"Thật trùng hợp." Cửu Lộ học theo anh nghiêng đầu: "Tôi cũng tên là Lý Cửu Lộ."
Hai người nhìn nhau một lát, vẻ mặt không nghiêm túc được nữa, đồng thời cười ra tiếng. Cụ già ngồi đối diện nhìn bọn họ: "......"
Bàn tay Trì Kiến để ra phía sau, ôm lấy eo cô: "Em ngốc ơi là ngốc."
"Anh mới ngốc ý."
"Là ai trông mòn con mắt, đứng ngoài cổng soát vé lưu luyến từng bước chân, không bỏ đi được hả?" Trì Kiến nhướn mày, đắc ý nói.
"Anh thấy hết rồi à?"
"Đương nhiên."
"Vậy nên anh cố tình không xuất hiện đúng không?" Cửu Lộ bất mãn.
Hai người không màng đến ánh mắt đánh giá của cụ già ngồi đối diện, Trì Kiến ghé đầu, thấp giọng nói: "Vốn định lén nhìn em một lát, dù sao mẹ em cũng đang ở đây, anh không có cơ hội đi ra, nên anh đứng cách em khá xa, lại thấy có đôi mắt nhỏ đang nước mắt lưng tròng."
"Hừ, ai đấy!"
Đi khỏi Tiểu Tuyền, cơ thể hai người hận không thể dính sát bên nhau.
Trì Kiến nói: "Sau đó mẹ em nhận điện thoại xong rồi đi, anh vừa thấy có cơ hội, nên lập tức theo em."
"Sao em lại không phát hiện ra anh nhỉ?"
Trì Kiến khẽ chạm môi vào đỉnh đầu cô: "Anh trốn đi mà, cho em chút bất ngờ."
Cửu Lộ mím môi cười một cái.
Hôm nay anh mặc một cái áo len mỏng cao cổ màu đỏ rượu, màu đỏ làm nổi bật lên làn da trắng của anh, quần áo rộng rãi, khiến khí chất của anh vừa nhàn nhã vừa thanh tao. Khi chọn quần áo, trước nay anh làm đều vô cùng thuận lợi, rất biết cách làm đẹp cho mình.
Lần này trên xe có rất nhiều người, đang mùa tựu trường mà, có mấy cô bé học sinh dán mắt lên hai người họ.
Cửu Lộ nghĩ chắc là do hai người tình cảm quá công khai, vì thế kéo tay anh ra, ngồi nhích vào bên trong một chút.
Hai người cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh chậm rãi lùi lại phía sau, cảnh sắc càng ngày càng tươi sáng.
Cửu Lộ vui vẻ: "Anh định đến Tề Vân với em hai ngày à?"
"Đưa em đến xong là anh phải trở về luôn, ngày mai anh có hẹn rồi."
"À." Cô ngừng một chút, nhắc nhở: "Hình như chuyến tàu muộn nhất khởi hành lúc 9 giờ, anh nhớ chú ý đến thời gian đấy."
"Ừ."
Toàn bộ hành trình hết gần hai giờ, nói chuyện một lát, Cửu Lộ dựa vào cánh tay Trì Kiến ngủ.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, doạ cô giật nảy mình.
Lấy điện thoại ra nhìn, nhìn thấy một dãy số trên màn hình, Cửu Lộ nhíu mày.
"Ai đấy em?" Trì Kiến ghé đầu lại gần: "Lại là Lương Húc à?"
Lý Cửu Lộ liếc anh một cái.
Trì Kiến vuốt vuốt màn hình, lại giương mắt nhìn cô, bằng trực giác đàn ông, dường như ngửi được mùi nguy hiểm.
"Sao cậu ta lại gọi điện thoại cho em, có việc gì à?"
Cửu Lộ lắc đầu.
"Nhận đi." Anh hất cằm.
Lý Cửu Lộ do dự một lát, nếu không nhận ngược lại có vẻ chột dạ, vì thế ấn nghe.
"Alo?"
Lương Húc ở đầu bên kia nói: "Lý Cửu Lộ, cuối cùng cậu cũng nhận điện thoại của tớ rồi."
"Có chuyện gì không?" Cô giơ điện thoại, Trì Kiến thò đầu đến, dính sát vào mu bàn tay cô.
"Hôm nay cậu đến Tề Vân đúng không?"
Cửu Lộ cứng lại, nhìn Trì Kiến một cái: "Làm sao mà cậu biết được."
"Điện thoại của cậu có phải không mang theo trên người hay không, mười lần có đến chín lần không nhận, nên tớ gọi đến nhà cậu, dì nói cho tớ biết." Lương Húc nói ngắn gọn: "Nửa tháng trước tớ đã đến Tề Vân rồi, cũng tạm thích ứng được với môi trường ở đây, bây giờ tớ tới đón cậu, lát nữa ra khỏi trạm là có thể nhìn thấy tớ."
"Không cần đâu, tớ......"
"Được rồi tớ không nói nữa, xe buýt công cộng đông người, lát nữa gặp nhé."
Bên Lương Húc cúp điện thoại trước, Cửu Lộ nhìn màn hình tối om, nói với anh: "Người như cậu ấy, rất nhiệt tình."
"Nhiệt tình như thế sao không đến đón anh?"
"Cậu ấy không biết anh đến mà."
Anh ăn dấm cũng thật trẻ con. Trì Kiến hừ lạnh một tiếng: "Sau này trời cao hoàng đế xa (1), mọi hành vi đều bằng ý thức tự giác."
Cửu Lộ nghĩ đến ngày mai anh có hẹn, không biết lúc đấy sẽ là kiểu con gái nào, lại xăm ở chỗ nào trên cơ thể. Cô trả lại nguyên câu, thản nhiên nói: "Đúng vậy, tất cả đều bằng ý thức tự giác."
Ban đầu lên xe hai người còn vui mừng khôn xiết, xuống xe lại xích mích khó chịu.
Trì Kiến một tay kéo túi hành lý to, sải bước dài đi trước, lúc đầu cô còn có thể đuổi kịp, sau lại bị anh bỏ xa.
Ra khỏi trạm tàu, thật sự nhìn thấy một tên ngốc da đen to lù lù đang đứng ngoài lan can nhìn xung quanh.
Bước chân Trì Kiến dừng lại, đứng im chờ Cửu Lộ, đưa cho cô một túi hành lý nhỏ, giành ra một bàn tay nắm chặt lấy tay cô.
Lương Húc tìm được Lý Cửu Lộ trong đám đông, miệng há to, vừa định vẫy tay gọi, lại thấy bên cạnh cô có một người, hai người nắm chặt tay nhau, biểu cảm trên mặt cậu cứng đờ, không dám tin mà chớp chớp mắt.
Trì Kiến dắt Cửu Lộ đi đến trước mặt cậu: "Lương Húc, thật trùng hợp."
"...... Anh Kiến, anh......"
Cửu Lộ không lên tiếng, Trì Kiến giơ tay hai người lên lắc lắc: "Đưa Lộ Lộ đi nhập học."
"Hai người......" Lương Húc biết nụ cười của mình nhất định rất xấu: "Hai người biết nhau à? Ý em là, hai người ở bên nhau?"
Trì Kiến gật gật đầu: "Nói ra thì rất dài."
Tất cả mọi người đều là đàn ông, vẻ mặt mất mát của cậu rơi vào trong mắt Trì Kiến, thoáng chốc giúp anh biết được cậu có tâm tư gì. Vì thi đại học, Lương Húc không đến "Văn nhân thiên hạ", nên không biết chuyện của hai người.
Trì Kiến không đành lòng kích thích cậu, nhưng phải thể hiện công khai quyền sở hữu của mình, đặc biệt đối phương lại là Lý Cửu Lộ, anh càng không thể đồng tình.
Lương Húc đứng yên một chỗ im lặng mấy phút đồng hồ.
Trì Kiến vỗ vỗ bả vai cậu, tránh đề tài này đi: "Khá lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ? Trường của cậu cách trường Lộ Lộ có gần không? Đúng dịp, lát nữa tìm một chỗ ăn bữa cơm đi."
Lương Húc nhẹ nhàng thở phào, ngẩng đầu, nhìn về phía Lý Cửu Lộ, không biết có phải do ánh mắt trời quá chói hay không, hốc mắt cậu phiếm hồng.
Lương Húc lại nhìn Trì Kiến, cười nói: "Vâng, anh Kiến, đưa một túi cho em, em đưa hai người đi làm thủ tục."
Bọn họ đến vào buổi chiều, ngồi xe buýt công cộng về trường đã gần hai rưỡi.
Lương Húc vô cùng nhiệt tình, cậu vừa mới xong thủ tục nhập học, nên toàn bộ quá trình đều rất quen thuộc, cậu cầm thư thông báo trúng tuyển và phí nhập học chạy đôn chạy đáo, tất cả đều làm rất tận tình, đầu toát ra một lớp mồ hôi.
Lý Cửu Lộ đưa chai nước khoáng chưa mở ra: "Lương Húc, cảm ơn cậu."
Lương Húc nhìn chai nước kia, lại nhớ tới một ít chuyện cũ, cười khổ: "Tớ luôn chậm một bước, đúng không?"
Cửu Lộ nghẹn lời, không biết phải đáp thế nào.
Khi đang suy nghĩ nên nói chút gì đó, lại thấy Trì Kiến đứng ở phía trước gọi hai người.
Cô lập tức đáp trả anh.
"Mong cậu sau này luôn vui vẻ."
Tiếng nói của cậu rất nhỏ, Cửu Lộ không quay đầu lại, nhưng vẫn nghe thấy.
Buổi tối Trì Kiến mời Lương Húc ăn bữa cơm, không đi xa, chỉ trong một con phố gần trường đại học sư phạm.
Xung quanh đây là khu đại học, tập trung đầy đủ các trường đại học trọng điểm của Tề Vân, đường phố rất sầm uất, ra vào đều là gương mặt trẻ tuổi, sức sống tuổi trẻ mạnh mẽ ập vào mặt.
Lương Húc ăn rất vội vàng, lên tiếng chào một câu rồi xin phép đi trước.
Trì Kiến ngồi mười lăm phút, đứng dậy đuổi theo.
Hai bóng dáng cao gầy đứng ngoài cửa sổ rất lâu, không biết nói cái gì, đồng thời nhìn qua bên này.
Cửu Lộ lập tức quay đầu đi.
Cơm nước xong, trời sẩm tối, cột đèn hai bên đường dần dần sáng lên.
Đây là một khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm, Cửu Lộ lẳng lặng cảm nhận được sự khác biệt. Hai người họ đi trong sân trường, thỉnh thoảng có bạn học đi xe đạp vượt lên trước.
"Có cần anh mua cho em một chiếc không?"
Cửu Lộ nghiêng đầu: "Cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện với em rồi?"
Trì Kiến nhìn đồng hồ: "Lát nữa anh phải đi rồi, nếu còn không nói chuyện chỉ sợ phải chờ đến lần sau, không biết cách bao lâu nữa."
Thật ra anh không hoàn toàn bởi vì Lương Húc, chỉ là buồn bực vì sắp chia xa cùng với sự lo lắng không cách nào gỡ bỏ, lại không biết Lý Cửu Lộ có thể hiểu được tâm trạng này hay không, nhưng nhìn vẻ mặt thoải mái tò mò này của cô, anh không thể nổi giận được. Xét cho cùng cũng không thoát khỏi sức cám dỗ của cô, đi đến một bước này, khoảng cách giữa hai người sẽ càng lúc càng lớn, có một kết quả, làm anh nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cửu Lộ tới gần nắm tay anh, bị những lời này của anh làm đau xót.
Trì Kiến kéo cô đến con đường mòn ít người qua lại, tiếng chuông canh trên tháp gõ vang.
"Anh chỉ muốn dặn dò em một câu." Trì Kiến nghiêm túc nói: "Một mình bên ngoài, không thể bằng ở nhà, em phải biết tự chăm sóc cho bản thân mình, quan trọng nhất là chú ý an toàn."
Cửu Lộ ngoan ngoãn gật đầu.
"Bình thường phải ở trong ký túc xá nữ, đặc biệt là buổi tối, tuyệt đối không được đi ra ngoài đường một mình."
"Em biết rồi."
Trì Kiến trầm mặc một lát, hạ quyết tâm lớn: "Chẳng may gặp phải chuyện gì, em nhớ tìm Lương Húc, dù sao cũng là người Tiểu Tuyền, người khác cũng được, chắc chắn có thể giúp em. Nhưng quan hệ không thể vượt qua giới hạn, em hiểu không?"
Cô đồng ý: "Em hiểu."
Trì Kiến lại nói: "Nếu có bạn nam muốn theo đuổi em, có biết phải đáp trả như thế nào không?"
"Em có bạn trai rồi."
Anh rất hài lòng, lại hỏi: "Trong lòng em thích ai nhất?"
"Anh."
"Ai đối xử với em tốt nhất?"
"Anh."
"Ai quan trọng nhất?"
"Anh."
Cuối cùng cũng yên tâm, Trì Kiến nhìn cô thâm tình: "Em có điều gì muốn nói với anh không?"
"Không dặn dò em một câu à?"
"......" Trì Kiến muốn trợn mắt.
Cửu Lộ tiến lên một bước, ôm eo anh lấy lòng: "Em sẽ luôn luôn nhớ đến anh."
Trì Kiến nâng mặt cô lên, cùng với hương thơm của sách và gió khô, mạnh mẽ hôn cô.
Nụ hôn này, từ trước đến nay chưa từng lâu dài như vậy, anh chậm rãi cắn môi cô, sau đó hôn sâu.
Hôn đến khi cả người khoan khoái, huyết mạch lưu thông, có thể đạt đến tốc độ đua xe.
Trì Kiến dựa vào nụ hôn này mà trải qua một tháng, nhưng sau đó không nhịn được, lại đến Tề Vân thăm Cửu Lộ hai ba lần. Anh sáng đi, tối về, mỗi khi chia tay, lại lên kế hoạch cho lần gặp mặt tiếp theo.
Mùa đông đến rất nhanh, trên trời lất phất bông tuyết, năm nay tuyết nhiều, cũng lạnh hơn năm ngoái.
Bây giờ Trì Kiến vừa mới thăm bà ngoại xong, anh đứng ngoài cầu thang một lát, nhìn nhìn không trung, lại nhìn về ô cửa sổ phía bên trái của tầng hai. Trước mắt hiện lên cảnh hai người đứng dưới tàng cây nói chuyện, dường như đó đã là việc từ rất lâu trước kia.
Trước khi quen Lý Cửu Lộ anh không hiểu cái gì gọi là nhớ nhung, bây giờ mới biết được, nhớ nhung là bất kể mưa phùn như dệt hay là tuyết bay đầy trời, tất cả phong cảnh mỹ lệ, đều hy vọng em sẽ đứng bên cạnh anh.
Trì Kiến hiếm khi văn vẻ, ngẩng đầu hít thở, hy vọng có thể trong không khí lạnh và khô ráo, ngửi được hơi thở quen thuộc từ phía cửa sổ kia. Trong lòng anh trống rỗng, tưởng niệm người sờ không tới xem không, chỉ có thể dựa một cái tín hiệu liên hệ.
Trì Kiến thở dài, lấy điện thoại ra, soạn tin nhắn: Vợ yêu, hôm nay đứng dưới suối vàng tuyết trắng, nhớ em.
Anh lơ đãng giương mắt, suýt chút nữa bị dọa đái ra quần.
Giang Mạn đang đứng dưới cầu thang, ánh mắt thẳng tắp lại âm trầm nhìn anh.
Trì Kiến có chút chột dạ, yên lặng cất điện thoại vào trong túi, bước xuống bậc thang: "Chủ nhiệm Giang."
"Đến thăm bà ngoại à?" Giang Mạn thu lại vẻ mặt, cười không xa không gần.
Anh gật đầu.
"Ở lại ăn cơm chiều nhé."
"Không được đâu ạ." Trì Kiến sờ sờ cổ: "Cháu về nhà ăn."
Giang Mạn không miễn cưỡng, bước lên cầu thang: "À còn có chút chuyện." Bà dừng lại: "Không đến hai tháng nữa là ăn tết rồi, năm nay bà ngoại còn ở trong viện không?"
Trì Kiến nói: "Chắc là còn ạ."
"Vậy được, quay lại tôi thống kê cho cháu một chút." Giang Mạn coi anh thành người thân của người gia trong viện, tỉ mỉ báo cáo: "Mấy ngày Tết âm lịch chúng tôi phải về quê của viện trưởng Chu, nhưng không cần phải lo lắng, sẽ có người giúp việc thay phiên trực ban, tiêu chuẩn so với năm trước không khác là bao, có thể qua được Tết âm lịch."
Trì Kiến còn đang suy nghĩ "Chúng tôi" ở đây bao gồm những ai.
Giang Mạn: "Trì Kiến, có nghe thấy tôi nói chuyện không?"
Trì Kiến hoàn hồn: "Vâng, chủ nhiệm Giang."
Anh đi ra cổng chính, tuyết rơi càng ngày càng lớn.
Lấy điện thoại ra nhìn, lại không thấy tin nhắn trả lời của Lý Cửu Lộ.
Anh lại hỏi: Em đang làm gì thế?
Lúc đó Cửu Lộ đang ngồi trong quán ăn bên ngoài, cơm no rượu say, bàn đầy xiên tre và khăn giấy đã sử dụng, bên cạnh còn bày ra mấy vỏ chai rượu.
Bốn tướng chiến mỗi người một phương, mỗi người đều uống đến khi mặt đỏ bừng, còn không quên giương nanh múa vuốt tán dóc. Cửu Lộ tuy nóng, nhưng cô vẫn còn tỉnh táo, rượu chỉ uống hai chén, người khác khuyên như thế nào cũng không uống thêm.
Điện thoại của cô lại vang lên hai tiếng tinh tinh, cầm lên xem, vẫn là Trì Kiến.
Bên phải là bạn cùng phòng Đại Phỉ, cơ thể nghiêng sang một bên, nhìn thấy tin nhắn cô đang soạn, lớn tiếng đọc ra: "Sắp thi, mấy người bọn em đang ở trong thư viện ôn tập."
Cửu Lộ cũng không giấu diếm, cho cô ấy xem thoải mái.
Hai người khác thấy cô nói dối như vậy thì tỏ vẻ không đồng ý, ồn ào gõ bàn kháng nghị.
Trì Kiến dùng vẻ đẹp bên ngoài của mình và đồ ăn ngon thu mua nhân tâm, địa vị của anh trong lòng các cô ấy còn cao hơn cô một bậc.
Điều đáng mừng chính là, đại học không giống với cấp ba, xã hội thu nhỏ này mài giũa nhân cách và tính nết mỗi người, tầm mắt cũng cao hơn một tầng, giữa con gái với nhau ít khi xuất hiện tình huống hôm nay tốt với cậu hôm sau lại tốt với người khác.
Cửu Lộ giống một tờ giấy trắng, không ai hiểu rõ lai lịch của cô, điều này khiến cho việc sống chung rất nhẹ nhàng, trùng hợp ba người kia lại có tính cách vui vẻ hòa đồng, bình thường nói chuyện cũng rất cởi mở. Cho nên mấy người đến từ trời nam biển bắc, thành lập được tình hữu nghị hiếm có.
Cửu Lộ là lão đại của bốn người, không phải do tuổi tác lớn nhất, mà do chỉ cô mới có bạn trai. Họ không nhịn được bình luận từ đầu đến chân về nam sinh trong trường, quan sát suồng sã, nhìn thấy Trì Kiến hai mắt càng thêm tỏa ánh sáng.
La Phân phía đối diện tận tình khuyên bảo: "Cậu lừa anh rể như vậy, là cậu sai rồi."
Cửu Lộ cười cười, ấn gửi một tin nhắn: "Nếu nói uống rượu ở bên ngoài, chắc chắn anh ấy sẽ không vui."
"Quan điểm này của cậu tớ không ủng hộ, trọng tình yêu quan trọng nhất là điều gì? Hả?" Giọng cô ấy trời sinh rất lớn, dáng vẻ đầy kinh nghiệm: "Quan trọng nhất là thẳng thắn và tin tưởng, đúng không các cậu."
Cửu Lộ nói: "Cậu nói không hoàn toàn đúng, thẳng thắn và tin tưởng còn tùy từng tình huống, cái này gọi là lời nói dối thiện ý."
"Tại sao lúc nào cậu cũng có lí do thế?" La Phân hếch mũi, đập bàn hai cái: "Tớ không phục! Dựa vào đâu mà cậu nói thì sẽ đúng?"
"Bởi vì tớ đang nói chuyện yêu đương, có kinh nghiệm mà." Cửu Lộ liếc cô ấy một cái, bình thản nói.
La Phân: "......"
Đại Phỉ, Hàm Hàm: "......"
Lúc này lại có một tin nhắn được gửi đến.
Đại Phỉ ghé đầu lại nhìn, giải thích với hai người còn lại: "Anh rể nói chúng ta đừng để bản thân quá mệt, nhớ về sớm một chút, chú ý học tập kết hợp với nghỉ ngơi."
Các cô ấy gật đầu như giã tỏi.
Tiếng di động vang lên không ngừng, Cửu Lộ cúi đầu nhìn, sắc mặt càng thêm hồng. Đại Phỉ dướn cổ, vừa mới đọc mấy chữ, đã bị Lý Cửu Lộ che đi.
"Này ——, tớ còn chưa đọc được mà."
Lý Cửu Lộ mấp máy môi quay đầu: "Cái này không được nhìn."
"Tại sao lại không được nhìn!" Đại Phỉ vô cùng rầu rĩ nhớ lại: "Gọi một tiếng ông...... Rốt cuộc là ông gì thế?"
Hết chương 40
(1): "Trời cao hoàng đế xa" ý chỉ những việc không nằm trong quyền hạn, khó mà kiểm soát được.
Lời tác giả: Đếm ngược......
Lời editor: Đếm ngược...... Mà đếm ngược gì cơ???
Lời tác giả trong trí tưởng tượng của editor: Đếm ngày xa em đó ^^
*****
Lời editor: Tớ lại đổi xưng hô giữa Giang Mạn và Trì Kiến rồi, dù sao Giang Mạn đã trở mặt, không thể đon đả dì – con nữa đúng không? Đến chương 40 là sắp hết quyển thượng rồi, đồng nghĩa với việc gương vỡ không còn xa nữa T.T Tớ không dám đọc tiếp huhu T.T
Mọi người đoán xem tin nhắn anh Kiến gửi cho Lộ Lộ có gì mà bạn ấy phải ngượng ngùng thế nhỉ ^.^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT