Ra khỏi nhà Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông bảo tài xế đưa cô về Triệu công quán. Bước lên bậc thang cẩm thạch, tựa đầu lên cánh cửa, hít sâu rồi đi vào nhà.
Về phòng, thay quần áo, rồi Triệu Hương Nông nhìn thấy Rice đến phòng cô. Từ vẻ mặt của cô ấy, Triệu Hương Nông có thể đoán được việc cô cho mấy trăm phóng viên "leo cây" chắc hẳn lúc này đã ầm ĩ trên mạng, từ đó chứng thực cái tội tùy hứng, khinh nhờn và bất tín của người thừa kế nhà họ Triệu.
Gần 6 giờ tối, quản gia gõ cửa phòng Triệu Hương Nông: Đã đến giờ ăn tối rồi.
Mở cửa phòng ra, tà váy dài lay động theo từng bước chân của cô. Ánh đèn trong phòng ăn vẫn như vậy, Triệu Diên Đình vẫn ngồi ở ghế chủ nhân như cũ. Ánh mắt Triệu Hương Nông nhìn về vị trí của Lý Nhu, nơi đó vẫn để trống như mấy ngày gần đây.
Cô đã khiến mẹ của cô đến giả vờ cũng không muốn nữa rồi.
"Ba." Triệu Hương Nông khẽ chào một tiếng rồi ngồi xuống vị trí của mình.
Bữa tối bắt đầu.
Nheo mắt lại, Triệu Diên Đình nhìn Triệu Hương Nông. Ánh đèn hắt xuống mặt cô, khiến sắc mặt cô có chút nhợt nhạt, nhưng khuôn mặt ấy vẫn điềm tĩnh và xinh đẹp như thường. Đó chính là khuôn mặt khiến ông không thể giận nổi, dù cô đã gây ra chuyện tày đình thì ông vẫn không nỡ giận cô.
Đặt cốc xuống, ánh mắt Triệu Diên Đình vẫn dừng ở trên người Triệu Hương Nông.
"Tiểu Nông."
"Vâng."
"Những thứ như buổi họp báo xin lỗi sẽ khiến ba tức giận."
"..."
"Ba không cần con làm những việc như sự việc chiều nay."
"Vâng!"
"Ba đã đặt vé máy bay đi Thụy Sĩ cho con, chú Lý muốn con đến nhà chú ấy chơi."
"Vâng!"
"Ba muốn con sống ở đó một thời gian, điều chỉnh lại tâm trạng."
"Vâng!"
Triệu Diên Đình cau mày, khi bọn họ trò chuyện, từ đầu đến cuỗi Triệu Hương Nông đều cúi gằm mặt, giọng nói rất kỳ lạ.
Tiếng quát của ông như một trận gió, còn Triệu Hương Nông ngồi bên cạnh là người giấy, cùng với tiếng quát của Triệu Diên Đình, cái đầu của Triệu Hương Nông từ từ gục xuống mặt bàn.
Triệu Hương Nông đã ngủ một giấc thật say và mơ một giấc mơ thật dài. Trong giấc mơ có một đôi tay mềm mại dẫn linh hồn cô thoát khỏi thể xác.
Theo sự dẫn dắt của đôi tay ấy, Triệu Hương Nông như được quay lại thời thiếu nữ một mình đến rạp chiếu phim xem phim. Rạp chiếu phim không một bóng người, trên màn hình trắng lóa là những hình ảnh màu đen, những hình ảnh ấy tạo thành một câu chuyện xưa cũ.
Câu chuyện bắt đầu từ chiếc ốc vít, chiếc ốc vít ấy chầm chậm rơi xuống mặt sân băng, chậm đến nỗi làm người xem cho rằng hình ảnh đã bị tạm dừng. Khi mọi người đợi đến mức sốt ruột thì có một bóng hình ngã xuống mặt sân băng. Đó là một thiếu nữ đi giày trượt băng, tiếng khóc tuyệt vọng và thảm thiết của cô tựa như muốn đâm thủng màng nhĩ của người khác.
Sau đó hình ảnh bắt đầu chuyển động rất nhanh, trong những khung cảnh chóng vánh ấy từ đầu đến cuối chỉ xoay quanh hai khuôn mặt thiếu nữ. Cùng với hai khuôn mặt ấy là những khung cảnh không ngừng biến ảo: trang phục, phòng hóa trang. Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở tờ cáo phó, dòng chữ màu đen viết: Thiếu nữ thiên tài trước kia đã chết trong một sự cố y tế.
Tờ cáo phó đó đã khiến cô gái ngồi lẻ loi trong rạp chiếu phim rơi lệ đầy mặt.
Trong làn nước mắt, khung cảnh bắt đầu chuyển động, chầm chậm quay trở lại thuở ban đầu, thuở ban đầu đẹp nhất và hồn nhiên nhất.
Một buổi tối mùa hè, cô và cô ấy vừa luyện tập xong, người ướt đẫm mồ hôi ngồi trên bãi cỏ trong sân trường, ngẩng đầu ngắm sao.
Dưới bầu trời sao, hai cô gái đang tám chuyện với nhau. Hai người trạc tuổi nhau, đều có một gương mặt trong sáng. Nội dung của cuộc trò chuyện dài lê thê đều xoay quanh một chàng trai, một người nói một người nghe.
Giọng nói đong đầy tình yêu đang kể rằng: "Những điều liên quan đến anh ấy á, anh ấy rất đẹp trai, anh ấy không dẻo mỏ nịnh nọt người khác như mấy anh chàng khác, nhưng tớ vẫn rất thích anh ấy. Mỗi lần anh ấy xuất hiện đều rất bất ngờ. Có những lúc sự bảo vệ của anh ấy với tớ chính là hành động của siêu nhân. Anh ấy cũng có chỗ đang thương là anh không có mẹ. Tớ không thể tưởng tượng được anh đã trải qua một tuổi thơ không có mẹ như nào, anh ấy..."
Sau giọng nói chìm trong tình yêu ấy, thời gian lại tua ngược lại buổi chiều thứ sáu mấy ngày trước. Trong sân bóng rổ, cô gái vừa luyện tập xong, khoác ba lô trên lưng nhìn thấy bạn cặp của cô và một chàng trai khác đứng ở giữa sân bóng rổ. Chàng trai có vóc dáng cao ngất khiến cô gái đứng cạnh cậu ta giống như con chim đang nép vào người cậu ta.
Cô gái men theo hàng ghế trong sân bóng rổ đi vào một lối ra. Cô gái có chút tò mò tướng mạo của chàng trai. Phải biết rằng, bạn cặp của cô đã khen cậu ta lên tận trời. Điều này khiến cô tức tối, vì lúc đó trong lòng cô Nguyên Tú mới là chàng trai soái nhất trên đời.
Đi qua khúc ngoặt kia, hai bóng người càng lúc càng gần, chỉ cần cô rẽ vào khúc ngoặt ấy cô sẽ nhìn rõ bộ dạng của cậu ta. Khi cô sắp rẽ vào khúc ngoặt thì điện thoại cô vang lên. Tiếng chuông khiến hai người ở giữa sân bóng rổ quay đầu lại, cô cúi đầu quay người đi nghe điện thoại.
Thời gian thấm thoát trôi đi, thiếu niên thiếu nữ trưởng thành, khung cảnh phai mờ theo năm tháng. Trong chớp mắt, cô mở cánh cửa ra, anh đứng trong Vườn địa đàng rực rỡ chói mắt.
Thời gian như dừng lại ở giây phút ấy.
Cô gái ngồi một mình trong rạp chiếu phim đứng lên, giấc mộng khép lại sau bức màn dày dặc.
Triệu Hương Nông khó khăn mở mắt ra, lúc này đang là sáng sớm, xung quanh có mùi nước sát khuẩn nhàn nhạt. Rice đang ngủ trên một chiếc giường khác. Nghiêng mặt qua, Triệu Hương Nông liếc đồng hồ điện tử một cái, giấc ngủ này của cô dài những hai ngày liền.
Cô ngước mắt ngẩn người nhìn trần nhà. Cô vô thức đưa tay sờ lên khóe mắt, ở đó vẫn còn vệt nước mắt đã khô, còn mái tóc của cô mướt mồ hôi lúc nằm mơ.
Một lúc lâu sau, ánh mắt Triệu Hương Nông nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Sắc trời ảm đảm và nặng nề, ánh bình minh đang nấp sau những tầng mây u ám, rục rịch thức dậy.
Cô rón rén xuống giường, khẽ mở cửa phòng ra. Lúc Triệu Hương Nông rời khỏi bệnh viện, hừng đông vẫn chưa ló dạng.
Dẫm trên ánh sáng tờ mờ buổi sáng sớm, Tống Ngọc Trạch bước hết các bậc thang liền nhìn thấy cô, Triệu Hương Nông.
Tháng ba, trong buổi sớm yên tĩnh, có những cột khói lãng đãng của khu công nghiệp. Bóng người đang tựa lưng lên tường trông thật mỏng manh, giống như người giấy. Như thể chỉ một cơn gió thổi qua liền biến mất. Cô cứ dựa sát vào tường ngẩng đầu nhìn bầu trời, không hề đoái hoài đến sự xuất hiện của anh.
Đứng lại, Tống Ngọc Trạch phát hiện mình không dám hít thở, chỉ sợ vừa hít thở thì bóng người kia sẽ biến mất. Dạo gần đây không biết vì sao mỗi khi có tiếng bước chân trên cầu thang, anh sẽ dỏng tai lên nghe ngóng. Tiếng bước chân trên bậc cầu thang vô cùng khẽ khàng, thấp thỏm bước hết bậc cầu thang rồi gõ cửa nhà anh như bao lần. Đợi tiếng gõ cửa vang lên, anh sẽ dừng động tác lại, vắt óc nghĩ xem nên dùng lời lẽ như nào để đuổi người phụ nữ cứng đầu kia đi. Khi đã nghĩ xong anh mở cửa phòng ra thì phát hiện bên ngoài chẳng có ai. Hẳn là trò nghịch ngợm của đám trẻ sống gần đó. Tần xuất của trò đùa này xảy ra ngày càng nhiều, khiến anh bực mình, đi ra ngoài, đứng trên bậc thang cảnh cáo đám trẻ: Còn gõ cửa lung tung nữa sẽ bị tóm đến cục cảnh sát đấy.
"Bọn em có làm gì đâu, với lại bọn em không nhìn thấy bất cứ một người nào đến gõ cửa nhà anh cả." Bọn trẻ lao nhao nói với anh.
Tống Ngọc Trạch quay vào trong phòng, điện thoại vang lên. Anh đứng trước điện thoại, mấy giây sau, chiếc điện thoại đã bị anh đập nát, sau đó Tống Ngọc Trạch liền ra khỏi nhà.
"Anh, lúc nào chúng ta rời khỏi đây, em đã nộp đơn xin chuyển trường cho nhà trường rồi." Tối qua, Chu Nhan gọi điện cho anh, lúc đó Tống Ngọc Trạch mới nhận ra anh nên rời khỏi thành phố này, rồi dẫn Chu Nhan đến New Orleans đúng như trong kế hoạch anh lập ra.
Trời vừa sáng, Tống Ngọc Trạch quay về nhà để thu dọn hành lý. Bước hết bậc cầu thang, Tống Ngọc Trạch liền nhìn thấy Triệu Hương Nông, Triệu Hương Nông mỏng manh như một tờ giấy.
"Triệu Hương Nông!" Tống Ngọc Trạch thử gọi một tiếng.
Cô quay đầu về phía anh.
Tống Ngọc Trạch lạnh mặt, cau mày.
Dường như cô không nhìn thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của anh. Cô cười với anh, nụ cười ngọt ngào, ngây thơ hồn nhiên thuộc về Triệu Hương Nông.
"Triệu Hương Nông, tôi không thể hiểu nổi nguyên nhân cô xuất hiện ở nơi này. Tôi tưởng rằng hôm đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi." Tống Ngọc Trạch lạnh lùng nói, trong lòng thầm nghĩ làm cách nào đuổi Triệu Hương Nông đi khỏi đây nhanh nhất có thể, sau đó thu dọn đồ đạc rời khỏi đây, vì sự kiên nhẫn của anh đã hết rồi.
"Tống Ngọc Trạch, không mời em vào sao?" Cô nói với anh với giọng điệu nũng nịu: "Em đứng ở đây rất lâu rồi. Tống Ngọc Trạch, chân em tê cả rồi."
Những lời nói ác độc sắp thốt ra khỏi miệng thì bị mắc ở trong cổ họng vì câu nói này, điều khó tin là anh lại mở cửa để cô vào nhà.
Đợi đến khi tiếng cửa phòng vang lên thì Tống Ngọc Trạch mới hoàn hồn, sau đó anh tựa lưng lên cửa, nói với Triệu Hương Nông: "Chẳng phải cô nói đừng khiến cô trở thành một Clara khác sao? Triệu Hương Nông à, nếu cô còn tiếp tục như này thì chẳng bao lâu nữa cô sẽ biến thành một Clara khác. Hơn nữa, tôi còn thấy cô còn điên cuồng hơn cả Clara."
Clara? Clara đáng thương! Triệu Hương Nông cảm thấy Clara là một kẻ đen đủi.
Người trước mặt đã lên tiếng đuổi khách với lời lẽ rất khó nghe: "Nếu còn không đi thì tôi sẽ nghĩ cô đến đây để quan hệ lần nữa đấy."
Đau lòng, dù giây phút này câu nói nhẹ tênh kia đã khiến con tim cô thắt lại, nhưng lúc này cô vẫn không thể rời khỏi căn phòng này.
"Tống Ngọc Trạch, hôm nay em đến đây là muốn kể cho anh nghe một câu chuyện. Em cam đoan kể xong chuyện này em sẽ không xuất hiện ở nơi này nữa." Triệu Hương Nông nhắm mắt lại, không nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người kia.
Không để cho Tống Ngọc Trạch bất cứ cơ hội ngắt lời nào, Triệu Hương Nông bắt đầu nói.
Giọng nói vang vọng trong căn phòng giống như lòng sông đã cạn khô: "A và B là hai cô gái trạc tuổi nhau. Trước năm 14 tuổi hai người không có bất cứ dây dưa nào. A là cô gái mỗi ngày được tài xế đưa tới trường, B là cô gái hàng ngày chen chúc trên xe bus đi học. Hai người sống trong quỹ đạo cuộc sống của mình, yên bình sống qua ngày. Thời điểm khiến họ chính thức chạm mặt là vào năm hai người 14 tuổi. Ngôi trường danh tiếng mà bao học sinh bình thường mơ ước đã dành cho B một cơ hội học tập, vì thành tích trượt băng xuất sắc của mình mà B được trở thành một học sinh của ngôi trường danh tiếng ấy."
"Từ ngày hôm đó, A và B trở thành bạn học. Bọn họ có rất nhiều cơ hội đi lướt qua nhau, nhưng từ đầu đến cuối họ rất khó có cơ hội nói chuyện với nhau. A cũng là một tuyển thủ trượt băng được đặt nhiều kỳ vọng. A có nơi tập luyện riêng biệt, còn B chỉ có thể tập luyện cùng người khác trong phòng tập luyện xập xệ. Lúc bọn họ 15 tuổi bọn họ mới chính thức trở nên thân thiết. Năm 15 tuổi, A và B trở thành bạn cặp của nhau. Giáo viên phụ đạo cố ý sắp xếp như vậy nhằm làm nổi bật ưu điểm của động tác có độ khó cao của A, trong chuỗi động tác ấy B chỉ là nhân vật làm nền. Nhà trường đặt rất nhiều kỳ vọng vào bọn họ, bọn họ có cơ hội tiến sâu vào vòng chung kết giải trượt băng thanh thiếu niên Mỹ. Thời gian bước sang năm bọn họ 16 tuổi. Năm này, bọn họ là đối thủ nặng ký nhất của vòng chung kết, bọn họ cũng không phụ sự kỳ vọng mà vượt qua hết các vòng loại, nhưng..."
"Nhưng trong cuộc tuyển chọn cuối cùng, một chiếc ốc vít rơi ra đã khiến A ngã khụy trên sân khấu. Bác sĩ tuyên bố từ giờ trở đi A không thể theo đuổi con đường trượt băng nữa, cùng lúc đó nhà trường cũng nhận được tấm vé vào trận chung kết của cuộc thi. Khi nhận được tấm vé đó, nhà trường đã quyết định để B thay thế vị trí của A, để một người khác thay thế vị trí trước kia của B."
"Một tháng sau, A chống gậy tận mắt nhìn thấy B mặc trang phục trượt băng vốn thuộc về A, biểu diễn động tác khó mà A định biểu diễn. Tất cả mọi người trên khán đài bao gồm cả A đều bị năng lượng của bóng dáng nhỏ nhắn linh hoạt trên sân khấu thu hút. B đã giành được giải quán quân, giây phút ấy B không biết rằng có một loại cảm giác mang tên đố kỵ đã vùi sâu trong lòng A."
"Anh tưởng câu chuyện đến đây là hết rồi sao?" Triệu Hương Nông lắc đầu: "Không, chưa hề, câu chuyện tàn khốc thực sự ở phía sau cơ."
"Trong những tiếng reo hò vang đội dành cho B, A đến trước mặt B và nói y hệt như những người khác: "Bạn yêu, cậu giỏi thật đấy, cậu có bằng lòng làm bạn mình không? Những người bạn chân chính của nhau ấy." B vẫn luôn mang lòng áy náy với A đương nhiên đồng ý với vẻ mong chờ. Cô ta không hề biết rằng người trước mặt cô ta đang giấu thanh kiếm được sinh ra từ lòng đố kỵ. Thế là, A khoác tay B đến trước mặt bạn bè mình. A đã tổ chức buổi tiệc long trọng cho B. Bởi A biết rõ hơn ai hết, những chàng trai mà cô mời đến dự tiệc có lẽ sẽ nảy sinh hứng thú với B. B thuần khiến giống như một bông hồng trắng, A mong ngóng từ tận đáy lòng, một ngày nào đó bông hồng trắng kia sẽ tan nát dưới gót chân cô."