"Thế giới này còn không? Chúng ta còn sống hay không?" Triệu Hương Nông dè dặt hỏi, dù tay cô đã chạm vào cơ thể ấm áp đang ôm lấy cô, Triệu Hương Nông vẫn sợ hãi.
Đáp lại cô là tiếng cười khẽ, dịu dàng vô cùng.
Mặt đất dưới chân vẫn rung chuyển, cơn gió sau khi tàu hỏa đi qua lướt qua tai cô, cảm giác thật tuyệt diệu.
Triệu Hương Nông mở mắt ra, cô đang đứng trên bục đợi tàu, ánh đèn vẫn hiu hắt như cũ, không xa là người quản lí trạm tàu hỏa và ngươi đàn ông da màu bị cô dùng súng đe dọa lúc trước. Hai người họ đang nhìn cô, khiến Triệu Hương Nông càng cảm thấy ngượng ngùng hơn.
Sợ hãi, hổ thẹn, khiến Triệu Hương Nông càng khóc to hơn. Dù hốc mắt cô khô khốc, nhưng cô vẫn muốn làm chuyện gì đó để che giấu chuyện ngu xuẩn cô vừa làm.
Tống Ngọc Trạch vẫn đứng yên đó, mặc cho cô khóc, Triệu Hương Nông dần cảm thấy buồn ngủ khi dựa vào bờ vai người kia, thỉnh thoảng cô lại phát ra tiếng thút thít. Cuối cùng, khi trạm tàu hỏa yên tĩnh trở lại, bàn tay đang đặt trên gáy cô chầm chậm đặt lên vai cô.
"Triệu Hương Nông."
"Ừm."
"Anh biết em đang nhớ một người. Nếu em quá nhớ anh ta, anh có thể dẫn em đi gặp anh ta. Từ đó về sau, anh ta sẽ không bao giờ rời xa Triệu Hương Nông nữa."
"Anh có ý gì vậy?" Trong lúc còn chưa hoàn hồn, đầu óc của Triệu Hương Nông hơi chậm chạp, cô không hiểu lời Tống Ngọc Trạch vừa nói lắm.
Tống Ngọc Trạch không trả lời, anh chỉ hỏi cô đã đi cả một ngày phải không.
Triệu Hương Nông gật đầu.
"Bây giờ em mỏi chân rồi đúng không?"
Tiếp tục gật đầu.
"Bây giờ em nhất định vừa mệt vừa đói, em còn muốn tìm một nơi để nghỉ."
Sau giây phút gần với cõi chết, Tống Ngọc Trạch cõng Triệu Hương Nông quay về căn phòng cũ, lấy chìa khóa xe từ chỗ bà chủ nhà. Sau đó, Triệu Hương Nông nghe thấy cuộc đối thoại của Tống Ngọc Trạch và bà chủ nhà:
"Tống Ngọc Trạch, không phải cậu đã lấy Triệu Hương Nông rồi sao? Cậu không nên cõng cô gái khác vào lúc này."
"Người cháu cõng là vợ của cháu."
"Vợ à... Thế cho nên, cô gái sống ở nhà cậu lúc trước chính là Triệu Hương Nông?"
Khi nhìn thấy khuôn mặt phóng to của bà chủ nhà, Triệu Hương Nông vùi mặt thật sâu vào lưng Tống Ngọc Trạch. Rời khỏi nhà của bà chủ nhà, Tống Ngọc Trạch cõng cô lên căn phòng của anh, rồi đặt cô lên chiếc giường kỳ lạ kia.
Đèn phòng được bật sáng, ấm nước bốc hơi nghi ngút, anh vắt áo vest sang một bên rồi xắn ống tay áo sơ mi lên, bỏ hộp cá mòi vào lò vi sóng. Bánh mì lấy từ chỗ bà chủ nhà được bỏ vào trong lò nướng. Một lúc sau trên khay đã có thêm đồ ăn nóng hổi, rồi được đặt xuống trước mặt Triệu Hương Nông.
Sau khi ăn no, Tống Ngọc Trạch nói anh đã pha nước tắm giúp cô, Triệu Hương Nông gật đầu. Khi anh đun nước cho cô, cô đã ngủ quên mất. Tiếng bước chân đến gần cô còn có giọng nói bất lực nói với cô y như dì Thanh hay nói: "Triệu Hương Nông, sao em lại ngủ mất rồi, mau dậy đi, tắm xong hãy ngủ tiếp."
Cô quấn chăn chặt hơn, lắc đầu nguầy nguậy.
Kính và tóc giả bị gỡ ra, quần áo bị cởi ra từng cái một, cơ thể cô được thả vào bồn nước ấm áp, giọng nói mất tự nhiên nói với cô: "Em tự tắm đi."
Triệu Hương Nông vô thức cầm tay người đang định rời khỏi đó. Cô vẫn còn tưởng đó là dì Thanh, cô kéo dài giọng, nói: "Dì Thanh, cháu lười."
Tiếp theo đó, trong thời gian cô tắm đã xảy ra một số chuyện, có thứ gì đó bị đánh rơi xuống đất. Trong lúc đó, hình như có người đang tức giận mà chửi thề. Cuối cùng cô được bế về giường. Cô vươn vai một cái rồi rúc vào lòng người kia, miệng thì lẩm bẩm: "Tốt quá, lại được quay lại đây rồi."
Cơn chấn động quen thuộc kéo Triệu Hương Nông ra khỏi giấc mộng. Khung cảnh rơi vào mắt cô khiến cô ngỡ rằng thời gian vẫn dừng lại ở quãng thời gian tươi đẹp kia, rèm cửa màu nhạt nhuốm ánh sáng tờ mờ buổi sớm.
Bàn tay cô đang nằm trong bàn tay khác.
"Tỉnh rồi?" giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
"Ừm."
Anh chạm tay vào tóc mai cô, khẽ nói: "Dù muộn một ngày nhưng anh vẫn muốn nói một câu, sinh nhật vui vẻ nhé Triệu Hương Nông."
Lúc này Triệu Hương Nông mới nhớ ra bữa tiệc sinh nhật mà Triệu Diên Đình tổ chức cho cô. Triệu Hương Nông định ngồi dậy thì bị kéo lại: "Chỗ ba em không cần lo lắng, tối qua anh đã gọi điện cho ba rồi."
Triệu Hương Nông nhìn lên trần nhà, lúc này khác lúc trước khác. Dù đã không còn dũng khí làm cái chuyện điên rồ kia nhưng những chuyện phiền phức của cô vẫn còn rất nhiều, nhiều đến nỗi cô không kìm được tiếng thở dài.
"Sao vậy?"
"Không có gì." Triệu Hương Nông nhắm mắt lại.
Sau đó Triệu Hương Nông hỏi Tống Ngọc Trạch không tò mò vì sao tối qua cô lại làm chuyện như vậy sao?
Anh ôm cô vào lòng, nói một câu rằng: "Chẳng phải bây giờ em vẫn nằm cạnh anh sao, chẳng có gì quan trọng hơn điều này cả."
Giây phút đó Triệu Hương Nông rất cảm kích Tống Ngọc Trạch.
Một tiếng sau, Tống Ngọc Trạch xuống khỏi giường. Khi Tống Ngọc Trạch đi vào toilet, Triệu Hương Nông cũng ngồi dậy. Khi Tống Ngọc Trạch ra khỏi toilet thì Triệu Hương Nông đang tìm quần áo của cô, quần áo cô đang mặc là của Tống Ngọc Trạch.
"Em đang tìm gì vậy?" Tống Ngọc Trạch mặc bộ vest tối qua, đến hỏi cô: "Bộ tối qua em mặc sao?"
Triệu Hương Nông gật đầu, cô ngồi trên giường, Tống Ngọc Trạch ngồi xổm trước cô. Anh đặt tay lên vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô và nói: "Triệu Hương Nông, anh sẽ không hỏi vì sao hôm qua em lại làm như vậy. Anh nghĩ bây giờ em nhất định rất mệt, đúng không?"
Triệu Hương Nông cụp mắt xuống.
"Anh đoán, bây giờ em nhất định không muốn về nhà. Nhà mà anh nói là nhà em ấy, đúng chứ?"
Triệu Hương Nông không nói gì, chỉ siết chặt tay lại. Tay cô lúc nào cũng vô thức muốn chà lau môi mình để lau sạch cái cảm giác làm cô nổi gai ốc kia.
Tống Ngọc Trạch cầm tay Triệu Hương Nông, nói: "Em cứ ở lại đây, giao hết mọi chuyện cho anh xử lí. Anh hứa sẽ xử lí ổn thỏa mọi chuyện, sau đó anh sẽ đưa em về New Orleans. Từ đó về sau chúng ta sẽ sống ở đó, không đi đâu nữa."
Anh tiếp tục nói: "Về sau chúng ta sẽ sống mãi ở đó, anh tìm một công việc, em muốn đi làm hay ở nhà cũng được. Chúng ta sẽ trồng vài chậu hoa trên bệ cửa sổ. Nếu em thích, chúng ta có thể mua một cái nông trại nhỏ, em sẽ nuôi gà nuôi vịt trong nông trại của chúng ta. Đương nhiên mẹ của chúng cũng sẽ đến nông trại cùng bọn chúng. Chúng ta có thể đặt cho chúng những cái tên đáng yêu. Còn thời gian cuối tuần chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch."
"Bây giờ, anh tạm thời chỉ có thể nghĩ đến đấy, về sau chúng ta còn nhiều thời gian, hai đứa có thể từ từ mà nghĩ. Chỉ cần em thích anh sẽ ủng hộ một cách vô điều kiện, em thấy như vậy có được không?"
Anh khẽ chạm tay vào má cô, nở nụ cười dịu dàng. Nắng mai khẽ hắt lên khuôn mặt anh, nụ cười của anh trở nên xán lạn khiến cô phải nheo mắt lại nhìn anh.
"Em có biết không?" Ngón tay anh chạm vào môi cô, ngón tay truyền đạt sự lưu luyến của anh: "Mỗi khi em nheo mắt lại, anh rất muốn hôn em."
Đầu Triệu Hương Nông có chút hỗn loạn, cô không hiểu ý của Tống Ngọc Trạch lắm. Thế là cô khẽ hỏi Tống Ngọc Trạch lời anh vừa nói là ý gì? Sao em không hiểu lắm.
Trong lúc mơ hồ, cô bỗng nhớ lại những lời Tống Ngọc Trạch đã nói với cô lúc hai người ở trạm tàu hỏa.
"Anh biết em đang nhớ một người, nếu em quá nhớ anh ta thì anh có thể mang em đi tìm anh ta. Từ đó về sau, anh ta sẽ không bao giờ rời xa Triệu Hương Nông nữa."
Thế là, Triệu Hương Nông lại thì thầm: "Tống Ngọc Trạch, ý của anh là..."
Anh gật đầu.
"Anh ngốc à?" Cô áp tay lên má anh: "Anh cũng nói rồi, anh cũng biết đó chỉ là hình tượng ảo mà thôi, là hình tượng ảo được dựng lên để lừa em."
"Thế nhưng..." Anh cầm lấy tay cô, kéo tay cô chạm vào môi anh, giọng anh lọt qua kẽ tay cô: "Nhưng Triệu Hương Nông rất thích anh ta. Chỉ cần Triệu Hương Nông thích Tống Ngọc Trạch sẽ tìm cách thỏa mãn cô ấy."
Đúng là ngốc! Triệu Hương Nông định nói Tống Ngọc Trạch anh ngốc thật, nhưng cô không thể thốt nên lời.
"Bây giờ, em ngoan ngoãn ở đây chờ anh về, sau đó anh sẽ mang em rời khỏi đây. Lần này chúng ta không đi máy bay mà đi tàu hỏa, chắc hẳn em chưa đi tàu hỏa bao giờ đúng không?"
Triệu Hương Nông gật đầu.
"Cứ vậy nhé, em ở đây đợi anh, sau khi anh về anh sẽ đưa em đi ra trạm tàu hỏa." Anh hôn vào lòng bàn tay cô, rồi đứng dậy.
Đầu óc của Triệu Hương Nông có chút đờ đẫn, cô cứ thế nhìn anh đi đến cửa phòng. Chỉ thoáng chốc anh đã đi đến cửa, Triệu Hương Nông mới cất tiếng: "Tống Ngọc Trạch..."
Anh dừng bước, quay lại nhìn cô.
Cô bước từng bước về phía Tống Ngọc Trạch, dừng lại trước mặt anh, đóng cánh cửa anh vừa mới mở ra lại. Cô cúi đầu khẽ nói một câu: "Anh quay mặt về phía sau đi."
Tống Ngọc Trạch quay lại đối diện với cánh cửa, Triệu Hương Nông bước lên trước áp mặt lên lưng anh, nói: "Tống Ngọc Trạch, cho em một chút thời gian."
"Gì cơ?"
"Cho em chút thời gian, để em quên hết những chuyện nên quên, rồi chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu."
"Ý em... là gì?" Giọng anh có chút run rẩy.
Cô duỗi tay ôm lấy eo anh, nói to hơn: "Tống Ngọc Trạch, sau này em sẽ thử quen và chấp nhận anh của hiện tại."
Yên lặng...
"Anh vẫn không hiểu lời em sao?" Lâu không thấy anh phản ứng, Triệu Hương Nông lại nói một câu.
Yên lặng...
Triệu Hương Nông giậm chân.
Cuối cùng, Tống Ngọc Trạch mới cất lời, giọng nói nghẹn ngào: "Triệu Hương Nông, em nghĩ kỹ chưa?"
"Rồi!"
Một tiếng sau, Triệu Hương Nông và Tống Ngọc Trạch tay đan tay xuất hiện ở Triệu công quán. Nơi tổ chức tiệc sinh nhật vẫn sáng đèn, mọi thứ vẫn giữ nguyên trạng thái của hôm qua. Triệu Diên Đình ngồi dưới cây đèn chùm lớn, hai mắt đỏ ngầu, rõ ràng là một đêm không ngủ.
"Ba, chúng con về rồi." Hai người đứng trước mặt Triệu Diên Đình.
Triệu Diên Đình gật đầu: "Về là tốt rồi."
"Ba, con xin lỗi." Tống Ngọc Trạch nói bình thản nói: "Hôm qua đều là tại con không tốt, còn làm chuyện khiến cô ấy tức giận nên cô ấy mới bỏ đi."
"Con xin lỗi ba." Triệu Hương Nông tiếp lời Tống Ngọc Trạch: "Con hứa sẽ không có lần sau nữa."
Triệu Diên Đình nhìn chằm chằm vào Triệu Hương Nông, Tống Ngọc Trạch liền dịch người che khuất tầm mắt của Triệu Diên Đình.
"Ừm!" Triệu Diên Đình lạnh nhạt đáp một tiếng: "Sắc mặt của Tiểu Nông không tốt lắm, hẳn là mệt rồi, cứ về phòng nghỉ ngơi đi đã, rồi ba sẽ gọi điện bảo bác sĩ đến."
"Không cần đâu ba." Tống Ngọc Trạch nhanh chóng đáp lại: "Chúng con định về nhà bây giờ."
"Tống Ngọc Trạch..."
"Ba à, hình như ba rất dễ quên chuyện Tiểu Nông đã lấy con." Tống Ngọc Trạch nhanh chóng cắt lời Triệu Diên Đình: "Con mong ba có thể nhanh chóng quen với sự thực cô ấy đã lấy con, đã trở thành vợ của con."
Triệu Diên Đình đứng dậy, bước đến trước mặt Tống Ngọc Trạch. Hai người đối mặt với nhau, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng: "Để cho ba có thể quen chuyện này nhanh hơn, những chuyện như tổ chức sinh nhật cho cô ấy cứ để con lo."
"Tống Ngọc Trạch, cậu đừng quên rằng Triệu Hương Nông là người thừa kế duy nhất của nhà họ Triệu."
"Nhưng Triệu Hương Nông cũng là vợ của Tống Ngọc Trạch này."
Bầu không khí xung quanh hai người đàn ông vô cùng đáng sợ, khiến dì Thanh và Lý Nhu cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa.
"Hơn nữa!" Tống Ngọc Trạch gia tăng ngữ khí không cho Triệu Diên Đình cơ hội lên tiếng: "Về sau, Triệu Hương Nông còn trở thành mẹ của con con."
Lời của Tống Ngọc Trạch khiến sắc mặt Triệu Diên Đình dần dần xám ngoét.
Tống Ngọc Trạch dịu giọng lại, siết chặt tay Triệu Hương Nông: "Ba, con nghĩ con có thể hiểu cho nỗi lòng của ba. Một ngày nào đó con cũng có những đứa con của mình. Nếu là con gái, thì tâm tình của con chắc chắn sẽ giống ba. Nhưng mà, dù có thích như thế nào đi chăng nữa thì đến một lúc nào đó con vẫn phải buông tay, bởi khi con bé trưởng thành thì cũng là lúc chúng ta già đi. Chúng ta không thể ở bên con bé cả đời được, đây chính là luân thường."
Lúc ra khỏi Triệu công quán, ánh nắng mai tháng mười ấm áp. Triệu Hương Nông ngồi ở ghế phụ lái, ánh nắng ấm áp khiến cô cảm thấy khoan khoái, khiến cô muốn ngủ một giấc. Thế là, cô nhắm mắt lại. Ngồi ở ghế tài xế là Tống Ngọc Trạch, một Tống Ngọc Trạch có chút xa lạ.
Lúc này, bọn họ đang trên đường về nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT