Dịch: Hé

Tống Ngọc Trạch dán sát vào người Triệu Hương Nông, dùng nơi cứng rắn của anh chọc vào cô, như thăm dò như ám thị. Triệu Hương Nông không trốn tránh, ánh mắt của cô nhìn đăm đăm vào rèm cửa bị ánh hoàng hôn nhuộm thành màu sẫm, cô nói: "Sáu tiếng tiếp theo tôi sẽ thuộc về anh. Lúc rời khỏi đây tôi muốn nhận được đoạn video ba tôi ở cùng những kẻ kia mà anh đã gửi cho tôi lúc trước."

Dường như thời gian đã dừng trôi vì câu nói này, sau một hồi lâu như đã trôi qua cả thế kỉ, giọng nói anh mới vang lên sau lưng cô.

"Triệu Hương Nông, em thật sự không phải người phụ nữ đáng yêu."

Cô biết, cô biết chứ! Nhưng đó là cách tồn tại của cô, có một số thứ cần cô bảo vệ, cần cô phán đoán! Thế nhưng...

"Tống Ngọc Trạch, anh cũng biết mà, tôi cũng đã từng đáng yêu, không phải sao?"

Đáp lại cô là nụ hôn như cướp đoạt của anh, anh chỉ kéo nhẹ một cái, bộ váy mỏng manh đã bị xé rách, cứ thế trượt xuống eo cô.

Môi anh dán lên động mạch ở cổ cô: "Triệu Hương Nông, nhất định phải như vậy sao?"

"Đúng thế, nhất định phải như vậy."

Trời đã sẩm tối, Triệu Hương Nông dán mặt lên cửa. Mọi thứ trong căn phòng này kể cả chiếc rèm cửa ban nãy vẫn còn bất động đều bị ảnh hưởng bởi cuộc xâm lược của Tống Ngọc Trạch. Sự chiếm đoạt như cơn gió lốc quét qua khiến cô đau như thể bị xé rách ra.

Vì sao lại có giây phút hoang đường như thế này? Là vì nguyên nhân như cô đã nói, đàn ông cũng nhớ mãi không quên đối tượng lần đầu tiên của mình giống phụ nữ sao?

Tống Ngọc Trạch không biết chính xác mình muốn gì, anh chỉ biết lúc này anh đã không phân rõ đâu là hiện thực đâu là ảo mộng rồi. Anh nhung nhớ cảm giác ngây ngất mà cơ thể cô mang lại, giống như mọi thứ trong thế gian đều biến mất.

Rời khỏi Chicago đến New Orleans, anh cứ ngỡ rằng rời khỏi căn phòng có quá nhiều dấu ấn của Triệu Hương Nông kia thì anh sẽ không còn mơ thấy cô nữa.

Vậy mà, hằng đêm anh vẫn mơ thấy cô, giọng nói, tiếng cười, một chốc lại phát cáu, một chốc lại lặng lẽ rơi lệ, một chốc lại gào khóc om sòm. Mọi thứ chân thật đến nỗi khiến anh ngày nào cũng mong mỏi được vào trong giấc mộng, để được hôn cô, sờ cô, chọc cô vui vẻ, sau đó dỗ dành cô đáp lại anh.

Tống Ngọc Trạch cảm thấy sợ hãi vì điều này. Nhưng điều khiến anh sợ hãi hơn cả là Triệu Hương Nông dường như không còn an phận trong giấc mơ của anh nữa. Cô còn xuất hiện lúc ban ngày, những nơi không có người với dáng vẻ hớp hồn người khác. Thế là anh bắt đầu nói những lời ngốc nghếch với cô. Dù là những lời rất ngu ngốc nhưng cô vẫn bằng lòng nghe.

Dần dần Tống Ngọc Trạch cảm thấy Triệu Hương Nông sắp biến thành căn bệnh dày vò anh. Với sự ương ngạnh và suy nghĩ phá hoại, và để thoát khỏi căn bệnh kia, Tống Ngọc Trạch đã thử hẹn hò với cô gái nói thích anh. Sau khi xem xong một xuất phim chiếu lúc đêm, anh liền được cô gái kia đưa về nhà.

Cô gái kia tên là gì Tống Ngọc Trạch cũng không nhớ rõ, anh chỉ nhớ cô ta cũng có khuôn mặt phúng phính giống Triệu Hương Nông. Sau khi uống một chút rượu, anh đã cởi đồ của cô ta xuống. Bởi vì cô gái cũng nói một câu giống Triệu Hương Nông từng nói "Em là lần đầu tiên" "Người ta nói lần đầu tiên rất đau, em sợ đau" khiến Tống Ngọc Trạch bắt đầu hoảng loạn. Sau đó anh chạy trốn khỏi căn phòng đó, rồi anh chống tay lên chiếc motor không ngừng nôn mửa.

Đêm hôm đó, màn đêm ở New Orleans mang đến cho anh cảm giác chìm sâu vào sự tuyệt vọng. Anh buồn bã nhận ra rằng Triệu Hương Nông đã biến thành căn bệnh mà cả đời Tống Ngọc Trạch không muốn chữa khỏi.

Điều khiến Tống Ngọc Trạch càng tuyệt vọng hơn là cái ngày ở Chicago lan truyền tin tức Triệu Hương Nông kết hôn với Bách Nguyên Tú. Trên độ cao mười ngàn mét, Tống Ngọc Trạch chỉ có duy nhất một ý nghĩ trong đầu: Không thể để Triệu Hương Nông lấy bất cứ người đàn ông nào khác trên thế giới này.

Khi rời khỏi New Orleans, Tống Ngọc Trạch đã chôn những bức thứ Chu Nhuận gửi cho anh xuống đất. Anh không ngừng nói lời xin lỗi với cô gái đã từng giống như ánh mặt trời trong cuộc đời anh.

Bây giờ, giây phút này, anh đang vùi thật sâu trong cơ thể cô. Có điều, Triệu Hương Nông đã nói những lời chẳng đáng yêu chút nào, thế nên...

Cơ thể sắp trượt xuống lại bị anh sốc lên, sau đó bị siết chặt lấy rồi đón nhận đợt xâm nhập cực nhanh của anh. Từng cú dấn người vừa sâu vừa mạnh khiến cơ thể Triệu Hương Nông bắt đầu run rẩy không ngừng. Bàn tay vẫn luôn chống đỡ trên cánh cửa bắt đầu trượt xuống, rồi đến lượt cơ thể cô cũng trượt theo. Thế nhưng người kia không cho phép, anh chuyển động nhanh hơn để thể hiện sự mạnh mẽ của anh, Triệu Hương Nông biết anh đang trừng phạt sự không đáng yêu của cô.

Đến giai đoạn chạy nước rút, Triệu Hương Nông chỉ biết cắn chặt răng, không để mình phát ra bất cứ âm thanh nào, vì ngay cả cô cũng không biết miệng cô sẽ phát ra âm thanh như thế nào, đau khổ cầu xin? Rên rỉ sung sướng?

Triệu Hương Nông bắt mình nhớ rõ một điều: Đây là một cuộc giao dịch giá cả rõ ràng, không có bất cứ liên quan đến vui vẻ. Rồi một ngày nào đó cô sẽ dùng cách của cô để có được tự do cho riêng mình.

Cô có một chiếc máy bay, sang năm cô có thể lấy được bằng lái máy bay rồi. Cô muốn lái máy bay băng qua mặt biển Đại Tây Dương mênh mông, để ngắm bầu trời đêm trên Đại Tây Dương.

Ừm, cứ như thế đi, Triệu Hương Nông nhắm mắt lại, chờ đợi...

Cuối cùng cô cũng nghe được tiếng rên trầm khàn của anh. Mặt và người cô dán chặt vào cánh cửa, cơ thể anh lại dán chặt vào cơ thể cô. Cô bị vây lại giữa cơ thể anh và cánh cửa. Cơ thể đang dán sát vào cô đang run rẩy kịch liệt. Triệu Hương Nông mở mắt ra, ánh mắt dừng lại trên tấm rèm trước cửa sổ.

Sau khi xong việc, anh bế cô lên giường. Vừa nằm lên giường, cô liền quay lưng lại với anh, Tống Ngọc Trạch cũng không nói gì. Sau đó hai người rơi vào sự trầm mặc, thời gian cứ thế trôi đi, 7 giờ, 8 giờ, 8 giờ 50 phút...

Gần 9 giờ, màn hình robot quản gia hiển thị còn ba tiếng nữa mới có thể rời khỏi căn phòng. Từ đầu đến cuối Triệu Hương Nông đều nằm quay lưng lại với Tống Ngọc Trạch.

"Triệu Hương Nông."

"Ừm."

Sau một hồi im lặng, hơi thở anh bủa vây lấy cô.

Dây váy của cô đã bị anh kéo đứt, bây giờ chiếc váy chỉ có công dụng như một chiếc khăn tắm. Anh dễ dàng kéo chiếc váy xuống, ngón tay anh đang khẽ mân mê nụ hoa trước ngực cô, sau đó...

Cơ thể đang nằm nghiêng đổi thành nằm ngửa ra, anh lập tức áp lên người cô. Anh chống khuỷu tay xuống, khuôn mặt của hai người chỉ cách nhau ba nắm tay. Anh ngắm khuôn mặt cô rồi men dần xuống, sau đó dừng lại trước ngực cô.

Một lát sau, anh cúi đầu, anh chào hỏi nụ hoa kia bằng đôi môi của anh, rồi anh ngậm nó vào trong miệng. Đầu lưỡi như một con chó nhỏ, cuốn lấy, thả ra, rồi lại cuốn lấy, khẽ mút.

Khi chiếc quần lót bị kéo xuống, Triệu Hương Nông định lật người để anh đi vào từ phía sau, nhưng anh lại nắm lấy eo không cho cô động đậy. Triệu Hương Nông nhìn khuôn mặt của Tống Ngọc Trạch mà ngẫm nghĩ. Một lát sau, cô rũ mắt xuống, với tay định bật đèn đầu giường lên. Ánh sắng trong căn phòng hơi tối, như vậy rất nguy hiểm với cô, nó khiến cô sợ hãi, bởi vì...

Triệu Hương Nông không thể bật chiếc đèn đầu giường lên.

Tống Ngọc Trạch nhìn chăm chú khuôn mặt của người đang nằm bên dưới anh, một số cảm xúc đang dần nhen nhóm, xấu xa đến nỗi tựa như đã thôi thúc ý nghĩ phá hoại ẩn giấu trong anh. Ví dụ như khiến cô đau, cũng giống như chuyện vừa xảy ra ban nãy, đợi đến khi anh phát tiết xong, anh mới phát hiện cơ thể cô giống như phiến lá trước tiết tấu mạnh bạo của anh. Dáng vẻ của cô khi ấy khiến anh nhớ đến cô và đoạn nhạc "Người tình ánh trăng" của cô.

Hai bàn tay cùng đặt trên chiếc tủ đầu giường, không ai động đậy.

Anh nhìn cô, nhưng cô thì không nhìn anh.

Sau đó, cả hai người đồng thanh nói:

"Tống Ngọc Trạch."

"Triệu Hương Nông."

Tống Ngọc Trạch muốn nói với Triệu Hương Nông rằng, Triệu Hương Nông, dù em có lấy được những thứ kia từ tay anh thì anh vẫn có cách khiến em ở bên anh mãi mãi, không thể đi đâu được.

Lời của cô đã chặn đứng những lời anh định nói, khiến trái tim anh bắt đầu đập điên cuồng.

"Tống Ngọc Trạch, bật đèn rồi làm có được không?"

Kỳ thực, đây là những lời rất đỗi bình thường, nhưng những lời bình thường như vậy vì nụ cười của Triệu Hương Nông mà khiến trái tim anh đập thình thịch trong lồng ngực anh, từng nhịp từng nhịp.

"Vì sao?"

"Bởi vì..." Cô kéo dài giọng, khóe môi nhếch lên, nũng nịu nói: "Em thích vậy đấy, không được à?"

Đương nhiên là được!

Ánh đèn trong phòng sáng bừng lên, ánh mắt và đôi môi cô lóng lánh tựa có thể vắt ra nước. Tống Ngọc Trạch nhắm mắt lại không dám nhìn, anh sợ nhìn xong anh sẽ không thể ở yên trong tòa nhà Willlis nữa.

Anh cầm lấy tay cô, hai đôi tay đan vào nhau đặt cùng một chỗ. Anh dướn người, tìm kiếm nơi sâu nhất trong cơ thể cô, dùng hết sức lực để đến được đó.

Cảm nhận được sự căng chặt khiến người ta muốn nghẹt thở kia, anh vùi đầu vào hõm vai cô thở hổn hển, sự chặt khít của cô khiến anh càng muốn nhiều hơn.

Đầu cô trượt khỏi gối, mái tóc che mất nửa khuôn mặt cô. Từ đầu đến cuối cô đều nhìm chằm chằm lên trần nhà, nhìn trần nhà lay động theo từng nhịp chuyển động của anh. Nhẹ thì cô cắn môi, mạnh hơn một chút thì cô ngẩng đầu ra sau. Khi môi anh tìm đến môi cô, cô liền né tránh, sau đó cô để bản thân bật ra những tiếng cười khúc khích cầu xin: Đừng mà... ngứa...

Có lẽ giọng nói của cô đã làm anh vui, anh càng ra sức vùi sâu trong cơ thể cô, thế là đầu cô lại cách xa chiếc gối hơn một chút.

Đây là chiếc giường cá nhân, chỉ cần vươn tay là chạm đến chiếc đèn đầu giường. Chiếc đèn đầu giường không biết đã bị ai đụng rơi xuống đất, căn phòng lập tức trở nên tối hơn.

Tống Ngọc Trạch cảm thấy anh sắp điên mất rồi, khi cô chủ động hôn anh, khi cô nhận được ám thị của anh mà ngồi lên người anh, khi tay anh siết lấy eo cô dẫn dắt nhịp điệu của cô, khi cặp thỏ trắng trước ngực không ngừng nhảy nhót theo chuyển động của cô, đều khiến Tống Ngọc Trạch phải điên cuồng.

"A Nông... A Nông." Anh nắm lấy eo cô, rên rỉ. Vừa điên dại hôn lên những chỗ anh có thể hôn đến, vừa gọi tên cô.

"A Trạch..." Cô khoác một tay lên cổ anh, giọng như rên khóc, một tay khác thì chủ động nắm lấy bàn tay đang siết eo cô, cơ thể lay động không ngừng. Trong thời gian cực ngắn, cô ngậm lấy tai anh, hôn lên mũi anh, đáp lại anh.

Thời khắc lên đỉnh, cô bật khóc, cô đánh vào vai anh, dáng vẻ oán trách giống như trước kia, Tống Ngọc Trạch, mấy ngày nay em đều không tìm được anh, không tài nào tìm được anh.

Anh dỗ cô, A Nông đừng khóc, em yêu cầu xin em đừng khóc, là lỗi của anh, đều là lỗi của anh.

Khi bắn vào trong người cô, hai cơ thể giống như đã đến cực hạn, chạm đến đỉnh cao sung sướng, hai người vẫn quấn chặt lấy nhau, cùng chung một nhịp thở, cung nhau run rẩy.

Khi Tống Ngọc Trạch mở mắt ra nhìn khuôn mặt đang gần trong gang tấc kia, anh đã hoảng loạn.

"Triệu Hương Nông... mở mắt ra!"

"Suỵt!" Triệu Hương Nông vẫn nhắm nghiền mắt, cô nói với anh: "Tống Ngọc Trạch, đừng nói nữa, anh làm lũ gà con dậy bây giờ. Tống Ngọc Trạch, anh biết vì sao em lại bảo anh mua lũ gà đó không? Em cảm thấy chúng rất giống em, chúng cũng lớn lên trong sự cô độc giống như em vậy."

Khoảnh khắc đó, Tống Ngọc Trạch cảm thấy mình nên bảo Triệu Hương Nông mở mắt ra, nhìn cho rõ đây là Chicago chứ không phải New Orleans.

Thế nhưng không, anh chỉ ôm chặt lấy cô hơn, để cô tựa đầu lên vai anh. Anh thì thầm với cô, được, anh không nói nữa, không nói nữa.

Sau đó anh nghe thấy tiếng hơi thở đều đặn của cô.

- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lâu không gặp, mọi  người vẫn nhớ mị chứ:))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play