Lăng Phong tựa vào ghế sofa trong thư phòng, nhíu mày nhìn báo cáo điều tra được Tề Vũ đưa tới.
“Chuyện này cậu xác định sao?” Lăng Phong hỏi.
Tề Vũ ngồi ở đối diện cũng là vẻ mặt nghiêm nghị, “Đúng vậy, xác định, mấy ngày này tôi luôn luôn kiểm chứng tại nhiều mặt, hết thảy manh mối đều
cho thấy, người đang ở Mặc gia, chính xác là ở trong tay Mặc Vân Thiên.”
“Kia lần trước cho cậu tra, người kia…”
Tề Vũ lập tức hiểu ý, “Tôi đem tình huống từ nhỏ đến lớn của Mặc Vân Hi
đều điều tra một lần, cậu ấy căn bản chưa yêu lần nào, bên người cũng
không có cô gái nào như vậy, kỳ quái chính là, tư liệu về Mặc Vân Hi rất ít, người từng tiếp xúc với cậu ấy cũng phi thường ít, cậu ấy giống như là bị Mặc thượng tá cố ý giấu đi, bất quá kết hợp với thân phận con
riêng thì cũng có thể lý giải, dù sao nhà mẹ đẻ của phu nhân thượng tá ở quân bộ rất có bối cảnh.”
Nghe xong lời Tề Vũ nói, Lăng Phong
đầu mi cũng không có giãn ra, “Chưa từng yêu, vậy lần trước…” Lăng Phong nghĩ tới lần trước Mặc Vân Hi sau khi gặp ác mộng thì khóc nháo cùng
anh, lại không tự giác chợt nhớ đến lời nói của Mặc Vân Thiên【 Cậu hiểu
nó nhiều hay ít? Nó không đơn thuần giống như cậu nhìn thấy đâu. 】
“Khụ ~ có chuyện này tôi không biết có nên hay không.” Tề Vũ do dự, anh hiểu rất rõ Lăng Phong, chuyện này nếu nói ra, Phong khẳng định sẽ phát hỏa, bất quá… Trong đôi mắt hẹp dài như hồ ly hiện lên một đạo tinh quang
không dễ phát hiện.
“Nói.” Lăng Phong nhíu mày nhìn tư liệu, đầu cũng không nâng, anh ghét nhất loại người nói chuyện úp úp mở mở.
“A ~ kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn, trong quá trình tôi điều tra
Mặc Vân Hi nghe được một chút chuyện xấu nho nhỏ, cụ thể chính xác bao
nhiêu thì không thể nào kiểm chứng được, cho nên không có viết trong báo cáo.” Tề Vũ cẩn thận quan sát biểu tình của Lăng Phong.
Lăng Phong tay lật tư liệu một chút, thanh âm lạnh như băng có phần bất mãn, “Muốn nói thì cứ nói.”
“Chính là… trong quá trình điều tra, từ trong miệng vài người hầu trong Mặc
gia biết được, Mặc Vân Hi tựa hồ đối với Mặc Vân Thiên phi thường ngưỡng mộ.”
“Roẹt ~ oanh ~” một tiếng, điện quang màu lam tím hiện lên, tư liệu trong tay Lăng Phong bị đốt ra một cái động lớn, tầm mắt sắc
bén làm cho người ta sợ hãi nhìn Tề Vũ.
Tề Vũ luôn luôn quan sát
Lăng Phong vội đứng thẳng dậy, cung kính cúi đầu, “Thực xin lỗi, đem
chuyện không có chứng cớ chứng minh nói ra, tôi sẽ mau chóng đi cầu
chứng (tiêu hủy chứng cứ), hơn nữa sẽ làm người có liên quan
câm miệng.” Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Tề Vũ chảy xuống, mặc kệ
bình thường quan hệ có bao nhiêu thân cận, anh cũng sẽ không quên thân
phận Lăng Phong, xem ra Mặc Vân Hi này chính là nghịch lân của Phong.
Trừng Tề Vũ trong chốc lát, Lăng Phong trầm giọng nói, “Tôi cho cậu điều tra
chuyện của Mặc Vân Hi, chính là muốn không để bất cứ tư liệu gì của Mặc
Vân Hi lộ ra ngoài, về phần tai mắt trong nhà, tôi nghĩ cậu biết xử lý
như thế nào, tóm lại tôi không hy vọng bất luận kẻ nào chú ý tới cậu ấy, hiểu chưa?”
“Vâng, hiểu được.” Tề Vũ cúi đầu, cung kính nói.
“Tốt lắm, cậu đi về trước đi.” Lăng Phong đè cái trán, “Nga, đúng rồi, rượu tuyền nguyên chất kia, mang mấy bình qua đây.”
Nghe vậy Tề Vũ biểu tình buông lỏng, vui vẻ nói, “Tốt, Phong, không nghĩ tới cậu lại thích rượu kia.”
“Rượu đó nguyên chất, Vân Hi nói muốn dùng đến ngâm rượu thuốc.” Đối với lời
noi của Mặc Vân Hi, Lăng Phong cho tới bây giờ đều là thực để bụng.
“Nga, phải không, mấy ngày nữa tôi sẽ đưa lại đây.” Tề Vũ cung kính nói,
chính là nghe được tên của Mặc Vân Hi có một mạt thất lạc, bất quá y che dấu rất khá, “Kia nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi trước.”
“Ân.” Lăng Phong cũng không để ý nhiều, anh hiện tại toàn bộ tâm tư đều đặt
trên lời Tề Vũ vừa nói, Mặc Vân Thiên… Vân Hi có phải hay không che giấu gì đó với anh, còn chưa tín nhiệm anh sao?
Thời điểm Mặc Vân Hi
về đến nhà, tiểu VI báo cáo nói Lăng Phong ở thư phòng tiếp khách, cậu
liền không đến làm phiền, trực tiếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối, bất quá
trong lòng đối với việc ngày mai đi Mặc gia gặp Sophie L’Oreal vẫn là
bất an không yên.
Hơn 5 giờ, Tề Vũ ra khỏi thư phòng Lăng Phong,
xuống lầu nhìn thấy Mặc Vân Hi cũng không có chào hỏi, mặt không chút
thay đổi trực tiếp ra cửa, điều này làm cho Mặc Vân Hi cảm giác rất kỳ
quái, tuy rằng cậu cùng Tề Vũ cũng không quen thuộc lắm, nhưng người này mỗi lần nhìn thấy cậu đều cười tủm tỉm cùng cậu tán gẫu vài câu.
Chỉ chốc lát sau, Lăng Phong cũng đi xuống lầu, nhìn đến Mặc Vân Hi chỉ lạnh lùng nói một câu, “Đã trở lại.”
“Ân, cái kia… Bữa tối làm xong rồi, ăn cơm chưa?” Mặc Vân Hi hỏi, kỳ thật
cậu là muốn hỏi Lăng Phong có phải gặp phiền toái gì hay không, áp suất
thấp rõ ràng như vậy, hơn nữa Tề Vũ khác thường, cho dù cậu có trì độn
mấy cũng biết nhất định là có chuyện, bất quá chung quy không hỏi ra
miệng, Lăng Phong đều có chuyện khó xử, cậu biết cũng không giúp được
gì.
“Ân.” Lăng Phong trực tiếp ngồi ở chủ vị, tiểu VI đã đem bộ dụng cụ cùng đồ ăn mang lên bàn.
Mặc Vân Hi giúp Lăng Phong múc canh nóng vào bát, mắt hạnh chớp chớp nhìn
Lăng Phong, “Uống thử xem, canh thú cốt Bách Linh, tôi từ tối hôm qua đã bắt đầu nấu, vẫn luôn dùng lửa nhỏ ninh…”
Lăng Phong uống một ngụm nhỏ, “Còn đi.” Chọn mi nhìn về phía cậu, “Cậu có việc?”
“Ngạch ~” Mặc Vân Hi phát hiện mình thật sự là quá thất bại, trước kia người
khác đều nói cậu là một người không giấu được chuyện gì, có cái gì đều
viết ở trên mặt, xem ra là thật !
“Kỳ thật… Tôi hôm nay gặp Mặc Vân Thiên.” Nhìn Lăng Phong không có phản ứng gì, Mặc Vân Hi do dự nói, “Anh ta nói mẹ tôi ở Mặc gia, sắp… sắp không
được, tôi định ngày mai qua xem bà.”
Lăng Phong nhếch môi mỏng không nói gì, chính là không hề chớp mắt nhìn cậu.
“Cái kia, ngài có thể đi cùng tôi không?” Mặc Vân Hi ánh mắt mang theo khẩn
cầu, lấy thực lực chính cậu đi, ai biết còn có thể về hay không, nhớ tới mặt biến thái của Mặc Vân Thiên trong mộng, cậu liền một thân nổi da
gà.
“Như thế nào? Cậu sợ hắn?” Lăng Phong biểu tình có chút hòa hoãn, ít nhất Mặc Vân Hi có việc vẫn sẽ nói với anh.
“Không phải, tôi mới không sợ hắn!” Mặc Vân Hi mạnh miệng nói, nam nhân tại
sao có thể nói sợ, rất dọa người, “Chính là chán ghét hắn, siêu cấp chán ghét, vừa nghĩ tới cùng hắn đơn độc ở chung liền cả người không thoải
mái, ai? Ngài rốt cuộc có đi cùng tôi hay không a?”
Nghe Mặc Vân
Hi nói như vậy, Lăng Phong lông mày cũng giãn ra, biểu tình cũng trở nên nhu hòa, bưng lên chén canh nhỏ uống một hớp lớn, “Ân, canh rất ngon,
thêm một chén.” Nói xong đưa bát không đến trước mặt Mặc Vân Hi.
“Uy, ngài nói chắc chắn a, có đi hay không a? !” Mặc Vân Hi buồn bực, nếu
Lăng Phong không giúp cậu, cậu thật đúng là tìm không được người khác,
mặc kệ nói như thế nào, Sophie L’Oreal cậu nhất định phải gặp.
“Đi, thêm một chén thì đi.” Lăng Phong cảm thấy cảm giác không thoải mái vừa rồi toàn bộ biến mất, Vân Hi vẫn thực tín nhiệm cùng ỷ lại anh, cảm
giác này làm cho tâm tình của anh nháy mắt tốt lên.
Mặc Vân Hi nhận bát không bĩu môi nói, “Thiết ~ sớm nói a, còn dài dòng như vậy.”
– – – – – – – – –
Chủ nhật buổi sáng 9 giờ, phủ đệ Mặc gia thượng tá, Mặc Vân Thiên bất mãn
híp đôi mắt màu băng lam, nhìn phi xa màu đen ngoài cửa sổ chạy nhanh
tới, xoay người xuống lầu.
Tân nhậm quản gia của Mặc gia cung
kính nghênh đón Lăng Phong cùng Mặc Vân Hi tiến đại môn, trước dẫn bọn
họ đi vào phòng khách. Ông là quản gia mới được Vân Thiên thiếu gia thuê sau khi Mặc thượng tá qua đời, xác thực mà nói này thì người hầu trong
phủ đệ đều là người mới, cho nên không ai đã gặp qua Mặc Vân Hi, chỉ
biết là hôm nay Vân Thiên thiếu gia hẹn khách quý.
Mặc Vân Hi
bình tĩnh đi theo sau quản gia xuyên qua hoa viên, nhưng ánh mắt lại
trộm quan sát chung quanh. Đây là nơi Mặc Vân Hi lớn lên, mặc dù có một
loại cảm giác quen thuộc kỳ quái, nhưng với cậu mà nói vẫn là xa lạ, duy nhất gặp qua cũng chỉ là hoa viên đã từng đợi Mặc Vân Thiên ở trong
mộng, sân huấn luyện… cùng phòng tắm.
Phòng khách Mặc gia ngoài ý muốn cũng không giống Mặc Vân Thiên làm cho người ta có cảm giác lạnh
lẽo, trang hoàng phong cách châu âu, mang cảm giác xa hoa mà lại điệu
thấp, mỗi một chi tiết đều được tỉ mỉ bố trí, hiển nhiên là kiệt tác của nữ chủ nhân.
“Hoan nghênh về nhà, Vân Hi.” Thanh âm trong trẻo
nhưng lạnh lùng của Mặc Vân Thiên từ trên thang lầu vọng xuống, “Thật
không may, hôm nay mẹ cùng Vân Hạo đều không ở nhà, vậy để tôi đến tiếp
đón cậu cùng bạn của cậu đi.”
Mặc Vân Hi bình tĩnh nhìn Mặc Vân Thiên đi tới, “Không cần tiếp đãi, đưa tôi đi gặp mẹ tôi.”
Phía sau Lăng Phong cũng là vẻ mặt đề phòng.
Mặc Vân Thiên khóe môi nhất câu, “Đừng nghiêm túc như vậy, thật vất vả về
nhà, phòng của cậu vẫn luôn vẫn duy trì nguyên dạng, muốn đi xem không?”
“Mang tôi đi gặp mẹ tôi.” Mặc Vân Hi nghiêm túc nói, cậu không biết Mặc Vân
Thiên đang muốn đùa giỡn cái gì, chỉ là cậu muốn nhanh nhìn thấy Sophie
L’Oreal.
Mặc Vân Thiên bất đắc dĩ gật đầu, “Được rồi, bất quá…”
Ánh mắt màu băng lam lướt qua Lăng Phong, “Đây là gia sự, cậu ta không
thể đi.”
“Chuyện của Vân Hi, chính là chuyện của tôi, em ấy là
người của tôi, anh tốt nhất không nên có suy nghĩ không đứng đắn.” Lăng
Phong âm thanh lạnh lùng nói.
Lời Lăng Phong nói làm cho trong
lòng Mặc Vân Thiên nhảy lên ra một cỗ lửa giận, nhưng hắn vẫn là cực lực khắc chế, “Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm gì em trai mình, sau khi gặp
Sophie L’Oreal, cậu ấy tùy thời có thể tự chủ đi hay ở, bất quá cậu chỉ
có thể chờ ở chỗ này, nếu không ai cũng đừng nghĩ nhìn thấy bà ấy.”
Thấy Mặc Vân Hi cùng Lăng Phong không lên tiếng, Mặc Vân Thiên không sao cả
nói, “Các cậu tốt nhất nên nghĩ nhanh lên, bác sĩ nói bà ấy tùy thời có
thể…” Khiêu khích nhìn Lăng Phong, “Cậu không tự tin như vậy? Cậu phía
sau có Lăng gia, tôi tự nhiên không có khả năng làm gì cậu, hay là, cậu
sợ Vân Hi đi rồi sẽ không muốn trở về cùng cậu?”
Mặc Vân Hi nắm
tay Lăng Phong, thấp giọng ở bên tai Lăng Phong nói mấy câu, sau đó một
bộ dáng không sợ trời không sợ đất cùng Mặc Vân Thiên nói, “Tôi đi cùng
anh, có đố anh cũng không dám làm gì tôi!”
Mặc Vân Thiên ngẩn ra, hắn vừa rồi thấy Mặc Vân Hi cùng Lăng Phong đến đây, vốn tưởng rằng cậu vẫn giống như trước đây chỉ có thể trốn dưới cánh chim của người khác,
không nghĩ tới lúc này dám chính mình đứng ra, “Tốt, cậu đi theo tôi.”
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của Mặc Vân Hi, thẳng đến khi cùng Mặc Vân Thiên
biến mất ở cửa phòng khách, Lăng Phong mới khẽ mỉm cười, bất đắc dĩ lắc
đầu.
Vừa rồi Mặc Vân Hi nói nhỏ bên tai, “Nếu trong chốc lát tôi
không đi ra, ngài đi trước, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, tìm được giúp đỡ nhất định phải tới cứu tôi! Nghe được không? Nô lệ tay nghề tốt giống tôi không dễ tìm như vậy đâu, ngài nhất định phải trở lại cứu tôi a!”
Mặc Vân Thiên mang theo Mặc Vân Hi rẽ bảy rẽ tám đi vào một
gian nhà kho độc lập, nhà kho chứa đầy tạp vật loạn thất bát tao, cũng
không biết Mặc Vân Thiên động chỗ nào, một góc sàn nhà kho chậm rãi hạ
xuống, hiện ra một cửa vào có thể chứa một người đi qua.
Mặc Vân
Hi đi theo Mặc Vân Thiên xuống dưới, xuyên qua một cái thông đạo âm u ẩm ướt, không khỏi nhăn mi lại, “Anh nhốt mẹ tôi ở nơi này?”
“Đừng
hiểu lầm, đây là vì an toàn của bà ấy.” Mặc Vân Thiên ở trước một cái
cửa sắt cuối thông đạo quét thẻ, “Nơi này chính là do cha xây dựng vì để bảo hộ bà ấy, sau khi trưởng thành tôi mới phát hiện.”
Xuyên qua cánh cửa kia, Mặc Vân Hi vừa mới thích ứng hoàn cảnh hắc ám, trong nháy mắt có chút đau đớn. Nơi này hẳn là dưới mặt đất, nhưng vẫn có ánh sáng đầy đủ, từ thủy tinh trong suốt trên đỉnh đầu thể thấy được đàn cá bơi
trong nước. Đây là phía dưới ao cá sau hậu hoa viên, trong đại sảnh có
đủ loại hoa cỏ xinh đẹp cùng thực vật xanh tốt, thậm chí còn đặt một cái xích đu đan bằng dây mây, ánh mặt trời xuyên thấu qua mặt nước đổ
xuống, rải rác từng vệt sáng.
“Đẹp chứ, lần đầu tiên tôi nhìn
thấy cũng rất kinh ngạc, không thể tưởng được dưới ao cá sau hậu viện
lại cất dấu một nơi thế này.” Mặc Vân Thiên tự giễu nói, “Mẹ vẫn cho
rằng cha giấu bà ấy ở bên ngoài, không nghĩ tới chỉ có ở bên người mới
là nơi cha yên tâm nhất, khó trách chưa bao giờ cho phép người ngoài đến gần ao cá kia, còn nói nuôi loại cá trân quý gì đó, a ~ đích thật là
một mỹ nhân ngư.”
Mặc Vân Hi nhíu mày, chẳng lẽ nói Sophie L’Oreal vẫn luôn ở chỗ này? Đây không phải là giam cầm trá hình sao?
“Đi thôi, tôi đưa cậu đi gặp bà ấy.” Mặc Vân Thiên mang theo Mặc Vân Hi đi
đến trước một cánh cửa. Còn chưa mở cửa, Mặc Vân Hi đã cảm giác được một cỗ ý thức ấm áp cường đại, cỗ ý thức này bị đè nén đến rất nhỏ, trực
tiếp truyền vào đại não Mặc Vân Hi, nhưng không làm kinh động đến Mặc
Vân Thiên có tinh thần lực khá cao.
【 Vân Hi, là Vân Hi sao? 】
Mặc Vân Hi trong lòng chấn động, nhưng mặt ngoài không có gì phản ứng, đi
theo Mặc Vân Thiên vào phòng. Căn phòng màu trắng sạch sẽ, chính giữa là một cái giường lớn mềm mại, một người phụ nữ xinh đẹp có mái tóc quăn
màu đay nằm trên giường, làn da tái nhợt gần như trong suốt, không có
một chút sức sống.
Mặc Vân Hi kinh ngạc nhìn người phụ nữ này,
cậu đã thấy bà ấy, tuy rằng chỉ gặp qua bà ấy một lần trong mơ, nhưng
lại khắc thật sâu vào trong trí nhớ cậu, không thể tưởng được, người phụ nữ này chính là mẹ của Mặc Vân Hi?
【 Vân Hi, đến bên ta. 】ý thức ấm áp cường đại truyền đến, Mặc Vân Hi chậm rãi đi đến trước giường.
【 Vân Hi, nắm tay ta. 】 Mặc Vân Hi làm theo lời của người phụ nữ, nhẹ nhàng nắm lấy tay bà.
Cảnh tượng mắt trước nháy mắt thay đổi, Mặc Vân Hi lăng lăng nhìn cổ thụ rêu xanh chung quanh, điểu ngữ mùi hoa, “Vân Hi, ta là mẹ con.”
Một
tiếng gọi mềm nhẹ, làm cho Mặc Vân Hi hồi thần, thiếu nữ một thân quần
áo trắng thuần tinh xảo, mái tóc quăn màu đay thật dài phủ trên trên
vai, bên cạnh bàn tay là một tinh linh nhỏ đang vỗ đôi cánh trong suốt.
Thiếu nữ ôn nhu nói, “Vân Hi, thực xin lỗi, chỉ có thể dùng phương thức này gặp mặt con.”
“Bà là? Mẹ?” Còn trẻ như vậy? Còn có đây là chỗ nào? Mặc Vân Hi tận lực duy trì trấn định.
“Nơi này là biển ý thức của ta, là cố hương trong trí nhớ của ta.” Sophie
L’Oreal ôn nhu nắm lấy tay Mặc Vân Hi, “Thật tốt quá, con còn sống, còn
có thể nhìn thấy con thật sự là quá tốt.”
“Ân, ngài ~ có khỏe
không?” Mặc Vân Hi không biết nên nói những gì, cậu giãy dụa không biết
có nên nói cho bà ấy chân tướng hay không?
Sophie L’Oreal tầm mắt rũ xuống, “Cơ thể của ta kỳ thật đã muốn…, dựa vào Phỉ Nhi mới có thể
vẫn duy trì ý thức không tiêu tan.” Nói xong nhẹ nhàng sờ sờ tinh linh
nhỏ bay múa bên cạnh.
“Phỉ Nhi?” Mặc Vân Hi tò mò nhìn về phía tinh linh nhỏ, giống như củ khoai tây gì đó.
Sophie L’Oreal ôn nhu cười, “Nó chính là Phỉ Nhi, là linh thức (trong raw là 意识灵 – ý thức linh, mình không edit kiểu gì mới đúng ý của tác giả nên mạn phép để là linh thức) của ta, tồn tại trong biển ý thức của ta.”
“Linh thức?” Đây là cái gì? Mặc Vân Hi tò mò nhìn khỏa khoai tây trơn bóng kia.
“Vân Hi cũng có, chính là ở ta người này ~” nói xong, Sophie L’Oreal đưa một củ khoai tây cho Mặc Vân Hi, “Đây là linh thức của Vân Hi, còn chưa ấp
trứng, vì bảo hộ con, cho con sống cuộc sống của người bình thường, ta
giấu nó ở chỗ ta.”
Mặc Vân Hi tiếp nhận tiểu khoai tây, nhất thời một cảm giác ấm áp thân thiết truyền đến, cậu thậm chí có thể cảm giác
được cậu nhóc kia rất cao hứng!
“Vân Hi, nơi này là rừng rậm
Bellamy cố hương của ta, khắp nơi đều có thể cảm nhận được sự dư thừa
của sinh mệnh lực.” Sophie L’Oreal hít sâu một hơi, như là hưởng thụ
không khí mới mẻ ở nơi này, rồi sau đó ánh mắt lại ảm đạm, “Đáng tiếc,
đây chỉ là ký ức trong biển ý thức của ta.”
“Ngài là muốn trở về
sao?” Mặc Vân Hi hỏi, nếu đây là tâm nguyện cuối cùng của bà ấy, cậu sẽ
đi van cầu Lăng Phong, có lẽ có thể giúp bà.
“Ân, muốn, nằm mơ
cũng muốn.” Sophie L’Oreal cười nhìn Mặc Vân Hi, điều này làm cho cậu
phi thường ngượng ngùng, người mẹ này cũng quá trẻ tuổi rồi.”Đáng tiếc
không thể quay về, hành tinh Bellamy ở một tinh hệ rất xa, phi thuyền
của chúng ta trong một lần đi kiểm tra gặp hạt gió lốc, bị cuốn vào lỗ
đen, đưa tới tinh hệ này, bắt buộc phải hạ cánh ở trên một tiểu hành
tinh không người.”
Sophie L’Oreal tựa hồ lâm vào trong ký ức xa
vời, “Tiểu hành tinh kia là hành tinh liên bang ngũ đại đế quốc đang
khai phá khoáng sản, lúc ấy chúng ta cũng không biết, sau khi buộc phải
hạ cánh đã bị quân của liên bang ngũ đại đế quốc đóng ở đó coi là kẻ xâm lấn mà bao vây, bởi vì ngôn ngữ không thông, người của chúng ta ý đồ
muốn trao đổi với quân liên bang, nhưng vẫn bị quân liên bang coi là
những kẻ xâm lấn bắt giữ.”
“Vậy còn ngài?” Mặc Vân Hi thân thiết
hỏi han, trong lòng lại ở điên cuồng lật bàn, đừng nói với cậu bà là đào phạm a! Con tư sinh và vân vân đã muốn đủ khổ bức!
Sophie
L’Oreal ôn nhu cười, “Ta được một bộ hạ trung thành giấu ở khoang chứa
hàng của phi thuyền, sau khi bọn họ bị bắt đi thì sĩ quan phụ trách điều tra phi thuyền chính là cha của con Mặc Hạo Nhiên.”
… Mặc Vân Hi đã không biết nên nói cái gì cho tốt, rất cẩu huyết, phim tám giờ a?
“Ông ấy là một quân nhân chính trực, ông ấy tin lời mẹ nói, cho rằng chúng
ta đúng là người gặp nạn bình thường, cũng không đồng ý dùng đãi ngộ với kẻ xâm lấn để giam giữ chúng ta, nhưng ông ấy khi đó cũng chỉ có thể
phục tùng mệnh lệnh.” Sophie L’Oreal ngóng nhìn phương xa, giống như là
nhìn gương mặt của ái nhân, “Ông ấy là một người tốt, mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng giấu ta đi, sau đó ta nghe nói quân đội để ý tinh thần lực
cao bất thường của tộc nhân chúng ta, cũng muốn nhân dịp này nghiên cứu
ra phương pháp đề cao tinh thần lực, như vậy liên bang có thể có được
càng nhiều dị năng võ giả cao cấp cùng năng lực chiến đấu cho quân đội.”
“Tinh thần lực cao bất thường? Chính là con…” Mặc Vân Hi hoang mang hỏi, thứ
này khi cậu bắt đầu luyện đan đã nghĩ tới, chẳng lẽ là không di truyền
cho cậu?
Sophie L’Oreal áy náy nhìn cậu, “Thực xin lỗi, Hạo Nhiên nói quân đội vẫn chưa đình chỉ nghiên cứu người hành tinh Bellamy, hơn
nữa còn không ngừng tìm kiếm hành tinh Bellamy trong vũ trụ, cho nên
chúng ta quyết định giấu diếm năng lực của con, bảo hộ con thật tốt.
Nhưng bọn họ không biết chính là, kỳ thật cái bọn họ gọi là tinh thần
lực cao vượt mức bình thường, căn bản là không tồn tại, người hành tinh
Bellamy chúng ta gọi cái này là năng lực ý thức, mà vật dẫn của năng lực ý thức, chính là linh thức trên tay con, nó chính là nguồn gốc năng lực ý thức của người Bellamy chúng ta.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT