Lăng Phong sau khi suốt đêm chạy về Versailles thành đã là xế chiều,
thông qua máy phát tín hiệu trang bị trên người Mặc Vân Hi, rất nhanh
liền tập trung ở phủ Mặc gia thượng tá. Kết quả này nhiều ít làm Lăng
Phong có chút ngoài ý muốn, nguyên bản anh cho là người bắt Vân Hi đi
chính là Lăng Sâm.
Bất quá trước mắt quan trọng nhất chính là mau chóng cứu Vân Hi ra, Lăng Phong không dừng lại, phong trần mệt mỏi mà
dẫn dắt ba dị năng võ giả đi tới Mặc trạch, đồng thời điều thuộc hạ lưu
thủ ở Versailles đến tiếp ứng.
Lăng Phong nghĩ nếu nhiều ngày như vậy mà Mặc Vân Hi đều không liên hệ với đám người Herman, kia hiển
nhiên là bị giam lỏng, nếu nhân vật quan trọng liền như vậy tới cửa
phỏng chừng cũng sẽ không có kết quả gì, cho nên quyết định vẫn là lẻn
vào Mặc trạch cứu người.
Lúc này, Mặc Vân Hi đang ở trong đình
nhàm chán ngẩn người nhìn cá bơi qua bơi lại trên đỉnh đầu, đêm qua Mặc
Vân Thiên để cậu tiến hành đối thoại video cùng Herman, Blaine, nhưng
vẫn không cho phép cậu đi ra ngoài, nói là phải đợi Lăng Phong trở về
mới có thể đón cậu đi. Mặc Vân Hi bóp ngón tay tính toán quên đi, cách
ngày Lăng Phong trở về còn thời gian nửa tháng, nhốt cậu ở nơi này nửa
tháng quả thực sẽ điên mất, nắn nắn một vòng thịt nhiều ra trên bụng,
loại ăn ngủ này, cuộc sống ngủ ăn thật không phải là cuộc sống của con
người.
Đột nhiên, Mặc Vân Hi phát hiện giữa ao cá trên đỉnh đầu
tản ra, có một bóng dáng hình người như ẩn như hiện, chậm rãi đến gần
đáy ao, “Lăng Phong!” Mặc Vân Hi không dám tin mở to mắt, người lẻn vào
đáy ao không phải Lăng Phong thì là ai?! Vì cái gì Phong xuất hiện ở
trong này?
“Lăng Phong! Phong! Em ở đây!” Mặc Vân Hi bò lên trên
bàn, cố gắng hướng phía trên vẫy vẫy tay, chính là Lăng Phong tựa hồ
không nhìn thấy tình huống dưới đáy ao, chỉ gõ đáy ao thủy tinh, lại ở
đáy ao tìm kiếm một hồi, rồi quay người bơi lên trên.
Làm sao bây giờ? Mặc Vân Hi nhất thời sốt ruột, một cỗ ý thức lực vô ý thức liền
phóng ra ngoài, Lăng Phong đang định bơi lên trên đột nhiên dừng lại,
lại bơi xuống đáy ao, dùng tay xoa xoa đáy ao thủy tinh.
Ý thức
lực có thể truyền qua! Mặc Vân Hi lập tức ý thức được điểm ấy, 【 Phong,
anh có nghe thấy em nói chuyện không? 】 Mặc Vân Hi thử cùng Lăng Phong
câu thông, chỉ thấy Lăng Phong gật gật đầu.
【 Phong, cứu em, em ở phía dưới ao! 】 Lăng Phong lại gật gật đầu, làm thủ thế với Mặc Vân Hi, rút ra một thanh dao găm dài gõ vào lớp thủy tinh, phát ra tiếng trầm
đục, hiển nhiên thủy tinh này độ cứng phi thường cao.
Mặc Vân Hi
tránh ở một bên nhìn Phong rất có tư thế muốn đập vỡ lớp thủy tinh cứu
để cứu cậu ra ngoài, cậu chợt nhớ đến lần trước lúc mang Sophie L’Oreal
từ Mặc trạch ra ngoài, có đề cập với Phong về việc mẹ cậu vẫn luôn bị
giam phía dưới hồ nước ở hậu viện, nói vậy Phong nhất định là còn nhớ
rõ, bất quá lúc ấy cậu quên nói với Lăng Phong cửa ra vào ở nơi nào.
【 Phong, kỳ thật cửa vào ở… 】 Oanh! Một tiếng vang thật lớn, không đợi
Mặc Vân Hi nói cho hết lời, lớp thủy tinh trên đỉnh đầu đã bị nổ ra một
cái lỗ lớn như miệng giếng, nước ao mang theo thủy thảo cùng cá rào rào
tuôn qua miệng lỗ, cùng xuống dưới, còn có Lăng Phong!
Mặc Vân Hi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lăng Phong nhảy xuống, ngón tay chỉ thông
đạo sau lưng, “Cái kia, kỳ thật cửa vào ở bên cạnh kho hàng.”
Lăng Phong một phen lau đi nước trên mặt, hai bước tiến lên gắt gao ôm Mặc
Vân Hi vào trong ngực, “Vân Hi, em không sao chứ?” Một bên hỏi một bên
cẩn thận xem xét xem Mặc Vân Hi có bị thương không.
Nhìn Lăng
Phong một thân chật vật, rõ ràng là vừa từ dã ngoại gấp gáp trở về, trên trang phục dị năng dày cứng rắn tất cả đều là dấu vết chiến đấu lưu
lại, có địa phương còn mang theo vết máu rõ ràng, Mặc Vân Hi đau lòng ôm mặt Lăng Phong, ngẩng đầu lên hung hăng hôn nam nhân làm cho cậu tưởng
niệm thiệt nhiều ngày này, “Em không sao, em một chút chuyện cũng đều
không có, chỉ là rất nhớ anh!”
Nước ao còn đang ào ào không ngừng trút xuống dưới, đã muốn không qua Mặc Vân Hi tiểu thối, nổ cũng đưa
tới mặc phủ hộ vệ, ao mặt trên một mảnh huyên nháo tiếng đánh nhau, phải là cùng Lăng Phong mang đến võ giả đã muốn động khởi thủ đến.
“Vân Hi, đưa anh đến cửa ra, rời đi trước nói sau!” Ngay cả khi Mặc Vân Hi
chủ động, khiến Lăng Phong mừng rỡ, nhưng hiện tại chính yếu là rời khỏi Mặc trạch trước rồi nói sau, Mặc Vân Thiên cũng không phải dễ đối phó
như vậy, hơn nữa hiện tại bọn họ chỉ có bốn người.
Mặc Vân Hi gật gật đầu, lôi kéo Lăng Phong đi vào thông đạo đã bỏ hoang của kho hàng,
cánh cửa thép dày kia, cũng bị Lăng Phong vung đại kiếm oanh một cái
triệt để bổ ra một cái động lớn.
“Cậu đây là tới đón người, hay
là đến phá phòng vậy?” Hai người mới từ kho hàng bỏ hoang chui ra, đã
vừa vặn đụng phải Mặc Vân Thiên nghe tiếng mà đến, ánh mắt màu băng lam
mang theo một tia tức giận, nhíu mày nhìn một thân chật vật nước còn
đang nhỏ giọt của hai người.
Mặc Vân Hi tiến lên từng bước che
trước người Lăng Phong, “Anh ngày hôm qua đã nói, Lăng Phong trở về là
có thể dẫn tôi đi!” Hiện tại vô luận là Lăng Phong hay là Mặc Vân Thiên
đều có vết thương trong người, phải tận lực tránh cho hai người động
thủ.
Nhìn Mặc Vân Hi ngẩng cao cổ, một bộ dáng gà mái bảo vệ gà
con, ngược lại khiến Mặc Vân Thiên tức đến nở nụ cười, “A, anh nếu muốn
không định thả em đi, thì sẽ không để cho em cùng Herman bọn họ liên hệ, lại càng không để bọn họ biết khiến cho Lăng Phong tới đón em.” Mặc Vân Thiên đau đầu đốt một điếu thuốc hút một hơi, “Chính là tôi không cho
phép cậu đến phá phòng ở nhà tôi, cậu cảm thấy Mặc gia yếu ớt như vậy,
mặc cho cậu muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao!”
Lăng Phong
nhíu mày, nghe khẩu khí của Mặc Vân Thiên, chẳng lẽ là mình hiểu lầm
hắn?”Vân Hi, anh ta nói là sự thật sao?” Lăng Phong nhỏ giọng hỏi.
Mặc Vân Hi xấu hổ gật đầu, “Ngạch, đại khái đi, cụ thể anh ta nói như thế
nào với sư phụ em không biết, bất quá em quả thật đã liên hệ với sư
phụ.”
Mặc Vân Thiên phun ra một hơi khói trắng, đem đầu mẩu thuốc lá vứt trên mặt đất dùng chân nghiền nghiền, “Thế nào, hiện tại có thể
cho mấy người thuộc hạ kia của cậu dừng tay chưa? Chúng ta cũng nên đổi
chỗ nói chuyện về vấn đề bồi thường.”
Lăng Phong vừa muốn bảo vài thuộc hạ dừng tay, liền nghe đến hậu viện truyền ra một tiếng vang thật lớn, sau đó là vài tên hộ vệ Mặc gia, nghiêng ngả vọt ra, “Thiếu gia!
Không tốt! Là, là Nhị thiếu gia!”
Vừa dứt lời, mấy người liền
thấy từ hậu viện mọc lên rất nhiều dây mây lớn như mãng xà, cao chừng ba tầng lâu, giương nanh múa vuốt vặn vẹo trên không trung.
Mặc Vân Thiên sắc mặt trầm xuống, thả người vài cái liền đuổi qua, Lăng Phong cũng mang theo Mặc Vân Hi đi theo.
Tình cảnh ở hậu viện làm cho tất cả mọi người ngây dại, dây mây thật lớn đã
chiếm cứ toàn bộ thủy đường, trên thân dây còn có vài dị năng võ giả
đang hấp hối, còn có một số hộ vệ Mặc gia bị trọng thương cuộn mình trên mặt đất □.
Đứng bên ngoài thủy đường là một thiếu niên tuấn tú
tóc vàng mắt lam, thiếu niên thân hình cao ngất, ngũ quan âm nhu, đứng
phía sau cậu một vị mỹ phụ cơ hồ là từ một khuôn mẫu khắc ra.
“Vân Hạo! Dừng tay!” Mặc Vân Thiên thả người tiến lên, ra tiếng ngăn lại.
Thiếu niên cười lạnh phảng phất giống như không nghe thấy, khu động dây vặn
chặt vài tên dị năng võ giả, biểu tình thị huyết khiến cậu nguyên bản
tướng mạo rất tốt có vẻ phá lệ vặn vẹo, tiếng võ giả rên rỉ thống khổ □
tựa hồ càng làm cho cậu cực kỳ hưng phấn.Lăng Phong rút ra trường kiếm
bổ về phía sợi dây mây đang cuốn người, thiếu niên lập tức khu động
những dây khác đánh úp về phía Lăng Phong, “Dừng tay!” Mặc Vân Thiên vừa hô vừa tiến lên ngăn cản động tác của thiếu niên, thiếu niên lại hai
mắt vô thần cùng hắn triền đấu.
“Ngô.” Trong lúc triền đấu, thiếu niên một chưởng đánh về phía vai trái đang bị thương của Mặc Vân Thiên, Mặc Vân Thiên cổ họng rên một tiếng cả người bắn ra ngoài, khi đứng dậy thì bả vai đã đỏ sẫm một mảnh, “Vân Hạo!”
Nghe được tiếng gọi,
thiếu niên như là bị kích thích, nhìn chằm chằm Mặc Vân Thiên nửa quỳ
trên mặt đất, đôi mắt vô thần dần dần bắt đầu tìm về tiêu cự, như mới
tỉnh khỏi giấc mộng kinh hô ra tiếng, “Anh!”
Mặc Vân Hạo đột
nhiên bối rối chạy đến bên người Mặc Vân Thiên, ánh mắt như hải ngọc
bích nhìn chằm chằm màu đỏ sẫm trên vai Mặc Vân Thiên, có vẻ cực kỳ
luống cuống, “Anh, đây là, đây là em làm?! Em…”
Mặc Vân Thiên nhíu mày vỗ vỗ bả vai Mặc Vân Hạo, “Không phải em làm, là trước đó bị thương.”
Mặc Vân Hạo ánh mắt chớp một cái, mạnh quay đầu lại phẫn hận nhìn Lăng
Phong đã cứu ba võ giả từ trên dây xuống, “Là hắn đúng hay không?! Em
giúp anh giết hắn!”
“Không, không phải cậu ta!” Mặc Vân Thiên vội vàng kéo Mặc Vân Hạo muốn đứng lên, “Không phải cậu ta, này chỉ là cái
hiểu lầm.” Bộ dáng Vân Hạo rất kỳ quái, cực kỳ không thích hợp, em ấy
rốt cuộc là làm sao vậy, Mặc Vân Thiên hoài nghi nhìn về phía mẫu thân
vẫn đứng ở bên cạnh thủy đường không nói được một lời, đúng vậy, mỹ phụ
tóc vàng bộ dạng cơ hồ giống nhau như đúc với Vân Hạo chính là mẫu thân
của bọn họ Samantha • Ingrid.
Sauk hi phụ thân qua đời, Samantha
liền mang theo Vân Hạo trở về nhà mẹ đẻ, sau lại thông qua sự giới thiệu của người cậu là Clyde • Ingrid thiếu tướng, Vân Hạo bị mang vào quân
bộ, cũng bị tuyển định làm thành viên của một nhánh bộ đội đặc chủng bí
mật tiếp nhận nghi thức huấn luyện phong bế. Samantha không để ý Mặc Vân Thiên phản đối, mang Vân Hạo đi, từ ngày đó bắt đầu, Mặc Vân Thiên
không gặp lại Mặc Vân Hạo, bộ dáng Vân Hạo hôm nay hẳn là chỉ có mẹ của
bọn anh Samantha mới có thể giải thích!
Bởi vì Mặc Vân Hạo công
kích, đáy thủy đường đã hoàn toàn sụp đổ, hiển lộ ra căn phòng che dấu
bên dưới, lúc này Samantha đang nhếch môi phẫn hận nhìn chằm chằm căn
phòng ngầm tỉ mỉ thiết kế này, đây hiển nhiên là nơi Mặc Hạo Nhiên chồng bà kim ốc tàng kiều, thật buồn cười, người bản thân trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ, nguyên lai lại vẫn luôn cùng mình sinh hoạt trong một
cái nhà! Phần sỉ nhục này Samantha • Ingrid bà chưa từng nếm qua.
Bà sống ở binh gia, anh trai cùng phụ thân đều là nhân vật hết sức quan
trọng của quân bộ, nếu không phải năm đó bà mê luyến Mặc Hạo Nhiên tuổi
trẻ anh tuấn, buông tha vị hôn phu thân phận hiển hách, khư khư cố chấp, như thế nào lại rơi vào loại tình trạng ngày hôm nay! Hết thảy đều phải trách tiện nhân kia!
Vốn tưởng rằng đứa dã chủng của tiện nhân
kia đã chết, chuyện này lúc trước là Vân Hạo tự tay đi làm, đứa bé kia
chắc là không biết lừa bà. Không nghĩ tới cách đây mấy tháng, lại đột
nhiên truyền ra tin tức Mặc Vân Hi bái luyện đan sư cấp chín của đế quốc là đại sư Herman làm thầy, bà lúc này mới vội vàng mang theo Vân Hạo
trở về tìm hiểu nguyên do, thế nhưng mới vừa vào cửa, bọn họ thấy người
đến nhà gây sự, nhưng lại cho bà một kinh hỉ lớn như vậy!
“Mẫu
thân! Để bọn họ đi, chuyện ngày hôm nay là một hiểu lầm, hơn nữa Vân Hi
bây giờ là đồ đệ của Herman đại sư, người không thể động đến em ấy!”
Hiểu rõ Samantha nhất chính là Mặc Vân Thiên, như thế nào lại không nhìn thấy sát ý phát ra trong mắt bà, phụ thân bất trung vẫn luôn là một cái gai trong long mẫu thân, hơn nữa hiện tại thực lực cùng hành động của
Vân Hạo đều thập phần quái dị, trước hết để Vân Hi rời đi!
Lời
Mặc Vân Thiên nói làm cho Samantha cùng Mặc Vân Hạo đều nhìn về phía Mặc Vân Hi núp phía sau lối vào viện, lúc này Mặc Vân Hi sắc mặt tái nhợt,
tựa hồ là chịu kinh hách, mà Lăng Phong cùng một dị năng võ giả bị
thương đang chắn trước người Mặc Vân Hi, phòng bị nhìn chằm chằm Mặc Vân Hạo.
Thực lực của Mặc Vân Hạo khiến Lăng Phong tương đối giật
mình, anh mang đến hai dị năng võ giả cấp năm đỉnh cấp, một người là cấp sáu, hơn nữa thân thủ đều cực kỳ tốt, thế nhưng lập tức gần như toàn
diệt, hơn nữa từ trên người y phát ra khí tức thị huyết, rốt cuộc là sao lại thế này? Nhưng lại có thể khiến anh là người vốn đã quen giết chóc
cũng sẽ không khỏi tóc gáy dựng thẳng đứng.
“Lăng Phong! Mau dẫn
Vân Hi đi!” Mặc Vân Thiên cố gắng đè lại Mặc Vân Hạo giãy dụa muốn công
kích Lăng Phong, “Vân Hạo, em bình tĩnh một chút, em làm anh bị thương!”
Lời Mặc Vân Thiên nói thành công dời đi lực chú ý của Mặc Vân Hạo, Lăng
Phong thừa dịp này nhảy lên không trung, mang theo Mặc Vân Hi cùng dị
năng võ giả bị thương nhanh chóng rút lui khỏi Mặc trạch.
Thẳng
đến khi ngồi vào trong xe Lăng Phong trước đó sắp xếp tiếp ứng, Mặc Vân
Hi vẫn luôn gắt gao lôi kéo tay Lăng Phong, trong lòng bàn tay tất cả
đều là mồ hôi lạnh, “Phong, người kia, thật là đáng sợ!” Mặc Vân Hi
thanh âm nghe còn có chút run rẩy.
Lăng Phong trấn an ôm Mặc Vân
Hi vào trong lồng ngực, “Không cần sợ, có anh ở đây, em cái gì cũng
không cần sợ, về sau anh sẽ không rời khỏi em nữa.” Nhẹ nhàng vỗ về lưng Mặc Vân Hi, đừng nói Vân Hi, mà ngay cả anh đối với người kia cũng cảm
giác được bài xích mãnh liệt.
Ghé vào trước ngực Lăng Phong, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mà hữu lực, Mặc Vân Hi dần dần bình tĩnh lại.
Phong sẽ không biết, những người khác cũng sẽ không hiểu được cái loại
sợ hãi này của cậu đối với Mặc Vân Hạo, là bản năng nguyên thuỷ trong ý
thức, chỉ có cậu mới có thể cảm nhận được, trên thân người kia tản mát
ra ý thức lực hỗn loạn, cùng phần đông là tiếng gào thét, la hét đến từ ý thức lực, trong biển ý thức của Mặc Vân Hi, quả thực giống như là thấy
được địa ngục nhân gian!
Mặc Vân Hi ở trong lồng ngực Lăng Phong
chậm rãi nhắm hai mắt lại, tiến nhập biển ý thức, khoai tây nhỏ lúc này
đang co lại trong góc, chỉ để lại một cái mông nhỏ không ngừng run rẩy
lộ ở bên ngoài.
Mặc Vân Hi đau lòng ôm lấy khoai tây nhỏ, “Khoai
tây, đừng sợ, người kia đi rồi!” Cậu biết, vừa rồi khi ý thức lực rối
loạn kêu rên chui vào biển ý thức của cậu, khoai tây nhỏ rất sợ hãi,
luôn luôn liều mạng trốn, “Ngoan, khoai tây, đừng sợ, chúng ta cách hắn
rất xa, thương thế của hắn không hại chúng ta được.”
Khoai tây
nhỏ từ trong lồng ngực Mặc Vân Hi mở ra đôi mắt to màu xanh biếc, vừa
nhìn thấy Mặc Vân Hi, liền oa một tiếng khóc lên, “Hi Hi, Hi Hi, khoai
tây rất sợ, người kia sẽ ăn khoai tây, người kia thật đáng sợ!”
Lời khoai tây nói khiến Mặc Vân Hi nhăn chặt lông mày, vội vàng trấn an khoai tây nhỏ.
Lăng Phong nhìn nhìn Mặc Vân Hi trong lồng ngực mệt mỏi nhắm mắt lại, phân
phó lái xe nói, “Đi quân bộ, sở nghiên cứu của Herman.”
Herman cùng Blaine nhận được thư từ Lăng Phong, sớm đã chờ ở cửa căn cứ, vừa thấy có phi xa bay tới, liền lập tức nghênh đón.
“Vân Hi thế nào?!” Herman đau lòng nhìn Mặc Vân Hi được Lăng Phong ôm trong
lồng ngực, sắc mặt tái nhợt, hơn nữa tựa hồ ngủ thật sự không nỡ, “Tại
sao có thể như vậy? Không phải nói không bị thương tích gì sao?”
“Chịu chút kinh hách, không có bị thương, ở trên xe em cho em ấy dùng chút
trấn định tề, vừa mới ngủ, đại sư yên tâm.” Lăng Phong không nghĩ so đo
vì cái gì Herman bọn họ không báo cho anh chuyện Vân Hi ở Mặc gia, thành khẩn nói, “Đại sư, em nghĩ trước cùng Vân Hi ở lại đây với ngài, dù sao nơi này của ngài là nơi phòng bị nghiêm mật nhất toàn bộ đế quốc, hy
vọng ngài có thể thu lưu.”
Herman nhìn bộ dáng Lăng Phong, tuy
rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thằng nhóc này nhất định là gặp
phiền toái không xử lý được, sắc mặt trầm xuống, “Hừ, Vân Hi đương nhiên có thể ở, cậu thì…”
“Lăng Phong đã quyết định ở lại bên người
Vân Hi, mong đại sư thành toàn, che chở Vân Hi.” Ánh mắt màu đen nghiêm
túc nhìn thẳng Herman, biến thành Herman vốn muốn lên mặt đột nhiên có
chút không được tự nhiên, “Hừ, phòng có rất nhiều, muốn ở thì ở!” Nói
xong, vung tay áo hầm hừ đi vào căn cứ.
“Ha ha, mệt mỏi đi, tôi
mang hai em đi vào, nơi này tôi rất quen thuộc.” Blaine mỉm cười tiến
lên, “Tiểu gia hỏa thoạt nhìn cũng mệt mỏi, hôm nay nghỉ ngơi trước đi,
có chuyện gì ngày mai nói sau, đại sư chính là tính tình này, kỳ thật
rất thương Vân Hi.”
“Cám ơn.” Lăng Phong cùng vài cái thuộc hạ phân phó chút chuyện, liền ôm Vân Hi đi theo Blaine đi vào căn cứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT