Khai Phong phủ sáng sớm đã nghênh đón khách quý, Liêu hoàng tử Gia Luật Lan tự mình tới cửa.

Triệu Trăn đang ngủ ngon bị kéo ra khỏi ổ chăn, rửa mặt chải đầu, mặc quần áo, đi giày, mơ mơ màng màng bị Triển Chiêu bế ra khỏi phòng, gió lạnh thổi qua mới khôi phục thanh tỉnh. Triệu Trăn xoa xoa hai bàn tay nhỏ, vặn vẹo cái eo lười biếng, cọ cọ Triển Chiêu biểu đạt bất mãn, mềm mềm nói: “Sư phụ, ngươi bị phù sao?!”

Triển Chiêu vươn tay xoa bóp đệ tử: “Sáng sớm Gia Luật Lan đã tới, nói có chuyện quan trọng muốn cầu kiến ngươi.”

Triệu Trăn bĩu môi nói: “Hắn thì có chuyện gì, thăm dò tung tích Hoàng đế đã là trọng tội, còn dám minh mục trương đảm (trắng trợn) tìm tới cửa? thật không biết là do hắn kiêu ngạo thành tính hay trời sinh không có nhãn lực đây?” Triệu Trăn chán ghét Gia Luật Lan ngạo mạn hơn người, không muốn cùng hắn lui tới.

Triển Chiêu cũng hết cách: “Gia Luật Lan vẫn ngồi ở phòng tiếp khách không chịu đi, Bao đại nhân còn một đống việc phải làm, làm gì có thời gian cùng hắn phung phí.”

Triệu Trăn bất đắc dĩ, ra hiệu Triển Chiêu thả bé xuống: “Được rồi, giao cho ta đi.”

………….

Gia Luật Lan đang uống trà trong phòng khách, thần sắc thanh lãnh cao ngạo tựa như một bông hoa trên núi cao không vướng chút khói lửa nhân gian.

Bao đại nhân cúi đầu uống trà không nói chuyện, không khí khá xấu hổ!

Thấy Triệu Trăn tới đây, Bao Chửng giống như nhìn thấy cứu tinh, lập tức lấy cớ công vụ bận rộn, đạp phong hỏa luân* chuồn mất… (*bánh xe phong hỏa dưới chân Natra đó)

Triệu Trăn hết nói nổi: có thể dọa lui Bao đại nhân thụy thú trấn trạch nghiêm túc với công việc, Gia Luật Lan cũng thật khủng bố.

Kỳ thật sứ thần được các quốc gia phái tới trừ Lý Nguyên Hạo muốn tới kết liên minh ra còn lại đều là các hoàng tử và quan viên không được sủng. Chung quy rời xa quốc thổ sẽ có nguy hiểm nhất định, hơn nữa “mỗi ngày lễ tết nhớ người thân”, trải qua năm mới mà phải đi xa xứ không được đoàn tụ với gia đình, trong lòng luôn thấy tịch mịch.

Tỷ như Gia Luật Lan, Liêu hoàng rất có khả năng không quan tâm tới hắn, nên mới phái hắn đi sứ trong năm mới thế này.

Liêu hoàng không có khả năng không biết Lý Nguyên Hạo cũng đi sứ Đại Tống, vậy mà ông ta còn phái Gia Luật Lan đi chứng tỏ không thèm để ý tới mặt mũi hắn.

Sắc mặt Gia Luật Lan tái nhợt, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, không biết là do thiên tính kiêu ngạo hay là vì chuyện Lý Nguyên Hạo mà sinh bóng ma tâm lý? Gia Luật Lan không đứng dậy hành lễ, chỉ lạnh lùng nhìn Triệu Trăn: “Bổn hoàng tử tuy không có danh khí gì nhưng tốt xấu cũng là sứ thần Đại Liêu, Tống hoàng lững thững đến chậm chẳng phải là cố ý?!”

Triệu Trăn ghét nhất loại người âm dương quái khí kiểu này, chính ngươi không mời mà đến, còn mặt mũi trách cứ người khác không hiểu đạo đãi khách?

Triệu Trăn dỗi không nói chuyện, Gia Luật Lan lại hồn nhiên không để ý, lạnh lùng thản nhiên nói: “Hôm nay bổn hoàng tử đến đây, chắc trong lòng Tống hoàng cũng đều biết. Mối quan hệ hòa thuận giữa hai nước Liêu – Tống sau hòa ước ‘Thiền Uyên chi minh’, Liêu và Tây Hạ có thù cũ, hai nước một cuộc chiến tất yếu sẽ xảy ra, hi vọng quý quốc có thể an phận thủ thường, nếu như nhất thời xúc động khơi mào chiến hỏa, chịu khổ chính là con dân Đại Tống.”

Triệu Trăn bị chọc tức nở nụ cười, nhìn Gia Luật Lan thật lâu mới nói: “Lan hoàng tử vừa rồi có nói chính mình không có danh khí gì, điểm ấy trẫm không công nhận, trẫm tuy rằng cô lậu quả văn, cũng từng nghe nói tới chuyện thú vị ba năm trước của Lan hoàng tử.” Triệu Trăn nhấn mạnh ở [chuyện ba năm trước].

Chỉ nhẹ nhàng bâng quơ một câu, Gia Luật Lan mẫn cảm sắc mặt kịch biến, ánh mắt toát ra ánh lửa oán hận.

Triệu Trăn giật giật khóe miệng bưng tách trà, nửa điểm cũng không lưu lại mặt mũi cho Gia Luật Lan.

Có vài người chính là thích già mồm cãi láo, càng tự ti lại càng tỏ ra ngạo mạn, Gia Luật Lan từ một hoàng tử cao cao tại thượng, lại bị người trong thiên hạ thi nhau nhạo báng khuất nhục, Triệu Trăn cho dù đồng tình cảnh ngộ của hắn cũng không có nghĩa để hắn vô lễ với mình! Trên đời này trừ cha mẹ thân sinh không ai sẽ khoan dung ngươi vô điều kiện!

Nếu ngươi bất hạnh sinh ra trong gia đình Hoàng gia, cha mẹ huynh đệ tỷ muội đồng dạng lạnh như băng tính kế lẫn nhau.

Đến quan hệ huyết thống còn bạc bẽo như thế, huống chi là người khác?

Gia Luật Lan biết rõ ‘Thiền Uyên chi minh’ là sỉ nhục cấm kỵ của Tống nhân, giờ lại dám nhắc tới ngay trước mặt hoàng đế, mượn việc này gõ Triệu Trăn.

Triệu Trăn ăn cái gì chứ chính là không chịu ăn mệt, ngươi bất nhân ta bất nghĩa, ngươi không biết xấu hổ cũng đừng trách ta lột xuống da mặt ngươi!

Kỳ thật Gia Luật Lan thái độ ngạo mạn cũng bởi vì chịu ảnh hưởng của Liêu quốc. Trên dưới Liêu quốc đều xem thường Tống nhân yếu đuối, Gia Luật Lan trường kỳ chịu ảnh hưởng của loại không khí này, khó tránh khỏi thái độ có chút phạm thượng, không ngờ Tống hoàng lại dám… dám nhắc tới sự kiện kia!

Gia Luật Lan dù có nghèo túng thế nào, chung quy cũng là hoàng tử chi tôn, người âm thầm cười nhạo hắn rất nhiều, nhưng dám ngay mặt nhục nhã hắn, Triệu Trăn là người đầu tiên! Từ hoàng tử được phụ hoàng sủng ái nhất, nháy mắt biến thành nỗi sỉ nhục của toàn bộ Liêu quốc, Gia Luật Lan vô sự tự thông, học được ẩn nhẫn. Cho dù tức giận tới toàn thân phát run, Gia Luật Lan vẫn có thể giữ lại được tia lý trí cuối cùng — Nơi này là thổ địa Đại Tống, không thể động thủ với Tống hoàng ở đây!

Gia Luật Lan khó thở khó tránh khỏi nói không suy nghĩ: “Chẳng lẽ Tống hoàng thật sự muốn làm bạn cùng cầm thú chi nhân!”

“Ha ha ha ha…” ngoài cửa truyền tới một loạt tiếng cười kiêu ngạo: “Một đêm phu thê trăm ngày ân ái, Lan hoàng tử không khỏi quá bạc tình đi!”

Chút huyết sắc cuối cùng trên mặt Gia Luật Lan hoàn toàn rút hết, ánh mắt nhìn Lý Nguyên Hạo, hận không thể ăn sống nuốt tươi tên này!

Triệu Trăn nghe giọng tên kia liền thấy nhàm chán, ngữ khí bình thản nói: “Nhiệt liệt hoan nghênh thái tử Tây Hạ trở về nhà giam ngồi.”

Lý Nguyên Hạo bị đạp trúng chân đau, tiếng cười kiêu ngạo vừa rồi liền im bặt, ánh mắt nhìn Triệu Trăn thập phần bất thiện.

Triển Chiêu biết Lý Nguyên Hạo hôn đản, sợ hắn đột ngột trở mặt thương tổn Triệu Trăn liền tiến lên một bước che chở tiểu đồ đệ, chỉ chỉ phía sau Lý Nguyên Hạo nói: “Ra ngoài quẹo phải đến cuối đường chính là nhà giam, có cần phái nha dịch dẫn đường không?” Ngụ ý là muốn đem Lý Nguyên Hạo một lần nữa ném vào đại lao.

Lý Nguyên Hạo lăng lăng nhìn Triển Chiêu: “Thường nghe người ta nói đa số nam tử Đại Tống đều tuyệt sắc, hôm nay vừa thấy quả đúng như thế!”

“Phụt –!!!”

Triệu Trăn một ngụm trà nóng phun ra ngoài, biểu tình Triển Chiêu tựa như nuốt phải ruồi bọ.

Gia Luật Lan thật sự nhịn không được, đen mặt quay đầu rời đi, hắn sợ nếu còn tiếp tục ở đây sẽ nhịn không được mà động thủ với Lý Nguyên Hạo! Luận đơn đả độc đấu, hắn không phải đối thủ của Lý Nguyên Hạo, xông tới chỉ tự rước lấy nhục, huống chi người kia đã từng hứa hẹn…sẽ không để tên súc sinh Lý Nguyên Hạo chết tử tế!

Khuôn mặt Gia Luật Lan tái nhợt vặn vẹo tươi cười, bề ngoài hào hoa phong nhã không còn sót lại chút gì.

………………….

Hết Bạch Ngọc Đường sau lại coi trọng Triển Chiêu, kỹ năng tìm chết của Lý Nguyên Hạo đã luyện tới mãn cấp, dùng toàn bộ sinh mệnh soạn điệu nhạc [háo sắc]!

Võ công Lý Nguyên Hạo không tệ, nhưng so với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vẫn còn kém xa, Triệu Trăn bình tĩnh nhìn Lý Nguyên Hạo đối với Triển Chiêu xum xoe nịnh bợ, sau đó bị Triển Chiêu không thể nhịn được nữa đánh cho thâm quầng một bên mắt, kế tiếp lại bị Bạch Ngọc Đường nghe tin chạy tới đấm nốt vào bên mắt còn lại…

Lý Nguyên Hạo mũi vẹo chưa lành giờ lại thêm hai cái mắt gấu mèo, cả khuôn mặt đều thảm thảm đát

~Đáng giá nhắc tới chính là so với Bạch Ngọc Đường, Lý Nguyên Hạo cư nhiên càng để ý Triển Chiêu hơn?

Triệu Trăn một lần nữa khẳng định: Bạch Ngọc Đường hái hoa ngắt cỏ người ái mộ đều là nữ nhân, còn Triển Chiêu trêu hoa ghẹo nguyệt người ái mộ đều là nam nhân!

Cuối cùng [thích tìm chết] Lý Nguyên Hạo được [thần cứu trận] Lê Chính Khải mang đi, Lê Chính Khải chính là Lê lão tướng quân phó sứ Tây Hạ. Lê Chính Khải trong mắt Khai Phong phủ chính là hố sâu tiền tài cần khai quật, đứng ở chỗ này, liền nhớ tới tới đống ngân phiếu bị lừa đi hôm qua, Lê lão tướng quân phản xạ có điều kiện tâm nhói đau!

Mang theo Lý Nguyên Hạo vẻ mặt háo sắc ngập trời hỏa tốc ly khai, Lê Chính Khải ngay cả ngụm nước trà cũng không dám uống, sợ Khai Phong phủ lại dùng cái đó để tiếp tục lừa tiền!

Triển Chiêu tâm tình thực rối rắm, kỳ thật Khai Phong phủ là nha môn thanh liêm, thật đó!

************

Đuổi được đám khách nhân không mời mà tới, Khai Phong phủ cuối cùng bắt đầu bữa sáng muộn.

Theo thường lệ, trong tết năm mới, trong cung sẽ tổ chức đủ loại hoạt động giải trí, nhưng Triệu Trăn lấy danh nghĩa đang chịu tang mà hủy bỏ toàn bộ. Trừ tế tổ đại điển hàng năm vẫn diễn ra bình thường thì các loại hình giải trí khác đều miễn, mọi người cùng nhau tưởng nhớ Tiên hoàng ‘được mọi người kính yêu’…

Trong cung vốn có mấy vị chủ tử, trừ Triệu Trăn ra thì còn lại là một đám quả phụ, phàm là Triệu Trăn không muốn vui chơi thì nhóm quả phụ đang để tang phu chưa tới một năm tự nhiên cũng không đề cập tới. Triệu Trăn không bao giờ cắt xén chi tiêu của những vị Thái phi đó, nhưng mọi người đều bồi Thái hậu ăn chay, thi thoảng đánh mã điếu*, ngày qua ngày cũng không đến mức nhàm chán. (mã điếu: tiền thân của mạt chược ngày nay)

Sau khi ăn sáng xong, Triệu Trăn muốn ra ngoài mua quà tặng năm mới cho Thái hậu, Bàng Thống cũng muốn mua quà cho bà vú, Triển Chiêu muốn tặng quà cho mẹ và chị dâu, trong nhà Bạch Ngọc Đường có bốn chị dâu đều đã được tặng quà…Mấy nữ nhân vừa khả ái vừa đáng sợ đó, nếu không được nhận quà hậu quả thực nghiêm trọng!

Công Tôn tuy rằng không có trưởng bối, nhưng cũng có danh tiếng trong thành Biện Lương, rất được các vị phụ nữ hoan nghênh đặc biệt trân bảo các các chủ còn là bạn của hắn. Thế là Công Tôn tiên sinh vốn định cả ngày ở trong phòng cùng sách thuốc tương thân tương ái lại bị Bàng Thống một tay khiêng trên vai, bắt cóc ra khỏi nhà.

Công Tôn lúc đầu còn tựa như kiến càng bám dây leo giãy dụa một phen, sau đó nghe Bàng Thống thản nhiên nói: “Tịch thu”.

Công Tôn bĩu môi: được rồi, sách thuốc yêu quý là của Bàng Thống, không nghe lời sẽ bị tịch thu mất.

Bốn lớn một nhỏ ra khỏi Khai Phong phủ, Bao đại nhân vuốt vuốt chòm râu cười ha ha ha, rồi quay về thư phòng viết thư cho lão gia và tức phụ

~*******************

Hôm nay coi như lưu niên bất lợi, cả nhóm vừa mới vào cửa liền gặp gỡ huynh muội sứ thần Triều Tiên.

Triều Tiên hoàng tử Vương Dương là một người mập mạp nhưng hòa ái không mất lòng ai, Triều Tiên công chúa Vương Lam thì ngược lại, lông mày khóe mắt đều mang theo một cỗ bạo ngược, nhưng bộ dạng cũng không xấu như đồn đại, khi bất động không nói thì là một cô nương thanh tú, nhưng ai ngờ lại là người một lời cũng không nói liền trực tiếp rút roi đánh người.

“Gian thương! Lấy hết trang sức tốt nhất trong cửa tiệm của mấy người ra đây! Ai nói cô nãi nãi ta mua không nổi!”

Vương Lam vung roi bộ dạng ác bá hách dịch, Vương Dương một đầu đầy mồ hôi, liều mạng giữ chặt muội muội điêu ngoa. Đáng tiếc võ công Vương Dương không bằng Vương Lam, cũng không được sủng ái như Vương Lam, nên dù làm huynh trưởng nhưng một chút uy nghiêm cũng không có. Vương Lam vung cánh tay hất văng Vương Dương, lại cầm roi da vung lên như muốn giáo huấn chưởng quầy.

Triển Chiêu đỡ được Vương Dương bị hất văng, Vương Dương không có nội lực, nếu bị rơi xuống đất thể nào cũng bị trọng thương.

Bạch Ngọc Đường vung tay áo hất văng roi của Vương Lam, lực đạo mạnh như vậy, nếu chưởng quầy bị đánh trúng không chết cũng bị thương.

Vương Dương nhìn thấy Bàng Thống sợ tới mức run rẩy, tiếp đó nhìn thấy Triệu Trăn lại sợ tới nhũn cả chân. Cũng may Vương Dương không phải kẻ ngu xuẩn, không ở trước mặt mọi người gọi ra thân phận của Triệu Trăn. Vương Dương vươn tay kéo Vương Lam bị Bạch Ngọc Đường làm cho choáng váng, tựa như lửa đốt mông trốn thoát khỏi hiện trường, từ xa còn có thể nghe được tiếng Vương Lam gào thét: “Tên béo! Tên mặc áo trắng kia là ai?! Ta muốn hắn! ngươi quen không?! Tên béo chết tiệt, ngươi bị câm à?!”

Mọi người yên lặng nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường vô tội nhìn lại.

“Ai nha, Triều Tiên công chúa là tới hòa thân tuyển phò mã đó ~” Triệu Trăn e sợ thiên hạ bất loạn, kéo tay áo Bạch Ngọc Đường: “Nghe nói Triều Tiên có thể để nữ kế vị, Lam công chúa được sủng ái như vậy, ngươi gả qua đó, a không đúng… ngươi mà cưới nàng thì chính là một nửa hoàng đế a!”

Công Tôn thiên nhiên ngốc lực sát thương càng cường hãn: “Nữ hoàng Triều Tiên có thể tam phu tứ lang nam sủng thành đàn.”

Mọi người: “…”

Bạch Ngọc Đường yên lặng xắn tay áo, nhấc Triệu Tiểu Trăn lên muốn đánh mông bé!

Thừa Ảnh một trận gió cuốn lẻn vào, lại không phải tới để cứu giá, Thừa Ảnh thần sắc vội vàng: “Tây Hạ phó sứ Lê Chính Khải gặp chuyện bỏ mình!”

!!!

Triệu Trăn mở to hai mắt: “Ngươi vừa nói ai chết cơ?”

Thừa Ảnh bình tĩnh nói: “Tây Hạ phó sứ Lê Chính Khải Lê lão tướng quân.” Thừa Ảnh dừng một chút lại nói tiếp: “Lý Nguyên Hạo đang đại náo đô đình tây dịch (đình nghỉ phía tây dịch quán), bắt chúng ta phải lập tức giao hung thủ, sứ thần các nước khác nghe tin đều chạy tới, Liễu đại nhân đã không thể khống chế được cục diện, mời ngài qua đó gấp.”

Triệu Trăn và Bạch Ngọc Đường đồng thời đều đen mặt: “Bọn họ muốn hung thủ nào?!”

Thừa Ảnh sờ sờ mũi, một ánh mắt nhìn Triển Chiêu vẫn còn đang ở trên mây, hết thảy đều không dám nói ra miệng.

Bạch Ngọc Đường hừ lạnh nói: “Vô sỉ!”

Triệu Trăn tức giận tới nghiến răng: “Đúng là không biết xấu hổ!”

Hết chương 65

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play