Mạnh Kha đã sa lưới, kế tiếp đến phiên Vương Hữu Tài và kẻ chủ mưu sau màn.

Bạch Ngọc Đường tuy rằng phán đoán kẻ chủ mưu đang ở phụ cận nhưng nội nhân khẩu cố định trong thành Biện Kinh đã hơn mười vạn người, nhân khẩu tạm trú không thể nào thống kê nổi, muốn tìm kẻ chủ mưu sau màn thực không thua gì mò kim đáy bể, ngược lại số sổ sách Triển Chiêu lục soát ra được rất có giá trị nghiên cứu.

Ám hiệu trong cuốn sổ đều được tạo thành từ những con số, Công Tôn do dự nói: “Này có thể là số trang, số hàng, số cột của một bộ sách nào đó chăng?”

Mọi người đều không hiểu ra sao: “Làm sao nhìn ra được?”

“Mỗi trang trong một quyển sách đều có số cột và số lượng chữ cố định, còn số trang là ngẫu nhiên.” Công Tôn tùy tay rút một quyển sách trên giá sách xuống: “Lấy ví dụ quyển này đi, trang 17, cột 3, chữ thứ 5 là 『 Vây 』 trang 6, cột 1, chữ 9 là 『 tôn 』 đại loại thế, chúng ta cần tìm quyển sách có thể giải được nội dung ám hiệu. Số ám hiệu lớn nhất là 40, chúng ta lại không biết trang cuối là bao nhiêu, chỉ có thể phỏng đoán quyển sách kia ít nhất tầm 40 trang trở lên, có thể là 400, 4000 trang….” Cái này cũng không khác gì mò kim đáy bể.

Mọi người có chút nản lòng, Triệu Trăn cau mày minh tư khổ tưởng: “Hình như ta có nhìn thấy một quyển sách như thế.”

“Ở đâu?” mọi người đồng loạt nhìn bé.

Triệu Trăn gãi gãi đầu: “Tương Dương vương không phải đã để lại tài sản cho ta sao, trừ mấy vật đáng giá, còn lại là một số sách cổ. Ta tùy tay lật lật vài tờ, sau đó lại ngại tro bụi quá nhiều nên cũng không đọc hết.” Triệu Trăn nói với Thừa Ảnh: “Lúc ấy hai chúng ta cùng xem, ngươi còn nhớ không?”

Thừa Ảnh nghĩ nghĩ: “Hoàng thượng nói mấy quyển sách kia quá bẩn, trên người ngứa ngáy, hơn nửa đêm còn muốn tắm rửa suýt nữa còn bị cảm lạnh.”

Triệu Trăn khóe miệng co giật: “Chính là lần đó, trọng điểm là quyển sách, ngươi không cần nhắc tới chuyện ta bị ngứa!”

Thừa Ảnh lắc đầu: “Ta cũng không thấy, hẳn là vẫn còn ở trong khố phòng, giờ ta hồi cung lấy tới đây.”

Triệu Trăn thấy sắc trời đã muộn, liền nói với mọi người: “Mọi người bận việc cả ngày rồi, sớm đi nghỉ ngơi đi, buổi tối ta hồi cung tìm kiếm, sáng mai mang qua cùng nhau xem.” Mọi người vốn không cảm thấy mệt, nhưng nghe Triệu Trăn nói như vậy, liền bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, đặc biệt là Bao đại nhân tuổi cao sức yếu trụ không nổi.

Triển Chiêu muốn đưa Triệu Trăn hồi cung, Bạch Ngọc Đường nhanh chóng ngăn hắn lại: “Quần áo ngươi đều rách cả rồi, đừng ra ngoài dọa người, ta đưa tụi nhỏ trở về là được.”

Triển Chiêu cũng không tranh với Bạch Ngọc Đường, tiễn tới cửa Khai Phong phủ, còn đứng đó nhìn theo một đoạn.

Triển Chiêu ngẩng đầu ngắm trăng, đột nhiên lắc đầu nói: “Lại một đêm không ngủ…”

……………………

Trên đường trở về, Triệu Trăn rõ ràng tinh thần không yên, trước khi tách ra còn dặn dò Bạch Ngọc Đường: “Vạn lần cẩn thận.”

Bạch Ngọc Đường xoa xoa cái đầu ngốc mao của Triệu Trăn, phá lệ cho bé một khuôn mặt tươi cười: “Yên tâm đi.”

Triệu Trăn cọ cọ lòng bàn tay lành lạnh của hắn, lại đưa ấm lô trong tay cho Bạch Ngọc Đường: “Ôm ấm áp.”

Bạch Ngọc Đường định nói cho Triệu Trăn, mình trời sinh thể hàn lại luyện nội lực hàn băng, trời có lạnh mấy cũng không quan hệ, nếu không phải sợ kinh thế hãi tục dọa người qua đường, hắn thậm chí chỉ cần mặc một lớp áo đơn bạc giữa mùa đông cũng không thành vấn đề, áo bông dày hay ấm lô đều là đồ thừa. Hai ba câu giải thích cũng không rõ, Bạch Ngọc Đường lại lười nói chuyện, dứt khoát không giải thích, tiếp nhận ấm lô, vẫy tay tạm biệt Triệu Trăn, chậm rì rì ly khai….

Triệu Trăn ngẩng đầu nhìn ánh trăng: đêm nay trăng thực khuyết, là trăng khuyết hay người khuyết?

Triệu Trăn thân ảnh tròn tròn nho nhỏ tựa vào đại môn màu đỏ cao cao, từ xa nhìn lại đáng thương hề hề, Thừa Ảnh tới gần ôm lấy bé.

“Hoàng thượng bôn ba một ngày, không bằng tắm rửa thay quần áo nghỉ ngơi sớm, ta tới khố phòng tìm quyển sách kia cho.”

Triệu Trăn dựa vào người Thừa Ảnh ngáp dài một cái: “Không cần tìm, ta nhớ ra rồi, quyển sách kia được ta bỏ trong ám cách khố phòng, đã khóa lại rồi. Chìa khóa ám cách Phúc Tuyền đang giữ, ông ấy cũng lớn tuổi rồi, đêm hôm khuya khoắt không nên ép buộc ông ấy, sáng mai tới lấy cũng không muộn, ngươi cũng không cần gác đêm, đi ngủ đi.”

Triệu Trăn đối xử với mọi người ôn hòa, đặc biệt khoan dung đối với người bên mình, không bao giờ tỏ ra mình là hoàng đế cao cao tại thượng. Hơn nữa ra tay hào phóng, không tính toán chi ly, tốt xấu đều có thể bỏ qua, thật sự rất dễ hầu hạ. Triệu Trăn chỉ có một yêu cầu duy nhất đối với người bên mình — chính là trung thành, bởi vậy nội thị hay cung nữ bên cạnh Triệu Trăn đều đặc biệt nghe lời. Nghe Triệu Trăn nói vậy, cung nữ nhanh chóng tiếp nhận công việc của Thừa Ảnh, giúp Triệu Trăn thay quần áo, nội thị cũng lấy đệm chăn tới chuẩn bị gác đêm…

Thừa Ảnh hết việc để làm, đành trở về phòng nghỉ ngơi.

Thừa Ảnh vừa thay quần áo, liền nghe thấy có người gõ cửa, hóa ra là cung nữ phụng mệnh Triệu Trăn đưa bữa khuya tới. Thừa Ảnh mở cửa để bọn họ vào, đầu đầy hắc tuyến nhìn hơn mười cung nữ nối đuôi nhau ra vào, nhanh tay bày ra một bàn tiệc rượu lớn…

Thừa Ảnh đỡ trán: Hoàng thượng tặng ta một cái mặt nạ đầu heo, liền coi ta giống heo mà nuôi sao? Có bữa khuya nhà ai thịnh soạn thế này không?!

Các cung nữ cười trộm rời đi, Triệu Trăn thường xuyên trêu chọc Thừa Ảnh, mọi người đều cho rằng đây là phương thức trêu chọc mới của Triệu Trăn.

Nhớ tới mặt nạ đầu heo, Thừa Ảnh theo bản năng nhìn đống quần áo vừa thay ra, mặt nạ không thấy?

Hình như đã để quên ở Khai Phong phủ…

Thôi, không sao, mỗi ngày Hoàng thượng đều chạy tới Khai Phong phủ, ngày mai nhớ cầm về là được rồi…

Ngày mai a…

Trong mắt Thừa Ảnh chợt lóe tia do dự.

……………………………

Đêm dài tĩnh mịch, Hoàng cung chỉ có thủ vệ trực đêm còn đang đi lại.

Ánh trăng không xua tan được bóng đêm, một bóng người tốc độ cực nhanh bám theo mái hiên bay vút qua, ai cũng không phát hiện thân ảnh này.

Người tới thân thủ nhanh nhẹn, chậm rãi hạ xuống trước một gian phòng, lấy ra một cây mê hương châm lửa, xuyên qua giấy dán cửa ném vào trong phòng.

Làm xong chuyện này, hắc ảnh lại một lần nữa trèo lên mái hiên, ẩn tàng thân hình trong một góc tối, không biết đợi qua bao lâu, hắc ảnh lần nữa hạ xuống, dùng một sợi dây móc tùy thân kéo then cửa ra, rất nhanh lẻn vào phòng….

Trong phòng so với bên ngoài càng tối hơn, nhưng hắc ảnh lại thập phần quen thuộc với hoàn cảnh bên trong, không hề chướng ngại nhẹ nhàng lẻn tới bên giường.

Trên giường có một lão thái giám trắng trẻo mập mạp đang ngủ, hắc ảnh lặng lẽ mò vào gối đầu hắn, lấy ra một chuỗi chìa khóa đủ loại lớn nhỏ. Lấy được chùm chìa khóa, nương theo ánh trăng mờ nhạt tìm kiếm cái mình cần, dỡ xuống vài cái chìa hữu dụng, dùng khăn bố tinh tế gói lại, rồi lại quỷ dị rời phòng như chưa từng tới.

Hắc ảnh tựa hồ như đang chạy đua với thời gian, một khắc cũng không muốn trì hõa, một khắc cũng không dừng mà chạy thẳng tới một chỗ có thắp đèn.

Hắc ảnh trò cũ soạn lại, châm mê hương ném vào trong phòng, không qua bao lâu nghe thấy tiếng trầm đục vật nặng ngã rạp xuống đất.

Hắc ảnh từ cửa sổ tiến vào, nơi này là một gian khố phòng?! Hai nội thị trực đêm một người ngất lịm dưới đất một người đổ gục xuống bàn. Hắc ảnh vô thanh đi qua, nâng nội thị ngất lịm dưới đất dậy, cũng để hắn nằm sấp trên bàn, tư thế giả như hai người đang ngủ gục

Hắc ảnh từ trong lòng lấy ra một ngọn nến châm lên, ngựa quen đường cũ dùng chìa khóa mở cửa, chậm rãi đi vào sâu vào trong khố phòng tối đen…

Hắc ảnh nương theo ánh nến mỏng manh né chướng ngại vật, đi tới sát tường trắng, không biết ở dưới chân tường hí hoáy cái gì mà một cái hốc hình vuông ở trên mặt đất bỗng mở ra. Trong hốc có để một cái hộp gỗ mới tinh… chỉ là một cái hộp gỗ bình thường, lại khiến hô hấp của hắc ảnh chớp mắt đại loạn!

— nếu hắn không nhận lầm thì đây chính là chiếc hộp gỗ được phỏng chế lại theo chiếc hộp đã bị thiêu cháy cùng Tương Dương vương!

Hắc ảnh khống chế hai tay không ngừng run rẩy, thái dương dần toát mồ hôi, ánh mắt kinh nghi bất định. Hộp gỗ vừa nặng vừa nhẹ, hắc ảnh theo bản năng nhìn quanh bốn phía, khố phòng yên tĩnh không người tối om, chỉ có một mình hắn hỗn độn hô hấp…

Hắc ảnh dùng đôi tay run rẩy, mở khóa chiếc hộp kia.

Chỉ nhìn một cái, trong nháy mắt, hắc ảnh đột ngột đánh rơi hộp gỗ, lực đạo mạnh tới nỗi cơ hồ khiến chiếc hộp đập nát!

Bởi vì bên trong chiếc hộp kia, chỉ để một chiếc mặt nạ đầu heo đang mỉm cười…

Hắc ảnh ngã ngồi tại chỗ, mặt đất lạnh lẽo, lại không lạnh bằng trong lòng y.

Không biết qua bao lâu, hắc ảnh kéo miếng vải đen che mặt xuống, thay bằng chiếc mặt nạ đầu heo kia.

Dưới ánh nến mỏng manh, khuôn mặt kia… chính là Thừa Ảnh.

Thừa Ảnh một tay cầm mặt nạ, dựa theo đường cũ quay trở lại căn phòng sáng sủa, cước bộ dị thường trầm trọng, hai chân giống như đeo chì.

Thừa Ảnh đẩy cửa khố phòng ra, bên ngoài là phòng của nội thị trực đêm, ánh nến trong phòng đung đưa yên tĩnh vô thanh, hết thảy giống hệt như lúc hắn rời đi, chỉ là cửa lớn rộng mở, có một vị bạch y nhân mi mục lãnh đạm đứng đó…

Bạch y nhân ngửa đầu nhìn ánh trăng, cả người nhuốm màu nguyệt quang ngân bạch. Thừa Ảnh thấy hắn vững vàng bình tĩnh, nguyệt quang sáng sủa nói không rõ là chói mắt hay tâm đau, y chỉ có thể nhìn nguyệt quang phản xạ dưới mặt đất mà sững sờ — hóa ra, người kia biết.

Bạch y nhân tự nhiên là Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường đặc hữu lạnh lùng cùng bình tĩnh, hắn không muốn nói gì bất luận là lời an ủi.

Cuối cùng, Bạch Ngọc Đường chỉ thuật lại nguyên văn lời Triệu Trăn: “Triệu Trăn nói, rượu tiễn biệt, ngươi đã ăn, lễ vật chia tay, ngươi có thể mang đi, đêm dài đường xa hắn không tự mình đưa tiễn ngươi được, hảo tụ hảo tán, về sau không cần gặp mặt. Hắn còn nói ngươi rất ngốc, không thích hợp làm nội gian, thành thành thật thật làm hộ vệ hoặc sát thủ đều được, ngươi thờ chủ khác, hắn không trách ngươi, ngươi cũng đừng nên trách hắn…”

Bạch Ngọc Đường còn nói nhiều lắm nhưng Thừa Ảnh lại không nghe thấy.

Thừa Ảnh biết, Triệu Trăn lúc giả bộ, đặc biệt thích lảm nhảm, lải nhải nói không dứt. May mắn Bạch Ngọc Đường trí nhớ tốt, thuật lại cũng không biến dạng, chỉ là ngữ khí Bạch Ngọc Đường đạm nhạt, Thừa Ảnh đoán không ra biểu tình khi Triệu Trăn nói mấy lời này…

Bạch Ngọc Đường nói: “Đi thôi, ta đưa ngươi ra ngoài.”

Thừa Ảnh sửng sốt: “Không giết ta?” giọng nói trầm thấp khàn khàn.

Bạch Ngọc Đường đã đi được một khoảng: “Triệu Trăn chỉ bảo ta đưa ngươi ra ngoài.”

Thừa Ảnh hai mắt sáng rỡ, tựa như sống lại, ngữ khí hấp tấp nói: “Hoàng thượng đâu?”

Bạch Ngọc Đường thở dài: “Đang trong tẩm cung, ngủ cùng Miêu Nhi.”

Thừa Ảnh không chút suy nghĩ thốt ra: “Đêm nay có người muốn giết Mạnh Kha! Các ngươi đều ở trong cung vậy Khai Phong phủ thì sao?!”

Cước bộ Bạch Ngọc Đường chững lại: “Đừng hỏi.” hỏi cũng chẳng tạo ra lòng thương cảm…

Ý thức được chính mình nói gì đó, Thừa Ảnh nhịn không được cười khổ một tiếng: “Ta cuối cùng vẫn theo gót Sở Phi.” Trước khi Tương Dương vương chết, ta vì bảo trụ bí mật của người kia mà cố ý đụng chạm tới chiếc hộp của Triệu Trăn, này không phải tại khi đó hết thảy đều đã định trước rồi sao?

Sở Phi chính là thân tín của Tương Dương vương, chính là nam nhân trung niên trước sau đều không lưu lại danh tự.

Sở Phi toàn tâm toàn ý phụng dưỡng Triệu Tước 32 năm, gã có được sự tín nhiệm của Triệu Tước, lại ngoan ngoãn bán đứt Triệu Tước đi. Tâm tình của Sở Phi khi đó, giờ phút này Thừa Ảnh cuối cùng cũng minh bạch. Trung Nghĩ lưỡng nan toàn, Triệu Trăn làm việc không thẹn với lương tâm, Thừa Ảnh lại cảm thấy xấu hổ vô cùng…

Cửa cung gần ngay trước mắt, Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi Thừa Ảnh: “Cứ như vậy bỏ đi, ngươi cam tâm sao?”

Thừa Ảnh siết chặt nắm đấm, suy nghĩ đã sớm trở nên hỗn lọan, rất nhiều lời muốn nói lại bị chặn bên miệng nói không nên lời, nuối lại nuốt không trôi!

Bạch Ngọc Đường khó được khi xen vào việc của người khác: “Không cam lòng thì tìm Triệu Trăn hỏi cho rõ.”

Vừa dứt lời, Thừa Ảnh đã biến mất vô tung vô ảnh, Bạch Ngọc Đường lắc đầu, nhận mệnh vòng trở về.

“Xem ra đêm nay không được ngủ, đáng tiếc trăng không viên (tròn), người cũng không viên (toàn vẹn, hoàn mỹ)…”

………………………

Đêm khuya, tẩm cung Triệu Trăn đèn đuốc sáng trưng.

Triệu Trăn và Triển Chiêu đang chém giết nhau trên bàn cờ, hai tên kỳ phùng địch thủ cờ ngu lại có thể chém giết nhau tới vui sướng tràn trề.

Ngươi trộm một quân cờ, ta đi lại một nước, có qua có lại ai cũng đừng cười ai.

Phúc Tuyền đứng bên cạnh hầu hạ trà nước, trong điện chỉ có ba người bọn họ, một cung nữ nội thị cũng không có.

Lúc Thừa Ảnh vào phòng, Triệu Trăn vừa lúc thua một bàn, nhào lên người Triển Chiêu chơi xấu muốn đi lại.

Nhìn thấy Thừa Ảnh tiến vào, Phúc Tuyền thức thời thu thập bàn cờ đi ra ngoài, tươi cười trên mặt Triệu Trăn nhất thời nhạt dần, Thừa Ảnh cả người cương trực thẳng lưng không nói một câu. Triển Chiêu gãi gãi mũi có chút xấu hổ, ở trong lòng thầm gọi Bạch Ngọc Đường mau trở về đánh vỡ cục diện bế tắc này đi.

Bạch Ngọc Đường chậm hơn Thừa Ảnh một bước, khoác theo ngân bạch nguyệt quang chậm rãi đi vào, nghênh diện thấy ánh mắt cầu cứu của Triển Chiêu…

Bạch Ngọc Đường tâm tình vốn nặng nề đột nhiên buông lỏng: Mèo ngốc.

Hết chương 74

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play