Đến chạng vạng, bên ngoài bắt đầu có mưa phùn, giống như bông tơ mềm mại, rơi xuống như dệt.
Nhà máy lạnh lẽo, chỉ có chút ánh nắng từ song cửa sổ hắt vào, bóng đèn trên đỉnh đầu toả ánh sáng màu vàng cam tờ mờ.
Ở giữa có hai người ngồi, Lữ Xương Dân và Du Tùng.
Những người còn lại chia ra đứng hai bên, gã trọc và gã mặt đen nghịch hai khẩu súng đen sì trong tay.
Tần Kỳ không tham gia, vỗ về bụng ngồi ở một chỗ xa hơn một chút.
Du Tùng nghiêng đầu liếc Dư Nam một cái, cô cách anh vài bước chân, bị nhốt ở đây hai ngày, tinh thần không yên, ngủ không ngon giấc, đáy mắt có một quầng thâm màu xám nhợt nhạt, cả người trông có vẻ tiều tụy.
Dư Nam nhận thấy tầm mắt của anh, thoáng cúi đầu, nhìn lại anh một cái, lát sau, hai người đồng thời dời mắt.
Du Tùng nói: "Cho tôi điếu thuốc."
Lữ Xương Dân vẫy tay, có người đưa tới một điếu thuốc, Du Tùng bị trói, gã trực tiếp đưa thuốc đến bên miệng anh.
Người kia giúp anh châm thuốc, Du Tùng hút một ngụm, dùng hàm răng ngậm thuốc lá: "Trò chơi gì?"
Lữ Xương Dân không đáp lời anh, giơ xì gà lên chóp mũi ngửi ngửi: "Đời này tao hận nhất một loại người, biết là loại nào không?"
Du Tùng híp mắt: "Không biết."
"Chính là bọn tiểu nhân đê tiện ở sau lưng giở trò tính kế tao." Gã dừng một chút: "Nhất là tao còn coi nó là bạn bè."
Du Tùng ngồi đối diện mọi người, khóe môi cong lên: "Thật trùng hợp, tôi cũng hận nhất loại người này."
Lữ Xương Dân nhìn về phía anh. Du Tùng nói: "Nhưng đối phó với anh, tôi thật sự không thể nghĩ được phương pháp không đê tiện."
Lữ Xương Dân khựng lại, cười, nói lời thấm thía: "Người trẻ tuổi, đều dựa vào mồm miệng, đừng cậy mạnh, ngoài miệng chiếm được tiện nghi, không có nghĩa là chú em thắng, cuối cùng người chịu khổ vẫn là chính chú."
Du Tùng nói: "Chưa đến cuối cùng, người thắng là ai khó mà nói."
Lữ Xương Dân nghiêng người về phía trước, khuỷu tay đặt trên đùi: "Cục diện bây giờ, khuyên chú đừng nên ôm hy vọng quá lớn." Dứt lời, gã ngừng lại, chỉ vào Dư Nam đứng bên cạnh: "Mày là con bé chạy trốn năm xưa đúng không?"
Dư Nam liếc gã một cái, không đáp lời.
"Đúng là không đơn giản, tuổi còn nhỏ mà đã mưu ma chước quỷ." Gã chẹp chẹp miệng: "Tao cũng coi như có duyên có phận, trước đây mày chạy thoát, nào biết sẽ có ngày hôm nay? Dạo qua một vòng, phút cuối cùng lại bị tao tóm về." Gã đi đến bên người Dư Nam, nhấc cằm cô lên: "Sớm biết hiện tại, hà cớ gì lại có trước đây."
Dư Nam hất tay gã ra, cười lạnh một tiếng: "Có lẽ việc này không gọi là duyên phận, mà là báo ứng."
"Hừ, kiêu ngạo đấy." Lữ Xương Dân nhìn cô từ trên xuống dưới, mí mắt rủ xuống, ánh mắt dừng lại hai giây trên đùi cô, hừ một tiếng: "Chờ lát nữa mấy tên sói đói kia luân phiên nhau làm mày, xem mày còn dám kiêu ngạo hay không."
Dư Nam mím chặt môi, Lữ Xương Dân ngồi trở lại trên ghế: "Trò chơi bắt đầu."
Gân xanh trên tay Du Tùng nổi lên, anh thử thả lỏng nắm tay cọ quậy, cố gắng nhẫn nhịn: "Muốn chơi trò chơi phải mở trói cho tôi trước đã."
"Không cần chú em cử động." Gã chỉ vào Dư Nam: "Nó cử động là được."
Hai má Du Tùng hõm xuống, hàm răng nghiến chặt: "Nói quy tắc trò chơi đi."
Lữ Xương Dân nói: "Nói trắng ra là cho mỗi người chúng mày một cơ hội. Để con nhóc này hầu hạ anh em bọn tao cho đã thèm, sau đó thả chú đi. Hoặc là tra tấn chú, thả nó. Chọn một cái..." Gã hút một ngụm xì gà: "Chúng mày tự thương lượng với nhau đi."
Du Tùng nói: "Một người khác có thể có mạng sống?"
"Xem tâm trạng đã."
Du Tùng không phải thần, trong hoàn cảnh này không thể mang Dư Nam ra khỏi đây mà không có thương tổn gì. Anh hiểu, kết cục đã được định sẵn, trò chơi chỉ là bao cát, để Lữ Xương Dân trút ra những khó chịu trong lòng. Cũng biết tối nay chạy trời không khỏi nắng, nhưng trong lòng anh vẫn mang một chút may mắn, đã qua một ngày, điện thoại Trương Thạc có định vị của anh, hy vọng anh ta có thể phát hiện ra có gì đó không ổn, báo cảnh sát kịp thời để nghĩ cách cứu viện bọn họ.
Ngoại trừ kéo dài thời gian, anh không có biện pháp tốt hơn.
Du Tùng ngẩng đầu nhìn Dư Nam, Dư Nam chôn cằm trong cổ áo, ánh mắt mơ màng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một lúc sau, gã trọc không nhịn được, cong người nói: "Anh Lữ, đừng rề rà như vậy, trực tiếp thay phiên nhau làm con bé kia, sau đó giết chết bọn họ là xong."
Mấy người phía sau cũng sôi nổi phụ họa, khó mà nhịn nổi.
Lữ Xương Dân bật cười, chọc chọc bọn chúng: "Thật mẹ nó gấp gáp, làm đàn bà thì làm lúc nào chả được? Không có chút thú vui mới không hay?... Thế nào, chúng mày thương lượng xong chưa?"
Nhất thời im lặng.
"Tra tấn như thế nào?"
"Anh ấy đến đây đi..."
Hai người gần như đồng thời nói ra, Du Tùng nhìn về phía cô, không hề ngạc nhiên, ngược lại cười cười, đầu lưỡi khẽ đảo, đầu mẩu thuốc lá rơi vào trong miệng rồi tắt. Anh dùng sức nhai vài cái, quai hàm cử động, nhổ tàn thuốc xuống mặt đất.
"Tôi đi."
Lữ Xương Dân nhìn hai người một lúc, nghiêng đầu: "Đưa dao cho nó đi."
Gã mặt đen lấy một con dao từ trong áo ra, đưa cho cô.
Dư Nam sửng sốt, sự đê tiện của Lữ Xương Dân đã không có điểm cuối cùng. Cô rũ mắt, lòng bàn tay đâm mồ hôi, hối hận sự nóng vội vừa rồi.
Con dao kia được đưa tới trước mắt cô, lưỡi dao sắc bén, thân dao bóng loáng lạnh lẽo.
Du Tùng nói: "Cầm đi."
Dư Nam bất động.
Du Tùng nói: "Dám lựa chọn mà không dám làm? Năng lực của em đâu?"
Dư Nam liếc anh một cái, ánh mắt Du Tùng trầm ổn bình tĩnh, khóe miệng tươi cười.
Cô siết chặt tay, nhận lấy con dao, trên tay như nắm sức nặng ngàn cân. Đồng thời, họng súng tối om hướng về phía cô, phòng ngừa cô giở trò.
Lữ Xương Dân nói: "Chỗ bọn tao có tổng cộng sáu người đàn ông, mỗi một người là một con dao, mày đâm thằng đấy sáu nhát, tao buông tha cho mày.... Sau sáu nhát dao, nếu nó còn sống, tao thả chúng mày đi."
Dư Nam mím môi không hé răng, siết chặt con dao trong tay, chỉ biết đứng ngẩn người.
"Dư Nam." Du Tùng gọi một tiếng.
Dư Nam đờ đẫn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào không trung.
"Trong lòng em vẫn luôn có vướng mắc, là anh đã vứt bỏ em. Lúc ấy không hiểu, bây giờ mới hiểu được "vứt bỏ" đối với em có ý nghĩa... Bất kể do nguyên nhân gì, anh đều không thể trốn tội của mình."
"Trước đây sai, anh không có biện pháp đền bù, hiện tại dao ở trong tay em, dũng cảm đâm đi, không phải do dự, sau này chúng ta đều có thể giải thoát."
Dư Nam cắn môi dưới đến trắng bệch, khớp xương cầm dao trắng toát.
Cô tiến lên phía trước, Du Tùng cười: "Trước khi làm em phải đồng ý với anh một chuyện."
"... Chuyện gì ạ?"
"Nếu chúng ta có thể sống sót ra ngoài, có thể tha thứ,anh một cơ hội hay không?"
Dư Nam nhìn vào đôi mắt anh: "Được."
Có hạt mưa từ ngoài cửa sổ bay vào, cùng với một chút lạnh lẽo, làm sợi tóc bên má khẽ lay động.
Cuối cùng cô cười một cái, đáp một cách chắc chắn: "Được."
Giải thoát cho nhau, sống sót, sau đó vĩnh viễn ở bên nhau.
......
Hai người đối mặt một lúc, gã trọc mất kiên nhẫn, quát một tiếng: "Đừng mẹ nó tình chàng ý thiếp, mau..."
Gã còn chưa dứt lời, bị khung cảnh trước mắt kích thích, hít sâu một hơi.
Dư Nam đâm một nhát vào đùi Du Tùng, dùng lực vô cùng tàn nhẫn. Ánh mắt cô bướng bỉnh, ngơ ngác nhìn chằm chằm chỗ đó, gần như ngây ngốc. Không dừng lại, dứt khoát rút ra, máu tuôn ào ạt, rất nhanh đã thấm ướt quần anh.
Một nhát sâu hoắm, vài giây sau, tay cầm dao của Dư Nam không chịu khống chế run lên. Cô vội vàng lấy tay còn lại giữ chặt, nhưng vẫn không ngừng run.
Du Tùng không kêu không rên, mím chặt môi, mặt đỏ rần, gân xanh trên trán nổi lên. Mồ hôi lạnh trên đầu anh chảy ròng ròng, nở nụ cười gượng gạo: "... Tiếp đi."
Con dao rơi xuống, lần này chỉ xé rách vải, Dư Nam nhìn không chớp mắt vào chất lòng màu đỏ sậm đặc sệt không ngừng trào ra từ miệng vết thương, trong không khí tràn ngập mùi rỉ sắt tanh mặn, cô giật mình, tay run lên, con dao "Keng" một tiếng rơi xuống mặt đất.
Dư Nam nhanh chóng cởi áo lông trên người ra, tay run rẩy không tìm thấy khóa kéo, cô xé mạnh, cúi người, dán lên đùi anh.
Lữ Xương Dân xem đến hăng say, thấy phản ứng của cô, tự dưng mất hứng. Gã tiến lên một bước, nhặt con dao trên mặt đất lên, ánh mắt Du Tùng chỉ tập trung trên người Dư Nam, gã tới gần, không ai chú ý.
Lữ Xương Dân bỗng nhiên vặn bả vai Du Tùng, ghé sát vào anh, đâm mạnh một nhát, Du Tùng rên một tiếng, máu trong bụng anh bắt lên mặt cô.
Vài giây sau, "Á --" Dư Nam thét lên: "Con mẹ nó." Dư Nam kéo Lữ Xương Dân ra, hạ thấp người che kín bụng anh, trong phút chốc, khắp tay và mặt cô tràn đầy máu của anh. Hai mắt Dư Nam đỏ ngầu, có chất lỏng từ trong mắt cô chảy ra, hoà với máu anh, tựa như từng giọt huyết lệ.
Miệng vết thương trên bụng được che kín, đùi vẫn còn hở, cô trực tiếp dùng tay che chắn, tay chân luống cuống, cuối cùng khóc hu hu.
Sắc mặt Du Tùng trắng bệch, cơ thể thỉnh thoảng co giật một cái, từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu dọc theo gương mặt chảy xuống. Anh nhìn cô, gượng cười một cái, nhìn Dư Nam khóc, quả thực không dám tưởng tượng, anh cứ nghĩ rằng đời này mình sẽ không có cơ hội nhìn thấy.
Du Tùng muốn nói anh không có việc gì, há miệng thở dốc, nhưng không thế phát ra tiếng, đôi mắt đẫm nước của cô sáng lấp lánh, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, miệng mím chặt, không còn vẻ bình tĩnh và lạnh nhạt trước đây, chân tay luống cuống, khóc nức nở giống như một cô nhóc bất lực.
Bộ dáng rất xấu, nhưng Du Tùng lại cảm thấy đẹp vô ngần, giờ phút này trông cô vô cùng sinh động, tươi sáng, có tâm huyết.
Lữ Xương Dân nhìn một lát: "Cô bé, dùng dao phải dùng như vậy mới vui, như mày vừa rồi chỉ là múa máy vớ vẩn thôi, thời gian của bọn tao rất quý giá, không có nhiều thời giờ để chơi đùa với mày đâu."
Gã đi lên phía trước, tay nhấc lên, đâm xuống ngực anh.
"Dừng tay..." Dư Nam xông lên, gào một tiếng.
Mấy người bên cạnh cảnh giác giơ súng nhắm vào cô. Lữ Xương Dân dừng động tác lại, nhướn mày nhìn cô.
Dư Nam nhìn Du Tùng chăm chú, một lúc sau, cô kéo áo lông đã ướt ra, đè lên miệng vết thương, quấn một vòng, vòng ra sau lưng anh, thắt nút tay áo.
Khoảnh khắc rũ mắt, đôi mắt cô chớp nhẹ, dây thừng trên cổ tay Du Tùng đã bị đứt một đoạn, trong tay anh nắm chặt một vật...
***
Dư Nam đứng dậy, cúi đầu cởi áo len, bầu ngực bên trong trắng đến lóa mắt, eo thon nhỏ, tưởng chừng véo một cái là đứt, bộ ngực phồng lên, theo cổ áo có thể nhìn thấy đồi núi trập trùng phập phồng lên xuống.
Du Tùng nhíu mày: "Em muốn làm gì?"
Dư Nam bỗng nhiên cúi người, giữ chặt mặt anh, cúi đầu hôn xuống. Du Tùng nghiêng đầu định né tránh, môi cô đuổi theo, mút một cái thật sâu, đầu lưỡi thâm nhập vào trong miệng anh, cắn nuốt mãnh liệt.
Anh nếm được mùi máu hoà trộn với nước mắt, hàm răng cô cắn mạnh một cái lên môi anh, tách ra một lát, Du Tùng cắn răng: "Em mặc quần áo vào cho anh."
Dư Nam dán chặt môi anh, dùng âm lượng chỉ hai người mới có thể nghe thấy nói: "... Anh phải sống sót."
Du Tùng khẽ nói với cô mấy chữ, không biết cô có nghe hiểu không, chỉ cười một cái, ngồi dậy.
"Em dám." Anh gầm lên một tiếng, tròng mắt gần như lồi ra: "Em mẹ nó cho dù có để bọn chúng thay nhau làm, gã cũng sẽ không bỏ qua cho anh."
"En biết." Cô khụt khịt mũi: "Nhưng em không có biện pháp khác, em không thể nhìn anh chết."
Anh đột nhiên ngậm chặt môi dưới của cô, dường như muốn dùng chút sức lực duy nhất này giữ cô lại. Anh cắn răng: "Em dám đi ông đây giết em."
Sau một lúc, Dư Nam giơ tay nhẹ nhàng che mắt anh.
"Anh đừng nhìn..."
Dư Nam đứng dậy, thong thả đi về phía mấy người kia, phía sau là tiếng gào của Du Tùng.
Cô cúi đầu, hai tay thả bên hông, bàn tay khép hờ che dấu, không ai biết, trong túi cô chứa một cái chùy sắt nhỏ bằng bàn tay.
Hết chương 61
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT