"Sao các ngươi lại mua nhiều đồ thế?" Sau khi dỡ đồ xuống xong, chờ đến khi xa phu đánh xe chở bọn họ về đi xa Lâm thị mới lên tiếng hỏi.
"Chúng ta đã bán công thức làm mứt anh đào rồi, ta muốn mua một vài món ăn ngon một chút để cải thiện sinh hoạt hiện tại." Trì Tu nói chen vào, không cho Hàn Liệt kịp mở miệng, "Đúng lúc ngày mai ta muốn đi thăm nhà nhạc phụ nên cũng mua nhiều thêm một phần."
Lâm thị cười trách liếc mắt nhìn con mình, làm như bà không hiểu nó đang cố bênh vực cho Hàn Liệt vậy.
"Đúng thế, quả thật ngày mai ngươi nên sang bái phỏng nhà nhạc phụ nhạc mẫu." Lâm thị cười vô cùng nhu hòa, hiện tại bà cũng xem Hàn Liệt thành nửa nhi tử của mình, không chỉ vì nguyên nhân xung hỉ, mà còn vì bà rất thích tính tình của Hàn Liệt.
Về việc hai người họ muốn đưa một phần đồ qua cho Hàn gia, bà càng không phản đối, số bạc họ có hiện tại đều do Hàn Liệt kiếm được, nếu cậu có đem hết tất cả bạc đưa cho Hàn gia thì bà cũng sẽ không dị nghị gì. Bà cảm thấy Hàn Liệt là một đứa trẻ tốt, không chỉ chăm lo cho nhà mẹ đẻ của mình mà còn rất quan tâm đến Trì gia bọn họ.
Hàn Liệt lấy hai mươi bảy lượng bạc còn lại đưa hết cho Lâm thị, "Mẹ, đây là số bạc dư lại sau khi mua đồ, người giữ đi."
Mặt Lâm thị lộ vẻ kinh ngạc, sau đó mới cười ôn hòa rồi nói: "Hai vợ chồng son các ngươi cứ giữ đi, sau này muốn mua gì thì cứ tự mình mà mua, ta có giữ cũng vô dụng, hiện tại Tu nhi là đương gia, về sau không cần giao tiền cho ta nữa."
"Chuyện này..." Hàn Liệt không ngờ Lâm thị sẽ nói vậy, ở cổ đại hiếm khi có một bà bà như thế, cậu có thể nhìn ra Lâm thị không phải từ chối cho có lệ mà là thật sự không muốn bắt ép bọn họ, cậu hướng mắt nhìn về phía Trì Tu.
Trì Tu cười cười: "Mẹ không muốn quản gia nữa, ngươi cứ giữ đi, về sau nhiệm vụ quản lý tiền bạc trong nhà giao cho ngươi vậy."
Hàn Liệt thấy mặt hai người đều lộ vẻ chân thành, cũng không già mồm cãi láo, thu số tiền còn dư lại về, dù sao cậu cũng dự định dùng số tiền này để kinh doanh tại nhà.
So với những nhà khác thì không khí ở Trì gia thật sự tốt hơn rất nhiều, ngày qua ngày càng cảm thấy ấm lòng, khiến cho lòng cậu tại dị thế cũng dần yên bình hẳn.
Sau khi cơm nước xong thì sắc trời vẫn còn sớm, Hàn Liệt liền lôi Trì Tu về phòng, Lâm thị nhìn bóng dáng hai người cùng rời đi, trên mặt lộ vẻ tươi cười phát ra từ sâu trong nội tâm.
"Có việc gì à?" Sau khi vào phòng Trì Tu mới cười khẽ mà nói.
Hàn Liệt trông thấy mặt cười của Trì Tu thì thâm tâm chợt hoảng hốt, người này cười lên thật đẹp trai. Bình thường Trì Tu không hay cười cho lắm, luôn bày ra vẻ mặt thản nhiên, mang theo cảm giác xa cách nồng đậm, chỉ khi ở nhà mới thu hồi lại mặt xa cách kia, y hiếm khi cười thoải mái như vậy, nhưng một khi đã cười lên thì sẽ đều tỏa ra một loại mị lực thành thục mê người.
"Ta sử dụng thư phòng của ngươi được không?" Hàn Liệt gạt đi suy nghĩ miên man trong lòng, cười nói.
Trì Tu nhướng mày: "Muốn vẽ hoa văn để thêu ra sao?"
Hàn Liệt gật đầu, người này thật khôn khéo, không gì có thể thoát khỏi ánh mắt của y.
"Về sau muốn sử dụng gì thì cũng không cần phải hỏi ta, dù sao đây cũng là nhà của ngươi mà." Trì Tu chụp lấy bả vai Hàn Liệt cười nói.
Hàn Liệt nghe từ "nhà" phát ra từ trong miệng Trì Tu mà trong lòng run rẩy, kiếp trước cha mẹ cậu sau khi ly dị đều có gia đình của riêng mình, hiếm khi quan tâm đến chuyện của cậu, xuyên đến Hàn gia thì lại gặp phải mấy người cực phẩm nọ, khiến cậu không có cảm giác an toàn, vất vả lắm mới phân gia ra được thì lại bị đưa đến Trì gia xung hỉ, cho nên tính cả hai kiếp thì cậu vẫn chưa lần nào có được một gia đình đầy đủ đàng hoàng.
Mà hiện tại Trì Tu lại nói với cậu rằng, đây là nhà của bọn họ, tuy chỉ là một chữ bình thường, nhưng lại chạm đến điểm sâu nhất trong tâm hồn của cậu.
"Trì Tu." Đột nhiên trong lòng Hàn Liệt dâng lên thứ cảm xúc không thể nói ra được.
Trì Tu phát hiện cảm xúc của Hàn Liệt có gì đó không đúng, lo lắng hỏi cậu: "Sao vậy?"
"Ngươi còn thích người kia không?"
Lúc này Hàn Liệt đột nhiên muốn bồi dưỡng tình cảm rồi cùng nhau sống qua cả đời với Trì Tu, nhưng tiền đề là người này cũng có cùng ý nghĩ với cậu, nếu trong lòng Trì Tu đã có người khác, thì cậu tình nguyện dứt khỏi trước khi hãm sâu vào.
Tuy tính cậu sáng sủa tùy tiện, nhưng cũng là một người nhát gan, cậu sợ tình cảm của mình bị tổn thương, nói ra thì cậu cũng thấy mình đang già mồm cãi láo, nhưng trong lòng cậu tình yêu là một thứ rất nghiêm túc.
"Người ta thích à? Ai vậy?" Trì Tu nghe Hàn Liệt hỏi xong thì chợt cảm thấy khó hiểu.
Hàn Liệt trông thấy dáng vẻ khó hiểu của Trì Tu, tâm tình cũng tốt lên một chút, cậu khẽ cười một tiếng rồi nói: "Là thanh mai trúc mã của ngươi ấy."
"Ý ngươi là Đổng Gia Vinh à?" Trì Tu buồn cười, nếu Hàn Liệt không nhắc đến thì y cũng quên mất người này rồi.
"Ta không biết tên cậu ta là gì, nhưng chỉ nghe nói ngươi từng có một vị hôn phu, sau đó do nhà bên kia từ hôn nên ngươi mới tức quá hóa bệnh, ta nghĩ là ngươi phải rất thích mới ngã bệnh từ vụ đó, cho nên mới tò mò hỏi một chút." Đôi mắt trong sáng xinh đẹp của Hàn Liệt lặng lẽ nhìn Trì Tu, thẳng thắn nói.
Trì Tu vươn tay, chìa hai ngón ra gõ gõ trán Hàn Liệt, "Nói bậy gì đó? Hôn sự đó do cha ta năm đó tự định ra, bọn ta tuy lớn lên cùng nhau, nhưng ta đối với cậu ta cũng không có cảm giác yêu đương gì. Lúc ấy ta vốn đã đau lòng vì cái chết của cha, nhà bọn họ lại đúng lúc tới cửa từ hôn, khi đó tuổi trẻ khí thịnh giận quá nên mới ngã bệnh, không liên quan gì đến thích hay không thích, bây giờ nghĩ lại thấy từ bỏ hôn sự này cũng là một việc tốt."
"Ra là vậy! Ta còn tưởng ngươi là vì yêu sinh hận đó, há há." Hàn Liệt cười nhạo, hiếm khi đùa Trì Tu một phen.
Trì Tu bất đắc dĩ cười cười: "Tuổi còn nhỏ sao suốt ngày đã yêu với đương được, ngươi hiểu chứ?"
"Ớ, ngươi lớn hơn ta có một tuổi chứ mấy." Hàn Liệt trừng mắt, người này lúc nào cũng tỏ vẻ già dặn, cứ như một đại thúc trung niên vậy.
Kỳ thật cảm giác của cậu rất đúng, hiện tại Trì Tu đúng là đang khoác lên mình lớp da trẻ tuổi, bên trong thật ra đã là một mỹ đại thúc trung niên ba mươi lăm tuổi rồi.
Không biết vì sao, sau khi trải qua đủ loại chuyện ở kiếp trước, giờ tâm trí Trì Tu không còn bị bên ngoài ảnh hưởng nữa, nhưng y lại rất thích quan sát một vài động tác nhỏ Hàn Liệt thường làm, nói cho vui thì, chỉ cần ở chung với Hàn Liệt thôi y cũng cảm thấy thoải mái tự tại, tuy thời gian bọn họ ở cùng một chỗ cũng không dài.
Từ kiếp trước đến kiếp này y đều là một người lạnh lùng cẩn thận biết kiềm chế, nhưng kiếp này y lại không hiểu vì sao mình lại có thể không phòng bị Hàn Liệt đến như vậy, trong lòng lại khó hiểu mà nguyện ý tin tưởng người này, có lẽ là do việc xung hỉ đã liên kết vận mệnh hai bọn họ lại với nhau, hoặc có lẽ Hàn Liệt là người đầu tiên y nhìn thấy sau khi trọng sinh về, dù là lý do gì thì bản thân y cũng không giải thích được.
"Sao tự nhiên lại hỏi cái này?" Trì Tu nghi hoặc hỏi.
Hàn Liệt ngẩng đầu đối diện nhìn y, nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
"Chỉ muốn hỏi xem ngươi có thích người nào hay không thôi, nếu không thì ta sẽ bắt đầu theo đuổi ngươi." Hàn Liệt mặt không đỏ tâm không động cười nói không một chút hàm súc nào.
Cậu đột nhiên lại nổi lên ý định theo đuổi này, nhưng phải làm sao mới được đây...
Trì Tu không ngờ Hàn Liệt sẽ nói vậy, y đối với độ dày da mặt cùng với nhận thức của thiếu niên này lại hiểu thêm được một tầng.
"Ngươi thích ta à?" Con ngươi sâu thẳm của Trì Tu nhìn lại về hướng Hàn Liệt.
Hàn Liệt lắc đầu, thành thật nói: "Vẫn chưa thích, bất quá ta thấy tất cả mọi phương diện của ngươi đều rất thích hợp với ta, cho nên nếu ngươi chưa thích ai thì ta sẽ chuẩn bị để bắt đầu thích ngươi."
"Haha..." Trì Tu cúi đầu cười vài tiếng rồi ngẩng đầu lên nói: "Tavẫn chưa thích ai đâu, phương diện nào của ta thích hợp với ngươi vậy?"
"Diện mạo, tính cách, cách đối nhân xử thế... đại loại vậy, ta cảm thấy đôi khi ngươi giống như một đại thúc trung niên vậy, y chang như ông cụ non, bất quá ta lại thích loại hình đại thúc trung niên thành thục như vậy, ngươi đúng lúc khiến cho ta cảm thấy thế này." Kiếp trước Hàn Liệt cũng đã hai mươi chín tuổi rồi, bạn đời lý tưởng của cậu phải là người lớn hơn cậu năm sáu tuổi.
Tác phong của Trì Tu khiến cho cậu có cảm giác y như một người đã ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, mang theo mị lực của đàn ông thành thục, đương nhiên tiền đề là không nhìn đến khuôn mặt thiếu niên trẻ măng kia, tuy y lớn lên cũng rất anh tuấn.
"Thật à? Đôi khi ngươi cũng không giống như một thiếu niên mười bốn tuổi." Trì Tu nghe Hàn Liệt nói xong chợt cảm thấy chột dạ, nghe thấy cậu nói thích cảm giác mình phát ra này thì trong nháy mắt lại thoải mái trở lại, kiếp trước y sống vừa đúng ba mươi lăm tuổi, chẳng phải đại thúc thì là gì.
"À mà, ta vẫn còn một vấn đề trọng yếu cần hỏi." Hàn Liệt chớp chớp mắt rồi tiếp tục hỏi: "Ngươi thích nam nhân hay nữ nhân? Nếu ngươi thích nữ nhân thì mau nói ra đi, mắc công lại tốn thời gian của ta."
Làm một thanh niên hiện đại, rất khó để tìm được một nam nhân thích hợp có thể làm mình tâm động, nếu không chủ động nói ra thì thật sự không hợp với tính cách của Hàn Liệt. Hiện tại trước tiên theo đuổi Trì Tu đối với cậu cũng không có hại gì, nếu không thì đến lúc bị người khác đào chân tường thì cậu biết tìm ai mà khóc đây, vạn nhất Trì Tu mà thích nữ nhân thật, vậy cậu sẽ bẻ cong người này.
"Chắc ta thích nam nhân rồi, vì ít nhất ta cũng không muốn cùng nữ nhân sống qua cả đời." Trì Tu cười đáp.
Kiếp trước y đã biết mình thích nam nhân, đến lúc lên được vị trí kia thì đã có rất nhiều nam nhân lẫn nữ nhân chủ động muốn dâng mình cho y, nhưng y lại không gặp được người thích hợp, cho nên y vẫn chưa từng yêu ai, càng chưa từng chạm qua ai cả.
Y ngược lại lại muốn thử với Hàn Liệt xem sao, một là vì bọn họ đã là phu phu với nhau, mặt khác giống như Hàn Liệt đã nói, bối cảnh cùng tính tình của bọn họ quả thật rất thích hợp với đối phương.
Hơn nữa Hàn Liệt tựa như ánh mặt trời vậy, sáng sủa, lạc quan, luôn tích cực hướng về phía trước, y rất thích cùng sinh hoạt chung với một Hàn Liệt như vậy.
"Thích nam nhân thì tốt, chúng ta thử một lần ha? Nếu thích hợp thì cứ như vậy mà sống qua cả đời cũng được." Ánh mắt Hàn Liệt tỏa sáng mà đề nghị.
Trong mắt Trì Tu đong đầy ý cười, "Được."
Nghĩ đi nghĩ lại lại bổ sung thêm một câu: "Nếu cảm thấy thích hợp thì cũng có thể thích đối phương, không phải là chấp nhận sống qua cả đời, mà phải là cam tâm tình nguyện qua cả đời."
"Là ngươi nói đó nha, cam tâm tình nguyện cùng sống qua cả đời. Nếu không thích hợp thì chúng ta liền..." Hàn Liệt suy nghĩ một chút cũng không biết nếu không thích hợp thì phải làm gì, hòa ly sao? Hay tự phân ra đi tìm người khác? Dù là gì thì cũng thấy rất kỳ.
"Thôi nói sau vậy." Hàn Liệt nhún vai bổ sung.
Cậu cũng không biết lúc đó phải làm gì. Nếu thật sự có một ngày như vậy thì tới lúc đó tính, hiện tại nghĩ tới chuyện này vẫn còn quá sớm, cậu thật tâm hy vọng Trì Tu là người thích hợp nhất của mình.
Trì Tu gật gật đầu: "Được."
Sẽ có một ngày như vậy sao? Trong lòng Trì Tu thầm nghĩ – không bao giờ.
Hết chương 12
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT