Mọi người còn chưa kịp hàn huyên với nhau đã bị Triển Nhị thúc lôi thẳng tới quỷ trạch.
Triển Thanh Mang cầm la bàn trong tay dò dò hướng Tây, xem xem hướng Đông, sau đó mất hứng thú bĩu môi: “Gạt người, căn bản làm gì có quỷ.”
Mọi người khóe miệng co giật: Hóa ra trên đời không có quỷ a…
Triển Thanh Mang buồn bực, bỗng nhiên có thứ gì đó từ trên trời giáng xuống, Triển Thanh Mang lắc mình né tránh, một cột băng ào ào cắm ở trước mặt hắn, cây băng mất đi nội lực chống đỡ liền tan luôn thành nước. Triển Thanh Mang ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Bạch Cốc một thân bạch y ngồi trên nóc nhà, tay cầm một bình rượu, cây băng vừa rồi là rượu hắn dùng nội lực ngưng tụ thành băng ném ra, nhằm cố ý khiêu khích Triển Thanh Mang.
Bạch Cốc lộ ra biểu tình tự tiếu phi tiếu rất muốn ăn đòn, ngữ khí thản nhiên nói: “Ai u, Triển lão Nhị ~”
Mọi người tĩnh lặng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi, Triển Thanh Mang và Bạch Cốc đã đánh nhau loạn xì ngầu.
Mọi người vụng trộm nhìn về phía Triển Thanh Phong biểu tình nghiêm túc. Bạch Cốc tựa hồ rất thích đặt biệt danh cho người khác, hoặc là nói trời sinh miệng tiện, một bộ miệng thối mặt liệt đắc tội người khác. Triển Thanh Phong tính cách trầm mặc nên bị gọi là Triển lão muộn, Triển Thanh Mang tính cách ngốc ngốc cho nên gọi là Triển lão Nhị (ngu ngốc), vậy còn Bạch Cốc có biệt danh là gì?
Mọi người còn đang mải trầm tư, lại nghe Triển Thanh Mang khô khốc rống lên: “Bạch lão quỷ! Xem ta thu phục ngươi!”
Hóa ra là như vậy !
Không có Triển Thanh Phong giúp một tay, Triển Thanh Mang chỉ có thể cùng Bạch Cốc đánh ngang tay. Triển Thanh Mang rất cố chấp, chưa tới phút cuối chưa thôi, đuổi theo Bạch Cốc từ trên nóc nhà đánh lên tận không trung. Bạch Cốc lại là quỷ lười, không thích đánh nhau vô nghĩa, đánh có lệ mấy cái liền muốn bỏ đi.
Bạch Cốc có khinh công quỷ dị, viu một cái đã lẻn tới sau lưng Triển Thanh Mang, Triển Thanh Mang nhanh chóng đuổi theo, hai người vây quanh Triển Thanh Phong đang ngồi bên bàn đá bắt đầu chạy vòng tròn… Nếu là người bình thường chạy vòng tròn, khả năng còn có chút giá trị giải trí, nhưng đổi thành hai cao thủ khinh công chạy vòng tròn, chỉ khiến người xem hoa mắt chóng mặt váng đầu ghê tởm tới buồn nôn! Thật sự động tác của hai người họ quá nhanh, một trắng một xanh lưỡng đạo thân ảnh vẽ ra một vệt sáng lóa mắt….
Triệu Trăn dần dần biến thành mắt hương muỗi, mơ hồ cảm thấy ảo ảnh một trắng một xanh này có phần quen thuộc, giống như chuyện hai còn xà tinh ở trên cầu cụt Tây Hồ. Bị hai con rắn vây quanh ở giữa là Hứa Tiên? Hay là ông pháp sư? Hình như là Pháp Hải đại sư thì phải, bởi vì Hứa Tiên sẽ không lộ ra biểu tình muốn bóp chết Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh.
Mọi người bên ngoài còn thấy choáng váng, huống chi là Triển Thanh Phong bị hai cao thủ vây quanh ở giữa, dây thần kinh lý trí triệt để đứt đoạn.
Rốt cuộc, Triển Thanh Phong không nhịn được nữa, cũng không cần nhịn, liên thủ với Triển Thanh Mang dùng vũ lực trấn áp Bạch Cốc!
Bạch Cốc mắt thấy tình huống không ổn, lập tức cơ trí dừng lại!
Triệu Trăn yên lặng não bổ — Pháp Hải và Tiểu Thanh liên thủ đánh bại Bạch Tố Trinh.
Ma ma, lượng tin tức này hơi lớn!
Đều nói ba nữ nhân thành cái chợ, ba đại thúc hợp lực sức chiến đấu không thể khinh thường. Mỗi lần Bạch Cốc đơn phương khiêu khích, Triển Thanh Mang tựa như giẫm phải một quả pháo nổ, khiên định cùng Bạch Cốc đánh tới cùng. Triển Thanh Mang là người thành thật, căn bản không đấu lại được với Bạch Cốc đa mưu túc trí, lúc này, Triển Thanh Phong ẩn tính đệ khống liền vững vàng làm chỗ dựa cho đệ đệ.
Bạch Cốc đánh không lại Triển gia huynh đệ liên thủ, ỷ vào nhanh mồm nhanh miệng động khẩu không động thủ, giương thương múa kiếm lấy một địch hai nhưng không rơi vào thế hạ phong. Triển gia huynh đệ đấu lực toàn thắng, đấu võ mồm tất bại, một đấu hai cũng không phải đối thủ. Triển Thanh Phong vốn ít nói, Triển Thanh Mang nghẹn lời chỉ biết mắng một câu “Tất bị trời phạt”, Bạch Cốc mồm trên miệng dưới bla blô… khiến hai huynh đệ tức giận một lần nữa lại ỷ thế hiếp người, đè Bạch Cốc xuống một trận béo tấu…
Ba đại thúc cứ như vậy khoái trá chơi đùa cả buổi chiều, thẳng tới khi bữa tối được bày ra, rốt cuộc mới kiệt sức không còn khí lực ồn ào náo loạn nữa.
……………………….
Nhóm đại thúc công thành danh toại, tự nhiên có một bó lớn thời gian khoái trá vui đùa, nhóm thanh niên còn phải vì vụ án chạy ngược chạy xuôi. Mọi người tụ tập thảo luận vụ án trong phòng Bao đại nhân, chỉ riêng việc Lý Giai Hào có tâm tư không đúng đắn với Triển Chiêu là không được đề cập tới, những manh mối đã nắm giữ được, cơ hồ đều chỉ về Lý Giai Hào.
Triệu Trăn phái ám vệ nghiêm mật giám thị Lâm Giang lâu, phát hiện Lâm Giang lâu phòng thủ dị thường nghiêm mật, ngay cả nhân viên bếp cũng biết võ công, căn bản không giống tửu lâu bình thường, nhưng suy xét tới Lý gia – chỗ dựa vững chắc của Lý Giai Hào – bản thân lại là bệnh nhân mắc bệnh đỏng đảnh….Loại hành vi giả tạo này không phải không thể lý giải
~Theo đó, ám vệ lại điều tra đồng bạn làm ăn cùng Lý Giai Hào phát hiện Lâm Giang lâu và cửa hàng Vương Hữu Tài từng có trao đổi tiền bạc qua lại với nhau. Mặc dù sau khi chuyện Vương Hữu Tài bị phát giác tất cả việc làm ăn đều bị đình chỉ, nhưng vẫn lưu lại dấu vết mờ nhạt. Lâm Giang lâu bề ngoài là tửu lâu bình thường, nhưng lại thường xuyên tiếp xúc với võ lâm nhân sĩ khả nghi, mỗi tháng có một số lượng tiền bạc lớn chuyển tới chuyển đi, nơi gửi không rõ, sau khi chuyển đi cũng không rõ.
Sáng hôm nay, Bạch Cốt sơn chúng quỷ phát hiện mấy tên đã tập kích các vị tẩu tử được Bạch Cốc thả chạy, cư nhiên nghênh ngang ra vào cửa sau Lâm Giang lâu. Từ xưa tới nay, ‘đi cửa sau’ có muôn vàn hàm nghĩa, nếu bỏ qua phần não bổ không hài hòa, thì đơn thuần chỉ là đi vào từ cửa sau. Cửa sau tửu lâu chỉ dành cho người trong tửu lâu qua lại, ngay cả Triển Chiêu thường xuyên tới ăn cũng chưa từng đi qua, những người đó nếu có thể tùy ý ra vào, tuyệt đối không chỉ là ‘bằng hữu bình thường’ hay ‘khách quen’ được, nhưng nếu chỉ dựa vào việc Lý Giai Hào nhận thức những người đó, chưa thể chứng minh bọn họ là cùng một nhóm.
Còn một điểm đáng ngờ nữa là, Dương lão đầu phát hiện hai khối thi thể trong thùng nước gạo, cũng cách Lâm Giang lâu không xa.
Nếu là trùng hợp, không khỏi quá trùng hợp đi.
Một điểm đáng ngờ chỉ hướng Lý Giai Hào thì còn có thể dùng ‘trùng hợp’ để qua loa lấy lệ, nhưng hiện tại mọi điểm đáng ngờ đều chỉ về hướng Lý Giai Hào, chỉ có thể nói người này quả thật có rất nhiều điểm đáng ngờ. Cho ra kết luận này khiến Triển Chiêu có chút thất vọng, tai mèo cụp xuống ủ rũ ỉu xìu.
Người có tấm lòng lương thiện mỗi khi suy bụng ta ra bụng người đều cảm thấy ai cũng lương thiện tốt bụng.
Người lòng dạ khó lường suy bụng ta ra bụng người sẽ cảm thấy người trong thiên hạ đều rắp tâm bất lương.
Triển Chiêu không thể nghi ngờ chính là người lương thiện, thói quen dùng thiện ý lớn nhất để đối nhân xử thế, hắn biết Lý Giai Hào cậy tài khinh người, kiêu ngạo tùy hứng, chưa bao giờ hiểu cách cảm thông với người khác, chỉ là Lý Giai Hào luôn [xấu] với người khác chỉ riêng có Triển Chiêu là thật tâm thật lòng đối tốt, có món gì ngon đều nghĩ tới Triển Chiêu trước tiên. Cho nên Triển Chiêu rối rắm! Khó mà tin được Lý Giai Hào sao lại trăm phương nghìn kế hãm hại chính mình, hại đại ca đại tẩu chất tử chất nữ… mình.
Triệu Trăn an ủi nói: “Lý Giai Hào không hẳn là nhằm vào ngươi, ngươi thường xuyên tới Lâm Giang lâu ăn cơm, nếu hắn bỏ kịch độc phong hầu vô sắc vô vị trong đồ ăn, ngươi đã không còn sống tới hôm nay.” Triệu Trăn tuy rằng chán ghét Lý Giai Hào nhưng lúc này cũng phải nói lời công đạo: “Việc mọi người cùng bị trúng độc, lượng độc rượu này không trí mạng, Lý Giai Hào không cần thiết phải đả thảo kinh xà, ta cảm giác lần đó có thể là nhầm lẫn.”
Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói: “Vấn đề hiện tại là, Lý Giai Hào là tự nguyện can thiệp vào hay là niên thiếu vô tri bị người lừa gạt.”
Triển Chiêu thở dài: “Đừng thấy Lý Giai Hào tính tình thế kia mà lầm, từ nhỏ hắn tâm nhãn rất nhiều, ta không tin hắn hoàn toàn không biết. Tiểu cữu cữu ta từ trước đã nói Lý Giai Hào tâm tư phức tạp, tuy rằng trong phương diện trù nghệ ngộ tính cao, nhưng thành tựu vĩnh viễn hữu hạn, không có khả năng đạt tới đỉnh cao.”
Triệu Trăn nghi hoặc nói: “Sư phụ, ngươi còn có cữu cữu sao?”
Triển Chiêu gật đầu: “Ta có tất cả hai cữu cữu, đại cữu am hiểu thức ăn chay, tiểu cữu am hiểu đồ thịt.”
Triệu Trăn không có hứng thú với thức ăn chay, vừa nghe tới thịt hai mắt liền tỏa sáng.
Bao đại nhân ho khan hai tiếng, nắn đề tài trở về quỹ đạo: “Nếu Hoàng thượng đã phái ám vệ giám thị Lâm Giang lâu, vậy những người khác đặt hết trọng tâm vào điều tra chuyện hoàng cung mật đạo. Cung nữ Bội Văn, tiền thị vệ Vương Vĩ, tiền thị vệ Từ Phú Bảo, ba người biết rõ vị trí hoàng cung mật đạo đều đã chết. Nghe nói nhà Triển hộ vệ cùng Bạch thiếu hiệp có quỷ, có thể thỉnh… khụ khụ, hỏi thăm một chút 『 Quỷ phủ thần công 』 đến tột cùng là cái gì không?”
Bao đại nhân tuy rằng không chỉ đích danh, nhưng mọi người vẫn nhất tề nhìn Bạch Ngọc Đường dò xét, ngày đó Bạch Cốc đã nói – gọi phụ thân liền nói cho ngươi.
Bạch Ngọc Đường yên lặng phóng lãnh khí: Bảo ta gọi lão già không đứng đắn kia là phụ thân á? Đừng mơ!
Công Tôn trì độn nhất, hoàn toàn không cảm giác được bầu không khí thay đổi vi diệu, trực tiếp nói với Bạch Ngọc Đường: “Lúc trước bá phụ thả mấy tên đó chạy thoát, còn lưu lại một câu ‘Người sống bất nhập Bạch Cốt sơn’, nhất định biết chủ mưu sau màn là ai, Bạch thiếu hiệp thuận tiện hỏi thăm kẻ chủ mưu đằng sau xem, bắt được hắn vĩnh tuyệt hậu họa!”
Bạch thiếu hiệp tỏ vẻ — có chuyện Bạch thiếu hiệp, vô sự Bạch Ngọc Đường, cảm giác tâm đau thật là say.
Thời khắc mấu chốt vẫn là Triển Chiêu che chở Bạch Ngọc Đường, hoặc là nói Triểu miêu miêu bảo vệ đồ ăn?
Triển Chiêu xoa loạn trên đầu Bạch Ngọc Đường một phen: “Trở về hỏi cha ta và Nhị thúc xem, chuyện bá phụ biết, phỏng chừng hai người họ cũng biết. Nghe nói nhị thúc ta hồi trẻ đã đi khắp đại giang nam bắc chỉ vì muốn hàng yêu trừ tà, kết quả một con quỷ cũng không gặp được, ngược lại thành công phá giải vô số cơ quan. Từ đó về sau, Nhị thúc nản lòng thoái chí, ru rú ở nhà so với khuê tú còn khuê tú hơn, không bao giờ ra khỏi cửa bắt quỷ nữa.”
Nếu nói phương pháp của Triển Chiêu là chính đạo thì chủ ý của Triệu Tiểu Trăn tuyệt đối là đường ngang ngõ tắt!
Triệu Tiểu Trăn giật giật tay áo của Bạch Ngọc Đường nói: “Ngươi có thể uy hiếp cha ngươi, nếu hắn không nói cho ngươi biết [quỷ phủ thần công] cùng tin tức kẻ đứng sau màn, ngươi liền gọi sư công là cha! Vì giữ chặt nhi tử, hắn nhất định cái gì cũng chịu nói!”
Mọi người hết nói nổi: Hoàng thượng ngài kiềm chế một chút đi, thế đạo đã loạn như vậy, không cần quấy rối thêm phiền!
…………………………
Triển Chiêu treo thẻ tan tầm về nhà ăn cơm, phía sau kéo theo một cái đuôi Triệu Tiểu Trăn cùng với người nhà [Chuột] Bạch Ngọc Đường.
Vốn Triển Chiêu còn mời cả Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh cùng Bàng tướng quân nhưng Bàng tướng quân dựa vào giác quan thứ sáu cùng kinh nghiệm lãnh binh đánh giặc bao nhiêu năm có dự cảm đêm nay lại là một đêm gà bay chó sủa, Bàng tướng quân ra đòn sát thủ, dùng một tay ôm trọn Công Tôn, thuận thế chối từ lời mời của Triển Chiêu. Bao đại nhân gần đây bề bộn nhiều việc, so với vị hoàng đế làm việc không đàng hoàng nào đó còn bận rộn hơn, công văn xếp đống trên bàn chất cao như núi, chỉ có thể trắng đêm tăng ca trong thư phòng.
Bạch Cốt sơn chúng quỷ đã sớm chờ ở ven đường, vì muốn nghênh đón một nhà ba người thiếu chủ nhân, thiếu chủ phu nhân và tiểu thiếu chủ.
Chích quỷ nào đó: “Ngao ngao ngao ~ manh manh đát tiểu thiếu chủ hãy nhận lấy yêu yêu đát của ta ~”
Chích quỷ nào đó: “Ngao ngao ngao ~ thiếu chủ phu nhân hôm nay cũng cần lao dũng cảm tú ngoại tuệ trung ~”
Chích quỷ nào đó: “Ngao ngao ngao ~ thiếu chủ nhân hôm nay cũng tà mị cuồng quyến soái đến không ai bằng ~”
Triệu Trăn không hiểu ra sao: “Tiểu thiếu chủ?” mạc danh kỳ diệu bị cắm đầy tên trên đầu gối, oan chết trẫm.
Triển Chiêu khóe miệng co giật: “Thiếu chủ phu nhân?” Đừng ở trên đường cái gọi như vậy được không, ảnh hưởng không tốt.
(= ̄w ̄=) Còn có, cần lao dũng cảm tú ngoại tuệ trung là cái quỷ gì?!
Bạch Ngọc Đường khóe miệng co giật, một tay nhấc Triệu Tiểu Trăn đang chột dạ lên: “Cái gì gọi là tà mị cuồng quyến, là ngươi dạy?!”
Triệu Tiểu Trăn lấy lòng cười ha hả: “Là ca ngợi, tuyệt đối là lời ca ngợi!”
Triển Chiêu chọc chọc Triệu Trăn: “Bánh bao, giải thích cho ta chút, dùng tú ngoại tuệ trung để hình dung nam nhân cũng coi như lời ca ngợi?”
Triệu Tiểu Trăn lau mồ hôi: “Câu này tuyệt đối không phải do ta dạy, hẳn là do thiên phú và sự cố gắng của bọn họ!”
Triệu Tiểu Trăn bị Thử Miêu túm vào phòng, vừa vặn bị Triển phu nhân từ sau bếp đi ra nhìn thấy, Triển phu nhân một phen cứu được Triệu Tiểu Trăn đáng thương, bồi thêm mấy bài ‘ca cải lương’ cho hai vị đại hiệp có miệng khó nói. Từ giáo dục cách bế trẻ con đúng dắn đến chỉ trích hành động [Xách] trẻ con đi lại rất nguy hiểm, lại kéo sang việc [xách trẻ con] sẽ có ảnh hưởng xấu tới xương cốt trẻ nhỏ.
Ví dụ phản diện điển hình nhất chính là hai cha con Triển Thanh Phong và Triển Chiêu – “Chiêu Chiêu trước đây vừa mềm mại vừa đáng yêu, tướng công rất thích bế Chiêu Chiêu du ngoạn khắp nơi, kết quả rõ ràng Chiêu Chiêu lớn tuổi hơn Đường Đường mà lại thấp hơn Đường Đường nửa đầu ngón tay, đều là lỗi của tướng công!”
Triển phụ thân nằm không cũng trúng đạn sờ sờ mũi, Bạch Ngọc Đường cũng sờ sờ mũi.
Đường Đường cái gì…
Triển đại ca thích đặt biệt danh cho người khác, hóa ra là di truyền từ Triển phu nhân.
Hết chương 96
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT