*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Đêm đó, Triệu Trăn lấy lí do hoàng cung không an toàn, sống chết đòi ngủ lại Khai Phong phủ, còn nhất quyết phải chen vào phòng Triển Chiêu đòi ngủ cùng.
Bạch Ngọc Đường vừa có được một chút hảo cảm với bé, trong nháy mắt liền tiêu tan, gương mặt bánh bao trắng noãn nhìn thế nào cũng thành Mặt ! Đầy ! Căm ! Ghét !
Buổi tối như ý nguyện được ăn cua do chính tay Bạch Ngọc Đường lựa chọn, quả nhiên danh bất hư truyền ! Triển Chiêu và Công Tôn bởi vì đánh cuộc thua mà một trái một phải lột vỏ cua cho Triệu Trăn, khiến cái đuôi cùng cái mặt bé vểnh lên tới tận trời, cho dù có bị ánh mắt Bạch Ngọc Đường đục thủng như nút chai, tâm tình vẫn tốt đẹp như cũ
~Không ngoài dự đoán của Triệu Trăn, sau khi ăn tối xong, Điệp Vũ quả nhiên bắt đầu hành động.
Đầu tiên là xuất ra kỹ năng thiết yếu của thục nữ — rửa tay hầm canh !
Trong phòng Triển Chiêu, Triệu Trăn quấn chăn vui sướng lăn qua lộn lại trên giường, Triển Chiêu đang tắm sau bình phong, Bạch Ngọc Đường ngồi cạnh bàn trà tập trung phóng lãnh khí.
Quen biết Bạch Ngọc Đường đã lâu, Triệu Trăn đã sớm miễn dịch hoàn toàn đối với lãnh khí của hắn, không đau không ngứa tiếp tục vùng vẫy trên giường Triển Chiêu. Ngược lại phía sau bình phong, Triển Chiêu đang tắm rửa bỗng hắt xì một cái, sờ sờ mũi nói: “Rét năm nay đến thật sớm…”
Bạch Ngọc Đường hết nói nổi, tay đỡ trán thở dài một tiếng.
Triệu Trăn lăn đủ, đầu tóc rối bù như tổ cú, ném chăn sang một góc định khôi phục nguyên trạng cho cái giường đáng thương.
Đúng lúc này, có người nhẹ nhàng gõ cửa, Bạch Ngọc Đường có chút buồn bực, đã trễ thế này còn ai tới nữa?
Bạch Ngọc Đường đứng dậy ra mở cửa, bởi vì sợ Triển Chiêu bị đông lạnh, nên chỉ mở he hé, phòng ngừa gió lạnh thổi vào trong. Sau khi nhìn thấy người đến ngoài cửa, Bạch Ngọc Đường nháy mắt hối hận – vừa rồi hắn nên trực tiếp tắt đèn, giả vờ trong phòng không có người mới đúng.
Đang đứng ngoài cửa chính là người bất tri bất giác bị Triệu Trăn hãm hại một phen, Điệp Vũ cô nương.
Điệp Vũ nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, mặt khẽ đỏ lên, thanh âm nhược nhược: “Bạch ân công, Điệp Vũ làm bữa khuya…”
“Rầm!” Điệp Vũ còn chưa nói dứt câu, Bạch Ngọc Đường đã dứt khoát phũ phàng đóng rầm cửa lại. Điệp Vũ biểu tình kinh ngạc còn chưa kịp thu lại, đã nghe thấy giọng nói của Bạch Ngọc Đường từ khe cửa bay ra: “Mang đi.” Thanh âm lạnh lẽo như hàn băng…
Điệp Vũ trong cơn giận dữ, cơ hồ không khống chế được cảm xúc vừa thẹn vừa tức trong lòng.
Tuy rằng từ nhỏ lưu lạc phong trần nhưng Điệp Vũ dựa vào thiên phú cùng nỗ lực, mười ba tuổi đã lên sân khấu diễn xuất, nhất vũ thành danh sau đó luôn được nam nhân truy phủng. Chưa từng có nam nhân nào thờ ơ như Bạch Ngọc Đường còn dám nhiều lần khiến nàng bẽ mặt!
Bạch Ngọc Đường lãnh đạm, ngược lại kích khởi tâm lý phản nghịch của Điệp Vũ.
Ngươi càng thờ ơ ta càng muốn quấn lấy ngươi, một ngày nào đó, ngươi nhất định sẽ phải quy phục dưới chân ta, xem ngươi còn dám kiêu ngạo nữa hay không?!
Điệp Vũ chỉnh đốn tâm tình xong, lại ôn nhu nói: “Bạch ân công hôm nay ra tay nghĩa hiệp, Điệp Vũ không có vật ngoài thân, không biết lấy gì báo đáp chỉ có thể tự tay nấu một bữa ăn khuya tạm thời biểu lộ tâm ý, tuy rằng tay nghề thô bỉ, chung quy cũng là tâm ý của Điệp Vũ. Chỉ cần ân công nhận lấy, Điệp Vũ lập tức ly khai.”
Qua quan sát, Điệp Vũ đã có chút hiểu biết đối với tính cách hắn.
Bạch Ngọc Đường tính cách lãnh đạm, không thích dây dưa lằng nhằng, vì thế Điệp Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng, biểu hiện một mặt nữ tử tiêu sái.
Điệp Vũ biết, cứ như vậy, Bạch Ngọc Đường khẳng định sẽ không còn kiên nhẫn, cho dù muốn nhanh chóng đuổi mình đi, thì Bạch Ngọc Đường cũng phải tự tay mở cửa nhận lấy bữa khuya. Khi đó, mình nhất định sẽ lộ ra nụ cười khuynh đảo khiến tim nam nhân đập thình thịch, sau đó sẽ… = =+
Điệp Vũ đợi trong chốc lát, thấy Bạch Ngọc Đường bên trong vẫn không có động tĩnh gì, lại dùng chiêu khóc nức nở nói: “Chẳng lẽ Bạch ân công ghét bỏ Điệp Vũ là người dơ bẩn, Điệp Vũ tuy rằng thân hãm phong nguyệt, nhưng vẫn một thân trong sạch, ân công nếu không tin… nếu không tin…”
Điệp Vũ đang chuẩn bị dâng trào cảm xúc, bỗng nhiên thấy then cửa động đậy, cánh cửa đang đóng chặt dần mở ra.
Điệp Vũ vui sướng, chầm chậm lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ, tươi cười còn chưa kịp lộ ra hoàn toàn liền cứng đờ trên mặt…
— bởi vì người ra mở cửa không ai khác chính là Triệu Trăn.
Điệp Vũ tuy rằng thích câu dẫn nam nhân thế nhưng thật đáng tiếc, tiểu thí hài lông còn chưa mọc, không nằm trong phạm vi săn bắn của nàng.
Vừa rồi Điệp Vũ một đường hỏi phòng của Bạch Ngọc Đường, hoàn toàn không biết Triệu Trăn cũng ở trong phòng, nghĩ tới mấy lời vừa rồi của mình không chỉ có một mình Bạch Ngọc Đường nghe được, Điệp Vũ da mặt có dày đến mấy cũng có chút chống đỡ không nổi.
Triệu Trăn tựa hồ còn ngại làm bẽ mặt nàng chưa đủ đô, mỉm cười nói: “Điệp Vũ tỷ tỷ một thân trong sạch, đưa bữa khuya cho ta là được rồi.”
— Điệp Vũ ngấm ngầm bị đâm một đao, mặt đỏ phừng phừng, khó thở tới tức ngực.
Điệp Vũ không biết thân phận của Triệu Trăn, lúc này hận không thể xông lên xé nát tiểu quỷ này ra thành trăm mảnh.
Lúc này, Triển Chiêu đã tắm rửa xong, đang ngồi trên giường lau tóc. Triển Chiêu tuy không phải người thương hương tiếc ngọc nhưng cũng không nỡ để một cô nương khó xử, vì muốn cấp cho Điệp Vũ một cái bậc thang, Triển Chiêu cầm điểm tâm trên bàn ra mở cửa, tươi cười ấm áp nói: “Đa tạ Điệp Vũ cô nương, bữa khuya tôi thay Bạch huynh nhận lấy, chút điểm tâm này tặng Điệp Vũ cô nương làm quà đáp lễ.”
Nói xong, vì tránh cho nhau thấy xấu hổ, Triển Chiêu phũ phàng đóng rầm cửa lại.
Về phần Điệp Vũ…
Cả người đều hóa đá.
— vì sao không ai nói cho ta biết, Triển Chiêu cũng ở trong phòng Bạch Ngọc Đường a ! (Jer: sai, là Bạch Ngọc Đường ở trong phòng Triển Chiêu mới đúng!)
Điệp Vũ tay cầm điểm tâm đứng trong gió lạnh, thấy mặt mình đã không còn được gọi là mặt nữa…
Trong phòng, Triệu Trăn và Bạch Ngọc Đường liếc nhau — này tính là cái gì? Là đừng nhìn mặt bắt hình dong hay phẫn heo ăn lão hổ?
**************
Hết lần này tới lần khác bị đả kích nghiêm trọng, căn bản chưa thể khiến Điệp Vũ hết hy vọng, nàng còn chiêu thứ hai — bán dạ thanh ca! (ca hát giữa đêm)
Là một nữ tử ca vũ song tuyệt, Điệp Vũ phi thường tin tưởng đối với giọng hát của mình! Nhờ riêng nha dịch hỗ trợ mang lễ vật tới, không phải vì giờ khắc này sao! Điệp Vũ âu yếm ôm tỳ bà của mình, cố gắng gẩy gẩy dây thanh hai, ba tiếng, nhưng không thành một làn điệu hữu tình nào.
Tiếng tỳ bà uyển chuyển dễ nghe, mọi người trong lúc nửa tỉnh nửa mê đều nghe thấy, nhưng chỉ là mơ hồ mà thôi…
Đột nhiên! Ngân bình sạ phá thuỷ tương bính ! Thiết kỵ đột xuất đao thương minh! (đây là 2 câu thơ trong bài Tì bà hành của Bạch Cư Dị, dịch nghĩa: (Bỗng dưng nghe như) tiếng nước bắn tung ra khỏi thành bình bạc bị phá vỡ, (Nghe như) đoàn quân thiết kỵ ào ào đến, đao thương sáng ngời.)
Đột nhiên làn điệu chuyển biến dồn dập, khiến mọi người đang nửa tỉnh nửa mê hoàn toàn giật mình tỉnh hẳn! đây là cái tình huống gì?
Bao Chửng thức đêm viết tấu chương, tay run lên, xoẹt một đường hỏng cả bản tấu, đau lòng râu run run.
Công Tôn thức đêm điều chế thuốc, tay run lên, cho sai phân lượng, luống cuống tay chân nhanh chóng bổ cứu.
Triệu Trăn đang ôm cánh tay Triển Chiêu ngủ ngon lành, thình lình bị tiếng tỳ bà làm cho giật mình sợ tới mức cả người run bắn, thống khổ rên rỉ hai tiếng, dường như sắp tỉnh! Triển Chiêu nhanh chóng ôm lấy Triệu Trăn, vươn tay bịt tai bé lại, quay đầu dò hỏi Bạch Ngọc Đường đồng dạng bị đánh thức trên giường đối diện.
“Ai hơn nửa đêm còn không ngủ, làm ra tạp âm ồn ào như vậy quấy nhiễu hàng xóm láng giềng, rất không có đạo đức.”
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường khẽ co giật: ngốc miêu, không cần đoán cũng biết là ai đi.
Không đợi Bạch Ngọc Đường phát cáu, Thừa Ảnh là người đầu tiên không nhịn được, rút chủy thủ tùy thân, sát khí lan tràn bốn phía…
Hoàng thượng tối hôm qua gặp ác mộng liên tục không ngủ ngon giấc, đêm nay kẻ nào dám quấy rầy giấc ngủ của Hoàng thượng — Giết ! Không ! Tha !
May mắn, trước khi Thừa Ảnh kịp động thủ, Điệp Vũ cô nương ca vũ song tuyệt, đã bị mấy trù phòng đại nương hai người hai bên trấn áp lôi đi.
Thật không biết nên cảm ơn Điệp Vũ mệnh lớn hay cảm thán trù phòng đại nương nhanh tay, tránh cho một hồi máu chảy thành sông.
*************
Lại lần nữa bị đả kích nghiêm trọng, vẫn chưa thể khiến Điệp Vũ hết hy vọng, nàng còn một đòn sát thủ cuối cùng — đêm khuya ngẫu ngộ!
Đêm dài tĩnh mịch, cô nam quả nữ, dễ dàng phát sinh gian tình, lần này chí ít cũng phải khuất phục được một hảo nam nhân!
Điệp Vũ thay một bộ quần áo lụa trắng phiêu dật, đồ trang sức giản lược, Điệp Vũ rón ra rón rén, mang theo một chiếc đèn nhỏ.
Điệp Vũ đi qua đi lại trong hoa viên không bóng người, tay cầm đèn hứa nguyện, vừa khóc lóc vừa kể lể nỗi tưởng niệm người nhà. Phía sau truyền tới tiếng bước chân khe khẽ, Điệp Vũ biết thời cơ đã đến, nhanh chóng đốt đèn hứa nguyện cho nó bay lên…
Đi ngang qua hoa viên, chính là Công Tôn đang chuẩn bị trở về phòng ngủ. Công Tôn đi ngang qua hành lang gấp khúc, từ xa đã thấy Điệp Vũ một thân bạch y trắng toát. May mắn Công Tôn còn kiêm thêm chức ngõ tác, lá gan lớn hơn hẳn người thường, bằng không nửa đêm trông thấy một bóng trắng đi qua đi lại nhất định sẽ bị dọa tè ra quần.
Công Tôn kỳ quái nói: “Điệp Vũ cô nương, muộn như vậy còn chưa ngủ sao?”
Điệp Vũ xoay lưng lại, lặng lẽ lau đi khóe mắt ẩm ướt, thanh âm nức nở nói: “Từ khi rời khỏi kinh thành, Điệp Vũ không lúc nào không nhớ về cha mẹ, mỗi khi đi tới đâu, Điệp Vũ đều sẽ tự tay làm một cái đèn hứa nguyện, hy vọng ngọn đèn tự do sẽ đem tưởng niệm của ta tới cha mẹ nơi phương xa…”
Kỳ thật Điệp Vũ đã sớm nhìn ra, trong Khai Phong phủ, Bao Chửng khôn khéo, Bạch Ngọc Đường lãnh khốc, Triển Chiêu trì độn, chỉ có Công Tôn Sách là người mềm lòng nhất. Dĩ tình động nhân nhất định không sai, khẳng định có thể lừa gạt được thư sinh thành thật, vì nàng nóng ruột nóng gan, vì nàng làm trâu làm ngựa!
Ai ngờ Công Tôn lại lắc đầu nói: “Điệp Vũ cô nương, ngươi không nên làm chuyện này nữa.”
Điệp Vũ sửng sốt, này không giống như nàng tưởng tượng a…
Công Tôn thanh thanh cổ họng thao thao bất tuyệt mở máy hát: “Đèn hứa nguyện hay còn gọi là Khổng Minh đăng, đèn trời, tâm nguyện đăng, phong đăng… tương truyền là do Gia Cát Khổng Minh thời tam quốc phát minh ra. Được dùng trong ngày rằm tháng 7, để mọi người siêu độ vong hồn, tế tự tổ tiên, là một loại hình thức ký thác thương nhớ với người đã khuất. Cha mẹ ngươi khả năng vẫn còn tại nhân gian, làm như vậy không phải sẽ khiến họ giảm thọ sao? Cho nên ngươi không thể…” (Au: nội dung trích từ Baidu)
Điệp Vũ bị Công Tôn niệm thành mắt hương vòng , đầy bụng choáng váng tới điên rồi.
Nháo tới hơn nửa đêm, Điệp Vũ kiệt sức cuối cùng mới yên tĩnh lại.
— Khai Phong phủ! Chúng ta ngày mai tái chiến! _(:” ∠)_
Khi Điệp Vũ chuẩn bị đi vào giấc ngủ, cửa sổ bỗng nhiên bị gió thổi mở tung, một nam tử thân hình cao lớn nhảy vào, nhanh tay bịt miệng Điệp Vũ lại. Điệp Vũ hoảng sợ mở to hai mắt, trên người nháy mắt mồ hôi lạnh chảy ra, sợ tới mức một chữ cũng không dám kêu lên.
Nam tử cao lớn khẽ cười một tiếng, thanh âm khàn khàn mà õng ẹo: “Ngươi hôm nay không có tiến triển gì a…”
Điệp Vũ run sợ không dám ho he gì, chỉ có thể dịu ngoan nằm im, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Nam tử cao lớn bỏ tay khỏi miệng Điệp Vũ, dùng ngón trỏ nâng cằm nàng lên: “Biết ngươi vì sao thất bại không?”
Điệp Vũ dịu ngoan lắc đầu.
Nam tử cao lớn cười lạnh nói: “Loại kỹ nữ ai cũng có thể làm chồng như ngươi, còn dám đánh chủ ý lên mấy người đó, bọn họ sao có thể coi trọng ngươi?” nam tử lãnh khốc ra lệnh: “Ngươi thành thật một chút cho ta, trước hết câu dẫn mấy tên nha dịch tìm hiểu tình hình, chút việc nhỏ ấy còn làm không xong, ta làm thịt ngươi trước! Nghe rõ chưa?!”
Điệp Vũ một câu cũng không dám cãi, như cũ dịu ngoan gật đầu.
Nam tử cao lớn cuối cùng vừa lòng, xoay người từ cửa sổ ly khai.
Điệp Vũ nằm bẹp trên giường, giống như cảm thấy chính mình đã chết một lần…
Nàng dùng lực cắn môi, trong mắt tràn đầy không cam lòng!
— dựa vào cái gì?!
Dựa vào cái gì ta không thể thích hảo nam nhân?
Dựa vào cái gì ta cứ phải thiếu tự trọng như vậy?
Hết chương 33
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT