không thể một cước đạp chết tên vô lại kia.
" Em lại đây..." Anh vẫn không nhịn được, kéo cô lại.
" Không.... em... em" Cô lắc đầu rút tay khỏi tay anh.
Thoáng thấy nét hụt hẫng từ mắt anh, cô vội vàng giải thích:
" Em... đang rất bẩn...."
Nghe câu nói của cô, lòng anh chợt nhói lên. Trấn tĩnh lại, anh cười nhẹ,
vươn tay vuốt ve chỗ mặt bị sưng của cô, nhẹ nhàng buông một câu:
" Không bẩn... về nhà tắm là hết bẩn..."
Cô nhìn anh, khóe mắt đỏ lên nhưng không rơi nước mắt.
Anh đang an ủi cô? Anh không chê cô?
Tử Kỳ nhìn anh, ánh mắt lóe lên tia hạnh phúc dù hơi yếu ớt.
Dù vậy... nhưng cô không thể quên được chuyện này.
Tiếp xúc với súng đạn, lửa bom, khí độc, những thứ có thể lấy mạng cô, hay
những lúc nguy hiểm gần như mất mạng cô cũng chưa từng run sợ như lúc
nãy. Cảm giác bất lực càng khiến cho cô hoảng loạn. Lúc ấy trong đầu cô
bỗng nghĩ đến anh, nghĩ mình sẽ không còn trong sạch dành cho anh, không còn xứng với anh, anh sẽ ghét bỏ,... càng làm cô rơi xuống vực sâu.
Nhưng.... anh đã cứu cô.... cả thể xác lẫn tinh thần....
" Tử Kỳ... " Tiếng anh gọi làm cô bừng tỉnh. Cô ngẩng đầu nhìn anh đang đứng ngay cửa xe.
" Anh.... xuống xe hồi nào thế? Về tới Mặc gia rồi sao?" Cô nhìn anh, ngạc nhiên nghĩ.
" Anh giúp em..." Anh vươn tay định bế cô lên thì cô đã lắc đầu từ chối.
" Em.... tự đi được...".
Cô nén đau đớn từ vết thương ở cổ chân, bước xuống xe.
" Tử Kỳ" Bạch Băng và Tú Viên lao lại ôm cô vào lòng.
" Con không sao rồi.... không sao rồi ạ" Cô cười cười nói với bọn họ.
" Ta/ Mình...." Bạch Băng và Tú Viên định nói gì đó thì đã bị Mặc Kỳ Hàn nói ngăn lại:
" Không có chuyện gì rồi... đừng nhắc lại nữa...."
" Ừ.. được... được... không nhắc... " Bạch Băng và Tú Viên đồng tình gật đầu lia lịa.
" Con... lên phòng trước..." Tử Kỳ nói rồi không đợi mọi người phản ứng, cô đã đi nhanh lên lầu.
Nhìn theo tấm lưng nhỏ nhắn kia, Mặc Kỳ Hàn hít một hơi lạnh giọng nói với mọi người:
" Chuyện hôm nay... tôi không muốn nghe thêm bất cứ lời nào nữa... bên ngoài cũng vậy.."
" Dạ... lão đại...."
Tử Kỳ vào phòng liền lao vào nhà tắm, cô xả hết tất cả vòi nước, xé toang cái áo đang mặc, dẫm nát nó dưới chân.
Dẫm rồi đạp.... đạp rồi dẫm... rồi lại cầm lên xé toang cái áo ra từng mảnh.
Cô đem tất cả giận dữ.... nhục nhã trút lên chiếc áo, lên những nơi mà tên vô lại Hạ Vũ Phong đụng tới.
Cô ngâm mình trong bồn tắm, dùng tất cả xà phòng, bông tắm, không nương
tay mà chà sát lên da. Dường như bông tắm không làm cô hài lòng, cô dùng tới mười đầu ngón tay của mình.
Vùng da ngay cổ và vai dần xuất hiện những vết xước đỏ thậm chí là rỉ máu đau rát, nhưng càng đau rát cô càng mạnh tay hơn.
Mãi cho đến khi hai tay mỏi nhừ vô lực cô mới buông thõng hai tay, té gục xuống sàn.
Cô không khóc... không hề khóc... nhưng như thế còn đáng sợ đáng lo hơn.
" Tử Kỳ... Tử Kỳ...." Giọng của Tú Viên vang lên, rõ ràng là đang rất lo lắng.
" Tử Kỳ... mở cửa ra.... Tử Kỳ... mở cửa ra cho anh".
Mặc Kỳ Hàn vừa lên phòng thì nghe Tú Viên nói Tử Kỳ đã ở trong phòng tắm hơn tiếng đồng hồ, anh suýt chút nữa đã phá cửa vào.
" Tử Kỳ... mở cửa ra cho anh"
" Tử Kỳ làm sao?" Bạch Băng và Mặc Kỳ Phong cũng vừa lên tới, thấy hai
người kia gọi Tử Kỳ liên tục thì bọn họ cũng hơi khẩn trương.
Cạch....
Cửa phòng tắm cuối cùng cũng mở, Tử Kỳ bước ra. Nhìn mọi người tập hợp đông đủ, cô hơi ngạc nhiên.
" Bẩn quá... nên tắm hơi lâu" Cô cười cười.
"......." Mọi người đột nhiên không biết nói gì cho phải.
" Cổ em?" Mặc Kỳ Hàn nhíu mày nhìn phần cổ bị cào đến chảy máu mà áo khoắc bông không che được của cô.
" À.... không có gì... " Cô vội kéo áo che lại.
Không khí bỗng nhiên lạnh xuống đột ngột, mọi người biết là sắp có chuyện.
" Em đang làm gì vậy hả????" Mặc Kỳ Hàn đột nhiên quát lớn làm tất cả
người ở đây đều ngạc nhiên tột độ. Trong hiểu biết của họ hình như lão
đại chưa bao giờ lớn tiếng như thế này.
"......" Tử Kỳ cũng bị phản ứng của anh làm cho bất động.
Mọi người nhìn nhau, thức thời liền đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Chỉ còn hai người.....
Mặc Kỳ Hàn hít một hơi sâu, nhắm mắt lấy lại tinh thần.
" Lại đây".
"........". Nước mắt Tử Kỳ đã không kìm được, rơi lã chã.
Cô nhào vào lòng anh, ôm chặt anh hết mức có thể. Anh một tay ôm ngang eo, một tay ôm đầu cô, kéo cô sát vào mình.
" Em..... em..." Cô nức nở không nói nên lời.
Chưa kịp nói gì nữa thì cô đã cảm thấy hơi ấm phủ kín môi của mình. Cô mở to mắt hết cỡ nhìn gương mặt hoàn hảo của anh ngay trước mắt.
ANH HÔN CÔ..... ANH ĐANG HÔN CÔ...
Tử Kỳ thấy đầu óc trống rỗng, các dây thần kinh tê liệt không còn biết gì
nữa. À không.... cô còn nhận thức được là hô hấp của mình hơi bị khó
khăn.
Ngay lúc cô cảm nhận được anh hơi nới lỏng nụ hôn, hô hấp
được dễ dàng hơn thì đầu lưỡi của anh đột nhiên tách hàm răng của cô,
tiến vào khoang miệng, đùa giỡn với đầu lưỡi của cô.
Hôm nay anh
đã rõ ràng mọi việc... anh muốn có cô.... cô là của anh. Lúc cô gặp
chuyện, tim anh vô cùng khó chịu, anh hành động mất kiểm soát - đây lại
là cấm kị đối với anh, và anh đã nhận ra... anh yêu cô.... nhưng muốn
anh nói ra.... mơ đi.... anh chỉ hành động thôi.
" Ưm.... " Cô sắp chết ngạt rồi. Đẩy anh mãi mà anh không chịu buông ra, cô đành liều mình cắn một phát vào môi anh.
Anh hơi nhíu mày, cuối cùng cũng chịu buông cô ra.
" Không phải là nụ hôn đầu của em đấy chứ?" Anh cười cười, khẽ liếm chỗ môi vừa bị cô cắn.
"......" Cô trừng mắt nhìn anh. Còn cười nữa chứ...
" Tốt lắm..." Anh hài lòng và định hôn tăng hai thì bị cô né tránh.
" Khó thở chết đi được" Cô xấu hổ lẩm bẩm. Môi vẫn còn hơi ấm của anh.
" Sẽ quen thôi.... " Anh cười như không cười, mắt ánh lên tia xấu xa.
Và sau đó... lại một nụ hôn....
"Còn ngạt thở hơn lần trước" Tử Kỳ dõng dạc đưa nhận xét với anh trong một
đêm nào đó nhiều năm sau, khi hai người nói về hai nụ hôn đầu tiên của
họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT