Lời khuyên của Mã Tiểu Dã không còn tác dụng, cuộc chiến giữa hai người con gái, ai lùi bước trước, người đó sẽ thua. Mạc Khả Diễm gọi người phục vụ lấy hai cái cốc và mười viên xúc xắc đến, lại gọi người dọn mười hai chai rượu đặt lên trên bàn.
Mỗi một cốc chứa năm viên xúc xắc, đèn lớn bật lên, trong tích tắc phòng sáng trưng.
Hai người ngồi trên hai đầu sô pha, Lý Cửu Lộ kéo tay áo lông đến khuỷu tay, tóc cũng buộc lại, phần da thịt trắng nõn ở cổ và bờ vai lộ ra càng nhiều. Cô mở cốc, đặt năm viên xúc xắc vào, đóng chặt, nâng lên lắc lắc.
Động tác của cô không tính là thành thạo, một loạt động tác thong thả lưu loát hoàn thành.
"Tôi đoán trước à?" Cửu Lộ hỏi.
Mạc Khả Diễm vẫn luôn quan sát động tác của cô, cười lạnh, rồi tùy ý lắc cốc của mình vài cái, úp ngược trên bàn: "Cậu trước đi."
Lý Cửu Lộ gật đầu, hơi mở cốc ra một góc nhỏ, liếc nhanh một cái rồi lại úp xuống, đắn đo một lát, nói con số theo quy tắc: "Ba viên nhị."
Mạc Khả Diễm nhanh chóng nói: "Bốn viên tam."
Cửu Lộ nghĩ nghĩ: "Bốn viên tứ."
"Mở." Mạc Khả Diễm không do dự, lật mở điểm số của mình đầu tiên, của cô ấy lần lượt là một viên nhị, ba viên tam, một viên ngũ.
Cô ấy hất cằm với cô, Cửu Lộ mở cốc của mình ra, điểm số là ba viên nhị, hai viên tứ.
Hai người mười viên xúc xắc, tổng cộng mới có hai viên tứ, cho nên Lý Cửu Lộ thua.
Mạc Khả Diễm nhướng mày, đổ đầy ly rượu đẩy đến trước mặt cô.
Cửu Lộ cau mày uống hết, bắt đầu một vòng mới.
Lần này đổi sang Mạc Khả Diễm đoán trước, cô ấy nâng cao cánh tay, lắc cốc đựng xúc xắc theo tiết tấu, khi úp lên trên bàn, nói năng khí phách.
"Bốn viên ngũ." Lần đầu tiên Mạc Khả Diễm đoán đã ra số rất lớn.
"...... Bốn viên lục."
"Mở."
Hai người theo thứ tự là một viên tam, hai viên ngũ, hai viên lục; hai viên nhị, một viên ngũ, một viên lục.
Cửu Lộ thua, Mạc Khả Diễm lại giúp cô rót đầy.
Qua mấy hiệp, Lý Cửu Lộ đều thua, rất nhanh đã uống cạn một chai rượu. Cô chỉ cảm thấy ý thức tỉnh táo, tứ chi lại không điều khiển được, độ ấm trên mặt cũng tăng lên, trong cơ thể như thiêu như đốt, vô cùng khô nóng.
Mã Tiểu Dã dần dần ngồi không yên, muốn tiến lên ngăn cản, Mạc Khả Diễm lạnh lùng liếc cậu một cái, khiến lời nói đến bên miệng của cậu bị cứng rắn ngăn lại.
Lần này cô xúc trước, Lý Cửu Lộ cẩn thận mở cốc ra, luôn luôn bắt đầu rất vững vàng: "Hai viên nhị."
Cô ấy nói theo: "Ba viên tứ."
"Bốn viên tứ."
Mạc Khả Diễm có chút do dự, nhìn lại điểm số của mình, chần chừ một lát: "Mở."
Cửu Lộ liếc nhìn cô ấy một cái, mở cốc xúc xắc ra, điểm số của cô là một viên nhị, bốn viên tứ.
Mạc Khả Diễm không cần xem lại, cô ấy thua.
Mã Tiểu Dã ở bên cạnh khá căng thẳng, dướn người về phía trước, nắm tay để trên môi nhìn cô ấy.
Mạc Khả Diễm nhìn chằm chằm chén rượu trước mặt, phồng má, thở ra một hơi dài, cô ấy nhìn Lý Cửu Lộ, ngẩng đầu lên, quyết tâm uống sạch.
Ván tiếp theo Mạc Khả Diễm thua. Cô ấy lại uống một ly.
Đến khi mở lần nữa, Mạc Khả Diễm cảm giác rõ ràng cơ thể không thoải mái, cánh tay lộ ra bên ngoài xuất hiện từng mảng mụn ngứa ửng đỏ, vừa ngứa vừa đau, cổ họng cảm giác như có dị vật chặn lại. Cô ấy gọi người phục vụ lấy thêm hai chai nước khoáng, một hơi uống cạn nửa bình, quệt miệng: "Đấu tiếp."
Cửu Lộ đặt cốc xuống, nhàn nhạt nhìn cô ấy: "Nếu không thì thôi vậy."
Mạc Khả Diễm không thèm nói, cánh tay lắc lắc hai cái rồi úp xuống bàn, sau khi nhấc lên lộ ra một khe hở, ánh mắt hơi nghiêng sang bên cạnh: "Ba viên tứ."
Sự do dự lén lút lần này Cửu Lộ nhìn thấy rõ ràng, cô di chuyển tầm mắt: "Mở." Mở cốc, bên trong có một viên tứ, hai viên ngũ, hai viên lục.
Mà Mạc Khả Diễm là bốn viên tam, một viên ngũ, không có một viên tứ nào.
Mạc Khả Diễm chịu thua gật đầu, cầm lấy chai rượu tự rót đầy cho mình, giơ về phía Cửu Lộ: "Đã đánh cuộc thì phải chịu thua."
Nhưng cô ấy vừa mới uống hai ngụm, ly rượu bị ngoại lực tác động chòng chành từ khóe miệng chảy ra, Mã Tiểu Dã cầm cổ tay cô ấy, đoạt lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Lý Cửu Lộ nâng mắt, lẳng lặng nhìn cậu.
"Lộ Lộ, cô ấy dị ứng với cồn, hơn nữa nếu tiếp tục như thế, uống tiếp sẽ xảy ra án mạng." Giọng điệu Mã Tiểu Dã chứa ý cầu xin, chuyện đến bước này, bất cứ giá nào cũng phải ngăn cản.
Cậu hiên ngang lẫm liệt nói: "Người cần phải xin lỗi cậu là tớ, người vẫn luôn tự ý giấu diếm cậu cũng là tớ, nếu nói muốn trừng phạt ai, vậy trước tiên phải là tớ, vì thế cô ấy thua tớ sẽ thay cô ấy uống."
Cửu Lộ bình tĩnh nhìn Mã Tiểu Dã, loại lạnh nhạt như thế này khiến người ta không biết được ý của cô là gì.
Giờ phút này rốt cuộc cô cũng hiểu rõ, Mã Tiểu Dã không hề thuộc về cô, mà loại trạng thái đối lập này, cũng làm cô cảm thấy xa lạ.
Cửu Lộ thu hồi tầm mắt, cười nói: "Được thôi."
Cô cầm cốc, trong lòng yên ổn không gợn sóng, ngược lại Mạc Khả Diễm rất áp lực, tự mình làm loạn trận đấu.
Thời gian dần dần trôi qua, rượu trên bàn rất nhanh biến thành chai rỗng, Cửu Lộ thua vài lần, chỉ cảm thấy càng ngày càng hưng phấn. Mạc Khả Diễm bên kia lại mồ hôi lạnh đầy đầu, Mã Tiểu Dã ngồi trên mặt đất bên cạnh, cúi đầu, áo thun có một mảng nước, cởi hai cái cúc áo trước ngực, say nhũn như vũng bùn.
Thật ra lúc này Cửu Lộ cũng nhức đầu như muốn nứt toác, cô xoa huyệt thái dương, nhìn đồng hồ một cái.
Còn thừa ba chai, cô gọi phục vụ lấy thêm mấy cái ly, lần lượt rót đầy: "Một ván quyết định thắng thua đi."
Cô không hỏi ý kiến Mạc Khả Diễm, cái cốc ở trong tay lắc lắc một lát, đoán trước: "Sáu viên tứ."
Mạc Khả Diễm giật mình, một loạt ly rượu trước mặt này không thể không làm cô ấy phải cẩn thận hơn, hơn nữa quan sát cả đêm, quy luật đoán điểm số của Lý Cửu Lộ vẫn luôn là từ nhỏ đến lớn, bắt đầu đều giữ lại một chút, lần đầu tiên vừa mới đoán đã ra lớn như vậy, cho nên nhất thời không phán đoán được cô nói thật hay là nói dối.
Mạc Khả Diễm cảm giác trái tim đều đang run rẩy, Mã Tiểu Dã cúi đầu sát đến ngực, cậu liên tục uống hết bảy chai, đã là cực hạn, hơn nữa mấy thứ trên bàn này, chỉ sợ uống đến chết.
Cô ấy cố nén giọng nói không khỏe, thoáng mở cốc ra, cô ấy có một viên tứ, cũng có nghĩa Lý Cửu Lộ cần ít nhất năm viên tứ, mới dám đoán như vậy.
Mạc Khả Diễm không tin cô sẽ may mắn như vậy, cắn chặt răng: "Mở."
Lý Cửu Lộ chống đầu, một tay nhẹ nhàng mở cốc ra, trên bàn có năm viên xúc xắc nho nhỏ, mỗi một viên đều là tứ.
Mạc Khả Diễm không khỏi trợn to mắt.
"Khó có được vận may như vậy." Cửu Lộ đứng lên: "Các cậu chậm rãi uống, tôi đi WC một lát."
Cô cúi đầu ra cửa, khi xoay người, không cẩn thận va vào một người, mùi khói thuốc xộc vào mũi, đôi tay đối phương đỡ lấy bờ vai nhẵn nhụi của cô.
Lý Cửu Lộ nghe thấy một loạt tiếng cười quái dị xa lạ, bỗng nhiên ngẩng đầu, người này mặc một bộ cao bồi màu xanh, nhuộm tóc đỏ, dường như là một trong ba người đã chạm mặt lúc mới vào KTV, bọn họ nghiêng người ngậm thuốc lá, quần áo không chỉnh tề, thoạt nhìn không giống người tốt.
Cửu Lộ tránh đi, bước sang bên cạnh một bước.
Người đàn ông kia cười cười chắn lại.
Lý Cửu Lộ đẩy hắn ta ra bước lên, nhanh chóng trốn vào nhà vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh đóng chặt, tiếng vui cười càng lúc càng xa, cô thở phào một hơi.
Cửu Lộ đi đến trước gương, thả tay áo xuống, kéo áo lên trên vai. Hất nước lạnh lên mặt, khô nóng không giảm, cả cơ thể vẫn bay bổng như trên mây.
—— "Có cần thiết không?"
Tiếng nước chảy ào ào, trong đầu cô bỗng nhiên xuất hiện bốn chữ này, nhưng làm thế nào cũng nhớ không nổi là ai nói.
Cửu Lộ ghé sát mặt, nhìn mình trong gương, đứng ngây ngốc một lát, bỗng nhiên cảm thấy không có gì vui, muốn về nhà.
Khi cô từ nhà vệ sinh đi ra, ba tên con trai kia đã tránh đi, Cửu Lộ muốn về phòng lấy quần áo, chưa kịp xoay người, cổ tay đã bị một người nắm chặt, mạnh mẽ kéo cô về phía cửa sau.
Sau khi Lý Cửu Lộ biết đó là Mạc Khả Diễm, không giãy giụa nữa.
Mạc Khả Diễm một chân đá văng cửa sau, "Rầm" một tiếng vang lên nặng nề, cánh cửa đập vào vách tường sau đó bật trở lại. Cô ấy dùng tay đỡ, theo quán tính kéo Cửu Lộ ra, đẩy lưng cô dựa vào vách tường.
Gió lạnh chợt ùa đến, không khí xung quanh đều là sương mù trắng xóa, Cửu Lộ chỉ cảm thấy không khí hít vào vừa lạnh vừa khô, lông tơ ở vai và sườn eo dựng đứng.
Ánh sáng trong ngõ nhỏ tối tăm, ven tường đối diện chứa gỗ, bể cá, còn có xe máy bỏ đi và xe ba bánh.
Chỗ này rất yên tĩnh, chỉ có hai ba cửa hàng đằng xa hiện lên vài đốm lửa nhỏ, lại trùng hợp bị đồ bỏ đi ngăn cách, dường như giờ phút này không có ai.
Trì Kiến cùng Hồng Dụ dựa vào cây khô hút thuốc, bị tiếng động bên này hấp dẫn ánh mắt, phía trên cửa sau KTV cũng lắp bóng đèn, ánh sáng mỏng manh ở trong gió lay động không ngừng, bao phủ hai bóng dáng nhỏ gầy phía dưới.
Hồng Dụ nổi lên tính lắm chuyện: "Ôi, hai cô bé."
Trì Kiến cầm điếu thuốc, ánh mắt tĩnh lặng.
"Mấy cô gái nhỏ bây giờ đều cởi mở như vậy à? Mùa đông còn để hở da thịt?" Hồng Dụ huých khuỷu tay vào người Trì Kiến: "Thấy không? Cô bé đang dựa tường mặc váy đen kia kìa, bờ vai thật mẹ nó trắng."
Trì Kiến hút một ngụm thuốc.
Hồng Dụ: "Thấy không hả?"
"Thấy." Trì Kiến không thèm để ý hỏi: "Qua Duyệt nhà anh có trắng như thế không?"
Hồng Dụ liếm môi dưới, thật sự nghiêm túc nhớ lại: "Hình như không có." Anh ấy nghiêng đầu nhìn anh, cười nói: "Vợ chồng già cả, trắng hay không trắng cũng đã chẳng làm sao...... Chú đang nghĩ cái gì vậy?"
Trì Kiến hất cằm: "...... Cô ấy."
"Cô ấy làm sao?"
"Trang phục con mẹ nó rất thiếu vải." Trì Kiến nhàn nhạt nói.
Hồng Dụ hiểu rõ Trì Kiến, giọng điệu rõ ràng không trôi chảy, huống chi chưa đến mức phải nói lời thô tục. Cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, còn muốn tiếp tục hỏi thêm vài câu, bên kia đột nhiên truyền đến tiếng tát, chỉ thấy cô gái tóc ngắn xòe tay, tự tát lên mặt mình hai cái, nhìn dáng vẻ, lực tay dường như không nhỏ.
Hồng Dụ chấn động: "Cái đệt, thế này cũng được à!"
Mạc Khả Diễm đã không biết trên người chỗ nào đau chỗ nào ngứa, xuống tay quá nặng, hai má tê rần.
Cửu Lộ nhìn chằm chằm vào cô ấy, nhất thời không kịp phản ứng, qua một lát, rốt cuộc nghẹn ra một câu: "Cậu làm gì vậy."
Mạc Khả Diễm: "Những ly rượu đó Mã Tiểu Dã không uống, hai cái tát này tôi muốn bồi thường cho cậu."
Cửu Lộ không biết mở miệng như thế nào.
Mạc Khả Diễm dứt khoát nói: "Tôi không am hiểu đóng vai người vô tội nhỏ yếu, việc chưa thông báo mà tôi và Mã Tiểu Dã đã ở bên nhau, là tôi sai. Nhưng giấu diếm, là bởi cậu ấy và tôi từng nói chuyện, quá khứ của cậu......"
"Quá khứ làm sao?" Giọng Cửu Lộ rất thấp, cắt ngang lời nói của cô ấy.
Mạc Khả Diễm nhìn cô: "Tóm lại ngay từ đầu các cậu đã sai rồi, đổi sang một loại quan hệ khác có lẽ sẽ hợp lý hơn."
Lý Cửu Lộ nhẹ nhàng cười: "Cậu ở vị trí này, nói thế không thấy thẹn với lương tâm à?"
"Tùy cậu nói như thế nào." Cô ấy nhún nhún vai.
Cửu Lộ ngừng vài giây: "Quá khứ với chuyện này không liên quan đến nhau, phản bội chính là phản bội, vô liêm sỉ chính là vô liêm sỉ, hà cớ gì phải nói đến đẹp đẽ như thế."
"Tôi đồng ý." Cô ấy tỏ rõ lập trường lần nữa: "Nhưng tôi sẽ không từ bỏ Mã Tiểu Dã, luôn có một người phải rời bỏ, tôi hy vọng đó là cậu."
"Được."
Mạc Khả Diễm kinh ngạc nhìn cô vài giây, không nghĩ tới cô sẽ thoải mái như vậy, xác nhận nói: "Cậu nói thật à?"
Cô gật đầu.
Mạc Khả Diễm không khỏi nhìn cô với con mắt khác, dừng vài giây, kéo cửa sau ra: "Cậu có vẻ không vô hại như bên ngoài." Cô ấy quay đầu, nghiêm túc nhìn kỹ cô: "Còn có, trang phục này không phù hợp với cậu."
Điểm này Cửu Lộ đồng ý, chỉ cảm thấy lạnh, cũng muốn nhanh chóng đi vào nhà.
"Còn có vấn đề nữa." Mạc Khả Diễm ngập ngừng: "Cậu chơi xúc xắc giỏi, hay hoàn toàn nhờ vào may mắn?"
Lý Cửu Lộ ăn ngay nói thật: "Tất cả đều có. Mẹ tôi chơi khá tốt."
Mạc Khả Diễm đi rồi, cách nửa phút, cô cũng tính toán đi vào.
Cửa còn chưa mở, bên trong có tiếng cười mắng từ xa tới gần. Cửu Lộ dự cảm không lành, nhanh chóng lùi về sau vài bước, giây tiếp theo, cánh cửa mở tung.
Cửa xuất hiện ba tên con trai, trong đó có tên tóc đỏ đỡ cô ở cửa nhà vệ sinh.
Bọn họ ngăn trước cửa, ánh mắt đều nhìn cô, cả người đầy mùi rượu, khó ngửi đến ngạt thở.
Hết chương 17
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT