Lương Hữu vốn muốn đi thăm nhà họ hàng, đột nhiên tinh mắt trông thấy Hàn Liệt mà mình vẫn luôn nhớ mong, nên mới mặt mày vui vẻ bám theo sau.
Hắn thật lòng yêu thích Hàn Liệt, đặc biệt là vẻ ngoài thanh tú tuấn lãng của cậu, cho nên vào lần gặp đầu tiên đã động tâm, sau đó thì luôn chạy theo lấy lòng người, khiến cho Hàn Liệt cũng thật lòng thích hắn. Cơ mà hắn lại là lão đại trong nhà, cha mẹ đều trông cậy vào hắn để được ôm cháu, hắn cũng không có khả năng vì tình yêu mà không cần con nối dõi được, cho nên mới đồng ý cưới Bạch thị diện mạo coi như thanh tú về làm vợ, hiện tại thê tử đã mang thai, hắn liền nổi lên ý định muốn cưới Hàn Liệt về làm tiểu thị.
Đối với việc xung hỉ hắn không hề để ý chút nào, trước đó hắn đã tìm hiểu qua bệnh tình của Trì Tu, biết được mệnh người này chắc chắn phải chết, cho nên hắn sẽ chờ Hàn Liệt thủ tiết xong, như vậy sau khi ở rể chẳng những có thể dứt khỏi mấy thân thích cực phẩm bên chủ trạch Hàn gia, mà còn có thể khiến cho Hàn Liệt cảm động, dù sao hắn cũng không ghét bỏ Hàn Liệt đã từng được gả đi mà phải không?
Cơ mà hắn lại không ngờ Trì Tu có thể thật sự nhờ xung hỉ tỉnh lại được, thân thể còn hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh như trước, do đó khiến hắn cảm thấy luống cuống. Hắn cũng khá yêu thích Bạch thị, nhưng so với Hàn Liệt thì không là gì, Hàn Liệt mới là chân ái của hắn, trong khoảng thời gian này hắn luôn tìm cơ hội để nói chuyện riêng với Hàn Liệt, không ngờ hôm nay vận khí lại tốt như thế, lại gặp được người trong lòng ra ngoài một mình, vì thế hắn đã bám theo sau từ rất xa, đến khu nhà bỏ hoang trong thôn, mới lên tiếng gọi Hàn Liệt, thế mới có thể tránh được tầm mắt của người khác.
"Tiểu Liệt, ngươi có khỏe không?" Mắt Lương Hữu tỏa sáng nhìn Hàn Liệt, hỏi, suy nghĩ một chút lại thâm tình mà bổ sung: "Ta rất nhớ ngươi."
Trì Tu bị Trì Nghiệp kéo đến đúng ngay lúc nghe thấy câu thổ lộ đầy thâm tình đó, mặt y nháy mắt đen sì.
Đây là một khu nhà bỏ hoang không ai ở, lại ngay chỗ quẹo vào con đường tuyệt đối phải đi qua nếu muốn đến Hàn gia, mà chỗ Hàn Liệt cùng Lương Hữu đứng lại ngay vị trí cách chỗ quẹo không xa, do đó cũng không phát hiện được hai người đột nhiên xuất hiện gần họ.
"Nhớ nhớ em gái ngươi, ông đây nhìn thấy ngươi thôi đã muốn nôn mửa luôn rồi." Hàn Liệt trợn mắt liếc Lương Hữu một cái, đm trông cái bộ dáng thâm tình này đúng là khiến cậu muốn ói hết ra mà.
"Ngươi, Tiểu Liệt, sao ngươi có thể nói thế." Lương Hữu biến sắc, trợn mắt há mồm phun ra một câu, hoàn toàn không hiểu được tại sao người trong lòng từ trước đến giờ luôn ôn nhu với hắn hôm nay lại thô tục như vậy.
Còn khuôn mặt đang đen sì của Trì Tu cũng dần dần sáng sủa trở lại, trong mắt đong đầy ý cười, Trì Nghiệp vội lấy tay che miệng, sợ mình lỡ cười ra làm kinh động hai người đằng kia.
Lúc đầu cậu còn lo không biết Hàn đại ca có thể lại dây dưa với người này nữa không, nhất là sau khi nghe thấy mấy lời thổ lộ vô sỉ của người này, càng lo Hàn Liệt sẽ làm ra hành động khiến cho đại ca của mình phải đau lòng, may thay chuyện đó cũng không xảy ra, hơn nữa tuy Hàn đại ca mắng khá thẳng, nhưng nghe xong không hiểu sao cậu lại thấy rất thích.
"Trì Tu đã nói gì với ngươi đúng không? Trong lòng ta từ trước đến giờ chỉ yêu một mình Tiểu Liệt thôi, ngươi phải tin ta!" Hắn ta bắt đầu bày ra tiết mục khổ tình, vô tội mà nhìn Hàn Liệt, tựa như Trì Tu là tên tiểu nhân đã chia rẽ đôi uyên ương người ta.
Khi hắn gặp lại Hàn Liệt thì lập tức cảm thấy cậu đã thay đổi, trở nên tràn đầy sức sống và càng chói mắt hơn, khiến hắn vô cùng vui sướng, đồng thời cũng càng không muốn buông tay.
Ý cười trong mắt Trì Tu vẫn chưa rút đi, chỉ là sâu trong con ngươi lại hiện thêm vẻ lạnh lẽo, Lương Hữu này hay nhỉ, y sẽ nhớ rõ hắn.
"Ngươi nghĩ Trì Tu là loại tiểu nhân giống ngươi sao? Anh ấy tốt hơn ngươi gấp ngàn vạn lần, sao có thể đem ra so sánh với ngươi được? Hừ, đừng có ở đó giả thâm tình nữa, ông đây nhìn bộ dáng này của ngươi thôi đã cảm thấy ghê tởm không chịu nổi rồi, ngươi cưới vợ rồi thì về nhà mà lo chuyện gia đình đi, đừng có ra ngoài mà trêu hoa ghẹo nguyệt." Hàn Liệt lạnh mặt châm chọc, ngược lại lại cảm thấy đồng tình với thê tử của Lương Hữu, gả phải một người tra như vậy sau này chắc chắn cũng không thể hạnh phúc được.
Lương Hữu nghe cậu nói thế, tự động nghĩ rằng Hàn Liệt đang ăn giấm, "Ta biết ngươi vẫn còn oán trách ta, nhưng ta là lão đại trong nhà, cha mẹ sẽ không cho ta không có con nối dòng, sau này nếu ngươi gả cho ta, ta nhất định sẽ đối đãi với ngươi thật tốt, đảm bảo so với Trì gia tốt hơn gấp trăm lần."
Hàn Liệt trừng mắt xem thường, căn cứ vào đâu mà người này có thể tự tin đến thế vậy? Tốt hơn gấp trăm lần á, nghe thôi đã thấy mắc cười rồi.
"Cái gì mà sau này nếu ta gả cho ngươi chứ? Ta cảnh cáo ngươi, nam nam thụ thụ bất tương thân, ngươi đừng có ở đó hủy hoại thanh danh của ta." Ánh mắt Hàn Liệt lộ ra một tia lạnh lẽo, cười lạnh một tiếng rồi nói: "Ta cho ngươi biết, ông đây sinh là người Trì gia, chết cũng là quỷ Trì gia, chỉ cần Trì Tu không phụ ta, ta sẽ bất ly bất khí với anh ta cả đời."
Đương nhiên nếu Trì Tu phụ cậu, thì cậu sẽ không bất ly bất khí nữa, nếu Trì Tu dám cưới người khác về như Lương Hữu đã từng làm, cậu tuyệt đối sẽ đưa hưu thư cho Trì Tu để y cút đi, bất quá cậu có cảm giác Trì Tu sẽ không làm vậy.
"Hắn ta tốt đến thế sao? Ngươi không nên tin vào mấy câu lời ngon tiếng ngọt hắn nói sau lưng đó, chỉ có ta mới thật lòng yêu em thôi." Trong lòng Lương Hữu thầm hận, hắn cho rằng Trì Tu đang quấy phá mình.
Hàn Liệt thấy người này tra đến mức không ai sánh bằng, liền không muốn ở đây nói nhảm với hắn nữa, "Người ta từ trước đến giờ chưa bao giờ nhắc đến ngươi cả, trong mắt Trì Tu ngươi chẳng là cái thá gì, đừng có ở đó lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, rồi tự nghĩ ai cũng bụng dạ hẹp hòi như ngươi."
"Tiểu Liệt, ngươi tự dưng trở nên cố tình gây sự như vậy, lời nói ra lại thô bỉ đến thế, còn không phải do họ Trì kia dạy sao?" Lương Hữu không ngờ người từ trước đến nay luôn sẽ dịu ngoan với hắn lại có thể phun ra lời lẽ kịch liệt đến vậy, tuy hắn rất thích phần sức sống năng động đó của Hàn Liệt, nhưng khi chúng được áp lên người hắn thì lại không hay tí nào.
Tuy nhiên Hàn Liệt hiện tại là nốt chu sa trong lòng hắn, cho nên tất cả những mặt không tốt kia hắn đều quy tội cho tình địch của mình.
Hàn Liệt cạn lời ngước mặt nhìn trời, đúng là đàn gảy tai trâu, đột nhiên cậu nhớ đến việc trong nhà Lương Hữu cũng có chút tài sản, thậm chí so với Trì gia trước kia còn giàu có hơn, hơn nữa người này lại có vài phần thiên phú đọc sách, năm nay cũng tham gia khảo tú tài.
Do đó cậu liền cười châm chọc: "Ông đây thô bỉ đó thì sao, cần gì ngươi thích cơ chứ, ngươi còn muốn làm tú tài lão gia cơ mà, sao phải ở đây dây dưa với bọn người thô tục như chúng ta, mắc công lại ảnh hưởng đến hình tượng của ngươi bây giờ, sau này ngươi nên tránh xa bọn người tục tĩu chúng ta đi cho chắc ăn."
"Hàn Liệt, trước kia ngươi đâu có như thế!" Lương Hữu rống lên một tiếng, thấy sắc mặt Hàn Liệt xấu đi, ngay lập tức ôn nhu trở lại: "Tiểu Liệt, chúng ta không thể yên bình mà nói chuyện một chút được à? Trước đó hai ta đã từng hạnh phúc đến thế mà."
"Rống cái lông ấy, ngươi có tư cách gì mà rống ta, ông đây như thế nào ngươi có cái mọe quyền gì mà quản." Hàn Liệt khoanh tay đánh giá Lương Hữu từ trên xuống dưới một lần rồi nói: "Đến tận giờ hình như ta vẫn chưa nói yêu ngươi mà, ngươi bày ra cái vẻ khổng tước xòe đuôi này cho ai nhìn? Dù có từng thích ngươi đi chăng nữa thì từ lúc ngươi lấy vợ cũng đã hoàn toàn chấm dứt rồi."
Nhìn vẻ đau đớn trong mắt Lương Hữu, trong lòng Hàn Liệt thích thú vô cùng, đáng đời tên tiện nhân này không biết quý trọng, cái chết của nguyên thân hơn phân nửa là lỗi của tra nam hắn.
Bất quá cái bộ dạng thâm tình đau khổ kia khiến cậu ghê tởm chết được, lúc này cậu thật sự muốn đánh tên tra nam này một trận tơi bời, nhưng nhìn lại thân mình gà luộc nhỏ yếu của mình, rồi nhìn sang thân hình cao lớn cỡ khoảng một mét tám của Lương Hữu, cậu liền dập tắt ý tưởng này, thầm nghĩ sau này cậu nhất định phải bồi bổ cho thân thể mình khỏe mạnh mới được, rồi học vài bộ quyền pháp từ Trì Tu, lần sau mà gặp được tên tra nam nào khiến cậu ghê tởm thì trực tiếp xông lên đánh chết luôn, khỏi phải tốn nước miếng nữa.
"Ai! Tiểu Liệt, hôm nay không phải ta miễn cưỡng, ngươi, ta biết ngươi trách ta, trong lòng cũng có hỏa khí, phát ra hết là được, lúc trước quả thật là lỗi của ta, ngươi cứ nhớ lại những ngày chúng ta hạnh phúc bên nhau đi, ta không tin ngươi đã quên hết tất cả." Mặt Lương Hữu lộ vẻ hoài niệm, cười khổ nói, trong mắt tràn đầy tình yêu muốn ngăn cũng không được.
Hàn Liệt nhíu mày nhìn thoáng qua Lương Hữu, người này bề ngoài tuy trông rất chất phác hàm hậu, nhưng tâm cơ bên trong lại vô cùng nặng, người bình thường mà bị mắng như vậy thì sao có thể chịu đựng hạ mình tiếp được, sau này vẫn nên đề phòng người này thì hơn.
Lương Hữu thấy Hàn Liệt cau mày suy nghĩ nhìn hắn, tưởng lời hắn nói có tác dụng, vội vàng bước lên một bước kéo lấy cánh tay của Hàn Liệt, "Tiểu Liệt, ta thật sự rất nhớ ngươi."
Trì Tu bước ra vài bước, nhìn thấy cái móng vuốt của Lương Hữu đang nắm lấy cánh tay Hàn Liệt kia thì chỉ muốn băm nó ra thành nghìn mảnh, đang chuẩn bị ra mặt, đột nhiên Hàn Liệt giận dữ dùng sức tránh thoát khỏi, lúc hắn bị bất ngờ chưa kịp đề phòng thì dùng chân đá một cú vào vị trí mệnh căn tử của Lương Hữu, rồi sau đó nhanh chân bỏ chạy.
Cậu vừa chạy vừa lớn tiếng mắng: "Tên tra nam họ Lương này, sau này ngươi còn đến dây dưa với ông đây thì ông thấy một lần sẽ đá một lần, cho ngươi biến thành thái giám luôn, chúng ta về sau không cần gặp lại nữa."
Lực đá của Hàn Liệt không lớn lắm, hiện tại cậu vẫn chưa thể đứng ổn gót chân ở nơi này, chắc chắn không thể phế đi mệnh căn tử của Lương Hữu được, chỉ cần giáo huấn cho hắn nếm chút đau đớn là xong, về sau nếu có cơ hội thì hẵng giải quyết tên tra nam này.
Lương Hữu thống khổ ôm hạ bộ, vừa rồi lúc đưa tay nắm lấy Hàn Liệt, ngửi thấy mùi cỏ xanh thơm ngát trên người cậu cùng trông thấy khuôn mặt trắng nõn do tức giận mắng chửi mà ửng hồng, trong lòng tựa như bị lông chim gãi qua, bộ phận phía dưới của hắn đột nhiên có phản ứng, không ngờ lại bị đạp một cú, chẳng lẽ muốn hắn đoạn tử tuyệt tôn luôn hay sao?
Hắn nhìn theo bóng dáng càng ngày càng xa của Hàn Liệt, ánh mắt lộ vẻ ngoan lệ cùng quyết tâm, từ một chú thỏ dịu ngoan lại trở nên cương liệt như vậy, thật sự rất thú vị, hắn thích. Hàn Liệt đừng hòng thoát khỏi được, cả đời này của cậu chắc chắn sẽ thuộc về hắn, về phần họ Trì kia, hừ, cứ chờ xem.
Nếu Hàn Liệt biết được hành động lần này của mình lại khơi dậy dục vọng của Lương Hữu thì nhất định sẽ mắng to, tên tra nam này đúng là tiện mà, dễ dàng có được thì không bao giờ quý trọng, đến khi mất đi thì lại bày vẻ yêu thương thật lòng.
Trì Tu thu lại bàn chân vừa mới bước ra, lạnh lùng nhìn về phía Lương Hữu đang khom người ôm lấy hạ bộ, nhanh chóng dẫn Trì Nghiệp rời khỏi.
"Ha ha... Ca, đó giờ ta không biết là Hàn đại ca lại có thể khí phách như vậy đấy, cú đá kia, ta nhìn thôi cũng thấy đau rồi." Trì Nghiệp cười lớn nói, cả người đúng là sảng khoái hẳn ra.
Trên mặt Trì Tu lộ vẻ tươi cười sung sướng, nhớ lại những câu nói cùng động tác nhỏ của Hàn Liệt vừa nãy, đặc biệt là câu nói "bất ly bất khí" kia, trong lòng liền cảm thấy thư sướng, y không hề thấy Hàn Liệt thô bỉ tí nào, mà trái lại lại cảm thấy cậu vô cùng đáng yêu.
Giờ phút này y biết rõ mình đã động tâm với Hàn Liệt, về phần cái tên Lương Hữu muốn cướp người từ trong tay y kia, y thật không để vào mắt, bất quá cũng sẽ không tha thứ dễ như vậy, y muốn người nọ phải trông thấy y cùng Hàn Liệt sống hạnh phúc bên nhau, đó không phải là cách tốt nhất sao? Y cũng có quy tắc làm người của riêng mình, như đánh rắn thì phải đánh vào đầu.
Hết chương 22
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT