Sáng sớm hôm sau, Triệu Trăn mang đôi mắt gấu mèo tỉnh dậy, cảm giác cả người đều không tốt.
Triển Chiêu trước sau như một thần thái sáng láng, cầm Cự Khuyết từ bên ngoài trở về, khuôn mặt hồng nhuận lấm tấm mồ hôi, trên vai dính vài bông hoa tuyết, xem ra vừa mới luyện công buổi sáng xong. Bạch Ngọc Đường ngược lại ngủ càng an ổn, cả đêm duy trì một tư thế không đổi, biểu tình nhu hòa dịu ngoan, tóc không một ngọn rối loạn, quần áo chỉ ở phía bên Triển Chiêu là có chút nhăn nhúm — nguyên nhân chỉ có một là do con mèo ngủ không thành thật, không thích dùng gối đầu mà dùng bả vai người ta
~Triển Chiêu đẩy cửa tiến vào, liền thấy một lớn một nhỏ vẫn còn bám giường.
Triệu Tiểu Trăn quấn chăn quanh mình như con giun đất, mông chổng lên ngáy a ngáy
~Bạch Ngọc Đường một chút cũng không có dấu hiệu rời giường duy trì tư thế đi vào giấc ngủ hoàn mỹ không góc chết
~Triệu Trăn ngồi bên giường ngắm Bạch Ngọc Đường ngủ, đột nhiên hai bên khóe mép nhếch một một chút, lộ ra nụ cười mèo giảo hoạt xấu xa, dùng móng vuốt lạnh buốt luồn vào trong áo Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu mở to hai mắt đợi Bạch Ngọc Đường giật mình bừng tỉnh, đợi mãi đợi mãi, Bạch Ngọc Đường cư nhiên một chút phản ứng cũng không có?
Triển Chiêu hoang mang thu hồi móng vuốt, dư quang liếc nhìn con giun đất Triệu Tiểu Trăn đang chổng mông bên giường. Triển Chiêu một phen ôm lấy Triệu Trăn, dùng móng vuốt buốt lạnh cù cù vào nách bé! Tiểu giun đất chậm rì rì đột nhiên bật dậy như con thỏ hét ầm lên: “Lạnh lạnh lạnh lạnh lạnh…!!!!!” Triệu Trăn từ đầu tới chân hoàn toàn thanh tỉnh.
Triển Chiêu vừa lòng thu hồi móng vuốt: đúng thế! Đây mới là phản ứng người bình thường nên có, phương thức đùa dai của mình không có sai!
Triệu Trăn nằm không cũng trúng đạn, ánh mắt u oán: “Sư phụ, ngươi làm cái gì đó?”
Triển Chiêu chỉ chỉ ngoài cửa: “Sáng nay khi ta vừa mở cửa ra đã thấy Thừa Ảnh đứng ở đó, trên người có rất nhiều tuyết bám vào, sắp biến thành người tuyết tới nơi rồi.”
Triệu Trăn vừa nghe, nhảy còn cao hơn vừa nãy: “Hắn bị khờ à?! Đêm qua lạnh như vậy sao không đông chết hắn luôn đi!”
Triển Chiêu vuốt vuốt Triệu Trăn tạc mao trấn an nói: “Ta đã gọi hắn vào phòng ngoài chờ rồi, hắn nội lực thâm hậu không bị lạnh chết đâu.”
Triệu Trăn lập tức chống hai cái má bánh bao cao lãnh: “Hừ, tiện nghi hắn!”
Triển Chiêu quả thực âm tình bất định hết cách với tiểu đồ đệ, cầm quần áo ném lên đầu Triệu Trăn, Triệu Trăn bị đống quần áo bông dày chôn vùi, cuối cùng mới chậm rì mặc quần áo vào. Lúc này Bạch Ngọc Đường vẫn đang tập trung đánh cờ với Chu Công, Triển Chiêu đứng trước mặt hắn hít sâu một hơi — thi triển đủ các loại kỹ năng thay nhay ra trận, ta không tin không gọi con chuột ngươi rời giường được! cho dù phải tốn thời gian cả đời, Miêu gia cũng phải nghĩ ra biện pháp nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả cả đời nhàn nhã)!
(= ̄v ̄=)
Không ngờ lại được xem cảnh hai vị đại hiệp show ân ái, Triệu Trăn mặc quần áo xong liền tới Thiên Điện tìm Thừa Ảnh.
Thừa Ảnh ngoan ngoãn dựa vào ấm lô sưởi ấm, từ đống nước dưới chân hắn có thể thấy được, sau khi Triển Chiêu xách hắn vào phòng rồi nhét ấm lô vào tay hắn, Thừa Ảnh vẫn duy trì tư thế này không hề nhúc nhích. Tuyết trên người Thừa Ảnh đã sớm hòa tan thành nước, tóc và quần áo đều ẩm ướt, giống như một con cún con mới từ dưới nước đi lên, bộ dạng ướt sũng tội nghiệp khiến người khác không đành lòng khi dễ hắn.
Triệu Trăn đột nhiên nhớ tới mấy tháng trước, khi bốn người bọn họ tới Triển gia, trong lúc chơi đùa cả lũ đều rơi hết xuống hồ nước, khi đó Thừa Ảnh cũng như bây giờ… Triệu Trăn khẽ thở dài: người vẫn giống trước kia, chỉ là tâm tình rốt cuộc đã không còn được như lúc đó.
Thừa Ảnh vừa hốt hoảng vừa phân tâm, đột nhiên nghe được tiếng thở dài của Triệu Trăn, sống lưng thẳng tắp cứng đờ!
Triệu Trăn thật ra cũng rất bất đắc dĩ, mình vừa không phải hồng thủy (nước lũ) mãnh thú, cũng không ăn thịt người, sao lại bị dọa thành như vậy chứ?
Sắc mặt Thừa Ảnh vô cùng tiều tụy, đồng dại có hai cái vòng tròn đen xì to đùng trên mặt, so với gấu trúc Triệu Tiểu Trăn cũng không kém bao nhiêu.
Điều này khiến Triệu Trăn tìm lại được một chút cân bằng — mọi người xem, không chỉ có một mình ta khó chịu, không chỉ có một mình ta trằn trọc trăn trở.
Thừa Ảnh lại khôi phục dáng dấp nửa sống nửa chết như khi vừa mới gặp, tựa như khúc gỗ không sinh mệnh, thẳng đơ đơ nhìn Triệu Trăn trước mắt, may mà hắn còn nhớ rõ quy củ khi đối diện Triệu Trăn. Triệu Trăn không thích người khác quỳ xuống trước mặt mình, Thừa Ảnh cứ như vậy thẳng đơ như cây cơ, nước trên tóc dọc theo gò má nhỏ tong tong xuống đất.
Triệu Trăn nhìn hai mắt hắn, đột nhiên xoay người đi vào phòng.
Thừa Ảnh theo bản năng muốn đi theo, chân vừa động một chút liền dừng lại, không có mệnh lệnh của Triệu Trăn, hắn không dám tự tiện di động.
— Đủ rồi, không muốn để người kia càng chán ghét mình hơn.
Thừa Ảnh vẫn còn đang rối rắm, Triệu Trăn đã trở lại, trên tay còn cầm theo một chiếc khăn bố.
Thừa Ảnh cao hơn Triệu Trăn rất nhiều, Triệu Trăn kiễng mũi chân cũng chỉ tới vai Thừa Ảnh, đành vắt cái khăn lên vai hắn mặc hắn tự xử.
Triệu Trăn đột nhiên lại gần khiến Thừa Ảnh càng khẩn trương càng cứng ngắc, hắn hơi khom lưng thuận theo động tác của Triệu Trăn.
Triệu Trăn để khăn đó lại không thấy Thừa Ảnh động đậy gì, kỳ quái nói: “Lau tóc đi, còn chờ ta hầu hạ ngươi nữa sao?”
Thừa Ảnh chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, cầm khăn mặt nhanh nhanh chóng chóng lau tóc, mái tóc dài đen nhánh bị hắn nhu loạn rối tinh rối mù, nhìn qua càng giống cún con đi lạc không nhà để về. Triệu Trăn tân tân khổ khổ nhẫn a nhẫn, cuối cùng không nhịn được — “Phốc…”
Triệu Trăn ho khan hai tiếng cố gắng nhịn cười, vươn tay vẫy vẫy: “Lại đây.”
Triệu Trăn đứng trên ghế cầm khăn lau tóc cho Thừa Ảnh, cảm giác thân thể vốn cứng ngắc của hắn dần mềm ra, Triệu Trăn ở trong lòng khẽ thở dài. Lúc trước còn không rõ cái gì gọi là ác nhân tự có ác nhân trị, hiện tại cuối cùng cũng minh bạch. Buồn cười ta tự xưng hỗn thế ma vương, cư nhiên hết cách với cái hũ nút này… (Jer: chà… bé ôn nhu quá đi)
Thừa Ảnh run lên, đột ngột ngẩng đầu muốn nhìn Triệu Trăn: “Không.”
Triệu Trăn chỉnh sửa mái tóc rối loạn của Thừa Ảnh xong rồi mới lau khô tóc cho hắn: “Từ trước ta nhìn không ra vẻ ngụy trang của ngươi, là vì ta hoàn toàn tín nhiệm ngươi, hiện giờ tín nhiệm đã bị phá tan nát, còn cái gì mà không nhìn ra đâu…” gần đây số lần thở dài của bé càng ngày càng nhiều, đây là dấu hiệu già sớm.
Triệu Trăn buông khăn mặt, cởi bỏ dây cột tóc của Thừa Ảnh rồi tiếp tục lau.
“Bộ dạng chất phác của ngươi chỉ là ngụy trang.” Triệu Trăn không chút khách khí chỉ ra: “Lù khù vác cái lu mà chạy, đại trí giả ngu, kỳ thật ngươi phi thường thông minh, không những thông minh còn biết ẩn nhẫn, hiểu rõ thái độ và cự ly tiếp xúc với người khác. Lúc mới gặp, ngươi dùng biểu hiện trung thành chất phác là để thu được sự tín nhiệm của ta, sau này ngươi căn cứ vào sở thích của ta mà dần dần thay đổi tính cách, quá trình này ngươi nắm chắc phi thường hoàn mỹ, ngay cả ta cũng chưa từng hoài nghi ngươi.”
Thân thể Thừa Ảnh cứng ngắc lại lần nữa thả lỏng, lần này là chân chính thả lỏng, không còn cảm giác khẩn trương căng thẳng.
“Một loạt biểu hiện vừa rồi của ngươi, là vì muốn ta mềm lòng phải không.” Triệu Trăn nói thẳng: “Tối qua ta cho ngươi hai lựa chọn, nếu ngươi thật sự chất phác giống như biểu hiện bên ngoài, ngươi sẽ rơi vào cục diện bế tắc, khi nhìn thấy ta việc đầu tiên sẽ là giải thích hoặc thẳng thắn thành khẩn. Nhưng ngươi lại không làm như vậy, ngươi chẳng những không làm ra lựa chọn nào mà còn có ý thức kéo dài thời gian, ngươi muốn nhận được sự đồng tình của ta!”
Triệu Trăn thở dài: “Nếu ta đoán không sai, ngươi muốn vẹn toàn đôi đường! ngươi vừa muốn lưu lại bên cạnh ta lại vừa không muốn nói ra chuyện của người kia, thế nên ngươi muốn thay đổi thái độ của ta, tựa như vừa rồi vậy… Ngươi muốn gợi lại kí ức trước đây, dùng bộ dạng đáng thương tranh thủ sự đồng tình của ta, kế tiếp là cái gì? Khổ nhục kế, ta không thích, mỹ nhân kế, bộ dạng ngươi vẫn còn kém lắm!”
Thừa Ảnh ngẩng đầu nhìn bé, bộ dạng đã khôi phục lại như thường, không còn vẻ sung huyết tiều tụy như vừa nãy, mà con ngươi thâm thúy lại tinh ranh, thuần một màu đen tuyền.
Triệu Trăn mi tâm vừa nhíu, Thừa Ảnh chưa bao giờ dùng ánh mắt 『 càn rỡ 』 như vậy nhìn bé.
Ánh mắt này không giống như đang nhìn chủ nhân nguyện trung thành, mà giống như — ta là vật sở hữu của hắn?
Đồng tử Thừa Ảnh tối đen nhìn Triệu Trăn, chậm rãi nâng một tay phất qua gáy Triệu Trăn, đây tuyệt đối là động tác vô cùng nguy hiểm!
Khoảng cách giữa cả hai quá gần, việc Thừa Ảnh cắt đứt yết hầu của Triệu Trăn dễ như trở bàn tay thậm chí không cần tới một giây đồng hồ, Triển Chiêu ở cách vách cho dù khinh công có giỏi cỡ nào cũng không cứu kịp…
Loại cảm giác áp bách kề cận này khiến Triệu Trăn khẩn trương, nhưng Thừa Ảnh chỉ giúp bé chỉnh lý cổ áo, bàn tay thường niên cầm kiếm lướt qua động mạch cổ, khiến Triệu Trăn bất giác nuốt ngụm nước bọt. Thừa Ảnh một tay ôm Triệu Trăn đặt bé ngồi xuống ghế, còn mình quy củ đứng một bên nghe giáo huấn.
Dáng vẻ Thừa Ảnh làm càn chợt lóe rồi biến mất, làm xong hết thảy, lại biến trở lại thành Thừa Ảnh trung thành mà chất phác.
Triệu Trăn không thể nhịn được nữa bật cười một tiếng: “Đến cùng trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì?!”
Thừa Ảnh cung kính nói: “Ta muốn lưu lại.”
Triệu Trăn thực hết nói nổi: “Mỗi ngày ngươi tự ép bản thân như vậy có thấy mệt không?” Triệu Trăn đời trước là diễn viên nên biết rõ mỗi khi phải ép chính mình vặn vẹo trở thành tính cách hoàn toàn khác có bao nhiêu khổ mệt, nhìn Thừa Ảnh bộ dạng chuyển đổi tự nhiên, trong lòng thập phần bội phục — (#‵′) Đệt! Thật cmn chuyên nghiệp!
Thừa Ảnh nghiêm túc nói: “Để ta lưu lại, ta đi ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”
Triệu Trăn nghe vậy càng muốn cười: “Để ngươi ở lại chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?” tựa như mang theo bom hẹn giờ a!
Thừa Ảnh lắc đầu, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng Triệu Trăn: “Ta sẽ bảo hộ ngươi, có ta ở đây không ai có thể động tới ngươi.”
Triệu Trăn không chút sợ hãi đối diện Thừa Ảnh: “Là ai? Ai muốn động tới ta?”
Thừa Ảnh chớp chớp mắt: “Đói bụng rồi đi, tới giờ ăn sáng rồi, ta gọi người mang vào cho ngươi.”
Nói xong cũng không đợi Thừa Ảnh hồi đáp, Thừa Ảnh tự ý xoay người đi ra ngoài truyền lệnh, ra ngoài truyền lệnh, truyền lệnh…
!!! Ăn ăn ăn muội ngươi mà ăn! Ông tức tới no rồi!
Triệu Trăn tức giận tới đỏ mặt tía tai, hung hăng ném chiếc khăn trong tay vào trúng lưng Thừa Ảnh.
Thừa Ảnh không có phản ứng gì đặc biệt, nhặt chiếc khăn lên, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài…
(╬  ̄ 皿  ̄) Mẹ nó! Tên này quá kiêu ngạo! Người đâu tới ! Giết ! Chết ! Hắn ! Cho ! Trẫm !
Triệu Trăn tức giận tới khó thở, Triển Chiêu nấp sau khe cửa thăm dò tiến vào, Bạch Ngọc Đường đứng đằng sau dựa góc tường quang minh chính đại nghe lén.
Triển Chiêu đau lòng ôm tiểu đồ đệ vỗ vỗ lưng an ủi: “Đây là bị khi dễ quá nên… phản kích sao? Sư phụ đi báo thù cho con!”
Triệu Trăn đè chặt hai thái dương nổi gân xanh giật giật: “Thôi, trước giữ hắn lại còn có chỗ dùng.”
Triệu Trăn hàm răng nghiến ken két: dùng xong tự tay ta sẽ Giết ! Chết ! Hắn !
…………………
Sáng sớm đã nghẹn một bụng hỏa khí, tâm tình Triệu Trăn có thể dùng hình ảnh mây đen bao phủ để hình dung.
Nhưng cũng không phải kém cỏi nhất, ít nhất Mạnh Kha so với bé còn khổ bức hơn vạn lần. Hôm qua bị Bạch Ngọc Đường đánh cho phù người, dung mạo tuấn tú bị đánh thành đầu heo xanh xanh tím tím sắc màu rực rỡ. Đương nhiên, cho dù y không bị Bạch Ngọc Đường đánh thì tối hôm qua cũng sẽ bị người khác đánh thành đầu heo…
Sau khi chạy thoát, Mạnh Kha không ngừng bị người đuổi giết, ám vệ trốn trong chỗ tối không ngừng ra tay cứu mạng hắn, đồng thời cũng bắt được mấy tên ám sát. Đây chính là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau, thế là khổ bức Mạnh Kha chạy trốn một đêm, bị đuổi giết một đêm, vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết, sau cùng cũng chẳng kiên cường nổi, mọi người hỏi gì y liền trả lời cái đó, biết gì khai tất, y không cầu rộng rãi xử lý chỉ cầu tốc tử siêu sinh…
Theo lời Mạnh Kha, lúc trước bất ngờ gặp gỡ Triệu Trăn trong miếu hoang đổ nát hoàn toàn là ngoài ý muốn!
Lúc ấy tâm tình Mạnh Kha giống như những gì Triệu Trăn đã phân tích, hoàn toàn chỉ là ghen tị vận khí Triển Chiêu quá tốt, nên mới cố ý bắt chước Triển Chiêu gợi ra hứng thú nơi Triệu Trăn. Nhưng y quá coi thường Triệu Trăn, cơ hồ đã bị bé nhìn thấu ngụy trang của y, Triệu Trăn thể hiện rõ rệt sự chán ghét của mình với y, Mạnh Kha đành tạm lánh mũi nhọn mà rời đi. Nhưng khi Mạnh Kha vừa muốn buông tha thì người kia lại tìm tới…
Mạnh Kha đối với người kia hoàn toàn sùng bái, quả thực một lòng tôn thờ, y thà chết cũng không chịu khai ra người kia.
Mọi người đành phải lui một bước, hỏi han tin tức của Vương Hữu Tài.
Mạnh Kha không biết nhiều lắm về Vương Hữu Tài, chỉ nói ra mấy cái đẳng cấp 『 sát thủ 』 cùng 『 đinh tử 』 y chung quy nhập bọn quá muộn, tin tức hữu hạn, tin có giá trị nhất đó là — đây là một tổ chức quy mô rộng lớn mà nghiêm ngặt, gần đây dường như trong tổ chức đã xảy ra vấn đề lớn. Mạnh Kha nghe đồng bọn lúc tán gẫu có nhắc tới, thế lực hiện tại của tổ chức không còn được như trước đây, nội bộ tranh quyền đoạt lợi khiến nhân tâm thay đổi, một số người có dã tâm đã chia rẽ đảng phái kéo bè kéo cánh …
Thật sự là một tin tức đáng giá!
Triệu Trăn sờ sờ cằm tâm tình hưng phấn: nhân cơ hội tốt này, phải làm cho nó đã yếu biến thành tiêu luôn!
Ngẩng đầu vừa lúc thấy Thừa Ảnh vẫn ngông nghênh đứng bên cạnh mình, mặt bánh bao trắng nõn trong chớp mắt có thể sánh ngang với Bao đại nhân!
Hết chương 76
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT