Không lâu sau, một chiếc xe bánh mì cũ nát dừng lại trước mặt mọi người, là xe kim bôi, 8 người ngồi lên xe, là người dân tộc thiểu số Người Bạch*, mặc một cái áo cân vạt ngắn, chiếc quần đen rộng, trên đầu có quấn một chiếc khăn bịt đầu màu trắng.
*Người Bạch là một trong 56 dân tộc ở TQ, ở phía Tây Nam TQ, sống chủ yếu ở Vân Nam (Đại Lý), Quý Châu và Hồ Nam.
Ông ấy nhìn mọi người mỉm cười, Dư Nam tiến lên nói chuyện với ông, hai người nói tiếng địa phương, huyên thuyên một hồi, những người khác đưa mắt nhìn nhau, căn bản là nghe không hiểu gì hết.
Khuôn mặt Dư Nam mang nét cười, giọng nói nhẹ nhàng, không ngờ rằng cái miệng nhỏ đó còn có thể nói ra được lời nói mềm mại như vậy.
Du Tùng nhìn chằm chằm vào môi cô, rồi vô thức sờ vào hộp thuốc, mới nhớ ra, lúc nãy đã đưa cả hộp cho Trương Thạc rồi.
Dư Nam giới thiệu với mọi người: "Đây là lão Hồ, người Người Bạch, chỉ biết một vài câu tiếng Hán đơn giản, có điều con người ông ấy rất tốt, tay nghề khá ổn, đã lái xe lâu năm nên tay lái rất vững."
Lão Hồ dùng tiếng Hán chào hỏi: "Chào mọi người."
Hiển nhiên là Chương Khải Huệ không quá hài lòng, nhỏ giọng phàn nàn: "Chị Dư à, không có chiếc xe nào tốt hơn tí sao? Chiếc xe này vừa dơ vừa cũ..."
Dư Nam không tiếp lời.
Chương Khải Huệ nhỏ giọng phàn nàn, hơn nữa ngôn ngữ không thành thạo nên lão Hồ không nghe được cái lý do.
Những người khác thì không có ý kiến gì.
Lão Hồ bước lên muốn giúp bọn Thạch Minh xách hành lý, Thạch Minh tâm địa tốt không đành lòng, vội vàng xua tay, tự mình xách hành lý bỏ vào cốp sau.
Du Tùng đứng im cạnh xe, trên tay anh xách một cái túi du lịch không lớn lắm, màu đen, làm bằng da, có vẻ là không ít tiền.
Mấy người bọn họ đứng đấy được tầm 2 phút thì thấy Trương Thạc từ đằng xa chạy đến.
Du Tùng dập điếu thuốc dẫn đầu lên xe, ngồi ở hàng ghế trong, Chương Khải Huệ và Thạch Mình cũng đi theo lên, một đôi tình nhân trẻ ngồi ở hàng ghế cuối.
Dư Nam đứng im tại chỗ đợi, cho tới khi Trương Thạc đặt xong hành lý rồi lên xe thì cô mới lên ngồi vào ghế phụ lái.
Trương Thạc đụng mạnh vào phía sau người Du Tùng, lúc ngồi xuống, theo quán tính đụng vào vai Du Tùng.
Hàng ghế này chỗ ngồi ít, còn hai người đàn ông thì cao to khỏe mạnh, ở giữa lại còn để một cái túi màu đen, vốn dĩ là đã chật rồi nay còn chật hơn.
Du Tùng đá cậu ta một cái: "Lăn ra phía sau đi."
Trương Thạc kêu một tiếng, nói thầm: "Kì lạ."
Chiếc Kim Bôi đã hòa vào dòng xe cộ, dần tăng tốc.
Trương Thạc khom lưng chuyển xuống phía sau, nhìn hai người ngồi dưới cười cười: "Tôi chen xuống ngồi một chút, nói chuyện cho thuận tiện."
Thạc Minh và Chương Khải Huệ đều có dáng người nhỏ gầy, ba người ngồi hàng ghế sau vẫn khá vừa vặn.
Đây là lần đầu tiên Chương Khải Huệ ra ngoài du lịch, rất là hào hứng, bắt đầu cùng Trương Thạc giới thiệu lẫn nhau, không có chút lạ lẫm nào.
Mấy người họ nói một hồi, cô ấy nhìn về phía Du Tùng, hai tay tựa vào lưng ghế của ghế phía trước, thấp mặt xuống hỏi: "Anh trai này, anh tên là gì vậy?"
Da đầu Du Tùng ngứa ngày: "Gọi Du ca là được rồi."
Chương Khải Huệ lẽ lưỡi, nhỏ giọng: "Ò."
Xe cộ ít dần, đường cái rộng rãi hơn, bốn bề yên tĩnh.
Rất nhanh xe đã cách xa nhà ga Đại Lý, đám người hồ hởi và các tiểu thương từ từ nhỏ dần, cuối cùng biến mất không thấy nữa.
Bên ngoài ồn ào náo nhiệt đã biến thành một nơi yên tĩnh, chỉ có gió lạnh từ núi thổi vào cửa xe đang mở.
Gió từ núi làm mái tóc Dư Nam bay lộn xộn, tóc mai bên phải bay vào mặt như đang ôn như vuốt ve.
Nó làm cô rất ngứa, cô nhăn mũi, rồi vén sợi tóc ngay khóe miệng ra sau tai.
Qua một lúc lâu, khi tất cả mọi người đều ổn định được niềm hứng thú của mình thì Dư Nam chuẩn bị nói.
Cô ngẩng đầu, trong lúc lơ đãng nhìn qua kính chiếu hậu.
Du Tùng đang nhìn cô.
Một đôi mắt chim ưng, mang theo sự sắc bén, còn mang theo chút dò la hứng thú, mũi cao mắt sâu, con ngươi đen nhánh.
Anh ta đang nhìn cô qua kính chiếu hậu.
Mặt Dư Nam không có biểu cảm gì, nhếch môi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, ánh mắt lạnh lùng giống như gió ở khe núi.
Cô nghiêng người qua, hắng giọng một cái.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô.
Cô nói: "Chính thức giới thiệu một chút, tôi tên là Dư Nam, Dư trong dư thừa, Nam trong nam nữ, mọi người có thể gọi tôi là hướng dẫn Dư hoặc tiểu Dư. Rất vui khi được phục vụ cho mọi người, Trung Quốc lớn như vậy, có thể gặp gỡ ở Đại Lý này cũng xem như là một loại duyên phận, hi vọng 5 ngày tiếp theo, chúng ta có thể ở chung vui vẻ. Trước đây tôi là hướng dẫn viên của Thanh Lữ, làm việc đã lâu, đoạn đường này cũng đi lại nhiều lần, vì vậy xin mọi người yên tâm, tôi sẽ dùng kinh nghiệm phong phú và kiến thức chuyên môn của mình mang đến cho mọi người một Vân Nam muôn màu muôn vẻ. Lộ trình của chúng ta không nhiều, cho nên không cần gấp gáp, mọi người chỉ cần thả lỏng thân tâm (thể xác và tâm hồn), đi theo tiết tấu của tôi, nhìn theo, nghe theo, cảm nhận theo, cuối cùng thì hi vọng mọi người có thể có được một trải nghiệm thật khác biệt."
Phần giới thiệu rất chính thống, giọng nói trầm bổng chuyên nghiệp.
Cô dừng một chút rồi lại nói: "Mọi người phía dưới trao đổi số điện thoại với nhau đi, lạc nhau còn có thể liên lạc."
Đoàn người cúi đầu sột soạt tìm điện thoại, ngoại trừ Du Tùng.
Dư Nam liếc nhìn anh ta một cái, không để ý tới.
Cô nói số điện thoại của mình trước.
Trương Thạc cất cao giọng: "Ơ kìa, hướng dẫn Dư cô chậm chút, 13836 rồi bao nhiêu nữa?"
Cô nói chậm lại một lần, mọi người đều ghi trong đầu.
Dư Nam nhìn Du Tùng: "Anh không ghi?"
Khổ người anh rất lớn, chiếm một hàng ghế, ở vị trí đầu tiên của hàng ghế, thực sự là không thể khiến cho người ta không chú ý là không dược.
Góc phía sau Thạch Minh dường như bị anh che hết.
Anh khoanh hai tay trước ngực, cánh tay nổi lên cơ bắp. Hai chân chuyển hướng, đầu gối chỉa về ghế phía trước.
...Dáng vẻ rất bá đạo.
"Nhớ kỹ rồi."
Dư Nam: "..."
Trương Thạc nói chen vào: "Đầu óc anh ấy nhanh nhạy, vào đầu rồi là sẽ không quên, anh ấy dùng cái đó để cua gái, lấy thông minh làm ưu thế thu hút ánh mắt của mỹ nữ."
Ngữ điệu của cậu ta có vẻ chua, Du Tùng nghiêng đầu: "Cậu hâm mộ?"
Trương Thạc "hừ" một tiếng, bị chọc đúng chỗ đau, tự động im miệng. Chương Khải Huệ vui thích tiếp lời: "Thật à, Du ca, IQ của anh là bao nhiêu?"
Dư Nam không quan tâm bọn họ nói chuyện phiếm, nhân lúc đó quay cổ qua Du Tùng, từ bên cạnh nhìn tới Thạch Minh: "Thạch Minh, nhớ kỹ chưa?"
Thạch Minh cười: "Nhớ kỹ rồi."
"Tốt." Cô lại nói: "Mọi người cho tôi số điện thoại."
Chương Khải Huệ nằm sấp vào thành ghế phía trước, giơ tay: "Em nói trước, em nói trước cho."
Xe đi được nửa giờ nữa thì đột nhiên đổi hướng đi, từ đường lộ rẽ sang, hai bên đường là những ngôi nhà tường trắng ngói xám của người dân tộc Người Bạch, từng ngôi nhà đan xen nhau tinh tế, trước cửa có một bà bác Người Bạch ngồi hóng mát làm đồ thủ công, còn có vài ba đứa trẻ con vui cười đùa giỡn.
Một con đường hẹp quanh co tĩnh mịch, tiếp tục rẽ, bỗng nhiên lại rộng mở sáng sủa, phía trước hiện lên một góc hồ Nhị Hải, nước hồ xanh thẳm tĩnh lặng chảy.
Có thuyền đánh qua đi qua phía trước, ngư dân đứng ở đầu thuyền, đội một chiếc mũ rộng vành, đang chống cây sào, gào lên hai tiếng.
Ở phía xa Thương Sơn như đại*, nhấp nhô kéo dài, đỉnh núi sương mù lác đác, giống như ảo ảnh.
*Thương Sơn như đại, Nhị Hải như kính: đại ở đây có nghĩa là xanh đen, còn kính là trong như kính, có thể làm gương soi.
Cảnh tượng trước mắt hài hòa mà yên tĩnh.
Xe tấp vào lề dừng lại, trước khi Dư Nam xuống xe đã dặn dò là tự do hoạt động 10 phút, có thể chụp ảnh hoặc đi vệ sinh, đừng đi xa.
Chỗ này là khách sạn Lâm Hồ nổi tiếng nhất Đại Lý, hình dáng khách sạn này khá đặc sắc, hoặc là màu sắc cổ xưa thanh nhã, hoặc là kiểu dáng hiện đại, từng tầng lầu nhỏ dựa vào hồ mà xây lên, Lâm Hồ có hành lang dài và bàn ghế, cung cấp chỗ cho du khách nghỉ ngơi và chụp ảnh.
Chương Khải Huệ nhảy xuống xe đầu tiên, thích thú kêu to "a a", kéo Thạch Minh đi chụp ảnh.
Du Tùng xuống xe sau cùng, không khí trong lành, không nhịn được mà vặn vặn cổ, thả lỏng gân cốt.
Trương Thạc dang cánh tay ra than thở: "Đến đi vội vã không có cảm giác gì, cảnh sắc lần này quả là đẹp."
Du Tùng nói: "Tâm trạng không giống nhau."
Trương Thạc nháy nháy mắt: "Tâm trạng tốt hay là người tốt?"
Du Tùng nhếch môi, ý vị không rõ ràng: "Cả hai."
Trương Thạc đến gần anh ngửi ngửi: "Em ngửi thấy mùi khai." Nói xong cười haha, "Anh như lang hổ chi niên*, em hiểu mà."
*Độ tuổi có ham muốn tình dục mạnh mẽ.
Anh giơ chân đá cậu ta: "Xéo đi."
Cậu ta phủi phủi dấu giày trên mông: "Đi thôi, đi chụp ảnh."
Du Tùng cúi đầu châm thuốc, khoát tay về hướng cậu ta.
Trương Thạc cũng không rủ thêm nữa, chạy về hướng hai người đang ở phía xa.
Du Tùng đi về phía trước một đoạn, tựa nửa người vào chỗ lan can bên cạnh yên lặng hút thuốc, ánh mắt nhìn về phía đường nhỏ bên phải.
Là hướng Dư Nam vừa đi mất.
Điếu thuốc cháy hết, tàn thuốc rơi xuống phía ngoài lan can, nhìn khắp 4 phía, đem đầu thuốc lá bọc lại vào trong túi quần.
Phía xa, Chương Khải Huệ cùng Thạch Minh chụp hình xong, lại kéo Trương Thạc đến chụp, bày mọi kiểu dáng tư thế, hoàn toàn xem anh như cảnh nền, động tác Trương Thạc thì cứng ngắc còn Thạch Minh thì không biết làm thế nào nhưng lại chiều theo ý cô ấy.
Du Tùng cười cười, lại châm một điếu thuốc khác.
Vừa hút được hai ngụm thì thấy có người trở lại ở phía bên phải con đường nhỏ.
Trên vai Dư Nam có thêm một cái túi nhỏ xinh, trong tay thì đang xách một cái túi du lịch lớn, có vẻ khá nặng, dáng người nhỏ nhắn, xách có chút vất vả.
Du Tùng nhìn chằm chằm cô, hơi khom lưng, đứng im.
Hình như Dư Nam liếc sang hướng bên này, dừng lại rồi đi về phía anh.
Người kia tựa mông vào lan can, bả vai nở nang, đang ở trong tư thế thả lỏng dễ chịu nhất. Một chân hơi cong, một chân đứng thẳng, đôi chân thon dài nhưng vạm vỡ.
Ánh mắt anh bằng phẳng, đi theo bước chân cô.
Sau lưng là nước hồ sóng sánh, anh thì ung dung bình thản, chỉ có khói thuốc lượn lờ trên chóp mũi, cảnh tượng lúc động lúc tĩnh, tùy tiện chụp một tấm là có thể chụp được một tấm ảnh rất có cảm xúc.
Dư Nam đứng lại trước mặt anh.
Anh quá cao, cho dù là tựa nửa người vào lan can nhưng cô vẫn phải hơi ngẩng đầu.
Du Tùng nâng một cánh tay lên, một cánh tay khác thì cầm điếu thuốc.
Cánh tay anh rất cường tráng, lông trên người dày rậm, làn da thô ráp, bàn tay dày rộng, giống như..."thú" chưa tiến hóa hoàn chỉnh. Nhưng đường cong cơ thể thì xem như vừa vặn, mạch trên mu bàn tay tiếp nối rõ ràng, từng đường một, giãn ra xen kẽ, nở rang mạnh mẽ.
Dư Nam quan sát một hồi, không tránh không né đối đầu với cặp mắt sâu kia, ánh mắt an tĩnh mà lạnh lùng.
Du Tùng động động ngón tay, khói còn chưa đến bên miệng thì cô bỗng nhiên đi cà nhắc đến đoạt lấy điếu thuốc của anh.
Ngón tay đang dựng thẳng của anh vẫn còn ở bên môi, không suy nghĩ gì hỏi: "Không chó phép hút thuốc?"
Dư Nam khom người nhặt mẫu đuôi thuốc trên mặt đất lên, tính cả nửa cái vừa đoạt lúc nãy, cùng lúc cất vào túi ở mông trái.
"Chỗ nào cũng tùy tiện vứt được thì đừng có hút."
Du Tùng không giải thích.
Anh nhìn cô, khóe mắt mang ý cười. Có cơn gió thổi đến giữa hai người, những sợi tua tua trên áo cô nhẹ bay.
Du Tùng nói: "Cục du lịch quy định?"
Dư Nam cười: "Đạo đức cơ bản, mấy đứa nhỏ cũng biết."
Du Tùng biết, Dư Nam đang trả thù anh vì trước đó đã sờ soạng eo cô, vừa rồi ngón tay kẹp điếu thuốc đã chống trên trán, không nói chuyện.
Trương Thạc hô to về phía bọn họ: "Làm cái gì đó? Có đi hay không?"
Ba bọn họ chơi đủ rồi, cười nói vui vẻ quay lại.
Dư Nam nói: "Lên xe."
Cô xoay người, đi tới chỗ chiếc xe đang dừng.
Đi được vài bước, cảm thấy người phía sau đi theo, bước chân vội vã có lực, giây tiếp theo, xách cái túi trong tay lên.
Dường như lồng ngực anh dán sát vào cô, bờ vai cô run lên, bên tai truyền đến một nhiệt độ xa lạ: "Nhớ kỹ lấy, còn nợ tôi một điếu thuốc."
Sau gáy Dư Nam ngứa ran, mùi khói mỏng nhẹ xộc vào chóp mũi, bên tai là giọng nói trầm thấp khàn khàn.
Chớp mắt một cái Du Tùng đã đứng thẳng.
Anh bước một bước dài đi vượt qua cô, đi mấy bước là tới cạnh xe.
Kéo cửa xe ở ghế phụ, ném balo lên, đóng cửa lại.
Quay đầu nói: "Ngồi đằng sau."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT