CHƯƠNG 5
Hạ Cực đóng phim liên tục, vai diễn khó lần trước lại thêm danh tiếng của đạo diễn Vương Thiên Ốc thành ra kịch bản gởi đến hắn tới tấp. Trước khi trình chiếu cả trên các kênh truyền hình thực tế lẫn các bảng xếp hạng đều đánh giá rất cao. Tỉ lệ người xem tập cuối phá kỉ lục phim truyền hình từ trước đến giờ. Tiệc kỉ niệm lần này càng trở nên phi thường náo nhiệt.
Hạ Cực nghe người khác chúc mừng, miệng hắn lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, mơ hồ mang theo phong thái vương giả.
Vương Thiên Ốc sau khi cơm no rượu say, vỗ vỗ bờ vai của hắn:
– Hạ Cực, anh diễn rất tốt, thật sự rất tốt, rất giống sao chép nguyên bản.
Nghe được lời đó, Hạ Cực ban đầu còn có cảm giác được khen ngợi, tới lời cuối cùng, Hạ Cực sắc mặt khẽ thay đổi, hắn hỏi:
– Đạo diễn Vương nói như vậy là có ý gì?
Vương Thiên Ốc nheo mắt nhìn hắn
– Kì thật tôi với Mân Hồng cũng không quen biết nhiều, tôi có xem qua mấy bộ phim anh đóng, anh nói chung cũng rất có thực lực và tố chất, nhưng mà sau khi trực tiếp hợp tác với anh tôi cảm thấy Mân Hồng nói cũng không có sai, cảm tình của anh đều là sao chép, vốn là diễn lại tình cảm của người khác, còn chính anh thì là trống rỗng không có hồn. Anh diễn một người si mê một người đến tận tâm can nhưng trong đáy mắt lại không hề có một tia yêu thương nào cả, càng không có cảm tình, chỉ là một mảng trống rỗng.
Sắc mặt Hạ Cực đã rất khó xem, Vương Thiên Ốc luôn luôn đắc tội với người khác, thoải mái mắng diễn viên cho dù người đó rất nổi tiếng, hắn cũng không sợ sắc mặt khó coi đó của Hạ Cực, ngược lại sau khi nói ra suy nghĩ của bản thân, có thêm một diễn viên xem thường hắn thì hắn cũng không phải là người quan tâm tới người khác nghĩ cái gì.
– Anh nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi dám cam đoan anh trụ lại không quá 10 năm, bởi vì tất cả cảm xúc của anh đều là giả tạo. Ban đầu anh có vẻ dùng vẻ ngoài xuất sắc, diễn xuất hoa lệ mà dấu diếm lừa gạt nhưng mà anh lại không có cách nào làm cho người xem thấy cảm động thật sự, hành động giả dối của anh sớm muộn cũng sẽ làm cho người ta chán.
Hắn tiếp tục nói:
– Bởi vì anh là nhân tài rất khó tìm, cho nên tôi mới nói thẳng cho anh biết, nếu như anh có thể đột phá, tất cả đạo diễn trên thế giới này đều mời anh đóng phim của họ.
Hắn quẳng thêm một câu đùa cợt
– Nhưng mà điều đó chỉ có khả năng sau khi anh đạt được đột phá.
Hạ Cực tức giận tới phát run, hắn nắm chặt cái chén trong tay. Vương Thiên Ốc gãi đầu, càng nói càng không lưu tình, dù sao hắn cũng đã đắc tội với rất nhiều diễn viên, nhưng sau đó tất cả những diễn viên này đều tình nguyện cùng làm việc với hắn, sau khi cùng làm việc với hắn, trải qua ma luyện, diễn xuất lại nâng cao thêm một bước.
Lúc ấy bất luận có bao nhiêu khó chịu lẫn tức giận với Vương Thiên Ốc, sau đó sự thật luôn chứng minh lời của hắn nói không có sai. Đề nghị của hắn tựa như một đao đoạt mạng, lại thêm cá tính của hắn thẳng thắn, không cố ra vẻ quanh co.
– Oh, được rồi, tôi quên nói, tôi cảm giác anh là một tên hỗn đản vô tâm vô phế, anh có thể diễn tốt được vai diễn si tình thì đúng là làm bộ. Ha ha ha.
Hạ Cực tức giận đứng lên, sự kiêu ngạo không cho phép hắn nghe thêm bất kì lời nói nào như vậy.
Vương Thiên Ốc giương mắt lên nhìn hắn
– Bất quá trong khi quay phim có phát hiện làm cho tôi có cảm giác những cố gắng của anh không phải hoàn toàn không có hi vọng, cho nên hôm nay tôi mới có thể thành thật nói cho anh biết những lời này.
Hạ Cực nguyên bản muốn xoay người rời đi, giờ phút này, hắn quay đầu lại nhìn Vương Thiên Ốc. Vương Thiên Ốc sờ ria mép trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
– Lúc quay phim ở Đài Nam, khi phối cảnh bị rơi xuống anh phi thân chạy ra bảo vệ một người công nhân.
Hạ Cực hừ lạnh, đó là chỉ vì muốn Đinh Tông Nho rơi vào bẫy nên mới cố tình làm ra vẻ ôn nhu, hắn như thế nào có thể sẽ vì Đinh Tông Nho làm ra mấy chuyện che chở đó, mà chính mình còn có thể bị thương, hủy hoại nghiệp diễn viên. Là hắn xem góc độ phối cảnh rơi xuống tuyệt không có cơ hội làm hắn bị tổn thương nên hắn mới làm bộ chạy tới bên người y.
– Công nhân kia nhìn vào bộ dáng rất đẹp của anh, lúc anh đứng dậy phủi bụi đất dính trên tóc, ánh mắt anh lúc đó có mang theo một ít tia tức giận. Tôi còn đặc biệt quay lại lúc đó, xem như là đồ bí mật, bởi vì đó là một cảnh quay hết sức đẹp mắt rung động lòng người. Tôi sẽ chép cho anh một bản, anh có thể so sánh với phim anh diễn để thấy sự khác biệt.
2 ngày sau, hắn nhận được đoạn phim Vương Thiên Ốc gởi tới, hắn liền mở ra xem.
Chỉ kéo dài khoảng hai phút đồng hồ, chính là khi bối cảnh rơi xuống hắn nhào người đến bảo vệ Đinh Tông Nho, sau đó là Đinh Tông Nho chậm rãi bám vách tường đứng lên, nhưng mà ánh mắt Đinh Tông Nho khi đó đẹp đến kinh tâm động phách, trong ánh mắt của y chỉ có một tiêu điểm duy nhất chính là Hạ Cực hắn, cũng bởi vì ánh mắt này của y, Hạ Cực trong đoạn phim thoạt nhìn cũng không giống bình thường.
Trước kia diễn xuất của hắn giống như một công thức với độ chính xác rất cao, tuyệt không có chút khác biệt nào, nhưng hắn trong đoạn phim lại rất tự nhiên chân thật, ánh mắt hắn nhìn Đinh Tông Nho mang theo sự ôn nhu hết sức mơ hồ.
Hạ Cực xem đi xem lại hơn mười lần, hắn nghiên cứu ánh mắt cùng hành động của mình lúc đó, cũng nghiên cứu sự si vọng không biết phải hình dung như thế nào trong mắt Đinh Tông Nho trong lúc đó.
Hắn trước gương không ngừng bắt chước, cũng chỉ thấy càng làm càng tệ, chẳng thể nào bắt chước được, cũng không có cách diễn lại được dù chỉ 1% tình cảnh lúc ấy.
Hắn ngồi suy nghĩ sâu xa trên salon, cuối cùng gọi điện thoại cho vệ sĩ nói nhỏ
– Uh, người lần trước trong studio sao? Đàn ông tóc ngắn, da hơi đen? Anh cho họ vào đi.
Ngay lúc Đinh Tông Nho tưởng chừng đã tuyệt vọng đến cực điểm, không còn bất kì tia hi vọng nào nữa, Hạ Cực lại đồng ý gặp y.
Y đi vào trong nhà Hạ Cực, đây là nơi trước kia y ở, hết thảy không có gì thay đổi, ngay cả bài trí cũng giống y như cũ.
Hạ Cực ngồi trên ghế sa lôn lạnh lùng nhìn y
– Có chuyện gì?
Nói chuyện đã không còn giống như lúc trước nữa rồi, Đinh Tông Nho bi thương nói
– Cha tôi bị bệnh, ông rất muốn gặp La Hối. Hạ Cực, tôi cầu xin anh, anh cho nó gặp cha tôi được không? Chỉ gặp một lần thôi cũng được.
– Tôi đã đưa La Hối đi du học, ở bên đó đã khai giảng rồi, muốn để nó quay trở về là không thể, nó rất thích được ở kí túc xá.
Đinh Tông Nho đau khổ nhìn xuống sàn nhà, y khổ cực tiết kiệm tiền bạc như vậy chính là muốn khi La Hối tốt nghiệp trung học có thể đi du học. Kì thực lấy tài lực của Hạ Cực, rất nhanh có thể thỏa mãn tâm nguyện của con, đứa nhỏ này bây giờ nhất định vui đến quên trời đất, quả nhiên để cho Hạ Cực nuôi con mới có thể cho nó có được tất cả những gì nó muốn.
Hơn nữa ý tứ Hạ Cực cũng rất rõ ràng, chính là hắn sẽ không để cho con quay trở về.
– Bằng không nhờ nó viết một lá thơ, cha tôi thật sự bệnh rất nặng, ông rất nhớ La Hối. La Hối là một tay ông nuôi lớn, ông đối với nó tình cảm rất sâu nặng.
Y khẩn cầu, mặc dù biết cơ hội thành công chẳng hề cao một chút nào.
– Chuyện này không phải là không thể, muốn để nó quay về cũng có thể làm được
Hạ Cực như thế liền đáp ứng thoải mái, làm cho Đinh Tông Nho khiếp sợ đến cực điểm, y nước mắt ào ào rớt xuống
– Cám ơn anh Hạ Cực, cám ơn anh.
Y cảm động run rẩy nói không nên lời. Hạ Cực nắm lấy cánh tay của y
– Nhưng cần có một điều kiện
Hạ Cực nhìn Đinh Tông Nho gần trong gang tấc, hắn hạ giọng nói:
– Em cần phải ở lại đây, chỉ khi nào tôi đồng ý cho em ra ngoài thì em mới có thể đi ra ngoài.
Đinh Tông Nho không biết hắn có ý gì, thân thể y run rẩy, hắn chỉ chạm vào cánh tay của mình, chỗ đó liền truyền lên một trận đau đớn như lửa thiêu, y biết chính mình yêu Hạ Cực, chỉ cần một câu nói mơ hồ của Hạ Cực liền khiến cho tâm lí của y lần nữa nổi lên sóng lớn.
– Cha của em ở Đài Nam tôi cũng có thể đem ông chuyển đến bệnh viện tốt nhất ở Đài Bắc. Yêu cầu của tôi với em chỉ có vậy, cùng sống với tôi, những vấn đề khác cũng không cần hỏi.
Đinh Tông Nho không thể hiểu tại sao hắn lại làm như vậy, y mở hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn lên Hạ Cực hôn xuống bờ môi của y, tình cảm ào tới mãnh liệt làm cho chân y nhũn ra không cách nào đỡ nổi chính mình.
– Không, không, không nên như vậy mà Hạ Cực.
Y ra sức từ chối, y không thể phát sinh quan hệ với Hạ Cực thêm một lần nữa, y bị Hạ Cực làm tổn thương tới tận tim óc, y biết đây chỉ là thú vui nhất thời của hắn, rất nhanh thôi hắn sẽ chán ghét y, rồi sau đó chính mình sẽ phi thường thống khổ, chính lại đã có kinh nghiệm vô số lần rồi.
– Tại sao không nên?
– Tôi yêu anh.
Những lời này nhiều năm trước y đã nói với Hạ Cực vô số, vô số lần, mỗi một lần đều làm cho y đau lòng đến cực điểm. Hạ Cực đưa hắn ngồi lên ghế Sa Lon, những lời này đối với hắn hoàn toàn không có ý nghĩa. Hắn nói
– Vậy cũng tốt, tôi cũng không có chán ghét em.
Không có chán ghét và yêu căn bản là hai chuyện khác nhau. Hạ Cực là người tàn nhẫn như vậy, hắn trừ diễn xuất ở bên ngoài, đối với người khác căn bản là không có tình cảm. Hắn cũng không biết chắc lời hắn nói ra mang theo sức sát thương lớn đến mức nào, có lẽ chính là bởi vì hắn hoàn toàn không có cảm giác với sự thống khổ của người khác. Về mặt này hắn với La Hối giống nhau như đúc.
– Không chán ghét, cũng không có nghĩa là anh yêu tôi.
– Tôi cũng không nghĩ đến tôi sẽ yêu em, em căn bản không có gì nổi bật, người rất bình thường.
Hạ Cực thành thật nói ra cảm giác của hắn đối với y, đem lòng y giẫm một cước rất đau, nhưng ít nhất Hạ Cực cũng không có lừa gạt y.
Lấy bề ngoài cùng địa vị bây giờ của Hạ Cực, hắn đích xác tìm được rất nhiều người tốt hơn y, y cũng biết mình chỉ là một người đàn ông tầm thường chẳng có gì thú vị. Thanh âm của y khàn khàn, trong lòng nhưng đang uống thuốc độc, lệ quang ẩm ướt thống khổ trào ra
– Nếu như chúng ta phát sinh quan hệ, tôi hoàn toàn không có cách chịu đựng được việc anh cùng người khác ở chung một chỗ.
– Tôi sẽ không ở chung với người khác, chỉ đến khi nào em không còn ở đây nữa mới thôi.
Hạ Cực nói đơn giản, Đinh Tông Nho trong mắt mơ hồ đầy nước mắt, tay y chạm nhẹ vào bả vai Hạ Cực, không có biện pháp tin được những lời hứa hẹn mà mình vừa nghe thấy, y nổi giận
– Anh… Anh nói thật sao?
Hạ Cực chăm chú nhìn vào người đàn ông trước mặt, y có lẽ chẳng có gì được gọi là đẹp mắt, nhưng vẫn có một điểm đặc sắc, chính là y nhìn chính mình ánh mắt liền tỏa ra sự sùng bái cùng tình yêu say đắm. Hắn muốn học được điều này. Để học được cái này, chỉ cần đặt người trước mắt lên giường, căn bản là tiết kiệm được rất nhiều học phí.
– Đúng vậy!
Hắn hôn xuống môi Đinh Tông Nho, hơn nữa hắn cũng không chán ghét Đinh Tông Nho cho dù y là đàn ông, nhưng thân thể của y vẫn có thể thỏa mãn nhu cầu *** của hắn.
Đinh Tông Nho ôm chặt bờ vai của hắn, hắn tại giường lớn vô cùng thành thục làm một hồi, nhưng mà tâm trạng hắn cũng không có chút tình ái. Khi Đinh Tông Nho mang theo tình cảm lưu luyến cùng nhiệt tình yêu thương trên mặt, y cam nguyện dâng ra hết thảy động tác cơ thể, *** cùng tình yêu tan ra trong tiếng rên rĩ phóng đãng, hắn chú mục ghi nhớ điều này có thể giúp hắn diễn xuất tốt hơn trong những bộ phim sắp tới.
Hắn tỉnh táo giống như pháp y, trước mắt hắn không phải là người mà chỉ là một khối công cụ để cho hắn phân tích được thất tình lục dục của loài người mà thôi.
.
.
.
Đinh Tông Nho mỗi ngày đều đến bệnh viện chăm sóc Đinh Nhất Phong, tình trạng của Đinh Nhất Phong không có khả quan hơn, y trấn an Đinh Nhất Phong nói Đinh La Hối rất nhanh sẽ trở về, nó bây giờ đang làm thủ tục.
Một ngày lại một tháng trôi qua, Đinh La Hối cũng chưa về nước, Đinh Tông Nho có chút lo lắng hỏi Hạ Cực chính xác lúc nào La Hối mới có thể trở về.
Hạ Cực vẫn lạnh lùng như bình thường, thản nhiên nói
– Tôi đã nói cho nó biết rồi.
Đinh Tông Nho không dám hỏi lại nữa, Hạ Cực bình thường cũng không có nói nhiều. Hai, ba tháng nữa lại trôi qua, Hạ Cực hợp tác đóng phim với một đạo diễn lớn, diễn xuất của hắn xuất thần nhập hóa, hành động tinh tế khiến cho đạo diễn kia đứng thẳng lên vỗ tay khen ngợi. Ngay lúc thanh danh Hạ Cực như mặt trời ban trưa, Đinh Nhất Phong lâm vào hôn mê, bệnh tình càng lúc càng nguy cấp.
Đinh Tông Nho nhận được tin tức ấy, tại bệnh viện khóc cơ hồ đến té xỉu, y hỏi Hạ Cực rốt cuộc La Hối chừng nào mới có thể về nước. Hạ Cực đã học được hành động hắn muốn, cũng không cần dấu diếm việc này, đồng thời hắn nhận định Đinh Tông Nho cũng chẳng còn giá trị lợi dụng nữa.
Hắn lạnh lùng nói
– Nói nói nó không trở về
Đinh Tông Nho chịu đã kích lớn, bật thốt lên hỏi
– Tại sao?
– Nó nói nó với em là người xa lạ, nó không cần lãng phí thời gian vì người xa lạ.
Đinh Tông Nho có thể tưởng tượng vẻ mặt lãnh khốc của Đinh La Hối khi nói những lời này, y che lại miệng những tiếng bi thương từ trong lòng phát ra, đứa con mà y hết lòng che chở từ nhỏ đến lớn, ngay cả khi Đinh Nhất Phong nguy kịch đều không để làm cho nó muốn trở về gặp lần cuối thì còn nói được gì nữa.
– Gọi điện thoại cho con, cho ta nói với con, nói với con…
Y khóc đến run rẩy cả người, cầm lấy điện thoại. Hạ Cực lạnh lùng đứng dậy đối với y nói:
– Từ mai em có thể ra ngoài.
Đinh Tông Nho ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn mĩ như thiên thần trước mắt, Hạ Cực nói lời chia tay với y, điện thoại trong tay y rơi xuống dưới
– Tôi đã chán em lắm rồi, không muốn tiếp tục với em nữa.
Đinh Tông Nho mở miệng nhưng chẳng có âm thanh nào phát ra, y dựa vào cái bàn trong phòng khách, một đêm cũng không có chợp mắt. Bên ngoài lất phất mưa đầu màu hạ, có lẽ là do liên tiếp nhận đả kích y đã sớm kiệt sức, dù thống khổ cũng chẳng còn nước mắt để mà khóc. Y chẳng còn sức lực nhìn màn mưa ngoài cửa sổ.
Y rốt cuộc đã hiểu rõ Hạ Cực nói cái gì với mình. Hạ Cực không yêu y, cho tới bây giờ cũng chưa từng, bằng không sẽ không hờ hững nhìn sự thống khổ của y như vậy, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng… ngay tại thời điểm y thống khổ nhất, đem y trở thành rác rưởi tống ra khỏi nhà.
Ngày hôm sau, y đờ đẫn mang theo trái tim lạnh như tro tàn thu thập đồ dùng cá nhân, quay về ở lại trong bệnh viện bên cạnh Đinh Nhất Phong trong những giờ phút cuối cùng.
Đinh La Hối không có trở về, y trăm phương ngàn kế hỏi thăm địa chỉ trường học bên Mĩ của con, viết cho con một lá thư, hi vọng con có thể trở về gặp ông nội một lần cuối cùng, Đinh La Hối cũng bỏ mặc.
Tính cách của đứa trẻ này cùng với cha ruột nó giống nhau như đúc. Trái tim y lạnh đến cực điểm, lòng tuyệt vọng cực độ. Khi trái tim của Đinh Nhất Phong ngừng đập cũng là thời khắc trái tim y với đôi phụ tử ấy đóng băng.
Y làm một tang sự đơn giản, trái tim hoàn toàn chỉ còn lại sự trống rỗng. Đinh Nhất Phong ôm hận mà chết. Đến phút lâm chung vẫn một mực chờ Đinh La Hối trở về, ông khóc lóc kêu gào, y biết Đinh Nhất Phong là quá mức thương tâm, bằng không ông hẳn là có thể sống lâu hơn được một chút. Đều là bởi vì đứa con bất hiếu như y, lúc đầu làm ra những chuyện lỗ mãng mới khiến cho cha không chịu nổi kích động mà qua đời.
Y đối với Hạ Cực cùng Đinh La Hối tâm tàn ý lạnh, sau khi làm xong mọi hậu sự cho Đinh Nhất Phong sớm đã dùng hết tất cả tiền bạc để dành. Y trở về lại căn nhà cổ ở nông thôn nhưng lại phát hiện một chuyện y không thể nào tiếp nhận.
Y lại có con với Hạ Cực.
Y mấy ngày nay đầu óc mê man, ban đầu tưởng rằng do mình thương tâm quá lớn, hơn nữa tinh thần lại chịu áp lực cho nên mới không có tinh thần. Nhưng mà liên tục nửa tháng, mỗi khi rời giường buổi sáng y đều rất muốn nôn, mấy ngày hôm nay tình trạng này càng thêm trầm trọng, y cứ tưởng rằng mình bị đau bao tử.
Y tới phòng khám nói rõ bệnh trạng, bác sĩ ghi cho toa thuốc. Y về nhà sau khi uống thuốc liền nôn thốc nôn tháo, cả thuốc cũng nôn ra. Sau khi nôn xong y ngồi co quắp tê liệt trong phòng tắm, toàn thân không nhấc lên được.
Y cả đời này chưa từng bị nôn nghiêm trọng như vậy, trừ lúc có thai La Hối. Lúc này, một ý nghĩ đánh vào đầu óc, y vội cầm ví vào trong hiệu thuốc mua que thử, thử ra kết quả khiến y mơ hồ muốn điên.
Bởi bí mật đó, mỗi lần y cùng Hạ Cực một chỗ đều dùng bao cao su. Y cả người phát run nhớ lại, có lần Hạ Cực có dùng bao cao su, nhưng cũng có một lần thân thiết, Hạ Cực không muốn dùng, mặc cho y cầu xin, hắn cũng không chịu mà cứ thế tiến vào.
Chỉ một lần đó thôi vậy mà y lại trúng xổ số.
Y run rẩy gọi đến một người đã nhiều năm không có liên lạc, y báo danh tánh của mình để thư kí chuyển cuộc gọi. Y cất tiếng suy yếu nỉ non như khóc, tràn ngập vô vọng lẫn tuyệt vọng cùng thống khổ chồng chất.
– Tiến sĩ Cung, tôi có thể phá thai không?
Cung Tú Nhân nhận ra người đang nói chuyện điện thoại là người được mình đỡ đẻ trước kia nên rất vui. Đồng tính mang thai đã sinh sản là rất hiếm cũng rất nguy hiểm. Em bé được sinh ra phần lớn cũng thông minh hơn người.
Nhưng mà so với tài năng còn mang theo cá tính cố chấp giống như cha mẹ nó, như vậy tính tình cố chấp cả đời cũng khó có thể thay đổi. Đây mới là điều hắn để ý nhất, hắn không hi vọng đứa trẻ mình đỡ đẻ có bản tính tàn nhẫn, thậm chí có thể giết người, cho nên hắn mới nghiêm túc lựa chọn người phù hợp.
Hắn còn nhớ rõ Đinh Tông Nho, y khi đó là trợ lí của đại minh tinh Hạ Cực, hai người bởi vì yêu nhau mà kết hợp, khi gặp y lần đầu y vẫn còn là một thiếu niên nói về những sự tình phức tạp với Hạ Cực bằng ánh mắt lấp lánh. Hắn không quên được ánh mắt sâu đậm luyến ái của y dành cho Hạ Cực.
Hắn cũng có đề cập qua những vấn đề như báo chí sẽ viết về chuyện tình này nọ của Hạ Cực,… Đinh Tông Nho nhỏ giọng nói vì Hạ Cực là ngôi sao điện ảnh, phải tung hỏa mù, tạo ra những chuyện này nọ để báo chí có chuyện mà nói.
Trong quá trình trao đổi, Hạ Cực cũng chưa lần nào cùng Đinh Tông Nho đến đây, Đinh Tông Nho luôn xin lỗi nói Hạ Cực đóng phim ở nước ngoài, không thể làm phép phân thân chứ không phải do hắn cố ý.
Hắn cuối cùng cũng biết được nguyên nhân vì sao, hắn nói cho Đinh Tông Nho biết hắn coi trong y, bởi vì ấn tượng của hắn đối với y rất tốt, cho nên hắn tình nguyện hỗ trợ Đinh Tông Nho sinh em bé, trước đó cũng nói cho y biết rõ những nguy hiểm trong quá trình sinh sản.
Hắn an bài cho Đinh Tông Nho ở lại bệnh viện chờ sinh, bởi vì Hạ Cực là diễn viên lớn, không thể làm ra chuyện khiến giới báo chí chú ý thành ra Hạ Cực cũng không có đến bệnh viện. Bụng Đinh Tông Nho càng ngày càng lớn, thậm chí đến lúc gần sinh thì thái độ của hắn đối với Hạ Cực đã không còn kiên nhẫn.
Hắn không cách nào hiểu được trong khi Đinh Tông Nho trước mắt sống chết chưa rõ mà vẫn cố sinh em bé còn cái tên đàn ông tên Hạ Cực kia lại vì sự nghiệp mà không chịu đến bệnh viện chăm sóc y.
Đinh Tông Nho luôn xin hắn đừng tức giận, tình hình của y vẫn rất khả quan, nhưng phía sau sự lạc quan đó chung qui vẫn làm cho hắn cảm giác có một tia lo lắng, hắn không biết điều đó là gì, nhưng mà Đinh Tông Nho sau khi sinh em bé, thanh toán hết tất cả viện phí đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian. Đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm hắn nhận được điện thoại của y.
– Anh nói cái gì? Phá thai?
Cung Tú giật mình đứng dậy rống to, hắn rất ít khi thất thố như vậy, thần kinh hắn được rèn luyện rất vững, tính tình luôn luôn trầm ổn nhưng hôm nay nghe được hai chữ kia cũng phải giận dữ hét lên.
– Tôi đã nói với anh lúc nào cũng phải hết sức cẩn thận rồi mà. Cơ hội sinh sản rất thấp, chỉ cần có rồi thì phải giữ tinh thần vui vẻ. Hơn nữa chuyện mang thai với người đồng tính là chuyện nguy hiểm vô cùng, càng không cần nói tới việc phá thai, trong lúc tôi chuẩn bị anh lập tức đến chỗ của tôi để theo dõi đi.
Đinh Tông Nho ở đầu bên kia trở nên trầm mặc, Cung Tú ôn nhu nói
– Anh vì sao muốn phá thai? Hạ Cực không phải rất thích trẻ con sao? Hay là hai người ở chung với nhau không hòa hợp?
Đinh Tông Nho âm thanh khàn khàn, cơ hồ trả lời rất nhanh
– Không có việc gì đâu tiến sĩ Cung, chỉ là tôi hay suy nghĩ quá thôi. Hạ Cực là một ngôi sao, tôi không muốn làm anh ấy phải lo lắng, anh cũng biết tôi lần trước sinh La Hối gặp phải chút chuyện nên hắn có chút lo lắng mà thôi.
Cung Tú cười an tâm, lần trước Đinh Tông Nho sau khi sinh em bé xảy ra chút sự cố, nhưng đến thời điểm này thì điều đó sớm không thành vấn đề nữa rồi.
– Anh lần trước gặp nguy hiểm rất lớn, thiếu chút nữa là bị băng huyết rồi. Nhưng mấy năm nay tôi ra sức tìm hiểu khắc phục vấn đề này, sự nguy hiểm so với trước kia đã giảm bớt 50% rồi. Anh có thể nói cho Hạ Cực yên tâm.
Đinh Tông Nho tại đầu điện thoại bên kia lại không nói cái gì nữa, Cung Tú quan tâm hỏi
– Ngữ khí của anh nghe không được tốt lắm. Có chuyện gì vậy?
Đinh Tông Nho chỉ thì nào nói mang thai nên buồn nôn rất khó chịu, nhân tiện cúp máy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT