Sau khi đoạn đối thoại chấm dứt, cách đó không xa, rõ ràng có tiếng bước chân vang lên càng ngày càng gần.
Bởi vì mất đi thị giác, thính giác đặc biệt nhạy bén của mình, lo sợ cùng nghi hoặc làm cho trái tim của cô đập lên thình thịch.
Người đó dừng lại trước mặt cô.
Ánh mắt bị mảnh vải che đi bỗng nhiên được tháo xuống, mặc dù ánh sáng
trong động không tốt lắm nhưng Lạc Lan cau mày, hí mắt thích ứng vài
giây mới nhìn rõ đứng mặt người ở trước mặt cô.
Người trước trói gô cô đem đến đây sau lại giở giọng uy hiếp — cũng chính là người nói chuyện lúc nãy – “Jellal”.
Hắn ngồi xuống, nhìn thẳng Lạc Lan:
“Nghe được chúng ta nói gì sao?” Hắn vỗ nhẹ hai má Lạc Lan: “Ngươi rất thông minh, không la to.”
Lạc Lan cau mày, tránh sự đụng chạm của hắn.
Cô bỗng nhiên ý thức được – căn cứ vào cuộc đối thoại của hai người khi
nãy, người này chính là bản thể, đang xuất hiện ở chỗ này. Hơn nữa còn
không thể tự tiện xuất hiện trước mặt những người khác được……?
Như vậy, lúc đầu cô vẫn cho rằng hắn đã rời khỏi đây, nhưng thực ra người
này không thể ở nơi này tùy ý đi lại — Nói cách khác, có khả năng anh ta không thể đi xa khỏi nơi này, cũng có khả năng căn bản là chưa từng rời khỏi đây.
Tính quan sát cô sao? !
Lạc Lan cảm thấy mệt óc khi đấu trí với người này, suy nghĩ nữa thì cô sẽ điên mất, cô quyết
định không vòng vo nữa, giả ngu nói: “Ừ, có nghe, anh gọi là Jellal?” Cô dùng hết sức ngồi dậy, nói: “Rất hân hạnh được quen biết anh, tôi là
Lạc Lan.”
“……” Jellal hạ mắt, nhìn không ra được hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, cũng không trả lời.
Lạc Lan tiếp tục dùng giọng điệu ôn hòa nhất có thể: “Vậy…cái gọi là Hắc Ma pháp rốt cuộc là gì? Tôi chỉ là một người bình thường mà thôi……”
Jellal vừa nhấc mắt, đôi mắt đen sâu thẳm làm cô hốt hoảng: “Lần trước khi ở
‘Hội đồng’, ngươi vì cái gì sẽ đột nhiên biến mất như vậy?”
Ôi mẹ ơi, xong rồi, vấn đề này……! Lạc Lan đã từng nghĩ tới nên lừa những pháp sư hội Fairy Tail như thế nào, nhưng lại không nghĩ tới kho đối mặt với người này thì nên bịa ra lý do gì.
……. Quên đi, cái bình cũng đã lỡ quăng ngã rồi, cứ tiếp tục giả ngu như thế này tiếp đi!
Đáy lòng Lạc Lan kinh hoảng một cái, nhưng cô cố gắng hết sức bình tĩnh. Cô trừng mắt, lộ ra vẻ ‘ngây thơ vô số tội’: “…… Chuyện đó không phải do
anh làm sao? Tôi còn sợ anh giết tôi rồi quẳng tôi đến vùng hoang vu sơn cốc nào chứ!”
Jellal híp mắt lại, hiển nhiên không tin lời cô nói.
Nhưng mà bởi vì Lạc Lan vẫn một bộ dạng ‘tôi không biết gì cả’ — Tuy biết rõ
cô ta giả ngu, Jellal cũng có hơi khó mở miệng, giống như đối mặt với
một con nhím vậy, khiến hắn không thể nào xuống tay.
“… Đến lúc
đó, đem ma pháp của ngươi khai phá ra thì mọi chuyện sẽ được giải đáp.”
Jellal đứng lên, quyết định không cùng Lạc Lan chơi trò giả ngu nữa. Hắn trên cao nhìn xuống cô, tung cuối cùng một câu: “Sao? Ngươi cứ một mực
không chịu nói?.”
Lạc Lan cảm giác vừa điên tiết vừa nghẹn khuất — Tên này sao dai quá vậy?!
“Vì sao anh cứ khẳng định tôi có vấn đề? Tôi rõ ràng bình thường mà–”
“Nếu bình thường như ngươi nói…” Jellal ngắt lời của cô, hạ thấp người, đưa
mặt đến gần Lạc Lan, nhếch khóe miệng: “… Vậy tại sao ngươi lại hốt
hoảng?”
“Tôi nào có!” Trong nháy mắt, tim Lạc Lan đập nhanh hơn
so với bình thường, nhưng vẫn kiên trì phủ nhận: “Tào lao, giờ tôi nói
gì anh cũng không chịu, không đối nghịch với tôi thì anh không chịu nổi
sao? Đừng nói với tôi là anh xem trọng tôi nên dùng cách này gây sự chú ý nha!!! Anh đùa quá mức rồi đấy!”
Lời vừa thốt ra Lạc Lan liền
hối hận, sự thật chứng minh, không có cái ngu nào như cái ngu nào…, câu
nói của cô thậm chí có thể nói hoàn toàn phản tác dụng —
“Xem trọng ngươi?…… À!!!” Mặt Jellal cách mặt cô vài cm, vẻ mặt của hắn
khiến Lạc Lan cảm nhận sắp có gì đó không ổn: “Nếu ngươi cho là như vậy
thì cứ như vậy đi.”
Vừa dứt lời, mặt Jellal tiến lại gần, khoảng cách vài cm kia bị xóa bỏ, môi chạm vào nhau.
Hoàn toàn không ngờ rằng đối phương vì câu nói điên rồ lúc nãy của cô mà giờ lại làm chuyện điên rồ hơn này, Lạc Lan khiếp sợ ngửa đầu, tay chân đều bị trói, cô ráng chống cự mím môi, cuối cùng tấn công bản năng – vũ khí đầu đá tấn công!
Lúc này tuyệt chiêu hệ vật lý cuối cùng của cô
ngược lại công kích đúng chỗ, cái đầu của Jellal trong nháy mắt bị Lạc
Lan đánh trúng, Lạc Lan mệt mỏi cả người đều co rụt lại.
Jellal bị cô đánh lén lui lại mấy bước, che miệng trừng lớn mắt: “Ngươi…ngươi đó…!” Quái lạ, sao hắn lại có cảm giác…… thỏa mãn?
Hả? Lạc Lan không thể tự mình xoa được cái đầu của mình, đành phải chịu
đựng, lại phát hiện giọng nói Jellal hình như có gì đó không đúng.
Cái người này, não còn biết tìm đường về hay không vậy!? Tấn công hắn mà hắn còn tỏ ra vui sướng???
“Ngươi quả nhiên!……” Jellal nhanh nhẹn vác cô ra bên ngoài.
Quả nhiên cái gì a a a a — ! ! !
Lạc Lan liều mạng giãy dụa: “Ngươi là đó thối tha! Không biết xấu hổ! Buông ra! Buông ra! “Buông!!! –” Suốt cả một ngày không dám ngủ đủ khiến cảm
xúc cô thất thường, lúc này cuối cùng bộc phát, muốn bùng cháy, cô vừa
giãy dụa vừa mắng: “Tôi có bạn trai rồi! Mau buông tay! Nếu không ta
kiện anh tội sàm sỡ a a a a… Tôi mách bạn trai ta a a a a…”
“…… Chậc.” Jellal không biết từ đâu lôi ra một mảnh khăn lớn, nhét vào miệng Lạc Lan: “Ngươi ồn quá!!!”
Tiếng chửi bậy của Lạc Lan bị bịt chặt, chỉ còn thân thể đang giãy dụa kháng
nghị — loại phản kháng này đối với Jellal mà nói không là gi cả. Hắn vừa lòng đeo mặt nạ lên, mang theo Lạc Lan vẫn còn đang giãy dụa đi đến
trung tâm di tích.
Cô gái này, dựa vào cảm giác hắn mới cảm nhận được…… Nếu đúng như hắn suy nghĩ,vậy thì……
Khóe miệng Jellal gợi lên độ cong nguy hiểm – Quả thật rất hữu ích!
**
[Trung tâm di tích Đảo Galuna]
Không gian không một bóng người yên tĩnh đến gai người, thậm chí bởi vì có
quá nhiều lỗ hổng mà từ đó sinh ra hơi thở bất thường.
Ánh sáng màu tím.
Một khối băng khổng lồ.
Cái bóng đen trong khối băng.
Lạc Lan ánh mắt mở to — cảm giác này! Ác… Ác Quỷ? Đây là phong ấn sao? Phong ấn bên trong khối băng?
Không được! Jellal tại sao lại đưa cô đến đây?! Chẳng lẽ việc cô có thể thu
hồi ác quỷ đã bị bại lộ rồi sao? — Không có khả năng! Vì sao Jellal……
Má ơi, bị hắn đụng môi một chút đã xảy ra chuyện?! Nghĩ đến đây, cả người
Lạc Lan cứng lại. Hắn ta…… đưa cô tới đây để làm gì ?……
“Ngươi
đang đoán vì sao ta đưa ngươi đến đây phải không?” Jellal vung tay lên,
dây thừng trên chân Lạc Lan biến mất, hắn cởi áo choàng, khoác lên bả
vai Lạc Lan, đẩy cô về phía khối băng có ác quỷ đang bị phong ấn kia,
rồi đi qua: “Ban đầu ta còn hơi nghi ngờ về khí Hắc Ma pháp trên người
ngươi rốt cuộc là sao, nhưng hình như……”
“Bị ngươi hấp thu hoàn
toàn?” Jellal ấn cô lên lên khối băng: “Khi hôn vào môi của ngươi, có
một ma lực thật mạnh mẽ tuôn trào ra – khí tức của Hắc Ma Pháp vô cùng
rõ ràng, cùng với khí tức của ác quỷ Deliora gần như là đồng nhất.”
“Ta hỏi lại một lần nữa…Ngươi là ai?”
Âm thanh của Jellal mang theo cảm giác áp bức kì lạ, quanh quẩn bên trong
động, Lạc Lan đối diện Jellal, đồng tử co rút, tự nhiên cơ thể phát run.
Làm sao đây?
Làm sao đây…… Làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây?
Giấu cũng không được nữa rồi… Cũng đã bị phát hiện …… Bị phát hiện rồi cô sẽ như thế nào?
— Zeref sẽ thế nào? !
Trong đầu Lạc nhanh chóng suy nghĩ lời giải thích, nhưng mệt mỏi cùng không
khí lạnh như băng trong động dường như làm giảm chỉ số IQ của cô xuống
mức âm.
“Tôi……” Môi cô run lên, đầu óc vốn trống rỗng bỗng nhiên
như muốn vỡ toạc ra, như một cơn xé rách đau dữ dội, trong đầu cô hiện
lên vô số cảnh tượng vụn vỡ, cứ như những mảnh hỗn mang chưa được sắp
xếp lại —
Quá nhiều năng lượng…… Trong thân thể cô có cái gì đó mạnh mẽ đang kêu gào muốn đi ra……
Thật là khó chịu!… Đau quá!……
Tuyệt vọng……
Hủy diệt…..
Lạc Lan dùng sức nhắm mắt lại, vung đầu: “Không được!!!”
Gần như lúc cô sắp mất đi lí trí, khối băng phía sau bỗng nhiên tỏa ra vầng ánh sáng màu bạc, khối băng chứa ác quỷ như đang hòa tan thành một thể, sau lại vỡ tan ra, trong nháy mắt hóa thành trăm ngàn hạt ánh sáng nhỏ, nhập vào đầu Lạc Lan!
Lạc Lan ngây ra như phỗng.
……… Gì thế này?
Hoàn toàn không tiếp xúc với bản thể của ác quỷ, thế mà lại có liên kết với khối băng này…… Đây là……
Chẳng lẽ là….giống lần trước…“Lullaby”…cũng bị cô hấp thu?!
Nhưng tại sao lúc này cô không mất đi ý thức? !
Lạc Lan chậm rãi mở mắt, ánh mắt của cô nhìn lại Jellal.
Trong mắt hắn tràn đầy cuồng nhiệt.
Giờ phút này Lạc Lan không muốn phản ứng lại những hành động của Jellal,
ánh mắt mang theo hàm ý ‘không biết làm sao’, yên lặng nhìn phía sau
Jellal, ngay lối vào động.
Một người áo đen tóc đen, cùng với chiếc áo choàng trắng từng nhiều lần cứu cô.
Lạc Lan nhìn người kia ở nơi cửa hang động, môi run run, cuối cùng phun ra một chữ: “Ze……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT