Đã 1 tuần trôi qua nhưng tình hình vẫn chưa có tiến triển gì khiến tất cả
mọi người đều lo lắng. Ngày nào cũng vậy, chỉ cần xong việc tất cả mọi
người lại tới thăm cô, họ không còn ngạc nhiên khi thấy 1 chàng trai cao lớn luôn xuất hiện trong phòng bệnh của My. Kể từ buổi tối hôm ấy anh
luôn túc trực bên cô, chỉ về nhà vệ sinh cá nhân rồi lại tới bệnh viện,
bác Trương cũng vì thế mà ngày nào cũng đều đặn vào thăm cô và đưa cơm
cho anh. Ông Dương Phong cũng có tới thăm cô, ông chỉ hỏi han 1 chút rồi rời đi chứ không nói gì với con trai mình, những gì mà mọi người thấy
chỉ là ánh mắt kinh ngạc của ông dành cho con trai mình.
Hôm nay má cô bà hơi ngạc nhiên khi không thấy Khánh đâu, bà nhìn chồng lên tiếng:
_Cậu ta không tới à?
_Hình như vừa ra ngoài, nói sẽ về ngay.
_Anh vẫn tin tưởng cậu ta ư? Sau tất cả những gì mà cậu ta đã gây cho con gái mình?
Mấy ngày nay bà để Khánh ở lại bên con gái vì 1 phần bà không muốn làm to
chuyện, 1 phần vì chồng bà đồng ý, chuyện trước kia bà vẫn chưa thể tha
thứ cho Khánh.
Nghe vợ nói, ánh mắt ông Hạo Thiên ánh lên sự tin tưởng:
_Anh cũng từng nghĩ như thế cho tới khi nhìn thấy cậu ta vào cái ngày con bé bị tai nạn, anh nghĩ mình có thể tin tưởng cậu ta .
_Nhưng em không muốn con bé bị tổn thương thêm nữa!
Bà vuốt nhẹ má con gái thì thầm.
_Hãy đợi con bé tỉnh lại, con bé sẽ tự quyết định mọi chuyện.
Nhìn gương mặt My đang chìm vào cơn mê dài bất tận, ánh mắt ông trở lên đau
đớn, lời nói của bác sĩ vẫn vang lên trong tâm trí ông, ông không dám
nói với ai điều này kể cả vợ mình.
_Bác sĩ, ông muốn gặp tôi?
_Ông Hạo Thiên, tôi gặp riêng ông để nói về con gái ông?
_Con bé làm sao ư?
_Cô bé đã hôn mê 1 tuần liền, tôi e rằng khả năng tỉnh lại là rất thấp .
_Ý bác sĩ là con gái tôi sẽ phải sống thực vật sao?
_Rất tiếc.
Ông đã chết lặng khi nghe câu nói ấy, ông chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện
con gái ông sẽ mãi mãi chìm vào giấc ngủ sâu mà không bao giờ tỉnh lại.
Ngay cả lúc này khi ngắm nhìn con gái ông vẫn nghĩ nó chỉ ngủ 1 chút
thôi rồi sẽ tỉnh lại cười nói với ông.
Khánh vừa lái xe vừa nghe điện thoại, giọng nói của anh trở nên lạnh lẽo cực điểm:
_Tôi muốn gặp anh.
Đầu dây bên kia im lặng 1 chút rồi lên tiếng:
_Anh đang ở đâu? Vẫn ở viện sao?
_Đang trên đường tới chỗ anh.
_Được, tôi đợi anh.
Cúp máy, anh im lặng lái xe, nhưng ánh mắt trở nên phức tạp vô cùng. Mấy
tiếng trước đây thôi khi nghe thấy cuộc nói chuyện của ba cô với bác sĩ, trái tim anh đã hoàn toàn không còn chút ấm áp. 1 câu nói cũng làm thế
giới quanh anh sụp đổ hoàn toàn, cô như ánh mặt trời của anh, cuộc sống
của anh,hy vọng của anh, thế mà
cư nhiên cô không tỉnh lại nữa, cô
không muốn nhìn thấy anh nữa. Nỗi đau đớn làm thù hận trong anh càng trở nên điên cuồng hơn, nghĩ tới đây đôi mắt ấy càng trở nên khát máu điên
cuồng. Dừng lại trước tổng cục của Dạ Lôi, anh bước xuống xe đã có người xuất hiện :
_Khánh thiếu gia, xin mời đi theo tôi.
Anh gật đầu
nhẹ rồi điềm nhiên bước theo, ánh mắt thủy chung phóng thẳng phía trước. Người của Dạ Lôi nhìn thấy anh đều há hốc kinh ngạc, cư nhiên thiếu gia Hắc Long xuất hiện ở tổng cục chính của họ. Một số cô gái thuộc Dạ Lôi
cũng không khỏi say mê trước vẻ đẹp của anh. So với bang chủ của họ chỉ
có hơn chứ không có kém, so về tài năng không ai dám phủ nhận 2 người họ tài giỏi cỡ nào, so về dung mạo đều là trong vạn người mới có một, chỉ
có 1 sự khác biệt duy nhất, nếu bang chủ của họ ấm áp, tươi cười bao
nhiêu thì vị thiếu gia này cả người tỏa ra sát khí lạnh lẽo tới kinh
người bấy nhiêu nhưng không vì thế mà thiếu đi ánh mắt ái mộ của các cô
gái. Nhận thấy nhiều ánh mắt đang nhìn mình anh khó chịu quét 1 lượt,
lập tức tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh tóc gáy, ánh mắt cụp hẳn đi.
Thực là tử thần chỉ cần nhìn cũng đủ giết người a. Sau khi ban phát ánh
mắt ân huệ cho mọi người anh ung dung bước thẳng vào căn phòng rộng lớn
trước mặt. Trên ghế Trác Phi đã đợi anh với gương mặt tò mò. 2 người đàn ông im lặng nhìn nhau 1 hồi, Trác Phi là người lên tiếng trước:
_My thế nào rồi?
_Tôi tưởng mọi thông tin anh đều biết rồi, không phải người của anh có ở đó sao?
_Ha ha Khánh anh làm tôi buồn cười quá đấy, cái gì làm anh nghĩ tôi sẽ hợp tác với anh khi anh cướp đi người con gái tôi yêu?
Khánh không tỏ ra tức giận hay thất vọng, anh vẫn im lặng nhìn Trác Phi .Cho
tới khi căn phòng yên tĩnh trở lại anh mới lên tiếng:
_Đều có lợi cho cả 2 bên.
Trác Phi khẽ cau mày hỏi:
_Anh nói đi!
Tay cầm cốc rượu của Khánh bỗng siết chặt làm xuất hiện 1 vết nứt nơi tay
cầm, Trác Phi khẽ động ánh mắt sửng sốt nhưng nhanh chóng lắng nghe.
_Tôi muốn hợp tác xử lý Thanh Long, trả thù cho My.
_Thanh Long làm?
Khánh khó nhọc gật đầu, cố gắng át chế sát khí trong lời nói:
_Từ lúc cô ấy còn ở kia chúng đã định hạ thủ nhiều lần, kẻ đâm cô ấy lần này cũng là Thanh Long.
_Anh nghĩ tại sao tôi phải trả thù hộ anh, cô ấy không phải người của tôi.
Khánh vẫn lạnh lùng lên tiếng:
_Thanh Long đang suy yếu mạnh trong những năm gần đây, hơn nữa theo tôi biết
chúng mới cướp mấy vụ làm ăn của Dạ Lôi, tôi nghĩ anh sẽ có hứng thú
chứ?
_Tin tức của Hắc Long quả danh bất hư truyền.
Trác Phi thận
trọng trả lời, việc mấy phi vụ bị cướp mất mặc dù không to tát gì nhưng
rất ít người biết, Hắc Long cư nhiên điều tra ra được. Nhận thấy ánh mắt của Trác Phi, Khánh không nói gì trực tiếp đứng lên cao giọng:
_Thanh Long chỉ cần mình tôi giải quyết cũng được, chỉ là sẽ không nhanh gọn 1 chút, coi như tôi chưa nói gì.
Ném lại 1 câu anh bước thẳng ra cửa không có ý nán lại 1 giây nào thêm, Trác Phi vội nói theo:
_Tôi đồng ý.
Bước chân của Khánh dừng lại, không quay đầu anh nói:
_Tại sao?
_Chỉ là bọn họ hợp tác với nhau nên tôi cũng muốn hợp tác với anh, thử cảm giác mới 1 chút.
_Tôi sẽ xem xét lời đề nghị lâu dài này, kế hoạch tôi sẽ gửi cho anh sau.
Tiễn vị khách đi rồi Phi mới gõ đầu hối hận, cư nhiên bị anh ta gài bẫy, từ
thế chủ động giờ lại trở thành kẻ bị động. Khánh,anh đúng là đồ cáo già. Không phải muốn trả thù cho My và rửa sạch nỗi nhục ngày nào tôi cũng
chẳng muốn chém giết cả 1 bang hội làm gì.
3 ngày sau cả thế giới
ngầm dậy sóng, Hắc Long và Dạ Lôi bắt tay nhau thanh trừng toàn bang
Thanh Long, chỉ trong 3 ngày ngắn ngủi 1 bang phái lớn bị diệt gọn gàng
không để lại dấu vết, 1 chút về Thanh Long cũng bị xóa sạch, những thế
lực còn lại sợ hãi tới chảy cả mồ hôi lạnh. Chưa bao giờ thế giới ngầm
lại bị hoảng loạn tới như thế, Thiên Sát cũng chưa từng điều động nhiều
người về tổng cục như vậy, có lẽ động tới Hắc Long là sai lầm lớn nhất
của họ.
Trong căn phòng âm u kia gương mặt Andy trở nên khó coi hết sức, nhìn kẻ dưới đang run rẩy nhìn mình hắn nhếch môi:
_Cút ra ngoài.
Không đợi nhắc lại,người kia vội chạy ra,chỉ còn 1 mình trong phòng Andy bực tức ném hết mọi thứ có trên bàn,đôi mắt đỏ ngầu:
_Hắc Long, Dạ Lôi chúng mày đi chết hết đi.
Nắm tay lại thành quyền, Andy đấm mạnh vào tường tới chảy máu, giọng nói trở lên căm phẫn tột độ:
_Ta đã khinh thường các người, chúng dám liên kết với nhau.
Chính Andy là người đứng sau kêu gọi các tổ chức ngầm liên kết lại chống đối
với Hắc Long, duy chỉ có Dạ Lôi lắc đầu từ chối, cứ tưởng Trác Phi là kẻ quân tử hóa ra là liên minh của Hắc Long. Có nằm mơ Andy cũng chưa từng nghĩ tới điều này, không những vậy thế lực của 2 bang phái này còn vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Lần này 1 kẻ xảo quyệt như hắn bị giáng 1
đòn nặng nề tới thê thảm.
Nhìn vùng đất vị san bằng trước kia là
Thanh Long lừng lẫy kia gương mặt Khánh chỉ có âm u,chết chóc, ngược lại kẻ đứng cạnh Trác Phi lại tặc lưỡi tiếc rẻ. 2 người nhìn kẻ đang bị lôi tới trước mặt mình khinh bỉ. Phi cười tươi:
_Long bang chủ, thực hân hạnh.
Kẻ kia bị đánh cho bầm dập mặt mũi, ánh mắt hắn lên vì tức giận, hắn gào lên:
_Tao sẽ giết chúng mày.
Bốp 1 tiếng, Khánh cho hắn im lặng trở lại, Trác Phi xuýt xoa:
_Khánh, thân pháp rất đáng khâm phục đấy. Việc còn lại giao cho anh.
_Được.
Trước khi đi Trác Phi chỉ còn nghe thấy tiếng hét đau đớn của bang chủ Thanh
Long, bỗng dưng da gà nổi lên, nhớ lại sự việc vừa qua chính anh cũng
cảm thấy sợ hãi. Dù là kẻ đứng đầu bang phái lớn, chém giết đã trải qua
rất nhiều nhưng nhìn cách giết người không chút cảm xúc của Hắc Long anh cũng thấy kinh hồn. Nhưng đáng sợ nhất là cảnh Khánh đứng nhìn trận
chiến ấy. Con người ấy như thần chết thích thú với cảnh chết chóc này,
giữa xác người và máu tươi anh ta nở 1 nụ cười hiếm hoi làm Phi dựng cả
tóc gáy. Nụ cười ấy là của tử thần, trong biển lửa nụ cười ấy ngạo nghễ
tới cực hạn. Tuyệt đối sau này anh sẽ không làm gì động tới
Hắc Long.
Mấy ngày nay anh bận với việc thanh toán Thanh Long nên không tới thăm cô,
thay xong bộ quần áo nhuộm mùi máu tanh chết chóc anh vội tới bệnh viện
thăm cô. Vừa đặt chân vào hành lang anh đã cảm thấy có chuyện chẳng
lành, vội chạy tới phòng cô trái tim anh như ngừng đập. Các bác sĩ đang
cấp cứu cho cô, bên kia ông Hạo Thiên đang đỡ lấy vợ mình như ngất lịm
đi, những người còn lại chỉ biết đứng nhìn với đôi mắt hoảng sợ. Tiếng
bác sĩ quát lên gì đó nhưng anh không nghe thấy gì, trong mắt anh chỉ
còn hình ảnh cô bị giật mạnh thân người bằng máy sốc điện, thế rồi cô im lặng nằm đó người bác sĩ lắc đầu, mọi người chạy lại che lấy tầm mắt
của anh. Như 1 người thoát khỏi cơn mê, anh gạt tất cả mọi người ra để
ôm lấy cô, đôi tay run rẩy ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé ấy, anh điên
cuồng tìm sự sống nơi cô,miệng không ngừng gào lên:
_Trần Khởi My, em tỉnh lại cho tôi. Trần Khởi My.
Tiếng gọi như xé lòng tất cả mọi người, má cô ngất đi trong vòng tay của
chồng, Thành ôm chặt lấy Gia Hân đang khóc ngất đi. Họ như chết lặng
nhìn cô, anh vẫn gào tên cô trong hy vọng, vòng tay siết chặt lấy cô,
anh cuống quýt tìm nơi cô 1 hơi thở nhưng tất cả chỉ là sự im lặng tới
chết chóc. Nước mắt anh rơi xuống khuôn mặt cô mặn chát, giọng khản đặc
đi anh hét lên: