Được cứu?!

Cho đến khi nhìn chằm chằm vào đầu của con gấu đen khổng lồ kia lõm xuống phân nửa, một lúc lâu sau, Lạc Lan mới phục hồi tinh thần, cô phát hiện Zeref đang bị cô gắt gao ôm vào ngực, đôi mắt màu đen sâu thẳm của anh ta vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào cô.

Lạc Lan hút một ngụm khí lạnh vào miệng, theo bản năng đẩy Zeref sang một bên.

Cô bỗng nhiên chậm rãi ý thức được – vừa rồi cũng không giống như Zeref đã phóng chiêu thức cứu bọn họ……?

“A, cuối cùng cũng đã đuổi tới kịp.”

Ngay chỗ con gấu ngã xuống khi nãy vang đến một câu nói như vậy, giọng nói loáng thoáng kia nghe như là đang từ từ đến gần đây. Lạc Lan thăm dò nhìn lại, xác con gấu ở bên kia, một thiếu niên tóc vàng với áo khoác màu xanh lá nhanh nhẹn vỗ tay một cái, một bên vòng qua xác con gấu đi tới đây.

“Vị tiểu thư này không sao chứ?” Thiếu niên tóc vàng mang theo nụ cười có chút bất cần đời, khom lưng xuống vươn tay ra: “May mà tôi đuổi tới kịp, nếu không đã khiến cho vị tiểu thư xinh đẹp này gặp nguy hiểm rồi, đến lúc đó, tôi thật sự đã gây ra tội ác tày trời.”

Lạc Lan bị một chuỗi nói vòng vo của cậu ta làm cho có chút không biết nên nói gì, cô nói câu cảm ơn, không nhìn tay đang vươn ra của cậu ta, cố gắng kéo kéo cẳng chân đang đau, hai tay chống lên mặt đất dùng lực một chút, tự mình đứng lên. Cô phủi những tro bụi và lá cây khô đang dính ở trên người xuống, quay đầu, thoáng quan tâm nhìn Zeref một chút – anh ấy hình như….. vì cô nhào tới ôm né sang một bên mà bị thương.

Thế này cô mới quay đầu lại, đem tầm mắt tò mò nhìn về người thiếu niên tóc vàng kia: “Cám ơn anh, anh là……?”

“Tôi là Loki !” Cậu ta rất soái khí dùng ngón tay cái chỉ về chính mình nói: “Tôi đến từ Hội Pháp Sư Fairy Tail.”

“Hả? Fairy Tail?” Lạc Lan lập lại lời nói của thiếu niên tóc vàng tự xưng là “Loki” kia. Sau đó đột nhiên nhớ tới bảng thông báo được dán ở trong thành Akarifa ngày hôm qua: “A! Anh chính là người ở Công Hội Pháp Sư đến nhận nhiệm vụ đánh dẹp gấu đen?”

“Không sai.”

Lạc Lan nhìn nhìn cái xác to lớn của gấu đen, lại nhìn nhìn Zeref không nói tiếng nào, khác thường cau mày, cô có chút xấu hổ: “Vô… vô cùng cảm ơn anh đã cứu mạng của chúng tôi……” Cô khó mà nói được một hai câu nào – Bình thường khi đối mặt với ân nhân cứu mạng thì phải làm cái gì bây giờ? Mời anh ta bữa cơm? Lấy thân báo đáp?

Vấn đề là “phiếu cơm” nhà mình còn đang ở bên cạnh trừng mắt, dám nói mới là lạ…… Nhưng nếu mời cậu ta ăn cơm thì – không phải là muốn quăng “phiếu cơm” nhà mình ra chỗ khác sao?

Chậc…… Kiểu gì cũng không xong.

Lạc Lan trái lo phải nghĩ, cuối cùng thật sự không nghĩ được nên làm thế nào mới tốt, sau thời gian tạm dừng thật dài cô có chút xấu hổ cười hì hì: “Việc này…… Ơn cứu mạng không lời nào có thể cảm tạ được hết, về sau có cơ hội tôi nhất định sẽ báo đáp anh!”

Sau khi Loki nghe cô gái này nói thì có chút hoang mang, nhưng cậu cũng không quá để ý, soái khí dùng một tay đang chống nạnh giơ lên: “Không cần để ý việc nhỏ này, với tôi mà nói thì nó cũng chỉ là một nhiệm vụ nhỏ thôi. Vị tiểu thư đáng yêu này, chỉ cần nói cho tôi biết tên của cô là gì thì đủ để biểu đạt lòng biết ơn rồi!”

Lạc Lan cảm giác miệng mình giác có chút giật giật – người này là đang tán tỉnh cô sao?…… Trước mặt Zeref sao?

Tuy rằng rất khó tưởng tượng được người trước mắt mình có quan hệ gì với Zeref không, nhưng hiển nhiên Lạc Lan cũng không thể từ chối ân nhân cứu mạng của mình được – không phải chỉ là tên thôi sao, nói ra cũng không có hại gì.

“Tôi là Lạc Lan, anh ấy là…”

Zeref lại đột nhiên đánh gãy lời cô: “Tôi về trước.”

“Hả?… Ơ…… Được……” Lạc Lan chỉ kịp sững sờ đáp lại một câu, rồi cùng với Loki nhìn anh ta nhặt củi gỗ đã được buộc lại thành khối lên, yên lặng đi về căn nhà gỗ nhỏ.

“Ahaha…… Thật ngại quá, anh ấy hay như vậy lắm.” Lạc Lan gãi gãi đầu: “Siêu cấp không thích nói chuyện, bình thường tôi nói chuyện với anh ấy mười câu cũng không nhất định trả lời một câu – chậc, xin lỗi, để tôi tự mình……”

“Không sao đâu.” Thiếu niên tóc vàng biểu tình hoàn toàn không thèm để ý, nháy mắt với cô: “Nói không chừng…là ghen đó.”

Hả? Ghen???

Lạc Lan ở trong lòng trở mặt xem thường, nhìn Loki xoay người đi về phía xác gấu đen kia, không biết từ chỗ nào rút ra một con dao nhỏ chém lên bàn chân của con gấu.

Lúc này Lạc Lan mới vươn tay nhéo nhéo cẳng chân vẫn còn đau của mình – may mà chỉ là bị chuột rút, nếu như vậy thì vài ngày không thể đi vào thành được rồi.

Nhưng mà, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ma pháp kia của Zeref sao không tự khai triển?

Là do…… cô sao?

Vừa nghĩ đến các loại phim thần tượng buồn nôn kia chỉ có thể xuất hiện trên đài truyền hình nay lại xảy ra trên người mình, Lạc Lan cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, đồng thời cảm thấy mặt mình có chút nóng lên.

— Này, này, này, Lạc Lan, cô đang tự kỷ cái gì vậy chứ, cũng không phải là nụ hôn đầu mà cô đỏ mặt cái gì cơ chứ!

Không phải chỉ là hôn người ta thôi sao! Vẫn là phiếu cơm nhà mình thôi, thẹn thùng cái gì chứ!

Nghĩ vậy, Lạc Lan cảm thấy an tâm không ít, cô dừng động tác nắn chân lại – lúc này cảm giác chuột rút đã bớt rồi, tuy rằng vẫn còn chút đau nhưng có vẻ như đã không còn trở ngại gì rồi.

Thời gian cũng chưa đến một phút, Loki đã giải quyết xong ‘bạn’ gấu đen rồi, cậu ta chỉ vào xác gấu đen nhìn Lạc Lan chào hỏi một: “Vừa vặn, đầu gấu này thuộc về cô và anh chàng đó, cầm da gấu vào trong thành phỏng chừng có thể bán không được ít tiền.” Cậu nói xong vung tay lên: “Được rồi, tôi cũng đi lấy thù lao của mình đây.”

Khi nghe lời nói của Loki thì cô đang chìm đắm trong “Chân gấu kho tàu”, “Thịt gấu hấp”… Mỹ vị làm Lạc Lan thèm đến nhỏ dãi, đột nhiên cô hoàn hồn lại, ngượng ngùng lại nói lời cảm ơn: “Thật sự cảm ơn anh rất nhiều, tôi cũng chưa làm ra được chuyện báo đáp nào –”

“Báo đáp của cô tôi đã nhận được rồi, Lạc Lan tiểu thư.”

Thiếu niên tóc vàng đi về phía thành Akarifa một đoạn, cậu đưa lưng về phía Lạc Lan phất tay, phần cổ áo lông màu trắng của áo khoác màu xanh lá được tia nắng ban mai chiếu lên giống như cầu vồng mờ ảo.

Lạc Lan cảm giác chính mình bị đùa giỡn, cô gãi gãi đầu, quyết định trở về hỏi Zeref một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cô đem trọng tâm đặt ở một chân không bị chuột rút, khập khiễng trở về căn nhà gỗ nhỏ.

Zeref hình như đã hoàn toàn đoán trước cô sẽ quay lại bình thường. Khi Lạc Lan vào nhà thì đã ném tâm tình khó phân biệt được mà nhìn thoáng qua.

“Zeref – rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Lạc Lan sẽ không tin là ghen như lời của Loki — ở chung hơn một tháng với Zeref, cô biết anh ấy để ý tới ma pháp nhiều hơn là để ý tới cô. “Ma pháp kia có phải anh đã không triển khai không?”

Quả nhiên, Zeref gật gật đầu, trong hai tròng mắt thâm u màu đen ấy tựa như mơ hồ lóe lên ánh sáng nghiên cứu – biên độ gật đầu của anh ta nhỏ đến mức làm người ta khó có thể phát hiện ra được.

Lạc Lan ngẩn ngơ: “Vì sao?” Kể từ khi gặp lại Zeref cho tới giờ, cô cũng không nhìn thấy ma pháp quỷ dị kia của anh ta phát ra, hơn nữa mỗi lần phóng ra ma thuật đó bảo đảm đều sẽ mất ý thức – –

Zeref không nói lời nào.

Lạc Lan cân nhắc ánh mắt kia giống như…có gì đó…không thích hợp – – Đợi chút…… Sẽ không thật sự là vì cô mà ma pháp của anh ta không thể triển khai được? Này, cũng đừng có căng như thế được không……

Cô vỗ cái bàn: “Này, này, này, cũng sẽ không phải bởi vì tôi cường hôn anh nên ma pháp anh mới không phóng ra được chứ!”

Zeref không lên tiếng sau một lúc lâu, không có tiếp lời cô: “Ở dưới tình huống không thể xác định được nguyên nhân thật sự, tôi đề nghị……” Vị Pháp sư Bóng tối này nhìn chằm chằm vào cô —

“Thử lại một lần.”

***

Tác giả có lời muốn nói:

– Tiểu kịch trường –

Loki: Cho tôi thêm nhiều đất diễn hơn đi. Này! Microphone không phải dùng để làm kiểng a! Tôi mạnh mẽ như vậy mà. Này!

Bạn Cửu nào đó: Được rồi anh hai của tôi, hôm nay anh xuất hiện cũng đủ rồi, đi được rồi đấy.

Loki: Tôi nhất định cướp con gái của ngươi đi, để cho ngươi mỗi ngày đều viết tôi!

Bạn Cửu nào đó: Hết hi vọng đi, tiền cơm của Lạc Lan đang ở kia kìa (chỉ chỉ Zeref)

Loki (ngã): Em gái ngươi! (Khóc chạy vào trong rừng sâu).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play