Tiểu biệt thự được xây trên mảnh đất trống phía sau nhà cũ, ngăn cách bằng một lớp tường vây. Cạnh bên nhà mới là đại môn, xung quanh còn có rất nhiều đất trống, Hàn Liệt định dùng chúng để trồng cây cảnh và hoa cỏ.
Hai bên đại môn được dựng bằng gạch xanh cao hơn hai thước, có đường mòn lát đá cuội nối thẳng đến tiểu lâu, tiểu lâu cũng được xây bằng gạch xanh, cao tận ba tầng, tầng hai cùng tầng ba còn có ban công lộ thiên, nóc thì lợp ngói đỏ.
Tầng một bao gồm phòng khách và phòng ăn, tầng hai là phòng ngủ của Lâm thị lẫn hai hài tử, tầng ba thì là phòng ngủ cùng thư phòng của phu phu hai người, mỗi một tầng còn chừa ra vài gian phòng khách. Sàn tầng một được lát đá cẩm thạch trắng, hành lang tầng hai tầng ba cũng dùng đá cẩm thạch lát thành, chỉ có sàn ở các phòng là làm bằng gỗ.
Gia cụ sử dụng trong nhà đều được điêu chế từ gỗ đỏ và gỗ hoàng hoa lê, mang phong cách phục cổ, kết hợp với một vài yếu tố ở hiện đại, vừa thanh lịch lại vừa hào phóng, vô cùng dễ nhìn.
Nối với phòng ăn tầng một là một tiểu viện, trong viện là phòng bếp và phòng chứa đồ tạp dụng, do ở cổ đại đều nấu cơm bằng cách thổi lửa cho nên không thể xây phòng bếp bên trong tiểu biệt thự được.
Tầng hai với tầng ba đều có phòng tắm cùng phòng vệ sinh riêng, còn có ống dẫn nước chuyên dùng, loại mà Hàn Liệt sử dụng là ống gốm hình nón, từng cái từng cái nối với nhau, chỗ nối sẽ dùng đất sét đắp lại, không sợ nước bị rò rỉ.
Hàn Liệt kéo Trì Tu đi tham quan một lần, cảm thấy vô cùng hài lòng, tuy tiêu mất hơn phân nửa số bạc mình tiết kiệm được, nhưng cậu thấy thế cũng đáng.
"Cảm giác thế nào?"
Trì Tu không ngờ tiểu biệt thự trong miệng Hàn Liệt sau khi xây xong sẽ có hình dáng như thế này: "Không tồi, ta rất thích."
"Thích là được, mỗi tội phí tổn hơi lớn thôi." Hàn Liệt cười híp mắt, sàn nhà bằng gỗ là do Từ Sơ Ngôn hữu tình cung cấp, đá cẩm thạch trắng là nhờ Thất hoàng tử hỗ trợ làm ra, bảo là phần thưởng cho việc phá bố cục phong thủy lúc trước của họ, còn tặng kèm một chiếc thảm da gấu vô cùng lớn, Hàn Liệt quyết định đặt nó bên cạnh giường mình. Bọn họ chủ yếu tiêu phí vào việc mua nguyên liệu xây dựng và thuê công nhân, do muốn xây xong nhà trước khi năm mới đến nên số lượng công nhân được thuê tương đối nhiều.
Trên mặt Trì Tu mang theo ý cười: "Hết bạc thì kiếm lại thôi, quan trọng là ngươi thích."
"Không ngờ ngươi có thể nói ra mấy câu tâm tình như thế đó." Ánh mắt Hàn Liệt lộ vẻ chế nhạo.
Mặt Trì Tu liền tỏ vẻ bất đắc dĩ, da mặt của Hàn tiểu miêu vốn vô cùng dày, cái gì cũng có thể nói được hết, thường xuyên khiến y phải dở khóc dở cười.
"Ca ca, Hàn đại ca." Trì Nghiệp hưng phấn chạy vào phòng ngủ của hai người.
"Sao vậy?" Trì Tu cười hỏi.
"Trưởng thôn bá bá dẫn theo một vài tộc lão trong thôn đến." Trì Nghiệp lại bổ sung một câu: "Bảo là đến đưa quà tân gia."
"Đi thôi, xuống xem một chút." Trì Tu lấy tay chỉnh lại áo của Hàn Liệt.
Từ sau khi Trì Tu đậu cử nhân, thái độ của trưởng thôn đối với bọn họ càng thêm hiền lành, rất nhiều người trong thôn cũng không dám khinh thị Trì gia nữa. Trì Tu là cử nhân lão gia đầu tiên trong thôn, trong mắt thôn dân chất phác thì đó là một người tài trí vượt bậc, mấy hộ gia đình trước đó có quan hệ không tệ với Trì gia cũng càng thường xuyên ghé sang thăm hỏi hơn.
Sau khi trông thấy tiểu lâu Trì gia, đám người thật sự không biết phải hình dung như thế nào, ngôi nhà này vừa vô cùng tốt, vừa vô cùng xinh đẹp, sợ là nhà của người giàu trong thị trấn cũng không đẹp đẽ độc đáo bằng.
Bọn họ vẫn chưa ăn cơm, chủ yếu là nhân dịp này móc nối quan hệ với Trì gia, hiện tại trong thôn tuy có tin đồn hoài nghi về lai lịch số tiền mà Trì gia kiếm được, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến ý muốn giao hảo với Trì gia của đa số thôn dân.
Tiễn bọn họ đi, Hàn Liệt quay sang hỏi Lâm thị: "Mẹ, có phải lúc chính thức tân gia chúng ta phải đãi vài bàn tiệc rượu rồi mời người trong thôn đến cho náo nhiệt không?"
Từ trong trí nhớ của nguyên chủ, cậu biết được trong thôn ngoại trừ tiệc cưới và tang lễ thì lúc dọn vào tân gia thì phải mời người trong thôn đến ăn tiệc, tục xưng tích nhân khí.
[*攒人气 (toàn nhân khí): theo mình nghĩ thì là mời người đến cho nhà mới có hơi người hơn nhưng không biết đúng không.]
"Đúng thế, ta cũng đang định nói chuyện này cho các ngươi đấy." Lâm thị ôn hòa cười tươi, có thể thấy bà vô cùng hài lòng với tòa tiểu lâu mới.
"Trong thôn lúc tân gia thường sẽ mời bạn bè đến ăn cơm uống rượu, mấy nhà có quan hệ thân thiết với chúng ta ở trong thôn cũng không có mấy, theo ý của trưởng thôn thì nếu nhà dư tiền hẵng đãi vài bàn tiệc rượu, mời tất cả mọi hộ trong thôn, dù sao dạo này trong thôn cũng truyền không ít tin đồn về nhà chúng ta. Mời bọn họ đến uống rượu thứ nhất là có thể tạo quan hệ tốt, thứ hai là cho bọn họ thấy nhà chúng ta không phải là thứ mà ai cũng có thể khinh thị."
"Phương diện tiền bạc thì không thành vấn đề, vậy cứ mời trưởng thôn hỗ trợ thông báo cho mọi người đến uống rượu tân gia đi, dù sao đất trống ngoài nhà cũng khá rộng, đủ để đãi mấy chục bàn." Trì Tu cười tiếp lời.
Dù sao tiền bạc dư ra đều đã tiêu hết rồi, không cần phải so đo chút tiền ấy, hiện tại người đỏ mắt [*ghen tị] với bọn họ càng ngày càng nhiều, tuy không thể tạo thành uy hiếp gì, nhưng bọn họ cũng không thể tỏ ra cao ngạo được, dù sao đa số người trong thôn vẫn rất giản dị, kéo gần quan hệ lại một chút cũng không tồi.
Lâm thị nói với Hàn Liệt: "Đến lúc đó phải phiền người ở nhà mẹ đẻ của ngươi tới hỗ trợ vậy."
"Vâng, lát nữa ta sẽ qua Hàn gia báo một tiếng."
Sáu ngày sau, Trì gia chính thức nghênh đón tiệc tân gia, hạ nhân cùng người làm công trong nhà trở nên vô cùng bận rộn, một nhà Hàn lão tam cũng đã sớm đến hỗ trợ.
Do tiệc rượu đãi rất nhiều bàn nên phòng bếp trong nhà không dùng được, phải dựng bếp riêng để thổi lửa nấu cơm ở một góc ngoài sân mới đủ.
Tiệc rượu lần này tổng cộng có mười hai món, sáu mặn sáu chay, biểu trưng cho đại cát đại lợi, gà vịt thịt cá gì cũng có, số lượng cực nhiều.
Người trong thôn hầu như đều đến đủ, hạ lễ mang đến đều là mấy thứ rau dưa gạo thóc linh tinh, người lão Hàn gia ngoại trừ Lưu thị ra cũng đến đầy đủ. Hàn lão gia tử tuy biết hai nhà hiện tại đang có mâu thuẫn với nhau, nhưng Trì Tu giờ đã là cử nhân, tốt nhất nên chủ động làm dịu quan hệ, lão đại cùng lão ngũ theo đó cũng sẽ có nhiều trợ lực hơn, đặc biệt nghe nói Trì gia đã nương nhờ được quý nhân, trong lòng lão càng muốn hóa giải mâu thuẫn giữa hai nhà, cho nên mới treo tươi cười lên mặt mà dẫn cả nhà đến.
Lưu thị lại không luồn cúi được như vậy, lập tức ở trong phòng mắng Hàn Liệt bất hiếu một trận, Hàn lão gia tử sợ mụ đi sẽ làm hỏng việc của mình nên đành để Vương thị ở lại chăm sóc Lưu thị.
Vương thị sau khi làm ra chuyện kia thì bị Hàn lão đại đuổi về lão gia, về sau cũng rất ít khi ra khỏi nhà, thị suýt nữa đã bị mấy lời đồn thổi bức tử. Do gây ra chuyện mất mặt như vậy, thị cũng bị Hàn lão đại biếm thê thành thiếp, Hàn lão đại nể tình không hưu thị luôn là đã tốt lắm rồi, cho nên ở mặt ngoài thị không dám oán hận một câu nào. Nhưng lão thái thái lại không vừa mắt loại tức phụ đã mất đi trinh tiết như thế, cả ngày lấy danh bà bà mà tra tấn thị, khiến Vương thị mỗi ngày phải mắng thầm Lưu thị lẫn cả nhà Lương Hữu một trận.
Lúc đầu Hàn Hương còn bị Lương gia ghét bỏ, Lương Hữu vẫn luôn không muốn nạp cô, nhưng ai ngờ sau lần đó cô lại mang thai, mà từ trước đến nay Lương Hữu chỉ sinh được một nữ hài, cho nên nể tình hài tử trong bụng cô mà Lương gia mới chấp nhận cho cô vào làm tiểu thiếp. Sau khi được gả qua không lâu thì theo người Lương gia lên kinh thành, mặc dù chuyện xảy ra ở nhà tri huyện vô cùng mất mặt, nhưng nữ nhi đây là theo con rể lên kinh thành để làm việc cho Thái tử gia đó nha, Hàn lão đại nháy mắt lại thấy mình cao quý hẳn lên, hiện tại cả lúc đi đường cũng tươi cười phơi phới.
Người trong thôn từ trước đến giờ chưa từng thấy ngôi nhà nào xinh đẹp như vậy, tất cả đều cảm thấy hâm mộ, đặc biệt là cái chậu đặt bên trong nhà xí, chỉ cần dội nước một cái là sạch bóng ngay; cả cái thùng gỗ cao cao bên trong phòng tắm nữa, chỉ cần đổ nước ấm vào bên trong là có thể đứng đó tắm luôn rồi, sàn nhà thì bóng loáng như gương ấy, không biết phải tốn bao nhiêu bạc nha!
Trong mắt Lý thị tràn ngập cảm xúc ghen tị hâm mộ hận, trông thấy bộ dáng cười nói chào hỏi khách khứa của Nghiêm thị lẫn Hàn Liệt thì thầm hận trong lòng, nhưng vì để nữ nhi có thể gả vào Trì gia nên thị chỉ có thể nhẫn.
"Tam đệ muội, ngôi nhà này của thân gia đẹp thật đó nha!" Lý thị thấy Nghiêm thị đến tiếp đón bọn họ cùng một vài người ở nhà khác liền nhiệt tình kéo tay Nghiêm thị, cười nói.
"Đều là do bọn nó có bản lĩnh tự mình kiếm được cả." Nghiêm thị rút tay ra, cười nhạt trả lời.
"Đúng thế, lão đại Trì gia quả là một người có bản lĩnh, chẳng những học vấn tốt mà tay nghề kiếm tiền cũng vô cùng điêu luyện." Lý thị đảo mắt, đột nhiên thở dài: "Chỉ tiếc ngũ lang lại là nam thê xung hỉ, không thể giúp Trì lão đại lưu lại hậu đại, một ngôi nhà đẹp như vậy tại sao có thể không có nữ chủ nhân nào chứ, sau này không ai kế thừa thì phí quá đi mất."
Thị thật không quen trông thấy tam phòng được sống sung sướng qua ngày, hôm nay nhân dịp tân gia đề xuất việc này ra, đảm bảo tam phòng dù tức thế nào cũng không dám gây chuyện với thị đâu.
Nghe thấy Lý thị nói thế, một vài phụ nhân cũng nổi tâm tư, Trì lão đại sau này chắc chắn sẽ tiền đồ vô lượng, lại có một ngôi nhà đẹp như vậy, nếu gả nữ nhi qua đây, sinh được con trai rồi thì đây không phải cũng là nhà của mình sao.
Sắc mặt Nghiêm thị nháy mắt thay đổi, thanh âm liền trở nên bén nhọn chưa từng thấy từ trước đến giờ: "Nhị tẩu, lời này của ngươi có ý gì? Có ai nói chất tử của mình như ngươi vậy chứ? Ngũ lang nhà ta là nam thê cũng đâu có dính dáng gì tới ngươi? Nếu ngươi muốn vội gả nữ nhi vào nhà nhi tế của ta thì cũng phải xem xem người ta có chịu để ý không đã chứ."
Bà rất ít khi nói những lời khó nghe như vậy, nhưng Lý thị thật quá đáng, lựa ngay ngày này để tìm tra, bà thật sự không thể nhịn được.
"Lan nhi nhà ta nhìn là biết có thể sinh được con trai rồi, đâu có giống ngũ lang nhà các ngươi, rặt một con gà trống không biết đẻ trứng." Lý thị nói, thanh âm không ngăn được vẻ khinh thường.
"Chát!" Nghiêm thị giận đến mức run rẩy, trong đầu nóng lên, liền giơ tay tát cho Lý thị một bạt tai.
Lý thị bưng lấy bên mặt bị đánh, không thể tin nổi nhìn Nghiêm thị, sau đó quát to một tiếng nhào sang định trả đũa lại: "Tiện nhân như ngươi mà cũng dám đánh ta."
Lý thị vừa mới giơ tay tới gần Nghiêm thị đã bị Hàn lão tam đứng bên cạnh đẩy ra, ông đen mặt không vui nói: "Nhị tẩu, mong ngươi tôn trọng người khác một chút."
Lý thị giận dữ, chỉ vào Hàn lão tam mắng: "Ngươi là cái thá gì mà dám đẩy ta." Sau đó quay sang xả vào nam nhân của mình: "Lão tam khi dễ ta kìa, sao ngươi cứ đứng đó nhìn thế?"
Hàn lão nhị nhăn mặt, lạnh lùng khiển trách: "Lão tam ngươi hơi quá đáng rồi đó, mau giải thích cho tẩu tử ngươi ngay."
Hắn cho rằng Hàn lão tam vẫn là cái bánh bao nhuyễn mặc bọn họ chà xát như trước, cho nên cũng vênh váo tự đắc mà ngẩng đầu.
Hàn lão tam bình tĩnh không đáp, đấy chính là con trai của ông, nhị tẩu quả thật đã nói quá đáng đến mức cả ông cũng có xúc động muốn đánh người.
Bọn họ khắc khẩu với nhau cũng khiến cho người khác chú ý, sôi nổi tiến lên vây xem, Nghiêm thị đỏ mắt gắt gao nhìn người ở lão Hàn gia, đúng là khinh người quá đáng mà, gây sự ngay ngày tiệc tân gia của con trai, khiến cho bọn họ đều bị mất mặt.
"Được rồi, đều nhường nhịn nhau một chút đi." Hàn lão gia tử thấy nhiều người bắt đầu xum xoe lại đây, sắc mặt không vui răn dạy bọn họ. Lão cũng có tính toán gả cháu gái vào Trì gia làm bình thê, dù sao Hàn Liệt không thể sinh được, lại là một đứa vô dụng, không thể đem lại ích lợi cho nhà mình, bỏ qua một cái tôn tử đã gả đi cũng không có vấn đề gì.
"Lão tam, lời của nhị tẩu ngươi tuy khó nghe, nhưng lại rất có lý, các ngươi tốt nhất nên suy xét một chút đi." Hàn lão gia tử nhỏ giọng nói một câu với Hàn lão tam.
Hàn lão tam trừng lớn mắt khó tin nhìn về phía cha mình, tại sao hiện tại đến cả cha ông cũng nghĩ như thế, trong lòng lạnh lẽo tựa như bị một bồn nước đá hắt vào.
Nghiêm thị tức giận đến mức ngực phập phồng, muốn khóc nhưng vẫn phải cố chịu đựng, sợ mang lại điềm xấu.
Hàn Liệt đứng ở phía sau đám người cảm thấy vô cùng tức giận, mấy cực phẩm này đúng là khinh người quá đáng, lựa lúc bọn họ chuyển nhà cố ý nói mấy lời này chẳng phải muốn họ xúi quẩy hay sao? Làm như cậu sợ bọn họ vậy. Trải qua chuyện trong phủ tri huyện, cả nhà cực phẩm này thế nhưng vẫn dám mặt dày mày dạn tới cửa, thật là liều mạng mà.
Hàn Liệt chen qua đám người, hỏi Nghiêm thị: "Mẹ, người có chuyện gì không?"
"Không sao đâu, ngũ lang ngươi sao tự nhiên lại đây vậy?" Nghiêm thị miễn cưỡng tươi cười hỏi.
"Nghe nhị bá mẫu khích lệ như thế, sao ta có thể không lại đây xem được." Hàn Liệt cười lạnh châm chọc.
Đúng lúc hôm nay thừa dịp ngày này triệt để xé rách mặt với mấy cực phẩm này cũng tốt. Hàn Văn gả cho huyện lệnh có quan hệ với một vị hoàng tử trong triều, Hàn Hương thì gả cho Lương Hữu hiện tại đang làm việc dưới trướng thủ hạ của thái tử, một nhà cực phẩm còn dương dương tự đắc rằng mình trèo lên được quyền quý, đúng là không làm thì sẽ không chết, không cần cậu giải quyết đã tự đùa mình đến chết rồi, cậu cần gì phải lãng phí tinh lực, nhưng muốn khi dễ cậu á, nằm mơ đi.
Hết chương 45
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT