Mười ngày sau, phu phu hai người đến thị trấn đón xe ngựa chuyên đưa học sinh lên phủ thành đi thi, đương nhiên vẫn phải trả chút tiền phí, nhưng nhìn chung cũng rất có lời.
Phủ thành cách thị trấn khoảng ba ngày đường, ngồi cùng xe với họ còn có ba thí sinh khác, Trì Tu quen được hai người trong số đó.
Thời tiết vốn đang oi bức, chưa kể ngồi trong xe ngựa còn khó chịu hơn so với phơi nắng ngoài trời, cho nên trời chưa sáng bọn họ đã lên đường, giữa trưa lúc mặt trời mọc cao nhất thì tìm chỗ râm mát để nghỉ ngơi, buổi chiều lại tiếp tục đi, để kịp tối tìm được khách điếm trú tạm.
Hàn Liệt biết thời tiết hiện tại rất nóng, nên cố ý mang theo mấy bình trà lạnh tự chế, còn dùng bạc hà, đinh hương cùng long não chế ra hai bình tinh dầu đơn giản đưa cho Trì Tu đem theo vào trường thi.
Thùng xe của xe ngựa tuy khá to, nhưng năm người cùng ngồi vào thì vẫn hơi chật, Hàn Liệt lúc mệt chỉ có thể tựa vào vai Trì Tu để ngủ.
Ba người thí sinh kia khoảng độ mười bảy mười tám tuổi, hai thí sinh học cùng trường với Trì Tu lần lượt tên là Lý Mãnh và La Luân, còn một thí sinh khác tên là Lỗ Thăng, tính cách của Lý Mãnh cùng Lỗ Thăng tương đối sáng sủa, La Luân có thể là vì gia cảnh trong nhà không giàu có nên có chút tự ti hướng nội.
Lý Mãnh hoạt bát giống hệt như tên mình, trên người còn mang theo thuộc tính trung nhị tuổi thanh xuân, thường hay trêu chọc phu phu hai người nhiều lần, sau lần Hàn Liệt mời bọn họ uống trà lạnh thì luôn mặt dày hòng lừa uống sạch hết số trà lạnh hai người họ mang theo.
"Hàn Liệt, ngươi xem thời tiết nóng như thế này, trà lạnh cứ để đó thế nào cũng hỏng cho xem." Lý Mãnh cười, chớp chớp mắt nói với Hàn Liệt.
Hàn Liệt cũng hết nói nổi với người này, đành phải đem bình trà lạnh cuối cùng ra chia, thời tiết nóng như thế này nếu để lâu đúng là sẽ hỏng thật.
"Trì Tu quả thật cưới được một hiền thê lương mẫu mà." Lỗ Thăng cũng cười nói theo.
Lúc đầu Hàn Liệt còn đấu võ mồm với bọn họ một chút, nhưng hiện tại cậu cũng lười mở miệng, hai người này đổi tới đổi lui cũng chỉ có mấy lời này thôi.
"Qua một ngày sau là sẽ tới được phủ thành, hai người chuẩn bị trụ ở đâu vậy?" Thấy phu phu hai người không có hứng thú gì với đề tài của bọn họ, Lỗ Thăng mới suy nghĩ rồi hỏi.
"Không biết nữa, đợi đến lúc đó rồi tính, ta nghĩ khoảng thời gian này khách điếm ở phủ thành chắc chắn chật ních hết cả rồi." Hàn Liệt không quan tâm nói.
"Khẳng định là vậy, hơn nữa giá phòng cũng sẽ tăng lên rất nhiều, lúc đó chúng ta cùng nhau trụ một khách điếm đi." Lý Mãnh ngỏ lời mời.
"Đến lúc đó rồi tính." Trì Tu thản nhiên nói.
La Luân nhỏ giọng ngại ngùng nói: "Ta không trụ ở khách điếm đâu."
"Thế ngươi định trụ ở đâu vậy?" Lý Mãnh tò mò hỏi.
"Ta định đến ở nhờ nhà họ hàng." La Luân trả lời.
"Đến ở nhờ nhà họ hàng so với chúng ta phải bôn ba đi tìm khách điếm còn đỡ hơn gấp nhiều lần ấy chứ, có họ hàng người thân trên phủ thành tốt thật." Trên mặt Lý Mãnh hiện lên vẻ hâm mộ.
La Luân cúi đầu cười cười, đáy mắt hiện vẻ xấu hổ, cậu không muốn nói chuyện mình định tìm một cái miếu hoang để trú tạm ra, nên đành phải tùy tiện bịa đặt.
Ba người Hàn Liệt đại khái cũng có thể đoán được, nên không phụ họa theo, để La Luân khỏi phải cảm thấy xấu hổ thêm, dù sao La Luân cũng là một người có lòng tự trọng rất cao.
"Không biết lần này lên phủ thành thi có thể thấy được Thất hoàng tử điện hạ không nhỉ?" Lỗ Thăng cười nói.
"Thất hoàng tử định đến phủ thành Thanh Châu à?" Lý Mãnh khó hiểu hỏi, hắn có nghe ai nói vậy đâu ta.
"Ta nghe người ta bảo rằng Thất hoàng tử có một tòa biệt viện ở phủ thành Thanh Châu, chuyên dùng để dưỡng bệnh." Lỗ Thăng dừng một chút rồi nói: "Thất hoàng tử tuy thể yếu nhiều bệnh, nhưng tài văn chương lại vô cùng hiếm thấy."
"Nếu đến đây chỉ để dưỡng bệnh thì chắc chắn sẽ không tới trường thi đâu." Lý Mãnh nói.
Lỗ Thăng chủ yếu chỉ muốn chuyển đề tài, cũng không nhiều lời thêm, gật gật đầu: "Cũng có lý."
Lông mi trên mắt nhắm của Trì Tu hơi run rẩy một chút, vị Thất hoàng tử này phải là người che giấu sâu nhất ấy, giả bộ thể yếu, vờ rằng mình chỉ thích cầm kỳ thư họa, đợi đến thời điểm mấu chốt lúc huynh đệ mình tranh đấu đến ngươi chết ta sống thì mới nhảy ra làm ngư ông đắc lợi.
Đời này y quyết không tham dự vào tranh đấu đoạt vị, làm ăn buôn bán với Từ Sơ Ngôn chỉ vì muốn tìm chỗ dựa vững chắc cho y cùng Hàn Liệt thôi, liên quan đến bối cảnh quan hệ ích lợi, Thất hoàng tử tuy tâm cơ thâm trầm, nhưng cách làm người lại tốt hơn so với những hoàng tử khác rất nhiều, hơn nữa Từ Sơ Ngôn lại là người yêu của hắn, về sau Hàn Liệt muốn làm nghề tạo vườn cũng có thể đáp lên mối này, dù sao người muốn xây vườn đều là người không phú thì quý, chỉ dựa vào bản thân mà tìm khách sẽ vô cùng khó khăn.
Hàn Liệt nghe mọi người nói như vậy, trong lòng ngược lại cảm thấy rất ngạc nhiên với vị Thất hoàng tử này, trong tiểu thuyết chẳng phải lúc nào boss thật cũng hay giả bộ bệnh để ẩn giấu thực lực hay sao? Không biết Thất hoàng tử nọ có phải cũng như vậy hay không đây.
Vì thời tiết quá nóng dẫn đến thời gian nghỉ ngơi cũng nhiều thêm, tới sáng ngày thứ năm bọn họ mới đến được phủ thành Thanh Châu, và do mỗi người đều không thể nhất trí với nhau về nơi trọ nên đành phân ra.
Trì Tu dẫn Hàn Liệt đến một khách điếm nhỏ nằm ở rìa phủ thành, do vị trí hẻo lánh nên người trụ ở khách điếm này không nhiều, giá cả cũng không quá cao, phong cảnh thanh u, Hàn Liệt ngược lại vô cùng yêu thích.
"Sao ngươi lại biết ở đây có một khách điếm nhỏ khác biệt như vậy?" Hàn Liệt cười hỏi.
"Hồi trước từng ghé qua vài lần." Trì Tu trả lời.
Hàn Liệt biết ý y là kiếp trước đã từng tới, liền tự giác đổi đề tài, "Ngày mai chúng ta tham quan xung quanh phủ thành đi, ta thấy nơi này chẳng những náo nhiệt mà còn vô cùng phồn hoa nữa."
"Được, sáng mai đi." Trì Tu cười rót một chén trà đưa cho Hàn Liệt, "Phủ thành Thanh Châu được coi như là thành trì hạng ba của Tây Nguyên quốc, hơn nữa vị trí địa lý của nó lại rất đặc biệt, cho nên ngoại trừ kinh thành ra, nơi này chính là thành thị phồn hoa nhất."
"Ngày mai rồi tính, nếu không đợi đến lúc ngươi khảo xong rồi hẵng chơi." Hàn Liệt đột nhiên nhớ tới vài ngày nữa Trì Tu phải đi thi, chắc cần phải nghỉ ngơi thật nhiều.
Trì Tu rót cho mình một chén trà, uống xong mới nói: "Ngươi muốn đi dạo thì ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi."
"Không sao đâu, ta cũng không muốn đi dạo đến thế." Hàn Liệt nằm dài ra giường, nói: "Đợi sau khi ngươi khảo xong, chúng ta chẳng những có thể ngao du bao lâu tùy thích, mà còn có thể mua sắm thật nhiều một phen."
"Tùy ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm, ta đều nghe theo tất." Trì Tu uống thêm một ngụm trà, sau đó đến ngồi lên cạnh giường, nói.
Hàn Liệt nghiêng đầu trông thấy khuôn mặt tuấn mỹ kia của Trì Tu, thầm nghĩ người này luôn săn sóc cùng tôn trọng như thế, đầu óc liền nóng lên, nửa ngồi dậy tới gần Trì Tu, nói: "Ta đột nhiên phát hiện mình thích ngươi rồi, phải làm sao đây?"
"Ngươi vốn là vợ của ta, thích ta không phải chuyện bình thường sao?" Trì Tu cười khẽ hỏi lại.
Hàn Liệt bị tiếng cười của y khiến cho tâm can ngứa ngáy, hai tay vòng qua cổ Trì Tu, trực tiếp đưa miệng lên.
Trì Tu sửng sốt, cũng không đẩy cậu ra, mà tùy ý để Hàn Liệt hôn, sâu bên trong đáy mắt xẹt qua một mạt ý cười.
Hàn Liệt vốn chỉ muốn hôn môi dưới một chút, ai ngờ vừa chạm vào đôi môi mỏng mềm mềm của Trì Tu xong thì lại không thể rút ra được, cậu vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm liếm ngoài môi Trì Tu, cảm thấy người nào đó có hơi biến hóa một chút, liền cúi đầu cười khẽ.
Ai ngờ đột nhiên thiên toàn địa chuyển, bất giác đã bị Trì Tu ấn xuống giường, sau đó bị hôn xuống thật mạnh.
Miệng lưỡi hai người bắt đầu dây dưa, từ trúc trắc lúc ban đầu đến dần dần thuần thục, Trì Tu chỉ tốn một ít thời gian liền thích ứng.
Hàn Liệt không thể không thầm khen y trong lòng, thằng nhãi này lúc đầu còn không cẩn thận cắn phải da môi của cậu, hoặc lỡ để răng va chạm nhau, mới hôn một hồi thôi đã có thể khiến cậu toàn thân tê dại, khát vọng được càng nhiều thêm nữa.
"Ô..." Hàn Liệt cảm thấy như có một bàn tay đang tiến vào trong vạt áo, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lướt trên da cậu, khiến cậu không tự giác mà phát ra tiếng ngâm.
Trì Tu vô cùng vừa lòng với phản ứng của Hàn Liệt, thấy thiếu niên dưới thân giương đôi mắt mông lung đầy nước lên nhìn y, đôi tay vòng qua thì nhẹ nhàng mà vuốt ve lưng y, khiến cho y không nhịn được run nhẹ lên một cái, chẳng lẽ đây là trả thù lại sao?
Hai chân của thiếu niên bắt chéo lên thắt lưng của y, đưa đôi môi đã bị y hôn đến mức sung đỏ lên thêm một lần nữa, Trì Tu cũng không khách khí, hôn thật sâu vào đôi môi đỏ mọng mê người nọ.
Hai người đang cùng nhau triền miên đầy kiều diễm, lôi kéo quần áo của đối phương, đang lúc cao hứng thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Mặt Trì Tu tối sầm, là tên chết tiệt nào không có nhãn lực như thế, dám chạy đến quấy rầy thời gian thân thiết của phu phu hai người bọn họ.
Hàn Liệt thấy sắc mặt Trì Tu trở nên khó coi, đột nhiên đẩy y ra, chỉnh lại quần áo của mình, đồng thời cũng giúp Trì Tu chỉnh lại luôn, rồi mới cười ra tiếng, nói: "Mau đi mở cửa đi."
Tiểu nhị của khách điếm thấy khách nhân vẻ mặt âm trầm ra mở cửa nhìn hắn, nuốt một ngụm nước bọt rồi hỏi: "Khách quan, đồ ăn của hai vị đã được chuẩn bị xong rồi, có cần bưng vào không?"
Trì Tu lúc này mới nhớ ra, lúc trước do Hàn Liệt kêu đói nên mới bảo tiểu nhị chuẩn bị một phần đồ ăn đưa lên phòng.
"Đưa cho ta đi." Trì Tu nhận lấy bàn ăn bằng gỗ xong liền đóng cửa lại, nhìn thấy thiếu niên đốt lửa mà không phụ trách, đang ngồi cười như một bé mèo con gian xảo thì bất đắc dĩ nói: "Lại đây ăn cơm này."
"A, đói muốn chết rồi." Hàn Liệt đứng lên cười đến bên cạnh bàn, cầm đũa bắt đầu gắp, ăn được một chút thì mới liếm liếm miệng nói: "Hương vị cũng không tệ, ngươi cũng ăn chung luôn đi!"
Trì Tu chỉ có thể áp ngọn lửa đang nổi lên trong lòng xuống, y vẫn đang chờ bé mèo chủ động mắc câu mà, do đó cũng cầm đũa bắt đầu ăn.
Kỳ thật Hàn Liệt cũng có phản ứng, mỗi lần Trì Tu xâm lược vào trong miệng lưỡi của cậu, cậu lại cảm thấy trong lòng càng ngày càng tê dại thêm, giống như có một dòng điện lưu xẹt qua vậy, trong đầu cũng trống rỗng, thân thể thì cảm thấy hư không, khát khao muốn được càng nhiều hơn nữa.
May là có tiểu nhị kia gõ cửa, nếu không hôm nay có thể cậu đã lên giường với Trì Tu rồi, cậu cũng không phải là một người bảo thủ, nhưng lại quan niệm rằng nếu làm chuyện kia thì hai bên đều phải cùng thích lẫn nhau, cậu muốn tận hưởng cảm giác thân tâm cùng nhau dung hợp.
Cơ mà Trì Tu có thể chủ động hôn lại cậu, còn nhanh chóng sinh ra phản ứng, chứng minh cậu đã thành công, chỉ là sắp tới người này phải đi thi rồi, giờ không phải lúc để túng dục, tốt nhất vẫn nên chọn một ngày nào đó tìm một địa phương hoàn cảnh đẹp không khí tốt rồi mới nghĩ đến việc tiến hành lần đầu tiên của hai người.
Trì Tu không biết được suy nghĩ trong lòng Hàn Liệt, chỉ cảm thấy hóa ra cảm giác cùng người mình thích triền miên lại rung động và sảng khoái đến như vậy, trước kia y chưa bao giờ hôn qua ai, mà lần đầu tiên với Hàn Liệt lại khiến y cảm thấy thật tốt đẹp, không khỏi muốn thêm nhiều hơn nữa.
Ăn cơm xong, phu phu hai người đều ăn ý không tiếp tục lại, Trì Tu cũng không muốn lần đầu tiên của bé mèo nhà y lại ở trong khách điếm, hơn nữa y từng nghe nói rằng người bị áp lần đầu tiên sẽ rất đau, cần sử dụng một loại cao đặc biệt để bôi trơn.
Y không muốn tổn thương Hàn Liệt, may là bản thân kịp dừng lại, y muốn để cậu có một lần đầu tiên tốt đẹp nhất, cho nên quyết định sau khi khảo xong kỳ này sẽ đến cửa hàng chuyên bán cao bôi trơn mua một ít mang về, đợi sau khi chuẩn bị đầy đủ thì sẽ đem người triệt để ăn sạch.
Năm ngày sau, Trì Tu mang theo đồ ăn cùng vật dụng Hàn Liệt đã chuẩn bị sẵn tiến vào trường thi, trong ba ngày y đi thi Hàn Liệt sẽ một mình chờ trong khách điếm.
Sau khi đưa Trì Tu đến trường thi, Hàn Liệt nghĩ một mình mình ngồi không thì sẽ rất nhàm chán, liền xoay người đi dạo phố xung quanh.
Hết chương 29
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT